"Rất vui nếu em có mặt, đến nhé!"
Cô gắng gượng gật đầu, khẽ nói: "Nhất định rồi."
Lý Gia Hạo vẫn luôn nhìn cô, phát hiện đôi mắt cô đã có lại ánh sáng, hỏi: "Em nhìn thấy rồi sao?"
"Ừm."
"Chúc mừng em."
Tống Linh cười chua xót, cuộc gặp gỡ không lâu, chỉ nói đôi câu khách sáo rồi anh rời đi. Nhìn bóng lưng của anh, lòng cô quặn thắt. Tại sao lại đau đớn thế này? Anh và cô, thật sự đã chấm dứt rồi?
Giây phút mở tấm thiệp mời ra, tên của anh và Trương Thiệu Mai đặt cạnh nhau, cô mới nhận thức được một sự thật từ bấy lâu nay, rằng cô đã mất anh thật rồi.
Thẩm Tước khép người ở ngoài đã nhìn thấy hết, khi bước vào thì cô khóc rồi, không đành lòng nhìn cô đau khổ như vậy. Anh ôm bờ vai nhỏ bé đang run của cô, vỗ nhẹ ba cái. Bấy giờ, cô đau bao nhiêu, lòng anh lại đau gấp mấy lần.
"Tống Linh, tại sao cô phải khổ sở như vậy? Cô quá cố chấp rồi, cô có thể thay đổi tình hình, tôi tin là vậy."
Ngày Lý Gia Hạo kết hôn, trời bất ngờ đổ mưa, mây đen u ám, hôn lễ được tổ chức ngoài trời tạm dời lại.
Tống Linh đứng ở một góc khuất cách không quá xa cũng không quá gần, đủ để nhìn rõ Lý Gia Hạo trong bộ lễ phục màu trắng, trông anh thật tuấn tú, nhưng nét mặt hình như không vui. Vì mưa làm gián đoạn sao?
Vừa quay lưng lại đã gặp phải Chu Tích, bà ta vẫn như xưa, nét mặt tựa hồ khó đoán, dường như không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Ở bà dường như toát ra một khí chất lạnh lùng. Cô khẽ cúi người chào rồi bỏ đi, nhưng bà ta không tha, liền lên tiếng gọi tên cô.
Dừng bước.
Chu Tích đến trước mặt cô, lạnh nhạt nói:
"Tại sao hôm nay cô lại xuất hiện ở đây? Gia Hạo bây giờ rất tốt, mong cô đừng làm phiền đến cuộc sống của nó."
Tống Linh rất muốn đáp trả nhưng lại quá mệt mỏi với giọng điệu của bà ta, dù cô có nói gì thì cũng vô ích, huống gì cô cũng không có ý định muốn chống lại bà ta hay làm phiền Gia Hạo. Cô im lặng, đi ngang qua luôn.
Ra tới bên ngoài, cô gặp Thẩm Tước đang đi vào. Hơi ngạc nhiên, cô lên tiếng hỏi:
"Anh tới đây làm gì?"
"Còn cô? Tới đây làm gì?"
"... Tôi hỏi trước."
Thẩm Tước nắm chặt lấy cổ tay Tống Linh kéo vào trở lại, cô bước ngắn bước dài ở phía sau, đôi mày thanh tú nhíu lại.
"Thẩm Tước, anh làm cái gì vậy? Buông tôi ra."
Anh càng nắm chặt hơn khiến cổ tay cô có chút đau.
"Tôi đưa cô vào giải thích với Lý Gia Hạo, nói rằng người anh ta lấy chính là thủ phạm hãm hại cô."
Tống Linh dùng hết sức lực bình sinh để giật tay ra, ngước nhìn Thẩm Tước, nói:
"Tôi không giải thích, anh giải thích làm gì? Chuyện của tôi, tôi tự biết."
"Tự biết? Tự biết chính là bị hiểu lầm, là trốn tránh, là đứng nhìn người ta hạnh phúc mà không thể làm gì, chỉ biết thôi?"
Không nói nhiều, Thẩm Tước lại kéo cô đi. Cô giật mạnh tay, lùi ra một bước.
"Chuyện của tôi, không cần anh xen vào."
"..." Thẩm Tước sững người nhìn cô.
"Ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng dù anh có làm gì thì mãi mãi cũng không thể thay thế Gia Hạo trong lòng tôi, vậy nên... Chuyện của tôi, không đến lượt anh can thiệp vào."
Nói xong, cô xoay người bỏ đi. Bóng lưng đã khuất nhưng Thẩm Tước vẫn đứng bất động ở nơi này nhìn theo hướng cô.
Chuyện của cô, không đến lượt anh can thiệp vào.
Như một nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực, xoáy vào tim, máu chảy.
Thẩm Tước cười khẩy một cái, nước mắt chực rơi. Không ngờ hôm nay lại mau nước mắt đến lạ, đây là lần đầu anh rơi lệ vì Tống Linh.
Chỉ vì muốn giải mối hiểu lầm của bọn họ, trước đó vài ngày, Thẩm Tước đã lặng lội trở về thành phố một mình chỉ để gặp Lý Gia Hạo. Nhưng Lý Gia Hạo nhiều lần từ chối, anh không thể nào gặp mặt được, hôm nay đến trực tiếp với hi vọng giúp cô, vậy mà lại nhận được câu nói rằng, không đến lượt anh can thiệp...
Đã nhiều lần anh mong Lý Gia Hạo mãi mãi biến mất, mãi mãi không xuất hiện vào cuộc sống của anh và Tống Linh nữa, nhưng anh luôn bắt gặp Tống Linh tự cười tự khóc một mình, anh xót...
Nếu có thể, anh muốn đổi lấy thân phận của Lý Gia Hạo, được bước vào tim cô một ngày, chỉ cần một ngày thôi, anh sẽ không để cô đau đớn như thế.
Tống Linh, tôi yêu cô, tôi không biết vì điều gì mình lại yêu cô nhiều đến vậy. Lần này, chỉ một lần này nữa thôi, rồi sau đó, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô nữa.
Thẩm Tước bước vào phòng của chú rể, vô tình bị Trương Thiệu Mai nhìn thấy.
"Lý Gia Hạo."
Lý Gia Hạo xoay người lại nhìn người gọi tên mình, là anh ta.
"Tôi nhiều lần xin gặp nhưng không được, nay đành đến đây, chỉ xin anh năm phút."
Hai người đàn ông đứng đối diện nhau, trái tim hướng về một người, nhưng mang màu sắc khác nhau, liệu sẽ nói được những gì, nghe được bao nhiêu?
"Lý Gia Hạo, anh chỉ cần trả lời cho tôi biết, anh còn yêu Tống Linh hay không?"
Lý Gia Hạo e ngại nhìn Thẩm Tước, thật nực cười, một người đàn ông sắp kết hôn cùng người khác lại nghe được câu hỏi có còn yêu người cũ không, tại sao anh phải trả lời câu hỏi này chứ?
"Anh nhất định phải trả lời, còn hay là không?" Thẩm Tước nhấn mạnh từng chữ.
Lý Gia Hạo khẽ cười, "Anh quản được sao?"
Thẩm Tước nhìn bộ mặt cợt nhã của Lý Gia Hạo mà không thể nhẫn nại thêm, anh tung một cước vào mặt Lý Gia Hạo, nói: "Mẹ nó, mau nói, còn hay là không?"
Lý Gia Hạo đánh trả một đòn, "Khốn kiếp, anh có tư cách gì để hỏi tôi?"
Thẩm Tước kìm nén cơn giận, nói: "Anh đã từng tìm hiểu nguyên nhân tại sao cô ấy rời xa mình hay không? Có từng tìm hiểu cuộc sống bao năm qua của cô ấy hay không? Trước đó không thể tìm hiểu, vậy thì sau khi gặp lại, anh đã tìm hiểu chưa?"
Lý Gia Hạo chột dạ nghe Thẩm Tước nói tiếp: "Là chưa? Lý Gia Hạo, tôi thật không hiểu Tống Linh yêu anh ở điểm nào mà kiên trì đến mức bị người ta hãm hại ra nông nỗi như vậy?"
Hãm hại.
Nghe đến hai từ này khiến Lý Gia Hạo bàng hoàng.
"Hãm hại? Hãm hại là sao?"
Trương Thiệu Mai bước vào để ngăn lời Thẩm Tước lại. Thẩm Tước nhìn Trương Thiệu Mai bằng ánh mắt căm hờn, sau đó chỉ để lại một câu rồi bỏ đi.
"Tất cả những gì cô ấy chịu đựng đều là anh ban cho. Nếu anh muốn biết thì hãy tự mình tìm hiểu, đừng để Tống Linh phải chịu đau khổ cả đời không thể bước ra được."
Sau khi Thẩm Tước đi, Trương Thiệu Mai lo lắng phập phồng, xoa dịu tâm tình Lý Gia Hạo, nhưng trong lòng anh đầy nghi vấn, bứt rứt khó chịu.
Mưa đã tạnh, trời đã trong, nhưng Lý Gia Hạo hủy bỏ hôn lễ với lí do qua giờ tốt để mẹ mình không tức giận.
Trương Thiệu Mai thừa biết là chuyện gì đã tác động được đến anh.
Đêm hôm ấy, trở về trấn Đài Anh cùng Thẩm Tước, Tống Linh và anh không ai nói với nhau lời nào.
Màn đêm tĩnh mịch, ánh trăng vàng lơ lửng, hai chiếc bóng đổ dài trên đường vào nhà. Đột nhiên Tống Linh dừng bước, nhìn thẳng vào Thẩm Tước, nói:
"Thẩm Tước, bây giờ anh có còn cần tôi không? Có muốn yêu tôi nữa không?"
Thoáng kinh ngạc nhưng đầu óc nhanh nhẹn của anh mau chóng hiểu vấn đề. Anh cười cười và nói:
"Vì người duy nhất cô yêu đã kết hôn, hay vì đền đáp ơn nghĩa cho tôi? Tống Linh, cô không thể đối tốt với bản thân mình một chút sao?"
Tống Linh nhón gót, áp tay lên hai gò má của anh, chạm đôi môi nhỏ xinh hồng nhạt của mình vào môi anh, khẽ nhắm mắt hôn anh. Tim anh bỗng đập nhanh loạn xạ. Thẩm Tước muốn buông cô ra cự tuyệt nhưng lại không thể, muốn ôm cô, muốn hôn cô thật sâu, muốn lần đầu cũng như lần cuối được trao dư vị ngọt ngào cùng người mình yêu.
Lý Gia Hạo ngồi trong xe ở đằng xa đã chứng kiến, là đau đớn, là căm phẫn, anh cũng không biết nữa. Trái tim anh nhoi nhói, lồng ngực nặng trĩu, hơi thở thật nặng nề. Anh lái xe đi, chiếc xe lao trong đêm tối, như nhấn chìm vào bể sâu tâm trạng.
Giọt nước mắt khẽ lăn xuống, Tống Linh buông Thẩm Tước ra, quay người nhìn về hướng chiếc xe của Lý Gia Hạo. Bấy giờ Thẩm Tước đã hiểu, anh cười chua xót cho cô, cho bản thân anh và cho cả Lý Gia Hạo.
Giọng nói Tống Linh bất giác vang lên bên tai anh: "Xin lỗi, Thẩm Tước."
~(hết chương 14)~