Trấn nhỏ Đài Anh vào đầu năm mới, rất nhiều loài hoa bắt đầu đua nhau nở. Tống Linh đã trở về đây ba năm rồi, nơi đã sinh thành, dưỡng dục cô, vậy mà chưa một đêm nào cô được yên giấc vì sự bàng hoàng sợ hãi ấy. Cô sợ hãi cái bóng đêm đang đeo bám mình, sợ hãi vì không nhìn thấy được những nguy cơ đang rình rập mình có thể ập tới bất cứ lúc nào, nó sẵn sàng cướp đoạt đi tất cả những gì đẹp đẽ nhất của cô, cũng như...
Tống Linh sống ở một căn nhà gỗ sâu trong trấn, mở cửa sổ ra, gió biển thổi vào, tiếng kêu của các chuông gió được làm bằng gỗ và vỏ sò treo lơ lửng quanh trong nhà nghe lách cách rộn ràng vui tai.
Hít thở một hơi đầy nhựa sống, Tống Linh gọi: "Lý Manh... Lý Manh..."
Chú chó nhỏ có bộ lông trắng muốt đeo trên cổ một sợi dây xích chạy lại chân Tống Linh mà vẫy vẫy đuôi.
Tống Linh mỉm cười, ngồi xuống xoa đầu Lý Manh rồi cầm dây xích dắt theo chú chó rời khỏi nhà.
Lý Manh là do Thẩm Tước nhờ một người bạn khi còn làm cảnh sát mua về huấn luyện để dẫn đường cho Tống Linh, cái tên Lý Manh cũng là do Thẩm Tước đặt. Tống Linh còn nhớ rất rõ cảm giác khi nghe Thẩm Tước đặt cho người bạn bốn chân này là Lý Manh, không biết vì sao cô đã giật mình.
Đi qua bãi cát vàng, người dân đều vẫy tay gọi cô một cách thân thiện dù bọn họ đều biết cô sẽ không nhìn thấy hoặc có nghe thấy cũng khó đoán ra là ai.
Tống Linh đi vào quán ăn của dì Lợi, khách khứa rất đông, dì Lợi đang tiếp khách vừa nhìn thấy cô đã chạy lại đưa cô vào bên trong ngồi.
"Tiểu Linh, đi vào đây, vào đây, cẩn thận kẻo nhân viên đụng phải rồi đổ nước sôi vào người."
"Dì Lợi, khách hôm nay đông lắm ạ?"
Dì Lợi cười khanh khách thành tiếng vui vẻ.
"Còn phải hỏi, đầu năm nay đột nhiên du khách từ đâu kéo đến rất đông."
Thẩm Tước vừa bê đồ ăn ra cho khách xong chạy lại, hỏi: "Tống Linh, cô ra đây làm gì?"
"Anh xem tôi là bệnh nhân à, suốt ngày bắt tôi ở nhà, tôi sắp buồn đến chết rồi đây."
Dì Lợi đuổi Thẩm Tước vào trong phụ dưới bếp, rồi vui vẻ nói: "Con đó, có phước còn không biết hưởng, Thẩm Tước đối tốt như thế còn muốn gì, mau mau tiến tới đi."
"Dì..."
"Để dì xuống lấy đồ ăn cho con, ngồi đó."
"Dì à, con ăn rồi, không ăn nữa đâu."
Không khí tất bật náo nhiệt làm lắng đi ít nhiều giọng nói của người đưa tin tức trên ti vi như sau: Được biết, phó chủ tịch của tập đoàn Lý Dận, Lý Gia Hạo, sắp tới sẽ kết hôn cùng với thiên kim của tài phiệt Trương Chính, là Trương Thiệu Mai. Chiều ngày hôm nay Lý Gia Hạo sẽ ký giấy thu mua đảo Fuli và khu đất chợ đêm nằm trong trấn Đài Anh để tặng cho Trương Thiệu Mai làm quà cưới. Thông tin này đã được xác thực bởi chủ tịch hiện thời của Lý Dận, bà Chu Tích.
Dì Lợi nhìn thấy những hình ảnh của Lý Gia Hạo và Trương Thiệu Mai được chiếu trên màn ảnh mà tấm tắc khen ngợi.
"Trai tài gái sắc, đẹp đôi thật."
Khách ăn ở cửa tiệm tỏ vẻ bất mãn với thông tin này, lời ra tiếng vào về việc thu mua, Tống Linh nghe loáng thoáng nên hỏi: "Dì Lợi à, việc mua đảo và đất của chợ đêm có ảnh hưởng gì đến chúng ta không?"
Dì Lợi thở dài, "Còn phải xem chủ nhân của nó như thế nào mới biết được con à, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ gặp phải khó khăn rồi."
"Con không nghe rõ lắm, là ai mua vậy dì?"
"Là Lý Gia Hạo, phó chủ tịch của tập đoàn Lý Dận, mua tặng cho vợ sắp cưới, đúng thiệt là nhà giàu mà."
Lý Gia Hạo... Tập đoàn Lý Dận... Vợ sắp cưới...
Tim Tống Linh chợt đập mạnh một nhịp rồi sau đó đập nhanh loạn xạ, tay run run.
Giọng dì Lợi quanh quẩn bên tai: "Con trai chủ tịch tập đoàn lớn lấy con gái của tài phiệt, như vậy là quá xứng lứa vừa đôi rồi, lại còn xinh đẹp như thế, nhưng Tiểu Linh nè, nhìn sao dì cũng thấy con xinh hơn đấy, nếu con là con gái của tài phiệt thì..." nói tới đây thì dì Lợi phủi tay cười ha hả.
Tống Linh đứng lên bỏ đi, đã không nhìn thấy lại còn đang thất thần nên đụng trúng nhân viên đang bê thức ăn, đổ xuống tay cô, nước sôi nên khiến da cô đỏ ửng lên, cảm giác rát rạt xâm chiếm.
Dì Lợi nhìn thấy bộ dạng của cô mà không hiểu gì, lại trông thấy cảnh đó, dì vội chạy lại.
"Tiểu Linh, con không sao chứ, vào đây dì bôi thuốc cho, mau lên."
Tống Linh lắc đầu rồi bỏ đi theo chú chó đang dẫn đường.
Gia Hạo, nếu ngày đó không xảy ra chuyện, em không chạy trốn, thì bây giờ... Gia Hạo, thật tốt, biết anh sống hạnh phúc, em không còn cảm giác tội lỗi với anh nữa rồi...
* * *
Trời đã ngã chiều nhưng vẫn còn nắng gắt, Diệp Tử Yên bước vào tập đoàn Lý Dận để gặp Lý Gia Hạo, vừa hay anh ta cùng một số lãnh đạo sải bước tới sảnh lớn. Diệp Tử Yên chạy tới, lớn giọng gọi tên Lý Gia Hạo.
Dừng bước, xoay người qua một bên để nhìn người gọi mình, Diệp Tử Yên mạnh dạn bước tới gần hơn, tia máu hằn lên trong đáy mắt, hắng giọng nói.
"Tại sao anh có thể làm như vậy? Đó là quê của Tống Linh mà?"
Nghe đến cái tên ấy, Lý Gia Hạo vẫn giữ được vẻ điềm nhiên như không hề biết Tống Linh là ai. Anh dặn nhân viên đi trước, rồi quay sang nhìn cô, lạnh nhạt hỏi lại:
"Tôi làm như vậy là làm gì?"
Diệp Tử Yên như không tin được đây chính là Lý Gia Hạo của ngày nào, có chút nghẹn ngào đau xót thay Tống Linh.
"Anh có thể quên Tống Linh, có thể cưới bất cứ ai, nhưng tại sao lại mua chính quê hương của Tống Linh để tặng cho vợ mình? Anh làm như vậy có nghĩ đến Tống Linh hay không? Có nghĩ đến không?"
"Tôi tặng đồ cho vợ mà cũng cần quan tâm là quê đó của ai à?"
"Anh thật sự thay đổi rồi. Anh không nghĩ một chút nào về Tống Linh nữa sao?"
Lý Gia Hạo cảm thấy ngột ngạt nơi lồng ngực, tiến tới một bước, chỉ vào bản thân mình, gằn giọng nói:
"Vậy cô ta có nghĩ đến tôi không? Có hay không?"
"..."
Lý Gia Hạo lại tiến thêm một bước khiến Diệp Tử Yên phải lùi ra sau.
"Cô ta bỏ tôi đi không nói một lời nào, bỏ hôn lễ còn đang dự định của chúng tôi, bỏ tương lai của chúng tôi, cô ta có nghĩ đến cảm giác của tôi hay không? Có biết tôi sẽ lo lắng như thế nào, đau khổ ra sao khi đi tìm cô ta mà không có lấy một tin tức hay không?"
"Chắc chắn cô ấy có nỗi khổ tâm, anh không hiểu Tống Linh hay sao?"
Lý Gia Hạo đút hai tay vào túi quần, cười khẩy một cái, hơi ngẩng đầu, nói: "Nỗi khổ."
Lý Gia Hạo quay người, đi ra khỏi nơi này, Diệp Tự Yên đuổi theo bên cạnh, nói: "Gia Hạo, em tin anh vẫn còn yêu Tống Linh, anh hãy vì cô ấy mà thay đổi quyết định có được không? Anh có thể mua ở nơi khác cũng được mà. Nếu để Tống Linh biết được chắc chắn sẽ rất buồn, Gia Hạo..."
Lý Gia Hạo không nói tiếng nào, nét mặt không đổi, bước vào xe, chiếc xe lao đi vun vút. Diệp Tử Yên chạy bộ đuổi theo phía sau trong bất lực.
"Gia Hạo, xin anh hãy vì Tống Linh mà nghĩ lại, Gia Hạo..."
Diệp Tử Yên ngồi khụy xuống thở hồng hộc, ngấn lệ, lí nhí nói.
"Tống Linh, cậu đang ở đâu? Gia Hạo sắp kết hôn rồi, cậu còn không mau về, Tống Linh..."
Thời gian trôi qua, mọi việc ắt hẳn sẽ phai nhạt, nhưng nỗi đau thì vẫn cứ từng chút gặm nhắm tôn hồn Lý Gia Hạo. Có ai hiểu cho những gì anh phải trải qua suốt ba năm nay hay không? Không có! Không ai có thể hiểu được. Những đau khổ của anh, các người không trải qua, đương nhiên nói dễ nghe rồi, nhưng tại sao cứ bắt anh vì cô ấy, bắt anh nhớ nhung, bắt anh yêu thương một người bỏ rơi mình không một lý do? Đó thật sự là rất tàn nhẫn!
~(hết chương 6)~