Thù Thiếu Phong vừa đến nơi, thấy Hồ Đắc Lập và bốn vị trung niên đang bao vây một vị sư già.
Hồ Đắc Lập nạt hỏi :
- Lão trọc thối, ngươi có thấy một bóng trắng cắp Thù Thiếu Phong chạy trốn vào đây không?
Vị sư già áo lam chắp tay trước ngực niệm Phật :
- A di đà Phật! Bần tăng vừa tụng kinh chẳng thấy ai vào đây cả. Thí chủ không nên làm náo động cửa chùa.
- Hay cho lão trọc thúi...
Hồ Đắc Lập chưa trọn lời, đã thấy một bóng xanh thấp thoáng rồi đáp xuống trước mặt vị sư già nọ.
Vừa kịp định thần, lão nhận ra ngay là Thù Thiếu Phong, bật một tràng cười lạnh :
- Thì ra là mi, lưới trời khó thoát!
Hoài Nhu Thục chạy đến gần thốt :
- Sư phụ...
Vị sư già xoay nhẹ người :
- Nhu Thục... là con đấy ư?
Thù Thiếu Phong đoán ra ngay vị sư nọ chính là hòa thượng đã cứu nàng ra khỏi Tiên Sa động, chàng vội giục :
- Vụ này do tiểu điệt gây ra, xin đại sư tha lỗi đã gây huyên náo trong viên tự.
Vị sư già lắc đầu :
- A di đà Phật! Thí chủ nghiệp chướng còn dài...
Ông bỏ lửng câu nói, thân ảnh ông như vầng mây xám bắn vọt đến cạnh Hoài Nhu Thục.
Sau khi nhìn rõ mặt mày của bốn người còn lại, Thù Thiếu Phong không khỏi sững sờ kinh hãi, vì bốn người nọ không ai khác hơn là Tứ Đại Kim Cang. Khi còn ở Hỏa Long bảo, chàng thường thấy họ lui tới bàn bạc cùng Lâm Kiếm Hùng, chàng cảm nhận được rằng bọn này cũng chẳng phải người tốt chi.
Hồ Đắc Lập trỏ tay vào mặt Thù Thiếu Phong hất hàm phách lối :
- Thù Thiếu Phong, mi mau nộp mạng, sau này ta còn năn nỉ giúp với Lâm chưởng môn tha cho tội chết.
Thù Thiếu Phong nư giận bỗng đùng đùng kéo đến, mím môi âm trầm :
- Hồ Đắc Lập, mi quả là con người đê tiện, chuyên luồn cúi làm điều xằng bậy... Hôm nay thật đúng luật tuần hoàn báo ứng.
Dù là tay xấc xược khinh người, nhưng Hồ Đắc Lập chạm phải đôi tia mắt đầy căm thù, cùng lời lẽ chứa chất căm hận của đối phương, lòng không khỏi rờn rợn hãi thầm.
Lão cố giữ vẻ bình tĩnh quát to :
- Mi chớ khoác lác, đừng trách sao lão phu ra tay hạ thủ.
Dứt lời, chiếc phất trần trên tay lão xòe rộng, chập chờn phẩy động sắp sửa ra tay.
Hắc Kim Chung Nam La Trí Hải nhân vật thứ hai trong Tứ Đại Kim Cang đứng cạnh đấy, vụt sấn tới gầm lên :
- Ranh con, hôm nay chính là ngày giỗ kỵ của mi!
Cùng theo với lời nói vừa thoát ra, tay phải y đã xỉa tới, khoặm lại như móc câu, chập nhanh vào đối thủ.
Định với đòn công chớp nhoáng để hạ thủ Thù Thiếu Phong, nên thế trảo vừa rồi Hắc Kim Chung Nam đã dốc ra đến chín thành công lực.
Thù Thiếu Phong chỉ thoáng động bước chân, Hắc Kim Chung Nam chợt thấy trước mắt chập chờn hoa dạng, bóng đối phương liền đó mất đi như biến.
Y giật mình vội quay người lại, nhưng y bỗng rú lên một tiếng và ngã chúi xuống, người co quắp lại rên rỉ từng hồi.
Trước biến cuộc cực kỳ đột ngột ấy, Hồ Đắc Lập cùng ba gã trong Tứ Đại Kim Cang còn lại đều trố mắt lặng người.
Chúng chẳng hiểu, cũng chẳng thấy kịp đối phương đã dùng thủ pháp chi đả thương được Hắc Kim Chung Nam trong nháy mắt.
Hoài Nhu Thục cũng chẳng kém phần kinh mang, quay sang hỏi vị sư già :
- Sư phụ có thấy hay không, võ công của Thù Thiếu Phong cao diệu khó lường.
Vị sư già cười đáp :
- Có thể là truyền nhân của Lãnh Huyết Thần Quân. Tứ Đại Kim Cang cùng Hồ Đắc Lập hôm nay đã gặp phải khắc tinh.
Hoài Nhu Thục không giấu được nụ cười thõa nguyện, vì nàng đã từng được sư phụ cho biết truyền thuyết về Lãnh Huyết Thần Quân.
Lãnh Huyết Thần Quân nức tiếng giang hồ cách một trăm năm trước đây, võ công của ông vô địch thiên hạ. Trước khi chết ông muốn võ công mình truyền lại cho hậu thế nên đem gần trăm năm tu luyện nội công vào một hạt châu, rồi ông cất dưới sừng con rắn quái nọ.
Con rắn này do ông nuôi dưỡng và dạy võ công nên nó có bản lĩnh rất hùng hậu. Ông muốn rằng sau khi chết, ai giết được con rắn quái ác ấy và lấy được hạt châu thần thì xem như đã tiếp nhận công lực tuyệt thế của ông.
Sau khi ông chết, võ lâm thiên hạ ùn ùn kéo đến Thạch Tùng sơn để ác chiến cùng con rắn quái nọ hầu đạt được hạt châu thần.
Song biết bao người đi đều không trở lại vì không ai giết được con rắn quái nọ, mà phải bỏ xác tại thạch động lạnh lẽo âm u ấy.
Và gần năm chục năm sau, chẳng ai dám bén mảng đến đó, câu chuyện về Lãnh Huyết Thần Quân dần dần đi vào quên lãng.
Hoài Nhu Thục khẽ chau mày, vô cùng hoang mang bởi với võ công của Thù Thiếu Phong trước đó, làm sao chàng giết được con rắn quái ấy và đoạt được hạt châu thần? Kỳ ngẫu chăng?
Cùng với câu hỏi của nàng, và sau này cả ngàn năm sau không ai giải đáp được!
Cùng thời gian ấy, Trầm Phong Linh Địch Khôn, thủ lĩnh bọn Tứ Đại Kim Cang trước cái chết của đồng bọn, sau phút kinh ngạc hơi giận đùng đùng bốc dậy quát to :
- Ác đồ, chúng ta xưa nay chưa hề thù oán, tại sao mi lại nhẫn tâm hạ độc thủ như thế!
Thù Thiếu Phong cười khẩy :
- Khỏi nhiều lời, tên nào muốn chết cứ xông lên trước.
Trầm Phong Linh Địch Khôn phất tay thành một cử chỉ :
- Chúng ta một lượt xông lên!
Dứt lời vội động thủ làm gương, tay phải thò ra chụp thẳng vào người chàng trai trẻ.
Thù Thiếu Phong nhếch môi cười khinh miệt, người đã lả nghiêng sang một phía, tránh đi thế trảo của đối phương, chân vội xoay nửa vòng nhanh hơn cả làn chớp xẹt, lòn tuốt ra sau lưng của Địch Khôn.
Trầm Phong Linh bỗng dưng trước mắt mất đi hình ảnh của đối phương, đồng thời cảm thấy sau lưng có một luồng kình lực ập tới, y vội chuyển người đổi chiêu phản kích, nhưng chiêu thế vừa tung ra, y đã sụm người ngồi trên đất.
Hồ Đắc Lập cùng Xích Cước Tử Trình Lâm Tốn và Trì Huyết Kiếm Lĩnh Chu lại thêm một phen sửng sốt lặng người.
Như một bóng quế hồn ma, thân hình Thù Thiếu Phong vừa thấy đó đã thoáng nhanh xê đến cạnh gã thứ tư trong Tứ Đại Kim Cang họ Lĩnh tên Chu, ngoại hiệu Trì Huyết Kiếm.
Trì Huyết Kiếm Lĩnh Chu khiếp hãi đến toát mồ hôi hột, vội quát to một tiếng trợ uy, vận tụ đúng mười thành công lực với món khí giới lạ lùng trên tay, mười ba mũi diệp kiếm liên tục như chuỗi hào quang bắn thẳng vào người đối thủ.
Thù Thiếu Phong chẳng buồn né tránh, thân hình trụ vững như cột cổ liễu ngàn năm, tay phải thò nhẹ đẩy tới một lượng cuồng phong như sóng triều bể cả, xô cuộn vào chuỗi khí giới đang vù vù bắn tới.
Trì Huyết Kiếm Lĩnh Chu chợt nghe hổ khẩu tay mình tê buốt, tiếp theo đấy là một loạt âm thanh tinh toong vang lên, mười ba mũi liễu diệp kiếm kia lả tả rơi đài trên khoảng cách giữa hai người.
Đã thế, lồng ngực gã bị dư kình từ ngọn chưởng của đối phương làm chấn động, khiến gã không sao dằn được, thét lên một tiếng đau đớn té ngồi xuống đất.
Gã thứ ba trong Tứ Đại Kim Cang là Xích Cước Tử Trình Lâm Tốn hoảng sợ quay đầu bỏ chạy thục mạng.
Thù Thiếu Phong cất tiếng cười ghê rợn :
- Chạy đâu? Nằm xuống!
Ngọn chưởng đã theo tay phải chàng tỏa ra như sấm sét...
Xích Cước Tử Trình Lâm Tốn chưa vọt xa được mười thước đã hự lên một tiếng nặng nề và ngã chúi tới trước quằn quại đau đớn.
Trong khoảnh khắc Tứ Đại Kim Cang bốn người lần lượt bị hạ dưới tay của Thù Thiếu Phong. Hồ Đắc Lập sắc mặt lúc ấy đã tái mét không còn chút máu, không lạnh mà tự dưng run khan...
Lão sợ hãi nghĩ thầm :
- Ta một đời cần cù luyện võ thuật, xem ra không bằng một năm của gã. Do đâu mà hắn học được đến cao diệu như thế?
Đầu óc lão lúc ấy chỉ vỏn vẹn vang lên một ý niệm: “Trốn mau! Trốn mau!”
Tuy trong lúc sợ hãi cùng cực, nhưng tâm lý lão vẫn không rối loạn chút nào, thừa lúc Thù Thiếu Phong còn đang đắc ý, lão vung chiếc phất trần công liên tiếp ba chiêu.
Ba chiêu đột kích vừa rồi, vốn là ba chiêu cuối cùng rút từ trong pho Phi Sa Nhuyễn Diệp, chiêu thế vừa xuất thủ, gió khí đã trùng trùng như sơn nhạc, kẹp theo tốc độ như chớp giăng sao xẹt, phủ chụp về phía Thù Thiếu Phong.
Trong cơn bất phòng, và lại không thể ngờ Hồ Đắc Lập lại thừa dư khả năng quật khởi ba đòn sát thủ như thế, Thù Thiếu Phong đành thúc thủ, trôi luôn ba bước.
Hồ Đắc Lập chỉ mong có thế, vội triển dụng thuật khinh công đến mức độ tối đa, lao đi như một đường chớp xẹt...
Loáng mắt lão đã cách xa trận trường ngoài ba trượng.
Nhưng Thù Thiếu Phong dễ đâu cho kẻ thù cao bay xa chạy một cách dễ dàng như thế. Thân ảnh chàng lồng trong tiếng cười lồng lộng chói tai, tựa như mọt con thần ưng nuốt gió, lao vượt qua đỉnh đầu Hồ Đắc Lập nhanh hơn cả luồng sét đi, với một thân pháp lạ lùng đẹp mắt, nhào lượn trên không trung một vòng và vừa vặn rơi chặn lối tiến của Hồ Đắc Lập.
Chân vừa chấm đất, Thù Thiếu Phong liền buông ra một tiếng cười sắc lạnh :
- Hồ Đắc Lập, bình thường mi tỏ ra một tay hảo hán cơ mà, té ra mi là hạng tiểu nhân nhát gan, vô tài khiếp nhược đến thế cơ à. Trước đây mi là một kẻ tự phụ lắm kia mà, hãy trở về với bản sắc, cùng ta mất còn một trận để giải quyết tất cả hận thù khi trước.
Nhìn thấy Thù Thiếu Phong chỉ trong mấy chiêu đã hạ thủ Tứ Đại Kim Cang một cách dễ dàng, Hồ Đắc Lập tự hiểu võ công mình không phải là đối thủ của Thù Thiếu Phong, trong ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Nhưng qua lời của Thù Thiếu Phong khơi lại, lòng tự phụ ngông cuồng đã ăn sâu vào tiềm thức, bao nhiêu sợ hãi nhất thời tiêu ma, lão ngang nhiên ngẩng đầu lớn tiếng :
- Tốt lắm! Dù biết mình võ công hôm nay không địch nổi mi, nhưng Hồ Đắc Lập chưa phải là kẻ hoàn toàn khiếp nhược.
Chiếc phất trần theo đó vụt phất động từng vòng, từng vòng gió khí như bão tố cuồng phong nhắm vào các đại huyệt khắp châu thân Thù Thiếu Phong tấp tới.
Vốn đã mang ý định liều lĩnh nên vừa ra tay lão đã đem tất cả những đòn trí mạng tấn công.
Chỉ phút chốc, thân hình Thù Thiếu Phong bị ngập mất giữa bóng gió khí mịt mù.
Hoài Nhu Thục đứng bên ngoài trận cuộc kinh mang thất sắc.
Vị sư già cũng đồng thời buông ra một tiếng chắt lưỡi tiếc thương, định chắc Thù Thiếu Phong khó thoát khỏi trọng thương dưới ngọn sát thủ của kẻ ác.
Tiếng cười âm trầm đắc ý của Hồ Đắc Lập không ngớt vang lên lanh lảnh giữa trận cuộc.
Bất thần...
Giữa vầng gió khí trùng trùng kín bưng như tường đồng vách đá sụp xuống ấy, bỗng vọt nhanh lên một bóng xanh lao bắn tận lên không trung, đoạn như một tia sét nhoáng, lộn vèo trở xuống, vừa vặn đáp cách xa Hồ Đắc Lập khoảng hơn năm thước.
Chân vừa chấm đất, Thù Thiếu Phong lập tức huy động đôi nhục chưởng ào ào như thác xô sóng đổ, chiêu chiêu nối tiếp khít khao, ngọn sau đùa ngọn trước, cùng một chiều hướng xỉa bắn vào lồng ngực Hồ Đắc Lập.
Đinh ninh nắm chắc thắng thế trong tay, bỗng dưng bị đối phương xông thoát khỏi vòng công hãm. Hồ Đắc Lập chưa kịp hoang mang thì chưởng phong của đối phương đã rào rào chỉa tới sát người.
Trước thân pháp siêu phàm cùng võ công tuyệt đỉnh của đối phương, Hồ Đắc Lập chỉ còn cách hồi bộ, tháo lui ba bước.
Nhưng Thù Thiếu Phong chừng như đã định liệu trước được hành động của kẻ thù, chân Hồ Đắc Lập vừa khẽ nhích động chàng lập tức tống nhanh thêm một chưởng bồi công.
Hồ Đắc Lập chỉ định tháo lui ra ba bước, nhưng ngọn chưởng vừa rồi đã đẩy lão lộn mèo luôn sáu bước.
May là công lực của lão khá thâm sâu, thêm vào đấy Thù Thiếu Phong dường như muốn hành hạ lão cho đến mức, nhờ đấy mà không đến nỗi bị trọng thương, chỉ cảm thấy lồng ngực máu căng trào dữ dội.
Lão nghiến răng đè áp huyết khí, xòe nhanh chiếc phất trần, trổ ra mười ba chiêu tuyệt kỹ, đều lần lượt dốc tuôn với lòng căm phẫn.
Công lực của lão vốn đứng vào hàng sắc nhọn võ lâm, trong Hỏa Long phái lão chỉ thua kém Lâm Kiếm Hùng đôi chút, lại dùng đòn liều lĩnh chẳng nghĩ đến sống còn, chiêu thế tuôn ra càng lúc càng lợi hại.
Thế nhưng, Thù Thiếu Phong chẳng mảy may nao núng, thân ảnh nhẹ nhàng như quỷ lướt ma, vờn tránh đi không mấy khó khăn.
Đột nhiên, Thù Thiếu Phong cất giọng quát to :
- Chiêu này ta sẽ đẩy mi ngoài một trượng!
Lồng theo tiếng quát, ta phải vèo ra một chỉ, tay trái đồng thời quật nhanh một ngọn Huyết Sát Lệnh trợ công...
Hai luồng lực đạo một chỉ một chưởng hỗ trợ thành một, lao ập vào ngay vùng gió khí của chiếc phất trần đang tung hoành.
Phằng!
Đùng!
Bình! Bình!
Sau một loạt tiếng nổ như tràng sấm sét, Hồ Đắc Lập hự lên một tiếng nặng nề và loạng choạng thối lui về sau liên tiếp hơn chục bước dài.
Và quả đúng như lời Thù Thiếu Phong đã dự đoán, Hồ Đắc Lập bị bật lùi hơn trượng ngoài mới gượng trụ bước đứng yên.
Giữa những luồng khí kình trào tạt ra bốn bên, tạo thành một cơn lốc xoáy dữ dội, cuốn phăng Hồ Đắc Lập và bọn Tứ Đại Kim Cang đang bị thương ra xa hơn trượng. Cả năm người đều thất kinh, tên nào cũng khiếp hãi run như cầy sấy.
Thù Thiếu Phong thấy vậy không tiếp tục xuất chưởng. Chàng đứng yên miệng mở lời mai mỉa :
- Hồ Đắc Lập, mi bình thời trời chẳng sợ đất chẳng dung, quen nết ác hung, giờ đây cũng sợ chết nữa à.
Chàng ngừng lại giây phút và tiếp :
- Mi đâu có ngờ được số mệnh ta còn dài đến thế phải không. Hừm! Ác lai tất ác báo! Thù Thiếu Phong hôm nay sẽ cho mi nếm tận hình phạt thảm khốc nhất trên đời, để mi phải chết mòn dần trong sự đau đớn.
Bọn Tứ Đại Kim Cang nghe xong đều lộ vẻ kinh hãi, sắc mặt trắng bệch như tro xám.
Hồ Đắc Lập trông càng tiều tụy hơn bọn Tứ Đại Kim Cang, tóc tai rũ rượi, áo quần tả tơi, khóe miệng lại không ngớt rỉ máu tươi.
Cả năm không ai hẹn ai cùng trước sau quỳ mọp sát đất, miệng không ngớt van xin ai oán.
Thù Thiếu Phong trước thái độ hèn hạ của Tứ Đại Kim Cang và Hồ Đắc Lập không dằn dược bất bình thốt lên :
- Không ngờ Tứ Đại Kim Cang danh tiếng vang rền Lưỡng Quảng lại là hạng khiếp nhược cong lưng uốn gối như thế, thật đáng nhục đáng cười.
Thù Thiếu Phong ngửa cổ cười khanh khách :
- Lũ ngươi van xin à! Tốt lắm, Tứ Đại Kim Cang chúng mi coi đây là bài học nhớ đời, lần sau đừng có trợ tay cho kẻ ác gây lắm điều hung hiểm...
Thù Thiếu Phong vừa nói đến đây, cả bọn Tứ Đại Kim Cang lạy như tế sao, đoạn định quay người đi.
Thù Thiếu Phong giơ tay quát lớn :
- Đứng lại! các ngươi phải xem ta trừng trị tên ác đồ chuyên thói luồn cúi ra sao đã rồi hãy đi.
Bọn Tứ Đại Kim Cang trước oai phong của Thù Thiếu Phong dám đâu không nghe lời, đứng trân người một chỗ, chẳng dám nhúc nhích dù một cử động nhỏ thôi.
Thù Thiếu Phong vụt thò chân thụt vào hông Hồ Đắc Lập một cái khá đau, đoạn tiếp lời :
- Còn phần mi, ta sẽ dùng thủ pháp tối độc nhất là Khiêu Kinh Đoạn Mạch để trừng trị cho đúng tội.
Bốn tiếng Khiêu Kinh Đoạn Mạch khiến Hồ Đắc Lập tái ngay sắc mặt, trán ướt đẫm mồ hôi.
Hồ Đắc Lập từ quá mức kinh hãi bỗng đổi sang vẻ thống hận, trừng trừng nhìn vào Thù Thiếu Phong, giá có thể nhảy đến được lão sẽ vồ lấy đối tượng xé nát ra từng mảnh ngay. Nhưng giờ đây lão bị trọng thương quá nặng, cố đứng vững là khó lắm rồi nói chi đến động thủ.
Thù Thiếu Phong trông sắc mặt và cử chỉ lẩy bẩy của đôi tay, chừng như đã vơi được phần nào uất hận chất chứa từ lâu, ngửa cổ buông ra một chuỗi cười lồng lộng, thanh âm tựa sắt thép mường tượng như tiếng hú của tử thần trước giờ giơ cao lưỡi hái...
Hồ Đắc Lập nghe xong tiếng cười của chàng, châu thân tóc lông dựng đứng, lão cúi đầu ủ rũ, từ hai khóe mắt lão rơi hai giòng lệ uất hờn.
Thù Thiếu Phong cười khẩy :
- Hồ Đắc Lập, mi cũng biết khóc à? Uy phong của mi lúc trước đâu rồi?
Hồ Đắc Lập lắc đầu, như đành nhận số phận tới lúc phải vắng kiếp.
Thù Thiếu Phong hất hàm lạnh lùng :
- Trước phút giây mi sắp chết, còn điều chi định trối lại chăng?
Hồ Đắc Lập trầm mặc đôi lúc mới thốt :
- Lão phu biết được một sự kiện bí mật liên quan đến ngươi, nếu ngươi bằng lòng, chúng ta làm một cuộc đổi chác cuối cùng.
Thù Thiếu Phong đã dư biết lão là một tay rất gian xảo, dửng dưng tỏ ý chẳng tin :
- Dù mi có miệng lưỡi như thế nào cũng không sao lay chuyển được lòng dạ ta đâu.
Hồ Đắc Lập cười héo hắt :
- Lão phu tự biết mình khó thoát khỏi cái chết, nên chỉ mong chết được bình yên một chút, mới ra điều kiện trao đổi kia.
Thù Thiếu Phong thoáng cau mày :
- Mi cứ nói rõ cho ta nghe, nếu sự thật có giá trị, ta mới có thể quyết định chấp thuận hay là không.
Hồ Đắc Lập buộc thêm một câu :
- Nhưng đến lúc ấy người đừng bội ước.
Thù Thiếu Phong tức tối trừng mắt :
- Thù Thiếu Phong lời đã nói ra tứ mã nan truy, mấy thuở đã lừa ai. Nói nhanh!
Hồ Đắc Lập đáp liền :
- Ngươi không phải con ruột của Lâm Kiếm Hùng chưởng môn.
Thù Thiếu Phong ngửa cổ bật cười ha hả :
- Chuyện ấy ta đã biết hết từ lâu rồi, mi chớ lắm mồm!
Hồ Đắc Lập vẫn không đổi sắc, hy vọng lần cuối cùng được nung nấu trong tâm cang, nghiêm trang tiếp lời :
- Chắc ngươi rất muốn biết chuyện mẹ người bị giam giữ nơi nào chứ?
Thù Thiếu Phong nghe như tai bị ù đi, hỏi dồn :
- Mi làm sao biết được chuyện ấy?
- Lão phu cùng Giang Tử Thanh chung mâm chung giường đã lâu, lẽ nào lại chẳng biết.
Thù Thiếu Phong nghe xong châu thân đều rúng động, vì Giang Tử Thanh là mẹ Lâm Kiếm Hổ, người vợ cả của Lâm Kiếm Hùng. Ý niệm thoáng nhanh trong đầu chàng: “Toàn là lũ dâm loàn trắc nết!”
Chàng hỏi nhanh :
- Mẹ ta bị giam giữ nơi đâu?
- Tại Ngạo Triết sơn!
- Vậy mi phải dẫn ta đến đó, khi nào gặp được mẹ ta, cuộc trao đổi mới gọi là sòng phẳng. Chứ thả mi tại đây chắc gì lời nói của mi là sự thật.
Hồ Đắc Lập gật đầu gấp :
- Được! Đi ngay bây giờ!
Thù Thiếu Phong đảo mắt qua bọn Tứ Đại Kim Cang :
- Các ngươi được phép rời khỏi đây rồi đó!
Bọn Tứ Đại Kim Cang vái chào chàng, rồi dìu nhau rời Vĩnh Lợi tự.
Vị sư già ôn tồn bảo cùng Hoài Nhu Thục :
- Tài đức của y thật hiếm có, xử sự đúng là một chính nhân quân tử, ân oán phân minh, trọng nghĩa giữ tín, sư phụ khâm phục vô cùng.
Hoài Nhu Thục tiếp lời :
- Sư phụ cho phép con cùng Thiếu Phong đến Ngạo Triết sơn được chăng?
Vị sư già gật đầu cười nhẹ, khẽ phất động tăng bào, thân ảnh ông đã như làn chớp bạc, loáng mắt mất biến...