• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những xao xuyến với anh, khiến em tích cop được những trải nghiệm thật dịu dàng, M ạ, Nó có những tỳ vết và thổn thức của tuổi trẻ. Có thể, đó là cảm xúc của cô giá đôi mươi, tin rằng những rung động đến từ trái tim lúc nào cũng vẹn nguyên như giọt nước…

M.Anh – thứ xuyến xao kỳ lạ của em, nếu bầu trời có thể trong hơn chút nữa, có thể làm rớt xuống khu vườn sinh thái này, ánh nhìn bối rối của em. 

Trả lại cho em đi! Em nhìn anh với đôi mắt của giọt mưa đêm qua cong rớt vẹn nguyên trên chiếc lá. Nó đã sắp trĩu những long lanh không màu sắc xuống đất ấm. Anh từng nghe ai đó nói điều này chưa? Một cô gái đẹp có linh hồn, nếu không sẽ là Doraemon mất rồi!

Những anh sẽ không bao giờ nghe thấy, và cũng chẳng cần anh nghe thấy. Hãy cứ là người giữ linh hồn em một cách bất đắc dĩ, và chỉ cần anh đón nhận linh hồn ấy, để nó được nhắn tin cho anh mỗi ngày, gửi cho anh những icon cảm xúc cười toét miệng. Hoặc nhiều hơn, là ấn nút chọc anh trên facebook. Ơ kìa! Nếu yêu thương không phải là bàn tay anh nắm lấy bàn tay em đi về phía con đường có nhiều ánh nắng, thì em thà là một Doraemom đơn lẻ, với đôi mắt lúc nào cũng ánh lên niềm vui.

Bước qua những xuyến xao…

Anh bảo với em: “Băng Di à, với anh em thực sự là một người bạn tốt.” Em đã đi lảo đảo xuống cầu thang tầng một cũng vì hai từ “Bạn tốt” mà khó khăn lắm anh mới nói ra. Ừ, em biết, với anh lúc này, em chỉ là một người bạn đáng tin cậy. Như vậy có phải quá nhiều? sao em cứ buồn vì luôn nghĩ mình sẽ nhận được nhiều hơn?

Anh chạy theo. Em dừng lại, ném ánh nhìn thừa thãi vào bất cứ đâu, miễn sao không phải là đôi mắt của anh.

“Em là đồng hương của anh đấy!” – Em ngước lên nhìn anh. Anh - nụ cười có hàm răng đều thẳng tắp, giọng nói như cà phê nâu đá, thứ đồ uống em nghiện từ khi nào, chẳng nhớ nổi.

Lời nhận định của em giống như sự cứu rỗi đẩy xót xa, đằng nào em cũng bị tổn thương, tại sao không chọn cho mình tổn thương ít nhất?

Có lẽ, uống cà phê là thói quen. Và, nhớ anh, cũng là một thói quen. Mỗi khi đầu lưỡi chạm vào vị đắng của cà phê, em lại nghĩ đến sự giao hòa cảm xúc. Lại là sản phẩm của trí tưởng tượng. Em viết trong cảm giác quá đỗi cô đơn: “Có một chú mèo máy xuẩn ngốc, sau khi rút hết năng lực siêu nhiên từ chiếc túi thần kỳ, đã không tìm được phép màu nào để đi tìm lại linh hồn đang bị thất lạc của chính mình.”

Đồng hương!

Tiếng gọi làm em tỉnh mộng, cảm tưởng như đang rơi xuống từ tầng mây thứ chín, tầng mây màu xanh ngọc bích trong trí tưởng tượng của em. Em đang ở trong khu vườn sinh thái ríu ran chim hót. Những bậc tam cấp uớt nhèm vì mưa thu bất chợt, chỉ cần một cú hụt chân, mức độ trọng thương sẽ được so sánh với việc nhảy từ tòa tháp đôi ở kualalumpua xuống.

Em sẽ lăn từ bậc tam cấp này xuống bậc tam cấp thứ 1.000 dưới chân núi kia, hay em sẽ tự thú với anh rằng: Doraemon mập ú đã phải long anh mất rồi?

Đồng hương. Em bối rối, nhìn anh mỉm cười ngượng nghịu. Nếu lúc này mà ngồi trước máy tính,chắc em cười toét miệng để tự sướng. Em lại lục trong từ điển của mình, em sẽ hỏi anh điều gì nếu không phỉa là: “Anh đã có người yêu chưa?”

Đồng hương! Vừa nói dứt câu, em lại bị chóng mặt khi nhìn thấy bậc tam cấp chạy tít tắp xuống chân núi. Em vẫn còn rất nhiều thời gian để lựa chọ giữa việc nói với anh rằng: “Anh đang giữ linh hồn của em đấy biết không?” hoặc sẽ lăn từ bậc tam cấp này xuống chân núi kia, tầm 1.000m?

Anh có chất giọng khá ấm, ấm như khi anh áp má vào cốc  Lipton nóng.

Con đường lên những bậc tam cấp trong khu vườn sinh thái dường như dài hơn. Những con đường xa nhất, có lẽ là con đường dẫn thẳng vào trái tim anh, người đang ở gần em, về địa lý.

Này anh, em từng nghe đâu  đó một chân lý có vẻ sến sủa rằng: “Con đường xa nhất là con đường mà bạn chưa từng đặt chân tới…”

Anh im lặng, mỉm cười. Phía sau cặp kính cận kia, đôi mắt ấy đang nheo lại, chẳng biết có để tâm đến những điều em đang cố làm cho nghiêm trọng để che giấu vết thương đang rỉ máu của mình không? Hay đang cười nhạo em vì cô bé Cự Giải lãng mạng, u sầu ngốc nghếch đang dạo chơi trên những đợt sóng?

Nhưng quả thực là, con đường từ tam cấp trên đỉnh núi và con đường đi vào tim anh, chưa chắc đã là con đường xa nhất, Em thì thầm, đủ để anh cà cơn gió u u từ khu vườn sinh thái này nghe tiếng: “Chỉ là những xuyến xoa, chợt đến, chợt đi. Con đường xa nhất là con đtừ trái tim em, đường tiễn những xuyến xao đi từ trái tim em, đi sang trái tim anh, và ngược lại.”

Nếu điều này đơn giản ấy, anh hiểu không biết giờ này anh còn độc thân?

Và con đường xa nhất, em thấy khó vượt qua nhất, có lẽ không phải trái tim anh, mà chính ở em thôi, M ạ. Em sẽ giấu những điều ước nhỏ nhoi ấy ở bậc tam cấp dưới chân núi. Em viết: “Nếu một ngày nào đó, đi qua bậc tam cấp cuối cùng ở dưới chân núi này, anh nhớ cúi xuống một giây nhé, có một linh hồn ngốc nghếch đã ẩn náu nơi này, vì thấy thật khó khăn khi nói ra những run rẩy của xuyến xao?”

Được không M?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK