- ---------
Tuổi trẻ có một thứ, được gọi tên là ngông cuồng.
Cũng có một thứ, gọi là vọng tưởng.
Khi bước chân đã cuồng dã, không ai có thể quản thúc nổi nữa, chú ngựa hoang vùng thoát khỏi dây cương,
Cứ nghĩ rằng mình đã là lớn lắm!
Không cần thì không cần!
Còn hơn cứ để thế mà mất đi, cứ để thế mà nhớ tới chết!
Cùng lắm là bỏ nhà đi. Thế nhưng, tôi vẫn muốn đi, là đi bên cậu.
Gom hết tất cả những gì có thể bán được, bán đi sạch sẽ.
Kéo mạnh từng bước chiếc vali trên sân bay xứ lạ, Hải Đông khẳng khái siết chặt tay.
Hữu Mỹ,
Chờ tôi!
- ------------
Cái tin Hải Đông bỏ trốn về nước được trường bên Singapore báo về ngay sau đó,
Ông Lãm gần như chết lặng. Mái tóc chỉ trong vòng có vài tháng đã điểm đốm sương trắng.
Một đêm không ngủ.
Chưa từng nghĩ rằng nó lại có thể điên dại như vậy!
Nhưng tao không tin, là không thể " chữa khỏi" bệnh cho mày!
Một chức bí thư huyện ủy, một gia đình có tiếng có tăm trong dòng họ, không thể nào chứa chấp thứ cặn bã bệnh hoạn như vậy được!
- ----------
Bàn chân lung lay chạm tới nền đất Bắc Ninh.
Cả thân hình lại như chết lặng.
Đứa em nhỏ của Hữu Mỹ khóc ra thành tiếng.
< anh Mỹ bị công an bắt đi rồi >
Bắt đi rồi?!
Hữu Mỹ bị vài tên trộm trong đồn khai ra, có dính dáng tới vài vụ trộm gần đây.
Làm sao có thể?!
Hải Đông không quản những nỗi sợ hãi hay những đòn roi có thể trải trên người nữa.
Lao về nhà.
Ông Lãm đã như chờ sẵn,
Bên cạnh, là bà Oanh cũng đã như già đi thêm vài tuổi.
Ông Lãm không đánh, cũng không mắng gì nữa cả.
Đón đầu cậu, chỉ là cái nhìn lạnh lẽo gần như vô cảm.
- Bố.... Tại sao lại làm như vậy?!
Bà Oanh xót xa:
- Là vì nó mà con mới trở thành thằng bê đê.
- Bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.
Hải Đông lắc đầu:
- Không phải đâu!
- Mẹ!
- Con xin mẹ thả cậu ấy ra được không?!
Bà Oanh quay sang, Ông Lãm nhăn mặt:
- Cút về bên Sing, học hành cho đàng hoàng!
- Nếu còn để tao thấy được mặt mày ló về Việt Nam, dây dưa qua lại với thằng khốn đấy thì biết tay tao!
Bà Oanh cố gắng khuyên nhủ:
- Cái này là bệnh, con ạ. Chỉ cần con và nó tách ra, dần dần là khỏi.
- ..........
Lời hứa của người lớn vốn dĩ chỉ là một trò cười vui.
Nếu kể ra để đáng giá hay không, còn phải xem họ có thực sự muốn làm hay không.
Sau khi Hải Đông thực sự chấp nhận số phận của chính mình,
Hữu Mỹ quả thật được thả, thế nhưng lại được thả với một tội danh ăn cắp vặt.
Quá xấu hổ, quá nhục nhã.
Không thể nào có thể tiếp tục tới trường, cũng không thể nào trở thành một lớp trưởng trong tim cậu được nữa.
Lớp 11,
Đón trong chút gió nóng của Sài Gòn, ấp trong tay cuốn sổ bìa da, theo chân vài người anh họ.
Hữu Mỹ rời đi.
Hải Đông, tôi biết, cậu đã trở về tìm tôi.
Như vậy, là đủ. Đúng không?
===========
Chín năm sau,
Bình Dương. 2019.
- -------
Gió đêm, đẩy chút mưa đầu mùa vào tĩnh lặng,
Ngôi nhà ba lầu rộng rãi, nằm cùng trong khuôn viên nhà xưởng rộng vài ngàn mét vuông,
Hữu Mỹ tay vuốt lên trên cuốn sổ bìa da đã cũ sờn, cẩn trọng lật giở, chỉ sợ làm rách từng trang giấy ố vàng.
Chín năm.
Ai biết được đời người chín năm sau sẽ ra sao. Một giây trôi qua thì ngỡ là lâu lắm, chín năm đợi chờ thoáng cái vụt qua.
Nét chữ quen thuộc, mềm lại thanh, đầu chữ hơi nhọn, như tính khí vốn xấu của người kia.
Đã là đọc đến mức thuộc lòng rồi, vậy mà trong cơn mưa đêm nhẹ này, vẫn không làm sao quên đi cho được, cái cảm giác bồi hồi và run rẩy của lần đầu tiên mở ra ấy.
Bây giờ, lại như một nốt trầm lặng giữa cuộc sống bon chen nặng nề này.
Để mà nhớ, để mà đừng quên đi, có một thứ được gọi tên là mối tình đầu.
- ---------
Ngày, tháng, năm.
Tên lớp trưởng chết tiệt!
Nhất định khiến hắn tức chết, nhất định khiến hắn phải bỏ cả chức lớp trưởng kia mà chạy!
Ngày, tháng, năm.
Hôm nay ném cuốc của hắn xuống sông, quá trông đợi vào ngày mai xem cái vẻ mặt của hắn bị mẹ đánh cho sưng người!
Ha ha ha....
Ngày, tháng,năm,
Làm gì có đâu!, hắn không bị đánh như mình nghĩ. Tức chết mà!
Nhưng mình đã cắt sạch quai dép của hắn. Lúc hắn bảo sẽ đánh chết đứa nào cắt dép, mình cũng hơi sợ.
Ngày, tháng, năm.
Hôm nay mình dính bã kẹo cao su lên ghế chào cờ của hắn, hắn ngồi phải, gỡ mãi mới ra, mình buồn cười quá phải chui cả vào nhà vệ sinh mà cười.
Nhìn mặt hắn lúc đấy ngu không thể tả!
Ngày, tháng, năm.
Tiếc tiền quá!. Mình phải đập lợn tiết kiệm, được bốn trăm bảy. Nhờ mãi mới được người gom giúp chỗ bao cao su với mấy cái tờ tranh đó.
Ngại gần chết, lại còn tiếc tiền. Nhưng để " diệt " được hắn thì chẳng sao!
Sau đó, là những trang giấy xé vội nham nhở, còn dính chút nếp vụn giấy ngay giữa sổ.
Và, một lời chào.
< Hữu Mỹ, tôi là người xấu như vậy. Tôi đã tìm đủ mọi cách để hại cậu. Vậy nên cậu đừng chờ tôi, cũng đừng nhớ tôi. Tạm biệt >
Loang lổ vài vệt nước mắt đã khô, mãi sau này cuốn sổ cũ đi, úa vàng theo đó mà nổi rõ.
Hữu Mỹ khép cuốn sổ lại.
Tim vẫn một nhịp thắt như cũ.
Đồ ngốc. Cậu nghĩ rằng xé bạt những trang giấy phía sau này, là thực sự xé đi được hết tất cả những tình cảm non dại mà day dứt đó hay sao?
Lại nghĩ rằng tôi sẽ trẻ con đến mức như thế mà ghét bỏ cậu, quên đi cậu.
Ừ, nếu là trước đây, trước cả khi yêu cậu mà biết được. Tôi quả thực sẽ lôi cậu ra mà đánh một trận cho bõ ghét,
Thế nhưng, tôi lại chỉ biết được tất cả, sau khi cậu rời đi rồi.
Rời đi mãi.
Tới chín năm cũng chưa từng gặp lại.
Hải Đông
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Có lẽ, đúng là như vậy. Thứ không có được, chưa có được, lại là thứ xuyến xao nhất.
Tôi nhớ cậu.
Ai mà biết được, giám đốc một công ty sản xuất mỹ phẩm lớn có tiếng này lại cũng có một vẻ mặt si dại như thế?. Lại còn là si dại với một cuốn sổ rách!
Hữu Mỹ câu khóe miệng lên cười.
Trốn tôi?
Tôi đã không còn là một Hữu Mỹ trẻ con ngày ấy nữa rồi!
Chỉ cần cậu còn sống.
Tôi nhất định tìm thấy được!
- ---------
Hải Đông bên bầu trời kia,
Hắt xì một tiếng.