- ----------
Bình Dương, 2019.
Hải Đông phải nói là vừa sắp xếp vừa quẳng đống đồ đạc lỉnh kỉnh vào mấy chỗ trống, ngồi suốt một chặng đường dài, cả người đều mỏi mệt. Đặc biệt là nơi nào đó khó nói kia thực muốn sưng tấy.
Nằm úp sấp trên tấm nệm đã vương chút bụi, rên rỉ:
- Bóp vai cho boss đi. Mỏi gần chết!
Hải Đông sinh tháng 10.
Hữu Mỹ sinh tháng 5.
Thế nên Hữu Mỹ một mực xưng anh, Hải Đông cãi không lại cũng không chịu lép vế, cứ ngang nhiên mấy ngày nay xưng boss.
Hữu Mỹ cướp được người về trước đã. Boss hay không cũng kệ. Sủng nịnh đưa tay nặng nhẹ xoa trên bả vai kia.
Hải Đông ngáp một cái, vậy nhưng chênh lệch múi giờ thật quá đáng sợ, mắt díp lại thế nào cũng không ngủ được. Lại chợt như nhớ tới cái gì, liền dựng tay, quay mặt hướng phía Hữu Mỹ:
- Mà phải chứ, tại sao cậu tìm được tôi?
- Rõ ràng tôi đã chuyển quốc tịch rồi. Thông tin đều bị mã hóa hết.
Hải Đông híp đôi mắt lại:
- Đừng có nói, cậu bay sang tận Canada làm trai bao nha?
Hữu Mỹ cười trừ, khẽ lắc đầu.
Người ta bảo, có duyên thì tìm được sao?
Nếu như vậy e rằng cậu là kẻ vô duyên nhất trần đời này rồi.
Một thời gian trước.
Vô vọng tìm kiếm,
Con người ta một khi đã cố tình, sẽ thực sự tàn nhẫn.
Đã là lần thứ bao nhiêu rồi?. Vẫn chẳng có lấy một chút mảy may tin tức nào.
Hà Thành phù hoa, Sài Gòn mỹ lệ.
Bạn học, thầy cô, họ hàng.
Gõ cửa được ở đâu, tôi cũng đã gõ cả rồi.
Nhưng, biển trời mênh mông, một người đã thay tên đổi họ, chính là cát trên sa mạc kia!
- -----
Nhà Hải Đông.
Giữa sân,
Ông Lãm lớn giọng gắt đuổi:
- Cút!
- Mày có tin tao cho công an gô cổ mày vào không?
- Bao nhiêu năm rồi?. Mày còn tới đây làm gì?
- Chính là vì mày thằng Đông mới trở thành như vậy!
- Mày còn mặt mũi mà vác tới đây nữa hả?
Như thường lệ. Những cơn mắng chửi không kiêng dè,
Đã là bao nhiêu lần đi đi lại lại như thế. Vẫn không một chút tin tức.
Bà Oanh lắc lắc đầu. Lòng người mẹ nào không mềm? không thương không xót?. Lại ân hận mãi trong lòng, chính tay vợ chồng bà đã đẩy Hữu Mỹ đến một bước dạt vào Sài Gòn, không còn mặt mũi để học tiếp nữa.
Thế nên, một mặt gọi với Hải Trường kéo ông Lãm vào trong,
Một mặt bước chân ra ngoài, ánh mắt có phần nặng nề, nỗi đau thương cũng không hề che dấu.Đau lắm. Đứa con dứt ruột sinh thành, thoáng một cái như rời khỏi đôi tay.
- Hữu Mỹ.
- Không phải là cô muốn giấu cháu. Mà thực sự nó đi biền biệt như vậy, cũng không nói cho cô biết nó ở đâu.
Hữu Mỹ thế nhưng không nhìn người trước mặt.
Ánh mắt đăm chiêu dõi theo bóng lưng Hải Trường, nheo hẹp lại.
- --------
Nhà Hải Trường,
Phán đoán chuẩn xác trong kinh doanh là một yếu tố gần như quyết định tới một nửa thành công của doanh nhân.
Ngày hôm ấy ánh mắt của Hải Trường khi ra đỡ ông Lãm vào nhà, đã cho Hữu Mỹ thấy được tia hi vọng lụi tắt bấy nhiêu nay.
Hải Trường có chút bối rối nhìn người trước mặt vừa khuỵu xuống.
- Anh, Em biết anh nhất định có tin tức của cậu ấy.
Dưới gối đàn ông có vàng.
Một người con trai gần ba mươi tuổi, mái tóc vương mệt nhọc xa xôi, lại chấp nhận bỏ đi hết tôn nghiêm, sĩ diện, quỳ phục dưới chân này.
Chín năm.
Kẻ trước mặt một mực đi tới đi lui, nát bụi cỏ ven cổng nhà cậu.
Để được gì?. Đánh, cũng bị đánh rồi, chửi, cũng bị chửi rồi.
Hải Trường thở một hơi dài:
- Em thực sự thích nó đến thế?
- Em không suy nghĩ cho bố mẹ sao?. Nói thế nào nhà em cũng chỉ có mình em là con trai, rồi sau này em còn cưới vợ nữa.
- Nếu như em tìm được nó rồi, lại làm nó thêm khổ ra đấy, hai đứa, anh nghĩ cứ như thế này là tốt nhất?.
Hữu Mỹ vành mắt đỏ au, ngẩng lên:
- Chín năm trước cậu ấy vì em mà dám bán hết đồ đạc một mình rời bỏ Singapore tìm về đây.
- Nếu bây giờ, cậu ấy thực sự không cần nữa, Em sẽ từ bỏ.
Hải Trường đưa tới một dòng địa chỉ. Chậm rãi nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi.
Tình yêu này, vốn dĩ là chua cay.
Nhưng, lại mạnh mẽ đến nỗi chính bản thân anh cũng phải tự hỏi lại mình.
Thực sự, giữa hai thằng con trai. Cũng có thể nảy sinh thứ tình yêu si dại kia sao?
- -------
Buổi tối, vài ngày sau.
Hữu Mỹ vừa về, cởi được cúc áo sơ mi đầu tiên, cả người Hải Đông đã gần như ôm chầm tới.
Hữu Mỹ giật mình,:
- Sao vậy, sao không nằm nghỉ thêm?
- Đừng nói gì cả. Để EM ôm một lát.
- .....
Ngay bậc thềm này, một cỗ tâm tình.
Cuộc điện thoại với người anh trai cả, đã nói hết cho Hải Đông biết.
Sao cậu lại ngu ngốc như vậy?
Sao lại ngu ngốc tới như vậy!
Cái gì mà giấu giấu diếm diếm suốt chín năm!
Hóa ra, lại là một mực hành hạ dày vò cả hai lồng ngực này. Ai cũng đều đau!
Thì ra, là vì tìm kiếm cậu, mà Hữu Mỹ thậm chí đến sĩ diện cũng không cần. Bố cậu đánh bao nhiêu lần, lại tới bấy nhiêu lần. Chửi bao nhiêu lần, vẫn tới bấy nhiêu lần.
Còn vì cậu, mà chao đảo tìm kiếm.
Hữu Mỹ gần như vừa ôm vừa đẩy lùi từng bước chân người vào nhà, khép xong cánh cửa lại bưng khuôn mặt đã một hai giọt nước mắt kia lên. Hoảng hốt:
- Hải Đông!
- Em mệt sao?
Cả người đu tới, hôn tràn lên cánh môi kia đầy vị mồ hôi mặn, khàn khàn giọng nhìn người:
- Hữu Mỹ.
- Anh nói đi!
- Anh yêu em đúng không?
- Rất yêu đúng không?
Hữu Mỹ vương chút khó hiểu, đôi tay siết ở eo người, kéo sát, cụng đầu lên trán Hải Đông một cái:
- Nếu không yêu, lại lặn lội đến nửa trời đón em về.
- Em nói xem, kinh doanh như thế thì lỗ chắc. Đúng không?
Hải Đông lao lên, cắn tới, vết môi hôm trước vừa khỏi giờ đây lại rớm máu. Hữu Mỹ nhăn mặt:
- Thói xấu cắn người này bao giờ mới đổi đây?
- Nói xem, hôm nay có chuyện gì?
Hải Đông lắc đầu, một mực dính sát lấy người:
- Đừng buông.
Dịu nhẹ chút mưa cuối mùa, lất phất.
Đôi khi lại chỉ là một cái ôm nói lên tất cả muộn phiền.
Cứ tưởng rằng xa nhau là để tốt cho nhau,
Ngờ đâu,
Tuổi trẻ kia lại suýt một lần lỡ mất.
Hải Đông bật nấc lên.
Vì mình, là vì mình.
Yêu mình, là yêu mình.
Hữu Mỹ vỗ nhẹ từng cái trên tấm lưng run rẩy kia.
Cám ơn Em. Hải Đông.
Nếu không có em là động lực, đến bây giờ, cái danh Giám Đốc này, hay cả khuôn xưởng kia, tôi cũng không có được.
Tình yêu, người ta cứ hay cho rằng nó là một liều thuốc độc. Tiêu tan hết những mục tiêu của con người, khiến cho cả một đứa trẻ cũng mụ mị mà lơ đễnh học hành.
Nhưng nếu để khác đi, nó có thể làm cho con người ta bật lên khỏi số phận vốn dĩ tang thương này.
Trên giường,
Vuốt nhẹ lên má người.
- Hải Đông, em có biết không?. Những ngày đầu tiên vào Sài Gòn này, trong tay anh chỉ là vài bộ quần áo cũ nát.
- Nhưng, để tìm em. Anh biết mình phải có tiền,
- Đến khi có tiền rồi, lại tìm không thấy được.
Hải Đông dụi mái tóc mềm lên tấm ngực trần rộng rãi kia.
- Hữu Mỹ.
- Ngày mai, mình trồng một cây bằng lăng trước cửa kia. Được không?
- Em muốn sống cho tất cả quãng thời gian chúng ta đã bỏ phí.