• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiên Tôn không còn quan tâm đến việc cỏ đuôi rắn có bị mình giẫm chết hay không, y vội vàng bước qua đám cỏ đi vào trong đình.

Mặc dù đình được chạm khắc và xây dựng đẹp đẽ nhưng lại không có gì đặc biệt.

Trong đình có một chiếc bàn đá, trên bàn đặt một hộp gỗ được làm từ gỗ cây Đông Hải nghìn năm tuổi.

Chiếc hộp này rộng khoảng hai thước vuông, được làm từ một khối gỗ duy nhất, khối gỗ lớn như vậy cực kỳ quý hiếm, chỉ riêng chiếc hộp đã vô giá.

Vi Vân biết bên trong có thuốc giải, y vội vàng bước tới mở hộp.

Chiếc hộp được mở ra, bên trong là một lớp lụa đen tuyền, phủ một thứ gì đó không rõ, có hình dạng gợn sóng.

Khi tấm vải lụa được kéo lên, không ngờ bên trong là một bức tượng dài hơn một thước.

Vi Vân chỉ liếc nhìn nó một cái liền bộp một tiếng đóng nắp lại.

Y vừa tức giận vừa xấu hổ, hơi thở trở nên nặng nề, lồng ngực phập phồng lên xuống, mang theo cặp vú đẫy đà mỹ lệ lên lên xuống xuống trông đẹp mắt vô cùng, “Thứ này…Sao ngươi có thể làm ra thứ như vậy…”

Lý Đại Túc rất chân thành thừa nhận lỗi lầm của mình: “Tay nghề của tiểu nhân quả thực không tốt, ngoại hình vô cùng quyến rũ của Tiên Tôn ta chỉ có thể khắc ra ba phần. Tuy nhiên, khối linh ngọc này rất hiếm. Nếu Tiên Tôn sẩy tay làm rớt nó sẽ không tìm được khối thứ hai để giải dâm độc đâu.”

Vi Vân quả thực có ý định đập vỡ nó, nhưng sau khi Lý Đại Túc nói vậy, y chỉ có thể cất nó đi.

Lý Đại Túc lại nói thêm: “Xin Chưởng môn lấy bức tượng ra.”

Tiên Tôn xấu hổ đến mức run rẩy đầu ngón tay, cuối cùng y vẫn mở hộp lấy bức tượng ra.

Tượng nằm nghiêng trên bệ gỗ mun, toàn thân trắng nõn, một chân duỗi thẳng, chân kia co lên ở bụng dưới.

Hai tay đang làm ra chuyện không thể cho người ta biết —— Tay trái ôm bộ ngực lớn của mình ở trên bệ, tay phải đặt bên hông, các ngón tay nắm lấy cặp mông đầy đặn trắng nõn của mình, banh rộng khe mông của mình ra, khiến cho lỗ đít không có nơi để trốn.

Bức tượng này không phải mỹ nhân Tiên Tôn đang khỏa thân thì còn là ai được nữa?

Bức tượng được làm rất tinh xảo, đầu lưỡi nhô ra khỏi miệng Tiên Tôn, những hạt li ti trên quầng vú, lỗ đầu v* khép kín trên núm vú và những nếp gấp quanh hậu môn đều được chạm khắc rõ ràng, còn không biết dùng cái gì để tô màu cho núm vú và âm hộ có màu hồng nhìn rất hấp dẫn.

Vi Vân cầm cái đế, quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào thứ tục tĩu này.

“Tiếp theo phải, phải làm gì?”

“Tiếp theo Chưởng môn chỉ cần lấy d*m thủy chét lên lỗ *** và lỗ đít của bức tượng là được.”

Lấy cái gì? Chét cái gì?

Vi Vân Tiên Tôn thiếu điều muốn nhảy dựng lên.

Trên thế giới làm gì có cách giải độc nào như vậy!

“Không thể nào!”

Lý Đại Túc thản nhiên nói: “Nếu Chưởng môn không tin thì thôi. Đã gần đến giờ rồi, Chưởng môn nên đến chính điện thôi.”

Chuyện này càng không thể!

Lỗ *** của Vi Vân ngứa đến mức y sợ sau khi ngồi lên chủ tọa, y sẽ không tự chủ được mà lắc eo lắc mông trên ghế, thà giết y còn hơn.

Y cực chẳng đã đành phải dang rộng hai chân, quấn ngón tay vào tấm vải lụa đen rồi cẩn thận nhét nó vào giữa hai chân.

Đương nhiên y sẽ không chạm vào âm đ*o của mình, y chỉ lau mấy cái lên bắp đùi của mình mà thôi.

Lần này nước chảy ra quá nhiều, bắp đùi dính rất nhiều vệt nước, y lấy vải lau lau rồi rút tay ra, kết quả còn kéo ra một sợi chỉ bạc dài giữa tấm vải lụa và bắp chân trắng nõn của y.

Tiên Tôn xấu hổ đến muốn nổ tung.

Y không dám nghĩ nhiều, đưa tấm vải lụa về phía bức tượng, nhanh chóng bôi d*m thủy vào hai cái lỗ, sau đó ném cả bức tượng và tấm vải lụa vào trong hộp như một củ khoai lang nóng phỏng tay, ​​rồi hung hăng đóng chặt nắp lại.

Lý Đại Túc thực sự không gạt y.

Sau khi bôi xong, cơn ngứa giữa hai chân y dần biến mất, chỉ còn lại cảm giác nóng rát sâu ở trong bụng dưới và cảm giác ươn ướt dính nhớp giữa hai mông khiến y khó chịu.

Cũng may cảm giác đó còn có thể chịu đựng được, y do dự một lát, từ bỏ ý định lấy vải lụa ra lau chùi giữa hai chân, vội vàng rời khỏi hoa viên như chạy trốn.

Lộ trình sau đó rất suôn sẻ, trên đường hầu như y không gặp ai, Lý Đại Túc cũng không ghé vào tai làm phiền y nữa.

Nếu không xảy ra chuyện gì thì nhất định có trá, Tiên Tôn không biết tên nô bộc này đang che giấu thủ đoạn gì để hành hạ mình, nên trong lòng vẫn luôn bất an.

Khi y bước vào chính điện, ba trưởng lão của Liên Minh Tiên Môn đã đợi sẵn ở đó.

Khi Vi Vân nhìn thấy ba người này, trái tim y đập lỡ một nhịp.

Trong lòng y có bóng ma, luôn cảm thấy thuật che mắt của mình có sơ hở, sớm muộn gì cũng sẽ có người nhìn thấu cơ thể của y.

Y cẩn thận nhìn biểu cảm trên mặt ba người, xác nhận mình không bị bại lộ, y mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống chủ tọa.

Tầm Tiên Phái chủ trương đơn giản, chủ tọa chỉ là một chiếc ghế gỗ rộng rãi được chạm khắc, trên đó có một lớp đệm mỏng màu đỏ son.

Vi Vân ngồi trên ghế chính, lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên thành ghế, hai chân hơi dạng ra, không ai có thể ngờ rằng vị Tiên Tôn trông uy nghiêm, đoan trang bất khả xâm phạm như vậy lại đang không mặc gì ngoài một lớp sa y mỏng tanh.

Nếu không phải có thuật che mắt, thì ba vị trưởng lão đã có thể thưởng thức trọn vẹn bộ ngực tuyết trắng đẫy đà mềm mại của Tiên Tôn cùng những trái mận đỏ nở rộ tinh tế trên đống tuyết, thông qua đôi chân đang dang rộng, bọn họ cũng có thể thấp thoáng nhìn thấy cái miệng nhỏ màu hồng hào căng mọng nước ở bên trong.

Ba người phía dưới đang ngước đầu nhìn y.

Vi Vân Tiên Tôn luôn có ảo giác như những người này đang nhìn chằm chằm vào nơi xấu hổ chết tiệt của mình, y cực kỳ không được tự nhiên, hắng giọng một cái, y buộc mình phải bình tĩnh lại nói: “Ba vị trưởng lão, hôm nay ta mời các vị tới đây, là muốn xem xét lại vấn đề kết khế ước.”

Một lời này của y lập tức khuấy động ngàn cơn sóng dữ.

Vị phu nhân xinh đẹp trong ba vị trưởng lão tôn hào Biệt Vi lập tức nói: “Hôm qua Tiên Tôn mới chọn phu quân, hôm nay đã muốn hối hận rồi sao?”

Một trưởng lão khác là Viễn Sơn Tiên Quân tiếp lời: “Chuyện kết khế ước không phải chuyện nhỏ, Tiên Tôn không thể tùy tiện như thế.”

Ngọc Trúc Tiên Quân có ngoại hình một người đàn ông trung niên không nói gì, ông ta ngẩng đầu nhìn Tiên Tôn ở phía trên như có điều suy nghĩ.

Đương nhiên Vi Vân cũng biết loại chuyện này không phải trò đùa, hiện tại y nhất định phải cho Liên Minh Tiên Môn một lý do chính đáng, nếu không sự tình sẽ trở nên khó coi cực kỳ.

Nhưng y có lý do chính đáng gì để đưa ra đây?

Y chợt nhận ra, nói không chừng người đàn ông giả dạng người hầu này đã làm ra chuyện hoang đường như vậy chỉ để buộc y phải hủy hôn, nếu không thì tại sao một tên xấu xa chỉ muốn hãm hiếp và làm nhục y lại tự hao tổn nhiều linh lực như vậy để giúp y chống đỡ cảnh giới chứ?

Rốt cuộc là ai lại không muốn y kết đạo lữ…

Vi Vân tính tình lạnh lùng ôn hòa, không thích tranh giành quyền lực, bị đẩy đến vị trí này đơn giản chỉ vì tu vi quá cao.

Vì vậy, mặc dù là một trong tứ đại trụ cột của Nhân tộc, nhưng y lại không tham gia nhiều vào những xáo trộn của tam tộc, huống chi là tranh giành quyền lực trong Liên Minh Tiên Môn, y chỉ muốn ở một mình.

Y kết đạo lữ để duy trì sự ổn định của Nhân tộc, chỉ cần một người là đủ, nên y đã chọn rất qua loa.

Nhưng bây giờ, Lý Đại Túc đã lấy dao kề vào cổ đẩy y đến vách núi, y không có lối thoát, không còn cách nào khác đành phải suy nghĩ về những điều phức tạp đằng sau khế ước của mình.

Vừa nghĩ đến đây, Tiên Tôn không còn quan tâm đến sự xấu hổ khi phơi bày thân thể xinh đẹp của mình trước mặt người khác nữa.

Y vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình vừa nói: “Vi Vân bất tài, nhận được sự tin tưởng của các trưởng lão trong Liên Minh Tiên Môn, được bổ nhiệm vào vị trí cuối cùng của tứ đại trụ cột, đảm nhận trách nhiệm lớn lao trong việc duy trì kết giới của Nhân tộc. Nhưng gần đây vì bệnh tật bẩm sinh, tu vi bị tổn hại, khiến cho tất cả trưởng lão phải lo lắng cho ta, Vi Vân thực sự cảm thấy áy náy vô cùng.”

“Vi Vân tu thanh tĩnh đạo, cả đời đoạn tuyệt với ái tình dục vọng, chưa từng nghĩ đến việc kết đạo lữ với một ai và ở bên người đó suốt đời. Nhưng cơn hứng tình lại đang đến gần, cho dù Vi Vân không bằng lòng thì cũng phải tùy tiện chọn một người.”

“Nhưng chuyện kết khế ước không phải chuyện của riêng một mình Vi Vân, mà còn là sự kiện lớn ở Nhân tộc, liên quan đến an nguy của Nhân tộc và sự cân bằng của các thế lực trong Liên Minh Tiên Môn, tất nhiên ta phải thật cẩn thận.

“Ngày hôm qua sau khi trở về tẩm cung, Vi Vân càng nghĩ càng cảm thấy mình suy xét không tốt, hành động không đúng mực, cho nên hôm nay mới khẩn trương triệu tập ba vị trưởng lão đến xem xét lại việc kết khế ước.”

Bất Vi Tiên Quân nói: “Ngày hôm qua, chúng ta đã báo cho Lộ gia ở Lĩnh Nam tin tức Tiên Tôn đã chọn được phu quân rồi, Tiên Tôn muốn xem xét lại thì rất không thỏa đáng. Hơn nữa các ứng viên đã được Hội trưởng lão sàng lọc, Tiên Tôn chọn ai cũng không mắc sai lầm.”

Những lời này rõ ràng đang bắt nạt Vi Vân không làm được gì cả.

Vi Vân cũng biết mình đuối lý, nhưng lời nói của Biệt Vi Tiên Quân lại khiến y trở nên cảnh giác.

Chuyện kết khế ước tuy cấp bách, nhưng cũng chưa gấp đến nỗi phải báo cho Lộ gia ngay trong ngày, dù sao Hội trưởng lão Liên Minh Tiên Môn còn chưa thỏa thuận xong, y còn chưa đóng dấu thư bổ nhiệm, nên sự việc vẫn chưa phải ván đã đóng thuyền.

Có thể thấy được, Lộ gia không thể chờ đợi được nữa.

Các ứng cử viên khác có lẽ cũng tương tự như vậy.

Chắc chắn những môn phái thế gia này đã lập bè kết phái với Hội trưởng lão Liên Minh Tiên Môn, bản thân y đã trở thành một quả cân quan trọng trong cuộc tranh đấu gay gắt của bọn họ.

Nếu khế ước thật sự được ký kết, y sẽ bị ràng buộc với một phe phái nào đó trong mơ hồ, sau này có lẽ sẽ có vô số điều không hay đang chờ đợi y.

Dù ý định của Lý Đại Túc là gì, nhưng thành thật mà nói, hành động của hắn thực sự đã làm thức tỉnh Vi Vân.

Nếu không phải hắn luôn ép Tiên Tôn làm những việc tà dâm tục tĩu, thì thực ra hắn cũng là một người tốt.

Vi Vân lạnh lùng nói: “Khế ước còn chưa hoàn thành thỏa thuận, Biệt Vi Tiên Quân nóng vội quá rồi đó. Nếu ngài đã thông báo cho Lộ gia ở Lĩnh Nam thì xin Tiên Quân giải thích lại với họ.”

Biệt Vi phản bác: “Hôm qua Tiên Tôn đã nói chắc như đinh đóng cột, đã quyết định chọn người rồi. Nếu ngài lật lọng nuốt lời bị truyền ra ngoài phải ăn nói thế nào với thiên hạ đây!”

“Hôm qua là ta không đúng, nếu thiên hạ có ý kiến gì, ta sẽ nhận lỗi với thiên hạ.”

“Tiên Tôn!”

Biệt Vi còn muốn tranh luận, nhưng Vi Vân đã không hài lòng cố tình tỏa ra uy áp.

Biệt Vi Tiên Quân cảm thấy cơ thể mình nặng tựa ngàn cân, thậm chí còn không thể nói được gì.

Sau đó, bà ta mới muộn màng nhận ra, vị Tôn chủ trẻ tuổi trông có vẻ vô dục vô cầu dễ bắt nạt này, lần này lại có thái độ cực kỳ kiên quyết.

Y không phải đang hỏi ý kiến ​​bọn họ, mà chỉ đơn giản đang thông báo mà thôi.

Ngọc Trúc Tiên Quân nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Vậy không biết Tiên Tôn muốn xử lý như thế nào?”

Vi Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta sẽ xem xét từng ứng viên của ngày hôm qua rồi nói sau.”

Y đã có được ngụm linh khí của Lý Đại Túc hỗ trợ nên không vội cùng người khác song tu nữa, hiện tại y phải xem xét các ứng cử viên, ý định ban đầu của y là trì hoãn trước rồi sau đó nghĩ ra giải pháp chu toàn.

Có ai ngờ y vừa nói ra lời này, hai mép thịt mềm mại đầy đặn ở giữa chân bỗng nhiên trở nên ngứa ngáy, không ngờ dâm độc vừa được giải quyết đã quay trở lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK