Anh cũng chỉ ăn qua loa rồi lập tức đi làm. Lúc đến cũng định đi gặp cô nhưng rồi lại thôi.
Phải cho cô tự do, để cô từ từ thích nghi với sự có mặt của anh trong cuộc sống của cô. Anh không muốn ép buộc mà muốn cô nguyện ý ở lại bên cạnh anh.
Anh sẽ dùng một tháng này để cô cảm nhận được tình cảm của mình. Chắc chắn anh sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện yêu anh, ở lại cạnh anh cả đời.
Tối đó cô cũng tăng ca rất muộn mới trở về. Cô còn phải về căn hộ để lấy một số thứ quan trọng. Lúc trở về anh đã ở nhà đợi cô cùng ăn cơm tối.
"Em đã ăn gì chưa?"- anh ngồi ở sofa đang xem tài liệu trên ipad thấy cô về liền hỏi.
"Chưa!"- cô lắc đầu
"Mau đi rửa tay, cơm tối đều đã chuẩn bị xong."
"Anh chờ tôi?"
"Tôi cũng chưa có đói!"
"Lần sau đừng đợi tôi. Công việc của tôi rất thất thường, đôi khi cũng sẽ bỏ bữa nên sẽ ảnh hưởng anh."- cô nhắc nhở anh.
"Em đây là đang quan tâm tôi?"- anh thấy cô lo lắng cho mình liền trêu chọc.
"Bớt nói nhảm!"- cô lườm anh.
"Được rồi, chúng ta ăn tối thôi!" - anh phì cười rồi đứng lên cùng cô vào bếp.
Hôm nay cô cũng chỉ ăn qua loa rồi thôi. Quả thật cô rất kén ăn.
Lúc lên phòng tắm rửa xong xuôi cô chợt nhớ ra gì đó rồi đi xuống nhà. Quản gia thấy cô liền hỏi:
"Thiếu phu nhân cần gì sao?"
"À, không biết hộp thuốc để ở đâu ạ? Cháu muốn thay băng vết thương cho Phong Hàn Thần."
"À... để tôi lấy cho thiếu phu nhân." - quản gia ngây người nhìn cô rồi nhanh chóng đi lấy hộp thuốc.
"Vậy phải làm phiền thiếu phu nhân rồi. Thiếu gia không thích người khác tùy tiện chạm vào mình nên không chịu cho ai giúp cả."- quản gia nhìn cô cười.
Bà thấy cô quan tâm anh như vậy thì rất vui. Cuối cùng thiếu gia nhà bà cũng tìm được một người tốt để yêu thương.
Cô cầm theo hộp thuốc lên phòng anh gõ cửa. Đúng lúc anh vừa tắm xong lên trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Mái tóc ướt rũ xuống làm nước chảy xuống cơ thể anh từng đường quyến rũ.
Cố Hạ Mẫn bất giác đỏ mặc. Phong Hàn Thần thấy cô ngây ngốc liền hỏi:
"Em có chuyện gì sao?"
Cố Hạ Mẫn lúc này mới sực tỉnh. Thầm mắng bản thân háo sắc rồi nói:
"Tôi qua thay băng vết thương cho anh."
"Em vào đi."- anh gật đầu.
"È hèm... ờ... anh mặc đồ đàng hoàng lại trước đi."- Cố Hạ Mẫn ôm hộp thuốc nói.
"Nhưng tôi thấy như này rất thoải mái."- anh biết cô xấu hổ nên muốn chọc một chút.
"Nhưng tôi không thoải mái. Anh mau mặc đồ trước đã rồi tôi giúp anh xử lý vết miệng vết thương.""Em là đang xấu hổ?"- anh lại gần khẽ nâng cằm ép cô nhìn vào mắt mình.
"Tôi... tôi mới không có!"- Cố Hạ Nẫn lúng túng tránh né anh.
"Vậy thì chúng ta bắt đầu!"
Phong Hàn Thần dứt lời liền đem Cố Hạ Mẫn ép đến bên giường.
"Anh... anh muốn làm cái gì? Mau tránh ra cho tôi!"- cô hơi căng thẳng nhưng vẫn nhìn anh đầy kiên cường.
Phong Hàn Thần phì cười vì bộ dáng này của cô. Cô ngốc này là đang nghĩ cái gì thế không biết nữa.
"Đương nhiên là... để em giúp anh rửa vết thương. Cái đầu nhỏ này của em có phải hay không là đang nghĩ bậy?"- anh gõ nhẹ vào đầu cô.
"Nghĩ... nghĩ bậy cái đầu anh. Cả nhà anh mới nghĩ bậy."- cô bây giờ đã xấu hổ đến chết rồi a.
Cố Hạ Mẫn chỉ hận không thể đào một cái lỗ rồi đem bản thân nhét vào trong đó. Vậy mà lại nghĩ bậy.
Không đúng. Đều là tên này đầu độc đầu óc của cô. Sau này nhất định phải tránh xa hắn một chút. Đúng đúng đúng, tránh càng xa càng tốt.
Cố Hạ Mẫn nghĩ xong anh cũng đã đi mặc đồ chỉnh tề từ lúc nào. Cô bắt đầu rửa miệng vết thương cho anh một cách rất dịu dàng, tỉ mỉ.
Phong Hàn Thần lúc này hoàn toàn chỉ nhìn vào Cố Hạ Mẫn. Cô gái này lúc bình thường có vẻ gai góc, khó gần. Lúc tức giận lại như mèo hoang xù lông, rất đáng yêu. Khi thì lại dịu dàng, ân cần đến khó tin.
Đang chăm chú quan sát cử chỉ của cô anh liền bị câu nói của cô cắt đứt mạch suy nghĩ ấy.
"Vì sao lúc đó anh lại cứu tôi?"- tay cô vẫn tỉ mỉ bôi thuốc cho anh nhưng gương mặt lại hiện rõ vẻ đăm chiêu.
"Không có lý do. Mà nếu có cũng chỉ đơn giản bởi vì đó là em!" - anh nhìn cô, giọng nói kiên định tựa hồ cũng rất dịu dàng.
Vì đó là em! Phong Hàn Thần là vì cô nên mới bất chấp tính mạng liều mình cứu cô? Trên đời còn có một người thực sự vì cô mà bất chấp tất cả như vậy sao?
"Tôi không đáng!"- cô dừng động tác nhưng lại không ngẩng mặt lên, chỉ nhẹ giọng.
Phong Hàn Thần trong giây phút ấy cảm thấy tay mình có thứ gì đó ấm nóng rơi xuống. Là nước mắt! Cố Hạ Mẫn đang khóc sao?
Phong Hàn Thần nhìn cô, khẽ ôm cô vào lòng.
"Em rất đáng để tôi phải bảo vệ. Vì em, mạng sống hay bất cứ thứ gì tôi đều không cần. Từ giây phút em lấy đi trái tim tôi thì tất cả mọi thứ của tôi đều thuộc về em. Tôi cần phải đảm bảo người con gái tôi yêu vĩnh viễn bình an. Mà người đó chính là Cố Hạ Mẫn em. Vì thế đừng khóc, em như này tôi sẽ đau lòng." - Phong Hàn Thần quyết định đem toàn bộ lời trong lòng nói ra với cô.