Cùng với sự tiến bộ của võ học, tình cảm giữa hai người càng sinh sôi nảy nở, ngoài những giờ luyện tập võ công, họ săn thú hái hoa, kể cho nhau nghe những chuyện quá khứ của mình và trái tim họ đã cùng nhịp đập, rồi tình yêu đến tự lúc nào mà họ chẳng hề hay biết.
Giờ chia tay đã đến, họ bịn rịn như chẳng bao giờ muốn rời nhau, song nguồn gốc thân thế mình cần phải giải tỏ, Lâm Thiếu Phong ngậm ngùi cất bước rời khỏi căn nhà cây ghi bao kỷ niệm yêu thương.
Bây giờ Lâm Thiếu Phong đã trở thành một chàng trai vạm vỡ, khí sắc hào hùng, nhưng vẻ mặt đượm một màn sương lạnh.
Chàng chầm chậm rời khỏi thung lũng Tuyền Châu, bao nhiêu ký ức quá khứ bỗng trào dâng trong tâm khảm, chàng ngửa cổ hú lên một tràng đầy bi phẫn, thanh âm rền vang khắp hốc đá, rừng cây, khiến chim muông xào xạc cất cánh bay toán loạn.
Năm ngày sau chàng mới tìm về được Hỏa Long bảo.
Ba gã hán tử canh cổng vừa thấy Lâm Thiếu Phong xuất hiện trước mặt liền reo lên mừng rỡ :
- Nhị thiếu gia đã trở về! Nhị thiếu gia đã về!
Trong Hỏa Long bảo, ngoài Lâm Kiếm Hùng, Lâm Kiếm Hổ, Hồ trưởng lão và hai gã hán tử dạo nọ thì mọi người đều cho rằng Lâm Thiếu Phong mất tích chứ họ đâu biết rằng chàng đã bị sát hại.
Phần chàng, chàng muốn trở về đây là mục đích gặp mẹ chàng để hỏi về nguồn gốc chàng, người cha ruột chàng là ai? Lâm Kiếm Hùng hay Thù Thiên Hận?
Lâm Thiếu Phong mỉm cười với ba gã nọ rồi nói :
- Phụ thân ta có nhà không?
Gã hán tử đứng bên mé trái vòng tay thốt :
- Bẩm nhị thiếu gia, Chưởng môn nhân đi vắng.
- Vậy đại ca ta?
- Bẩm, đại thiếu gia đang đọc sách.
- Các người hãy giữ yên lặng, chớ nên khích động.
Gã đứng bên mé hữu ngạc nhiên hỏi :
- Bẩm nhị thiếu gia, tại sao...
Lâm Thiếu Phong gạt ngang :
- Ngươi chớ hỏi lôi thôi.
Ba gã tíu tít tránh sang bên, nhường lối cho Lâm Thiếu Phong bước vào.
Chàng vừa đến sân rộng, đưa mắt nhìn vào đã thấy Lâm Kiếm Hổ đứng ngay trước ngưỡng cửa đại sảnh. Chàng giả vờ chạy đến thốt :
- Đại ca, tiểu đệ vừa thoát nạn trở về đây! Đại ca vẫn khỏe chứ?
Lâm Kiếm Hổ sững sờ như đang trong mộng, bởi y cứ nghĩ Lâm Thiếu Phong đã chết theo sự báo cáo của hai gã hán tử, là đã giết và ném xác chàng xuống dòng Ngân Giang. Y nhìn chàng cười khẩy :
- Mi còn sống đấy ư?
Lâm Thiếu Phong cũng sửng sốt chẳng kém, vì xưa nay Lâm Kiếm Hổ chưa bao giờ gọi chàng bằng mi. Chàng như hiểu rõ sự việc, vận công lên đôi tay, sẵn sàng chờ đợi bất chắc xảy ra.
Lâm Kiếm Hổ quát vang :
- Mi không phải là con ruột của cha ta, mi là đứa con hoang giữa mụ dâm phụ và tên ác đồ họ Thù kia.
Lâm Thiếu Phong đã chuẩn bị tinh thần, thế mà khi nghe Lâm Kiếm Hổ vừa thốt ra những lời trên chàng cũng kinh động dữ dội, không tin vào tai mình. Chàng gay gắt hỏi :
- Đại ca nói thật chăng?
Lâm Kiếm Hổ không trả lời câu hỏi của chàng, nạt to :
- Mi không đủ tư cách gọi ta là đại ca.
Dứt lời, lồng trong tiếng quát, Lâm Kiếm Hổ nhảy xô tới, vung mạnh một quyền.
Tuy đã đề phòng, nhưng Lâm Thiếu Phong không thể nào tránh được ngọn quyền nhanh tựa chớp của Lâm Kiếm Hổ vừa kích ra.
Chàng ôm ngực hự lên một tiếng nặng nề, loạng choạng thối lùi về sau bảy tám bước, miệng ọe ra một búng máu tươi.
Chàng vừa vững bộ đã thấy Lâm Kiếm Hổ bay người đến, tung một cước như trời giáng vào mặt.
Lâm Thiếu Phong vội hụp xuống nhưng đã chậm. Chàng kêu ối lên một tiếng, bắn người lui sau gần trượng, ngã nhào xuống đất bất động.
Lâm Kiếm Hổ lướt người tới như đường tên bật nỏ, hữu thủ vỗ mạnh xuống ngay đầu Lâm Thiếu Phong.
- Úi chao!
Lạ lùng thay, tiếng kêu thảm thiết ấy lại phát ra từ cửa miệng của Lâm Kiếm Hổ.
Y lảo đảo thối bộ mấy bước liền, trân trối nhìn đối phương là một lão giả tuổi độ thất tuần, chiếc áo tro vá trăm mảnh, mặt đỏ, râu rồng, mày rộng, mắt to, vai mang chiếc hồ lô màu xanh, dáng dấp ngả nghiêng như đang say rượu.
Nư giận tràn hông, Lâm Kiếm Hổ không kiềm chế, rít giọng :
- Lão già khốn khiếp, mi là ai, tại sao nhúng vào chuyện của gia đình ta?
Ngửa mặt cười một tràng khanh khách, lão già áo tro hất mặt hừ lạt :
- Nhóc con, khôn hồn giữ mồm giữ mép, nếu không lão phu vả cho tét miệng bây giờ.
Lâm Kiếm Hổ gằn giọng :
- Chắc mi chưa biết nơi đây là chốn nào chứ gì?
Lão già áo tro sầm ngay nét mặt :
- Ôn con chớ hỗn láo, đến như cha mi còn không dám thất lễ với ta như thế.
Dường như đoán ra đối phương là ai, Lâm Kiếm Hổ vồn vã vòng tay :
- Chẳng hay tiền bối là Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách chăng?
Lão già áo tro chính là Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách cười khẩy :
- Nếu đã biết ta là ai, nhóc con không ngăn cản lão phu mang tiểu tử kia đi chứ.
Vừa nói ông vừa đưa tay chỉ vào Lâm Thiếu Phong đang nằm hôn mê trên đất.
Lâm Kiếm Hổ căm giận đối phương đến cực độ nhưng không biết làm thế nào hơn, vì y biết rõ Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách là một tay võ công thượng thừa, một đời hành hiệp vì chính nghĩa cứu nhân. Lão chu du khắp mọi miền đất nước, và tuyệt học của lão chính là Tửu Vũ thần công, môn võ công có một không hai trong thiên hạ.
Trong lúc Lâm Kiếm Hổ đang suy tư, Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách đưa mắt chăm chú nhìn Lâm Thiếu Phong nằm bất động trên đất, đoạn lẩm bẩm một mình :
- Khá lắm. Quí hóa lắm! Tư chất khí khái quả là tinh hoa của võ lâm.
Rồi ông đưa mắt nhìn Lâm Kiếm Hổ :
- Nhóc con liệu hồn giữ lấy thân, nên tu tâm dưỡng tánh, nếu không sẽ toi mạng đấy con ạ!
Dứt lời ông tiến đến cạnh Lâm Thiếu Phong, cúi xuống cắp chàng vào nách, tiến ra cổng rồi mất hút sau vòm cây rậm lá...
* * * * *
Từ đấy, đêm ngày Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách đem hết bí quyết ra truyền thụ võ công cho Lâm Thiếu Phong, song ông không cho chàng gọi ông là sư phụ, bởi xưa kia ông đã có lần thề là không bao giờ nhận đệ tử, nay vì hoàn cảnh của chàng nên ông dạy võ công cho chàng để hành sự, chứ ông không có ý định gì khác hơn.
Ba tháng sau...
Khi thấy chàng đã thuần thục những môn võ công mình truyền dạy, Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách cất giọng ôn nhu khẽ bảo cùng Lâm Thiếu Phong :
- Thiếu Phong lão đệ! Vì chỉ luyện tập trong ba tháng nên lão đệ hỏa hầu hãy còn kém, khá chuyên cần luyện tập công lực sẽ gia tăng. Trên nẻo giang hồ lắm đầy chông gai, cạm bẫy mắc giăng, lão đệ phải lưu tâm. Ba tháng quả duyên đã hết, lão huynh mong lão đệ bảo trọng lấy thân. Ân thù phải vẹn tỏ đôi đường, lão đệ luôn phải giữ bản sắc anh hùng xả thân vì đại nghĩa.
Lâm Thiếu Phong vội quỳ lạy dưới đất, ngậm ngùi đáp :
- Lão huynh đã cứu mạng và truyền dạy tuyệt nghệ, hai trọng ân ấy tiểu đệ quyết khắc ghi, chứ không mong có ngày báo đáp.
Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách cất giọng hiền từ :
- Lão đệ mau đứng dậy và hãy ghi nhớ những điều ta đã nói, sửa soạn rời đi thôi!
Lâm Thiếu Phong kính cẩn đáp :
- Tiểu đệ xin tận tâm ghi nhớ!
Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách bật cười ha hả :
- Tuyệt! Tuyệt! Hạ sơn được rồi đo!
Dứt lời, thân hình ông đã bước đi nhanh, khinh công Tiết Tiết Cao Thăng như đằng vân lưu thuỷ, chớp mắt đã khuất dạng vào rừng trúc...
Lâm Thiếu Phong trầm ngâm đứng đó một hồi, đoạn chàng phi thân xoẹt đi, tựa làn khói mỏng và rời khỏi Vô Danh cốc...