• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đương nhiên rồi”

“Điện hạ cháo hạt sen đã nấu xong rồi, nhân lúc còn nóng người mau ăn” cung nữ ở ngự thiện phòng bưng khay đồ bước vào, sau đó từ từ nâng chén cháo ra cẩn thận đặt trên bàn. Mọi hành động của cung nữ đó đều cẩn thận, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu lên nhìn chỉ là một chút, sau khi đem đồ ăn lên, cũng không còn nhiệm vụ của mình nữa, cung nữ đi cúi đầu đi lùi vài bước về sau, sau đó quay người đi ra khỏi phòng.

Nhìn chén cháo trên bàn, chiếc bụng vốn đang đói của Viễn Ninh không chủ được mà kêu lên òng ọc.

Viễn Ninh toan bước xuống giường tiến tới bàn, cầm lấy chén để ăn. Vừa mới nảy nên ý nghĩ trong đầu chưa kịp hành động liền thấy Ngọc Lam tiến tới nâng chén cháo nóng hổi tiến về phía mình.

“Ngài đang còn thương, thân thể vẫn chưa bình phục vẫn nên ở một chỗ thì tốt hơn” nói xong nàng ngồi xuống chiếc ghế gần đó, tay cầm chén cháo đưa đến trước mặt Viễn Ninh ý chỉ ‘Ta đã đem đến tận tay cho ngươi rồi, tự

mà cầm lấy ăn đi’

Thấy vậy bản tính nghịch ngợm của Viễn Ninh lại loé lên, chi.bằng nhân cơ hội lần này hưởng thụ một chút vậy, nghĩ là làm Viễn Ninh cười gian một tiếng sau đó giả bộ

“Ây da, tay của ta đau quá, chắc không thể cầm rồi” nói xong không quên nhìn xuống cánh tay phải bị thương vẫn còn quấn băng trắng, đã giả thì phải giả cho trót, Viễn Ninh liền dùng hết kinh nghiệm diễn xuất bao nhiêu năm của mình bày ra bộ mặt đau khổ.

“Ngài vẫn còn tay bên kia mà” Ngọc Lam vẫn bình thản nhìn sang cánh tay còn lại của Viễn Ninh mà nói

Còn một cánh tay lành lặn như vậy mà Ngọc Lam cũng không tha, không từ bỏ ý nghĩ của mình Viễn Ninh tiếp tục nói

“Nhưng mà nếu ta dùng tay này để cầm chén, vậy làm sau mà cầm thìa lên để ăn đây” nói xong còn không quên kèm theo một cái thở dài.

“Vậy để ta cầm chén giúp người” Ngọc Lam từ nãy đến giờ tay vẫn đang cầm chén cháo, đương tính đưa chiếc thìa lại cho Viễn Ninh.

“Aiz da tại bỗng dưng ta lại cảm thấy mệt đến như vậy, đến nâng tay lên còn cảm thấy khó” nói xong Viễn Ninh còn không quên giả bộ khó nhọc

mà nâng cánh tay mình lên, nâng lên đến một nửa lại để cánh tay rơi xuống làm bộ như thật sự rất mệt.

Dường như nhận ra được Viễn Ninh đang có ý đồ là muốn để cho nàng đút cho hắn ăn đây mà, Ngọc Lam vẫn bình thản, vờ như không nhận ra ý đồ của Viễn Ninh

“Người thật sự mệt đến vậy sao”

“Đương nhiên rồi, công chúa người cũng thấy rồi đấy đến cả tay ta cũng không thể nhấc nổi” Viễn Ninh nhanh chóng đáp lại

Người này thực là quá trẻ con rồi, còn tưởng nàng không biết ý đồ của hắn sao.

“Nếu điện hạ mệt như vậy chi bằng nghỉ ngơi một lát sau đó dậy ăn, cháo này ta sẽ cho người đem xuống ngự thiện phòng lại, đợi điện hạ tỉnh dậy sẽ cho người hâm nóng lại” Ngọc Lam thừa biết con người này đã đói lắm rồi, ban nãy nàng bước vào thấy hắn chửi người, hận đến nỗi không thể xuống ngự thiệt

phòng mà mắng. Giờ còn nhịn thêm chút nữa, nghĩ đến nàng không khỏi cười thầm trong lòng một tiếng, cùng muốn trêu hắn một chút coi sao.

“Đừng đừng, ta đã mấy ngày không có gì vào bụng rồi, giờ mà còn không ăn nữa không chừng chưa chết vì vết thương đã chết vì đói rồi”

Vòng vo một hồi cuối cùng Viễn Ninh cũng nói ra mục đích của mình

“Hay công chúa người có thể nào nhân từ giúp ta ăn có được không” nói xong còn không quên chớp mắt vài cái.

“Nghe nói điện hạ là vì bảo vệ trưởng công chúa mới bị thương” Ngọc Lam tạm thời đặt chén cháo trên bàn trà sau đó ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn nói

Lại đánh trống lảng Viễn Ninh đưa ánh mắt quay sang nhìn Ngọc Lam nói “Lúc đó tình thế cấp bách ta cũng chỉ muốn kéo muội ấy ra ai ngờ lại bị thương” Viễn Ninh tặc lưỡi nói



“Điện hạ vì người ta mà bị thương như vậy, vậy nên để trưởng công chúa qua chăm sóc ngài thì tốt hơn” Ngọc Lam vẫn ngồi trên ghế bình thản mà nói

Ách. Viễn Ninh lúc này bụng đã đói thành một đoàn, mà lại còn phải ngồi ở nói mấy chuyện không liên quan như vậy thực sự nhịn không nổi nữa rồi.

“Nghi Ngọc là trưởng công chúa từ nhỏ đã sống trong nhung lụa làm sao mà biết chăm sóc người chứ. Được rồi, công chúa người còn nói nữa là ta thực sự sẽ chết vì đói mất” nói xong còn kèm theo nụ cười

Ngọc Lam nghe thấy vậy liền quay sang nhìn Viễn Ninh, ánh mắt sắc lạnh. Từ khi gặp Ngọc Lam tới giờ đây là lần đầu tiên Viễn Ninh thấy được ánh mắt Ngọc Lam như vậy nhìn mình. Nhận ra được bản thân mình đã nói gì không đúng nên trong tâm cũng có chút hoảng sợ đột ngột, cánh tay còn lại không bị thương

liền vội đưa lên che miệng lại

‘Chết ta rồi, chết ta rồi. Lại nói gì sai nữa sao’

“Ta cũng là công chúa Đại Hạ, cũng không rảnh làm mấy chuyện chăm sóc người như vậy” Ngọc Lam thấy vẻ mặt của Viễn Ninh có chút hoảng sợ, nhận ra mình đã thất thố liền thu lại ánh mặt nói.

Đúng vậy nàng cũng là công chúa cao quý của Đại Hạ, nhận ra bản thân mình đã nói sai nên Viễn Ninh cũng nhận tội liền xin lỗi Ngọc Lam “Ta xin lỗi”

“Hiện giờ Hạ Quốc là bại quốc dưới tay Ân Quốc, ta cũng chỉ là một công chúa được đem đi hoà thân vì hoà bình của hai quốc”

“Là ta đã sai, ta vốn là thê tử của điện hạ, chăm sóc người cũng chính là trách nhiệm của ta” nói rồi Ngọc Lam bưng chén cháo tiến lại

Nghe được những lời này phát ra từ chính miệng của Ngọc Lam, Viễn Ninh trong lòng không kìm nổi dẫy lên một chút chua xót.

Nếu như năm đó mẫu phi không che dấu thân phận nữ nhi của nàng, có phải chăng tương lai phụ hoàng cũng sẽ đưa nàng đi hoà thân giống như tình cảnh Ngọc Lam hiện giờ.

Ngọc Lam nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, cầm lên chiếc muỗng khuấy đều chén cháo sau đó múc lên một thìa

“Công chúa người không cần, để ta tự làm là được rồi” ban nãy vì muốn lợi dụng vấn đề mình bị thương để chiếm tiện nghi Ngọc Lam một chút, nhưng xem ra bây giờ mọi chuyện đã đi hơi quá xa.

“Chẳng phải ban nãy điện hạ nói người cực mệt mỏi sao. Cứ để ta giúp người ăn đi” nói xong Ngọc Lam đưa muống cháo đến trước miệng Viễn Ninh

" Ta" Ban nãy lỡ nổ quá nhiều, nên giờ Viễn Ninh cũng không biết nên trả lời ra sao

Chẳng nhẽ lại nói

‘Công chúa ban nãy ta chỉ muốn trêu người chút thôi’ không được nói như vậy chẳng phải sẽ khiến Ngọc Lam thêm tức giận

‘Điện hạ ta đối với người như vậy mà người nỡ lòng nào lại trêu đùa ta như vậy’ hức hức

Viễn Ninh nghĩ ra một loạt khung cảnh như vậy trong đầu, ngẩn người ra, sau đó lại lắc lắc đầu

“Điện hạ” Ngọc Lam giữ thìa cháo trên không trung cũng đã lâu thấy người phái trước ngồi im bất động một hồi lâu nhịn không được đành lên tiếng

“À hả” tiếng gọi của Ngọc Lam kéo Viễn Ninh trở lại hiện thực. Viễn Ninh vội quay qua nhìn nàng, không có nước mắt ‘phù’ là ta suy nghĩ nhiều rồi

Bị nhìn như vậy Ngọc Lam cũng cảm thấy có chút bất tiện “Điện hạ còn không mau ăn đi”

“À..được” Viễn Ninh cứ như vậy ngậm muỗng cháo vào miệng mà quên mất cháo vẫn còn đang nóng

Ô ô

Viễn Ninh cảm nhận được đầu lưỡi mình bị bỏng thốt lên vài tiếng

“Điện hạ người làm sao vậy” Đây là lần đầu tiên nàng chăm sóc người khác nên cũng không biết phải làm sao, Ngọc Lam thấy Viễn Ninh như vậy liền vội buông chén cháo trên tay xuống đứng lên nhìn nàng.

“Nóng..nóng” Viễn Ninh đưa ngón tay chỉ vào miệng mình

Tình huống cấp bách Ngọc Lam cũng không biết nên làm gì, nàng quay qua nhìn xung quanh xem thử có thứ gì có thể giúp Viễn Ninh không, nhưng căn phòng tuyệt nhiên ngoài bàn trà ra thì cũng chẳng còn thứ gì khác.

Nhìn thấy vài giọt nước chảy ra từ khoé mắt Viễn Ninh, Ngọc Lam cũng hết cách đành đưa hai bàn tay của mình nâng mặt Viễn Ninh lên sau đó đem đầu mình cúi xuống đem làn gió thổi nhẹ vào miệng Viễn Ninh.

Hành động đó diễn ra trong chớp mắt, khoảng cách giữa hai người lúc đó thực gần, Viễn Ninh có thể cảm nhận được khoảng cách đó như ngày mà hai người uống rượu hợp cẩn trong đêm tân hôn.

Hương thơm nhẹ nhàng trên người Ngọc Lam một lần nữa quanh quẩn bên chóp mũi Viễn Ninh.

Nhận thấy có lẽ không còn nóng nữa, Ngọc Lam dừng lại hành động của mình, lúc này chỉ thấy từ mặt đến tai Viễn Ninh đã nhuộn một màu hồng như tôm luộc.

Ngọc Lam dường như cũng nhận ra hành động ban nãy của mình có chút ám muội cũng ngại ngùng mà quay đi.

Hít một hơi lấy lại bình tĩnh nàng cầm chén cháo lên lại sao đó chậm rãi ngồi xuống ghế.

Viễn Ninh nuốt miếng cháo trong miệng xuống, dư quang vẫn còn lưu lại làn gió nhè nhẹ mát lạnh mang theo chút hương thơm có chút luyến tiếc.

Ngọc Lam tiếp tục múc lên thài cháo nhưng rút kinh nghiệm từ lần trước nàng thổi nhẹ vài lần cho nguội bớt sau đó đút Viễn Ninh ăn.

Sau đó bầu không khí bỗng dần trở nên yên lặng, chỉ còn nghe tiếng thìa chạm vào bát, Ngọc Lam cứ như vậy đút Viễn Ninh ăn hết chén cháo.

Hết chương

Mọi người cảm thấy chương này như thế nào😜. Hãy để lại ý kiến mình dưới mình luận nhé👇



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK