Thái Khải không chỉ đơn giản thừa kế tài sản lớn như vậy, Ngu Uyên trước đó thậm chí còn sắp xếp các hoạt động tiếp theo của công ty Vạn Thịnh*. Những người trong ban quản lý đều là hắn đề bạt lên, có lớp trẻ của Ngu gia, có thế hệ tinh anh. Sau khi Ngu Uyên qua đời, những quản lý này sẽ giữ vai trò giám đốc điều hành, giám đốc kinh doanh của công ty, còn Thái Khải sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của Vạn Thịnh.
*Công ty Vạn Thịnh là công ty của Ngu gia do Ngu Uyên điều hành, do tui không nhớ chương trước để tên công ty là gì nên giờ tui chốt lại tên Vạn Thịnh nhá, sori mng.
"Cậu không hiểu việc kinh doanh cũng không sao, người trong ban giám đốc đều là người một nhà, mặt khác còn có đội ngũ luật sư cùng nhóm bảo vệ tài sản hỗ trợ cậu."
"Cậu cũng không cần sợ bọn họ sẽ xấu tính tranh giành, vị trí hiện tại của bọn họ đều do Ngu Uyên sắp xếp, ngăn cản lẫn nhau, kết cấu rất ổn định."
Thái Khải hỏi: "Vậy còn vị trí gia chủ Ngu gia thì sao? Lỡ như chú bác của Ngu Uyên nháo lên, buộc tôi giao quyền thừa kế thì sao? Tôi phải làm thế nào?"
Trần Lễ Tân nói: "Việc thi hành di chúc đã được kiểm tra và đảm bảo bởi đội ngũ luật sư. Sự an toàn của cậu sẽ được cảnh sát và vệ sĩ đảm nhận, chỉ cần cậu không đồng ý giao ra thì họ không thể làm gì được. Còn vị trí gia chủ cũng không quan trọng, tuy Ngu gia làm ăn lớn nhưng bản chất vẫn dựa vào công ty, dù cậu không phải gia chủ nhưng thân là cổ đông lớn nhất thì ở Ngu gia cũng có chút quyền."
"Nói tóm lại, việc duy nhất cậu cần làm có chống chọi với áp lực."
Quyền lên tiếng? Gia chủ? Ai muốn những điều không thể giải thích này?
Chống chọi với áp lực? Ai có thể bắt ép cậu?
Thái Khải cầm túi văn kiện trong tay, chữ nhỏ chi chít biến thành vô số số 0 trên thẻ ngân hàng, còn có tương lai tốt đẹp sau này.
"Ngu Uyên còn để lại cái gì nữa không?"
Thái Khải nhìn túi văn kiện còn lại trong tay Trần Lễ Tân.
Trần Lễ Tân mở túi văn kiện kia ra, trong đó có mấy tư liệu: "Đây là giấy tờ ghi điều kiện để cậu thừa kế, nó liên quan đến cuộc hôn nhân của hai người."
Thái Khải nghe không hiểu: "Là sao?"
Trần Lễ Tân đặt tờ giấy trước mặt Thái Khải: "Ngu Uyên mong cậu sẽ không tái hôn."
"Hả?"
Thái Khải cũng không nghĩ tới chuyện tái hôn, cậu bây giờ chính là quả phụ sở hữu cả trăm tỷ, kết hôn để làm gì? Để mỗi ngày nghĩ lý do từ chối ở chung phòng với chồng sau sao?
Thấy Thái Khải nhướng mày, Trần Lễ Tân giải thích.
"Điều kiện này có chút hà khắc, Ngu Uyên có tính chiếm hữu của hắn, nhưng từ góc nhìn của tôi có thể giải thích vì sao hắn lại ra quyết định này. Bây giờ cậu cầm trong tay nhiều tài sản như vậy, tái hôn sẽ rất phiền toái, hơn nữa còn sẽ dẫn tới một đám người tham lam, sẽ uy hiếp đến sự an toàn của cậu."
Ra là sợ có người thèm muốn tiền của mình.
Thái Khải gật đầu, "Tôi sẽ không kết hôn, bây giờ tôi ký tên đồng ý điều kiện, có anh làm chứng."
Thái Khái dễ dàng đáp ứng như vậy làm Trần Lễ Tân hơi băn khoăn.
"Tôi lắm miệng một câu, Ngu Uyên chỉ nói không được tái hôn, không có nói không thể yêu đương, cậu hiểu ý tôi chứ?"
Thái Khải đương nhiên hiểu, nói cách khác, cậu có thể tìm tiểu soái ca để hẹn hò, chỉ cần không kết hôn là được.
"Chỉ như vậy?"
"Chỉ như vậy."
Trần Lễ Tân không tiện nói thêm nữa, Ngu Uyên đột nhiên qua đời, anh lúc trước còn cười nhạo hắn mê tín, bây giờ xem ra, con người đúng là không đấu lại vận mệnh.
"Tôi vẫn hy vọng Ngu Uyên sẽ bình an trở về."Trần Lễ Tân thở dài, đứng dậy: "Cậu vẫn nên chuẩn bị trước đi, trước khi chính thức công bố Ngu Uyên qua đời phỏng chừng sẽ có người lời ra tiếng vào."
"Ừm."
Thái Khải trở lại hiện trường vụ án, tiếp tục ngồi đợi trong chiếc xe bảo mẫu bảy chỗ. Tới chiều, đội cứu hộ tìm thấy hộp đen trong chiếc xe của Ngu Uyên, theo dõi quan sát một hồi, con đường hết thảy đều bình thường, đừng nói là người hay dã thú, đến cả con chim cũng không có, chỉ là Ngu Uyên đột nhiên bẻ tay lái rồi lao xuống biển.
Cảnh sát tiến vào hiện trường một lần nữa, hỏi Thái Khải những chuyện cậu biết.
"Chồng cậu trước đó có biểu hiện kì lạ về mặt tâm thần không? Ví dụ như ảo giác hoặc là khó ngủ? Hay có dùng thuốc đặc trị gì không?"
Thái Khải nói: "Không có."
Cảnh sát nói: "Trước khi chồng cậu trở về đã hẹn trước với bác sĩ tư."
Thái Khải nói: "Vậy sao các người không hỏi thử bác sĩ xem?"
Cảnh sát nói: "Chuyện này tất nhiên chúng tôi sẽ điều tra."
Chuyện Ngu Uyên rớt xuống biển khá kỳ quặc, Thái Khải làm bạn đời của hắn, tư nhiên trở thành đối tượng tình nghi, buổi sáng cảnh sát đến không ít người, còn điều tra cả lịch sử mua hàng của cậu, kết quả tất cả đều bình thường.
Còn cảm thấy cậu rất cao hứng.
Cảnh sát nói thầm trong lòng.
Bọn họ chưa từng thấy người nào mất chồng mà lại vui sướng ra mặt như vậy.
Ban đêm, Lão Diêm Vương đem theo hai thủ hạ tới lần nữa.
Ba người mang theo tin tức tới, nói rằng bọn họ đã tìm được cách liên hệ với Minh Vương ngoại quốc, căn cứ theo định luật bảo toàn năng lượng, năng lượng/con người không có khả năng tự sinh ra và mất đi, người chết còn có hai phần linh hồn tồn tại, huống hồ chi người sống ngay cả linh hồn cũng không còn, có quỷ mới tin.
Lúc này cả ba người đang nơm nớp lo sợ sẽ bị Đông Quân chỉ trích, chỉ thấy vị Đông Quân cáu kỉnh đến mức sắp hủy diệt thế giới của ngày hôm qua trầm ngâm một lát, rồi nói với ba người.
"Các người nói cũng có lý."
Lão Diêm Vương và Hắc Bạch Vô Thường: "???"
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng bọn họ cảm thấy tâm trạng Thái Khải hôm nay không tồi.
Thái Khải nhớ lại giọng nói và dáng điệu của Ngu Uyên, cảm thán thế sự vô thường.
"Mũi Ngu Uyên rất cao, đường nét cũng sâu, có lẽ do lai tạp với người ngoại quốc, các ngươi tính gọi hồn thế nào, gọi người nước ngoài sao?"
"Cái này... cái này giải thích rất dài dòng, hệ thống nào cũng có quy tắc, giống như ngày không thể đến Ấn Độ để quản con của Shiva và Vishnu* đúng không?"
*Shiva và Vishnu là 2 trong 3 vị thần tối cao của Ấn Độ
Shiva
Vishnu
"Vậy làm đi." Thái Khải dứt khoát: "Việc này giao cho các ngươi, các ngươi mau chóng đem hồn phách của ông xã ta về, nhớ rõ đừng để hắn bước qua cầu Nại Hà, ta còn có chuyện muốn hỏi Ngu Uyên."
Cậu trở thành quả phụ sở hữu tài sản trăm tỷ là do Ngu Uyên an bài nên Thái Khải phải vì hắn mà vạch trần tội ác phía sau.
Lão Diêm Vương nói: "Sẽ cố gắng, sẽ cố gắng."
Thái Khải lại nói: "Còn có, sắp xếp để hắn đầu thai vào gia đình tốt một chút, cha mẹ đều phải còn, gia đình hài hòa, điều kiện khá giả, hắn đời này không có duyên phận với cha mẹ rồi, thật khổ."
Lão Diêm Vương mập đen nói: "Nhất định, nhất định."
Thái Khải nghĩ nghĩ, lại nói: "Tốt nhất là đầu thai chỗ gần ta một chút."
Lão Diêm Vương: "Hả?"
Thái Khải nói: "Ta nghĩ rồi, hắn vì ta làm nhiều điều như vậy, ta cũng muốn hồi đáp. Để hắn hồi sinh gần ta một chút, chờ hai mươi năm sau, ta sẽ lại gả cho hắn. Chờ ta không muốn ở nhân gian nữa, toàn bộ tài sản đều sẽ trả lại cho Ngu Uyên."
Lão Diêm Vương và Hắc Bạch Vô Thường: "..."
Ba người lần nữa bị trận gió đuổi khỏi xe bảo mẫu.
Trên đường trở về, áo bào đen nói: "Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện."
Áo bào trắng nói: "Chuyện gì?"
Áo đen nói: "Sau khi tìm được hồn phách của chồng Đông Quân, không phải trực tiếp đưa về nhân gian là được rồi sao? Sao phải đưa hắn đi đầu thai?"
Lão Diêm Vương nhíu mày ngẫm lại, quay đầu nhìn xe bảo mẫu: "Cũng có lý."
"Từ từ." Bạch Vô Thường gọi lại Lão Diêm Vương: "Như vậy không ổn."
Bạch Vô Thường không hổ là người lanh lợi, y nói: "Hai người không thấy biểu tình của Đông Quân sao, ngài ấy vừa thừa kế trăm sản nên cao hứng, nói đến việc đưa Vong Phu đi đầu thai rồi sau đó để hắn ở rể thì càng cao hứng, các ngươi không thấy kì lạ sao?"
"Như thế nào?"
Bạch Vô Thường nói tiếp: "Thân phận của Đông Quân bây giờ là 24 tuổi, chồng thì 30 tuổi, chờ 20 năm sau Đông Quân cũng đã 44 tuổi rồi, người kia chỉ mới 19. Chồng ngài ấy chỉ sống được đến năm 30 tuổi, tức dù nhiều năm nữa trôi qua ngài ấy sẽ lần lượt thay đổi mấy tiểu chó săn, Đông Quân sao có thể không vui được."*
*Đoạn này tui không biết edit đúng không nhưng giải nghĩa xíu nha, tức là dù Thái Khải bao nhiêu tuổi thì mỗi lần Ngu Uyên chuyển kiếp sống đến năm 20 tuổi là bị bắt ở rể, nói chung là cặp trai trẻ đó:)) Thâm quá trời ơi!!!
Lão Diêm Vương cùng Hắc Vô Thường vỗ đầu nói: "Ngươi không được phong thần trên Côn Luân quả là tổn thất cho Thần Điện trên đó."
Thái Khải ngồi trong xe đánh cái hắt xì.
Cũng do cái hắt xì này đã làm cậu lơ là sự biến động của dòng chuyển thế giới.
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa'.
Tại thành phố nhỏ cách nội thành 300km.
Ngu Uyên mở mắt ra, một trận đau đầu kịch liệt làm hắn không nhịn được ôm đầu, tiếp tục nhắm mắt.
*Editor: Chương này có đặt Pass nên các bạn vui lòng sang wordpress lloading404.wordpress.com để giải pass và đọc nhé. Vui lòng không share pass vì Pass rất dễ!
Pass chương 14: Điều ước của Thái Khải vào đêm mùng một Tết? 3 từ cuối (viết thường, không dấu, không cách)
Mọi người thấy truyện hay thì cho tui xin 1 follow, 1 sao, 1 comment nhé!