Cái Thái Khải gọi là gọi hồn không phải là mời thầy đồng hay phù thủy để hồn nhập vào cơ thể bọn họ, mà là những người đã lập được chiến công ở nhân gian trước khi qua đời, được người dân tôn thờ.
Phương pháp triệu hồn và nghi lễ này thường do Thần Thiên Cơ ở Vạn Thần Điện đảm nhiệm, nhưng khi xưa lúc Thần Thiên Cơ chưa được phong thần sẽ do Thái Khải thực hiện.
Thái Khải vừa nói ra Tiết Đồng lập tức phản đối, bắt đầu tận tình khuyên can cậu.
"Phục lễ* chính là lễ nghi của thần, nhân gian có luật của nhân gian, họ thờ cúng thần linh để tiếp tục cuộc sống của mình với vạn vật. Đó cũng có phương thức giao dịch giữa thần và người, như vậy có liên quan đến thần hệ ở Côn Luân sao?"
*Phục lễ aka nghi lễ gọi hồn.
Thái Khải nói: "Mẹ Vân tìm Thần Sinh Mệnh, tiên đoán cái chết của Ngu Uyên xác thật là không liên quan đến ta và thần hệ ở Côn Luân, nhưng cái người giết Ngu Uyên có thể đánh bại bùa chú của ta thì khẳng định đây không phải là sức mạnh mà thần linh trong thế giới phàm trần có được, ta phải biết rốt cuộc là ai làm. Theo ta biết, trong mấy vạn năm qua không có vị thần nào đủ tư cách ở Trung Quốc cả."
Tiết Đồng nói: "Hay là Thần Nguyên Sinh của nền văn minh khác?"
Thái Khải nói: "Không thể nào, không có văn minh cung cấp nuôi dưỡng, Thần Nguyên Sinh đều sẽ ngã xuống hoặc trong trạng thái ngủ say. Cho là có thức tỉnh đi chăng nữa thì cũng không cần vượt giới khiêu khích ta như vậy."
"Đông Quân, này, ai—" Tiết Đồng không thể nói gì hơn, cái chết của Ngu Uyên rất kỳ quặc, ở nhân gian và Luân Hồi giới đều không tìm được hồn phách của hắn, tự cổ chí kim chưa từng gặp qua sự việc kỳ lạ như này.
Lại nhớ tới lời đồn Ngu Vương giả chết một ngàn năm qua không chịu hiện thân, Tiết Đồng thấy sự tình càng không đơn giản.
Biện pháp duy nhất bây giờ là để Đông Quân làm nghi thức gọi hồn.
Thái Khải: "Yên tâm, Ngu Uyên không có công tích*, ta chỉ gọi hắn lên thôi, cũng sẽ không trao hắn thần cách, sau khi triệu hồi xong sẽ lập tức đưa hắn đi luân hồi."
*Công lao và thành tích
Tiết Đồng nói: "Được, vậy ta đi chuẩn bị."
Cúp điện thoại, Thái Khải mở cửa phòng ra, thu hồi cấm chú lúc nãy, cậu cố ý đi đến cửa phòng Ngu Uyên nhìn thoáng qua.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, không nghe thấy động tình bên trong, tiểu tử kia chắc đã ngủ rồi.
"Đứa nhỏ kỳ lạ." Thái Khải nghĩ thầm, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc yếu ớt dễ bị bắt nạt, thế mà lúc nói chuyện lại cực kỳ giống Ngu Uyên.
Thái Khải xoay người đi về phòng mình.
"Ai, sao phải nghe lời tiểu tử kia nói, phòng của mình, mình muốn mặc như thế nào thì mặc, không muốn mang dép thì sẽ không mang dép — a —-"
Thái Khải quay người lại, vừa lúc dẫm lên hai sợi dây áo choàng bị tuột, hôm nay người giúp việc quét dọn sàn nhà còn chưa kịp trải thảm, Thái Khải trượt chân trực tiếp ngã trước cửa phòng Ngu Uyên.
Cửa từ từ mở ra.
Tiểu tử Ngu Uyên vừa bị Thái Khải ghét bỏ đang ôm cánh tay dựa vào khung cửa.
"Anh dâu, anh buổi tối không ngủ mà đến phòng của tôi làm gì?"
Thái Khải: "..."
Ngu Uyên vươn tay.
Bà xã ngốc bị trượt ngã ngồi trên đất, hắn rất sẵn lòng đi tới nâng cậu dậy nhưng quan hệ hiện tại của hai người có chút không tiện, hắn phải bảo trì khoảng cách với Thái Khải để dạy câu cách đề phòng đám đàn ông xấu xa mới được.
Thái Khải mặt vô biểu tình đứng dậy, hất tay Ngu Uyên ra.
"Ngủ đi!!!" Thái Khải nhịn không được rống lên như sư tử, trên mạng đều nói trẻ nhỏ khoảng 7 8 tuổi là khó ưa nhất, thằng em 17 18 tuổi của cậu bây giờ cũng không kém chút nào.
"Nếu cậu không đi ngủ, tôi sẽ —"
Ngu Uyên hỏi: "Sẽ cái gì?"
Thái Khải trừng mắt nhìn.
"Tôi sẽ trông coi cậu ngủ."
"Rất sẵn lòng." Ngu Uyên dịch người, mở cửa rộng hơn, làm ra điệu bộ hoan nghênh.
Thái Khải lập tức phát hiện ra cái bẫy của Ngu Uyên, cậu một chân đá hắn vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
Cuộc sống sinh hoạt chung giữa anh dâu và em chồng bắt đầu như thế.
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa. Những nơi khác đều là reup/ăn cắp, vui lòng đọc tại link gốc để ủng hộ editor.
Vì không phải đi làm nên một ngày 24 giờ Ngu Uyên đều ở bên Thái Khải, hắn càng ngày càng khẳng định bà xã mình là một người đẹp ngu ngốc, sinh hoạt ngớ ngẩn, EQ bằng không, nói chuyện nghe không hiểu, thích xem phim truyền hình.
Chỉ khi đề cập đến chuyện của 'Ngu Uyên' kiếp trước cậu mới an tĩnh lại, làm ra vẻ nghiêm túc suy tư.
Ngu Uyên nhìn vẻ mặt này của cậu thì cho rằng Thái Khải đang nhớ mình, cậu trời sinh đối với chuyện tình cảm có chút trì độn, không dễ gì hiểu rõ lòng mình như người bình thường.
Việc này làm cho Ngu Uyên sinh ra ý muốn bảo vệ Thái Khải mãnh liệt.
Đặc biệt là sau khi Ngu gia tổ chức họp báo, hắn thấy cậu đứng trước di ảnh đời trước của mình nói rằng nhất định sẽ tìm được hung thủ đằng sau. Lúc đó Ngu Uyên càng thương tiếc cho người vợ yếu đuối không nơi nương tựa, còn phải vất vả truy tìm kẻ ra tay để 'hắn' yên lòng nơi suối vàng.
Loại cảm xúc này kéo dài đến khi tang lễ diễn ra. Gần tới tang lễ, Thái Khải có chút bồn chồn, sự xuất hiện của em chồng tựa hồ làm sinh hoạt của cậu ngoài ý muốn trở nên sinh động hơn, nhưng rất nhanh sau đó, bầu không khí âm u nặng nề xung quanh làm Thái Khải thể nghiệm được thế nào là sinh ly tử biệt của nhân gian.
Người đã khuất ra đi rất tự tại, nhưng đối với người thân và bạn bè của họ thì người không còn chính là không còn, vĩnh viễn sẽ không gặp lại.
Thái Khải đã tham dự buổi họp báo tuyên bố sự ra đi của Ngu Uyên, với tư cách là vợ hắn, cậu được quyền sắp xếp phòng tang lễ và chọn ra quần áo mà Ngu Uyên thường mặc để nhập liệm.
"Anh sao lại biến mất sạch sẽ vậy hả?"
Thái Khải không rõ, Ngu Uyên sao lại xui xẻo như vậy, ngay cả bùa chú của mình vẫn không bảo vệ được hắn, chết không rõ ràng thì thôi đi, ngay cả hồn phách cũng không tìm được.
Trước tang lễ một đêm, Thái Khải một mình ở lại trông coi linh đường, Ngu Uyên tính ở lại với cậu nhưng lại bị Thái Khải tống cổ trở về.
"Nhóc con nên thành thật về nhà ngủ đi."
Thái Khải không khống chế được Ngu Uyên, chỉ có chuyện đi ngủ này là có thể điều khiển hắn, tựa hồ hắn bị cậu chê lùn nên Ngu Uyên mới để tâm.
"Vậy tôi về đây."
Ngu Uyên có điểm không yên tâm, kêu Thái Khải gọi thêm một nhóm vệ sĩ nữa rồi mới lên xe do cậu sắp xếp trước.
"Nhớ sạc điện thoại, cần gì thì gọi cho tôi."
"Được, tôi biết rồi."
Sau khi tiễn Ngu Uyên đi, Thái Khải một mình trở về linh đường.
Trong linh đường không có ghế dựa, chỉ có mấy cái đệm, Thái Khải ngồi trên đệm nhìn di ảnh của vong phu* đặt trên linh cữu.
*Người chồng đã mất.
Sau khi tới nhân gian, Thái Khải lo mình bị lộ thân phận nên không thường nói chuyện với mọi người, Ngu Uyên là người nói chuyện với cậu nhiều nhất, hai người ở chung cũng coi như vui vẻ.
"Ai, tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm được hồn phách của anh."
Hắc Bạch Vô Thường đang đi tuần tra, vừa thấy có cái linh đường, lại thấy Đông Quân mặc áo tang canh giữ bên trong, sợ tới mức vội vàng kêu Lão Diêm Vương lên.
"Lão gia, không ổn rồi, Đông Quân đang túc trực bên cạnh linh cữu của chồng ngài ấy."
Lão Diêm Vương vừa nghe lập tức chạy đến khuyên Thái Khải.
"Đông Quân, ngài là Vạn Thần chi chủ, sao lại có thể ngồi canh linh cữu của người thường được."
Hắc Bạch Vô Thường liên tục gật đầu: "Đúng vậy, hắn chịu không nổi phúc khí lớn như vậy đâu."
"Tới nhân gian rồi, phải tuân thủ quy củ ở đây, hơn nữa, ta chỉ nhớ hắn một chút thôi."
Thái Khải cảm thấy chân có chút không thoải mái lúc ngồi, lại thay đổi sang tư thế ngồi quỳ.
Hắc Bạch Vô Thường cùng Lão Diêm Vương càng sợ hãi.
"Làm như vậy không được đâu, không được."
Bạch Vô Thường cũng nói: "Đúng đúng đúng, người ba chân khó tìm, chứ người hai chân đâu đâu cũng có không phải sao!"
Thái Khải vừa nghe liền không cao hứng: "Ngu Uyên rất tốt, lớn lên đẹp trai, mấu chốt là có tiền, hào phóng, tất cả tài sản đều để lại cho ta, người khác sao có thể sánh bằng."
Hắc Vô Thường nói: "Không sao, Đông Quân nghĩ thử xem, tuổi thọ của ngài bằng với trời đất, chờ ông xã ngài vào luân hồi, hai mươi năm sau là có thể gặp lại rồi."
Thái Khải lạnh mặt: "Vậy các ngươi có tìm được hồn phách của hắn không?"
Bạch Vô Thường vội vàng dỗ: "Không sao đâu Đông Quân, chúng ta muốn mở ra vận mệnh, tuy không tìm được hồn phách nhưng em chồng ngài rất giống hắn, có vẻ sau này rất tiềm năng, chẳng phải cũng có thể sao?"
Hắc Vô Thường và Lão Diêm Vương cùng lúc nhìn về phía Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường bị nhìn chằm chằm có chút hoảng hốt: "Hai ngươi nhìn ta làm gì?"
"Thật là, cầm thú!"
"Ngươi còn là người không hả?"
"Hắn vốn dĩ không phải người mà." Thái Khải nói: "Hắn nói cũng đúng, nhưng em chồng ta thật sự rất đáng giận —"
Thái Khải nhỏ giọng nói chuyện, nói chuyện với đám âm phủ không cần phải phát ra âm thanh.
Người ngoài nhìn vào, nghĩ rằng cậu đây là đang bi thương rơi lệ nhỏ giọng nói chuyện với vong phu.
Ngoài cửa, có người ra tay, đẩy lui đám vệ sĩ canh giữ bên ngoài đại sảnh, lặng lẽ đi vào.
Xuyên qua cánh cửa mở hé của linh đường, thứ hắn nhìn thấy chính là cảnh tượng khiến người ta sôi máu.
Người vợ góa trẻ tuổi xinh đẹp đang đau thường ngồi quỳ trước linh vị, cơ thể mảnh mai gầy gò nằm gọn trong bộ đồ màu trắng, vòng eo yếu ớt như một cái ôm liền có thể làm gãy ngay, bởi vì tư thế quỳ ngồi nên bộ đồ tang che không hết cái mông căng tròn.
Quả nhiên là mỹ nhân hắn liếc mắt một cái liền nhìn trúng, đẹp đến kinh tâm động phách.
Đẹp đến mức hắn chỉ muốn xé nát bộ đồ tang.