Khung cảnh cây cối tươi mới trên lá còn vương vài giọt sương ban mai, ánh nắng dịu dàng xuyên khẽ qua vài tán lá nhưng dường như Trữ Tú cung vẫn mang một cảm giác âm u khó tả.
Từ sau khi Lan Quý Phi qua đời do hoả hoạn, từ nó nàng cũng không còn nhận được sự sủng ái của phụ hoàng như trước. Theo thời gian Viễn Ninh dần trưởng thành nhưng nàng không còn khuôn mặt vui vẻ hạnh phúc như trước đây nữa mà thay vào đó trầm mặc hơn, dường như nàng muốn tách biệt với thế giới bên ngoài.
“Ngươi có biết gì không. Nghe nói đêm nay hoàng thượng mở yến tiệc đó”
“Nghe nói là lần này hoàng thượng lại cho người đi thảo phạt Đại Hạ thành công, hôm nay là ngày Lý tướng quân trở lại kinh thành”
“Thì ra là yến tiệc dành cho Lý tướng quân”
Vài nô tì thảo luận sôi nổi
“Điện hạ tối nay bệ hạ mở yên tiệc có nói tất cả các vị hoàng tử đều phải có mặt” cô cô chưởng sự Tố Mai tiến lại chiếc đình nơi Viễn Ninh thường thích ngồi ngắm nhìn khung cảnh vào mỗi buổi sáng sau đó cúi đầu
nói
“Ông ta vẫn không ngừng dã tâm chiếm Đại Hạ sao” Viễn Ninh ánh mắt vô định ngước nhìn vào khoảng không vô định.
Trong suốt mười năm nay ông ta vẫn không ngừng cho quân tấn công Đại Hạ, dân chúng ở hai biên giới hứng chịu chiến tranh suốt bao năm qua cuộc sống khốn khổ không thôi
“Điện hạ” Tố Mai cô cô cất giọng
“Tố Mai cô cô người nói xem nếu ông ta thấy ta có phải sẽ nổi trận lôi đình nữa không” Viễn Ninh đưa ánh mắt thoáng buồn nhìn
“Sẽ không, sẽ có một ngày bệ hạ sẽ thông thoáng mọi chuyện” Tố Mai cô cô mang theo ánh mắt đượm buồn cúi đầu khép nép nói.
Sau vụ hoả hoạn mấy tên nô tài đồn đoán với nhau đêm hoả hoạn đó vì Lan Quý Phi vì cứu Ngũ hoàng tử nên mất đi cơ hội thoát khởi đám cháy, sau đó chỉ thấy Tự Khánh đế hạ chỉ cấm ai nhắc đến vụ cháy ở Trữ Tú cung nữa. Từ
đó tần suất hắn cũng lui tới Trữ Tú cung cũng không nhiều như trước đây, đôi lúc qua cũng chỉ dạo quanh một vòng rồi thôi. Cũng không còn để tâm tới Viễn Ninh, đôi lúc nàng gặp phụ hoàng mình thì người cũng trong tình trạng say, thậm chí còn nổi trận lôi đình. Từ đó về sau Viễn Ninh luôn tránh né việc cùng Tự Khánh chạm mặt, do đó nàng chỉ lui tới ở trong Trữ Tú cung không có việc cần thiết thì cũng chẳng ra ngoài.
“Không có cách nào từ chối sao” Viễn Ninh thở dài
“Nếu là những yến tiệc khác thì có thể còn..” Tố Mai cô cô khó xử nói
“Được rồi Tố Mai cô cô ta cũng không muốn làm người khó xử” nói rồi Viễn Ninh nở một nụ cười ngượng gạo
“Gặp ông ta cũng chẳng có gì đáng sợ cả” Viễn Ninh đứng dậy
“Điện hạ tới giờ dùng điểm tâm rồi” tiểu Thành tử vừa đi vừa cúi đầu chầm chậm bước tới.
Ân
Viễn Ninh quay sang gật đầu với tiểu Thành tử sau đó đi vào
Tối đến.
Hoàng cung hôm nay rất nhộn nhịp, đèn lồng được thắp sáng khắp mọi lối đi. Những vị quan viên từ tam phẩm trở lên đều được đến tham dự yến tiệc,
Viễn Ninh đã lâu không tham dự yến tiệc, khi chứng kiến cảnh trước mắt cũng thoáng tia kinh ngạc. Ngẫm vẫn chưa tới giờ khai yến, cũng không chuộng mấy cảnh ồn ào nên Viễn Ninh đành chọn đi dạo xung quanh cho đỡ chán.
Ánh đèm mờ dần, những cơn gió nhè nhẹ cứ thế thổi vào mặt, nhắm mắt lại hưởng thụ khung cảnh yên tĩnh này
‘Thì ra vẫn còn khung cảnh tự do như vậy sao’
Đang miên man suy nghĩ cảm thấy như có tiếng bước chân của ai đó lai gần Viễn Ninh chợt mở mặt quay đầu lại nhìn.
Dáng người cao ráo, ước chừng cũng khoảng bằng hoặc lớn hơn mình vài tuổi. Nhưng hắn trông khoẻ mạnh và đầy sức sống không giống là hoàng thân quốc thích hay là hoàng tử’
Lại gần hơn nữa Viễn Ninh đã thấy rõ mặt của hắn, trên khuôn mặt hắn còn mang theo nụ cười. Cuối cùng cũng nhìn ra, thì ra là con trai của Lý tướng quân. Lý Hạo
“Đừng nói mới mấy năm không gặp mà ngài đã không nhận ra ta” nói rồi hắn lấy tay vỗ mạnh lên bả vai Viễn Ninh như mấy vị bằng hữu đã lâu năm không gặp.
“Đâu có. Có trách thì trách ngươi sao lại lớn nhanh như vậy” nói rồi Viễn Ninh cười đáp lại
Trước khi đi ra trận. Lý Tướng quân đã là cận vệ cho bệ hạ ở trong hoàng cung do đó Lý Hạo từ nhỏ cũng đã ra vào hoàng cung không ít lần.
Viễn Ninh từ nhỏ đã được Lan Quý Phi dưỡng trong tẩm cung ít khi được ra ngoài, Lý Hạo lại có thể ra vào mọi nơi trong hoàng cung tự do nên hay lui tới Trữ Tú cũng làm bạn cùng Viễn Ninh từ đó hai người trở thành bằng hữu
của nhau.
“Lần này phụ thân ta thắng trận trở về, nghe nói bên Đại Hạ sắp cử sứ giả sang đưa thư cầu hoà” Lý Hạo chắp hai tay sau lưng ngước nhìn lên một mảng đen trên bầu trời.
“Ta cũng hi vọng không có chiến tranh” Viễn Ninh thở dài ánh mắt xa xăm
“Ây dô ta không ngờ hôm nay ngũ hoàng đệ cũng tới đây sao” Đại hoàng tử Viễn Trưng cất giọng
“Ngũ hoàng đệ ta còn tưởng là đệ cứ như đám nữ nhi suốt ngày ôm mình ở trong tẩm cung không chứ” tam hoàng tử Viễn Đồng mỉa mai nói
“Ngũ điện hạ còn lo bận chuyện đọc sách, đâu giống mấy vị đây nhàn rỗi ra ngoài chơi rồi sinh thêm chuyện phiền phức cho bệ hạ” Lý Hạo nhanh chóng cướp lời
“Viễn Ninh ta nói cho ngươi biết ngươi cũng chỉ là dòng máu ngoại quốc, ngươi thấy không Đại Hạ thất bại thê thảm như vậy. Rất đúng với thân phận của hai mẫu tử nhà ngươi” Viễn Trung giọng đầy mỉa mai, sau đó hắn cười
lớn.
“Đại hoàng huynh người đừng nói nhưng lời không hay như vậy, nhỡ đâu” Viễn Hách lên tiếng
“Viễn Hách ngươi lại muốn bảo vệ cho Viễn Ninh mà chống đối lại ta nữa sao” Viễn Trưng quay sang chất vấn
“Dẫu gì chúng ta cũng đều là huynh đệ cùng một phụ hoàng” Viễn Hách nói
“Ngươi đừng có quá đáng như vậy” thấy huynh đệ của mình bị mạo phạm như vậy Lý Hạo không khỏi tức giận hai bàn tay nắm chặt toan tiến tới phía Viễn Trung và Viễn Đồng. Viễn Ninh thấy nếu còn để tiếp tục như vậy sẽ xảy ra
chuyện lớn bèn ngắn Lý Hạo lại, sau đó dung hết sức lực kéo hắn rời đi.
“Viễn Đồng ngươi thấy chưa hắn đúng là nhát gan giống y hệt mẫu thân hắn vậy” Viễn Trưng cười khẩy quay sang nói cùng Viễn Đồng.
“Ngươi buông ta ra” nói rồi Lý Hoạ vùng cánh tay đang bị Viễn Ninh kéo đi
“Ngươi không thấy bọn hắn xúc phạm ngươi sao” Lý Hạo tức giận quay sang mắng Viễn Ninh
“Ta biết nhưng nếu giờ chúng ta làm lớn chuyện, chẳng những không giải quyết được gì mà càng thêm bất lợi thôi” Viễn Ninh thở dài
“Ngươi đúng là không có tiền đồ. Tại sao ta lại có một huynh đệ như vậy chứ” nói rồi Lý Hạo quay người rời đi
“Đệ đừng có suy nghĩ nhiều” Viễn Hách lại gần vỗ vai an ủi ngũ hoàng đệ của mình. Từ nhỏ hắn đã không có mẫu phi bên cạnh cũng thấu hiểu được cảm giác bị người khác chà đạp nên cũng đồng cảm với Viễn Ninh
“Đa tạ nhị hoàng huynh”
“Nếu thông suốt rồi thì mau trở lại yên tiệc đừng để phụ hoàng chờ lâu” nói rồi vỗ vỗ vai Viễn Ninh vài cái rồi quay người rời đi
Viễn Ninh biết chuyện vừa rồi Viễn Trưng và Viễn Đồng thực quá đáng, tuy nhiên nếu để Lý Hạo ra tay với hay người họ đương nhiên phần thiệt sẽ về mình. Cho dù có giải thích thì phụ hoàng cũng chẳng để tâm. Bởi vậy nên
Viễn Ninh luôn khắc cốt ghi tâm lời mẫu phi dặn phải luôn nhẫn nhịn, Mẫu phi luôn mong muốn nàng có một cuộc sống tốt mà nàng cũng hi vọng bản thân mình sống một cách yên ổn sau điều tra chân tướng đằng sau cái chết của mẫu phi để mọi chuyện được sáng tỏ.
Viễn Ninh quay trở lại nơi tổ chức yên tiệc, sau đó chọn cho mình một chỗ ngồi sau nhất mà ít người để ý thấy.
Nói là yến tiệc dành cho Lý tướng quân trở về nhưng thực chất lại là cơ hội đề cho Tự Khánh đế phô diễn sự xa hoa.
“Bệ hạ thứ lỗi cho thần vì đã làm phiền. Thần có chuyện muốn nói mong bệ hạ không trách phạt” Lễ bộ thượng thư rời khỏi vị trí của mình đến quỳ trước chính điện
“Chuẩn” Tự Khánh đế ngồi trên ghế phất tay
“Thưa bệ hạ thứ lỗi cho hạ thần phải nói thẳng. Quốc không thể một ngày không thể không lập trữ quân chỉ mong bệ hạ suy nghĩ vì giang sơn Đại Ân mà lập trữ quân” nói rồi ông ta cúi đầu xuống
“Đúng vậy bệ hạ mong người suy xét” mặc dù đang ngồi tại bàn thưởng yến tiệc nhưng các vị quan tam phẩm khác cũng đồng loạt cúi đầu mà quỳ xuống
“Các khanh không cần phải lo lắng về việc này trẫm đã sớm có ý của mình” nói rồi hắn giờ tay lên Thuận tử lão công công cũng hiểu ý lui ra sau một hồi hắn quay trở lại với một cuộn thánh chỉ trên tay. Tất cả mọi quan
thần từ thấp đến cao, hay ngay cả hoàng thân cũng được một phen bất ngờ. Nhưng chưa kịp biểu hiện thì lại nghe nói
Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết chiếu theo sự mong chờ của chư vị ái khanh trong thiên triều cũn đã đến lúc trẫm nên lập Thái tử để phụ tá công việc. Dựa theo đức và tài nay trẫm quyết định sắc phong Đại hoàng tử Viễn Trưng đích trưởng tử lên làm thái tử, chuyển sang Đông Cung. Nhị hoàng tử Viễn Hách làm An Định vương ban phủ hiệu, một trăm mẫu đất cùng, ba trăm thước vả. Tam hoàng tử Viễn Đồng sắc phong Vĩnh Hoà vương ban phủ hiệu, một trăm mẫu đất cùng, ba trăm thước vải. Tứ hoàng tử sắc phong Bảo Định vương ban phủ hiệu, một trăm mẫu đất cùng, ba trăm thước vải
Khâm thử
“Hoàng nhi Viễn Trưng đa ta ân điển của phụ hoàng, hài nhi sẽ không để người thất vọng” Viễn Trưng hớn hở quỳ xuống dập đầu đa tạ phụ hoàng, mà các hoàng tử khác cũng không ngoại lệ
Các triều thần cùng, các hoàng thân trong buổi yên tiệc không khỏi xôn xao. Tại sao chỉ có đến tứ hoàng tử chứ, lục hoàng tử, thất hoàng tử còn nhỏ thì không nói nhưng rõ ràng ngũ hoàng tử cũng đã gần trưởng
thành cũng có thể được được sắc phong. Ai cũng ngầm hiểu có lẽ ngũ hoàng tử đã không còn được hoàng thượng để tâm đến nữa.
Lý Hạo ngồi một bên cạnh phụ thân nghe được vậy, hắn cảm thấy bất bình thay Viễn Ninh toan đứng dậy nhưng cánh tay đã bị phụ thân giữ lại, hắn quay sang nhìn phụ thân mình nhưng nhận lại chỉ là một cái lắc đầu khó hiểu
từ ông.
Mắt thấy yên tiệc cũng chẳng còn dài Viễn Ninh cũng chẳng muốn ở lại thêm nữa bèn một mình quay trở về Trữ Tú cung
“Điện hạ người trở về sớm vậy sao” tiểu Thành tử tiến đến hỏi theo sau là Tô Mạt
“Ta muốn qua thư phòng một chút hai ngươi chờ ta ở ngoài này đi” nói rồi Viễn Ninh bước vào trong thư phòng sau đó đóng chiếc cửa gỗ lại.
Nói là đã tư sửa nhưng căn phòng này vẫn còn vết tích của đám cháy để lại. Viễn Ninh vòng quanh một vòng xung quanh tủ đựng sách sau đó dừng lại cạnh một chiếc tử đã có phần cũ kĩ. Này là chiếc tủ đựng sách còn sót lại
sao đêm hoả hoạn đó, đang toan bước lên thêm bước nữa để coi thì Viễn Ninh cảm thấy dưới chân mình như chạm vào một vật gì đó, nhấc chân lên. Thì ra là một chiếc vòng, nhưng chiếc vòng này thực lạ nàng chưa từng thấy bao giờ. Cầm chiếc vòng lên, rõ ràng chiếc vòng này còn mới tại sao nó lại xuất hiện ở đây, chẳng nhẽ có người nào đó đã vào đây đánh rơi nó’ nói rồi Viễn Ninh xoay quanh một vòng quan sát nhưng rõ ràng không hệ có ai trong phòng
‘Chẳng nhẽ căn phòng này ẩn chứa thứ gì’ sau một hồi suy nghĩ không có kết quả Viễn Ninh mang theo chiếc vòng bạc với những hao văn kì lạ trở ra ngoài.
“Điện hạ người ra rồi sao” tiểu Thành tử sốt sắng hỏi
“Có chuyện gì sao” Viễn Ninh vẻ mặt khó hiểu nhìn ba người bọn họ, tiểu Thành tử và Tô Mạt sốt sắng nàng còn dễ hiểu tuy nhiên ngay cả Tố Mai cô cô cũng trưng bộ mặt lo lắng thật không giống ngày thường.
“Người đã vào đó hơn một canh giờ nên thuộc hạ sợ người sảy ra chuyện gì” Tô Mạt lên tiếng
“Ồ. Thì ra ta ở trong đó lâu vậy sao” Viễn Ninh cất giọng bình thản
Tố Mai”..”
Tô Mạt”..”
Tiểu Thành Tử”..”
“Phải rồi Tô Mạt đêm nay ngươi đến phủ Lý tướng quân truyền tin cho Lý Hạo, mai ta muốn gặp hắn, địa điểm như cũ” nói rồi Viễn Ninh quay về phòng để lại ba con người đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tại tửu lầu
Đây là tửu lầu mà Viễn Ninh và Lý Hạo hồi nhỏ vẫn thưởng hay trốn ra ngoài hoàng cung để chơi. Vẫn vị trí cũ trên lầu gần cửa sổ.
Không gian tửu lâu này thiết kế mở tức sẽ không có một gian phòng nào tách biệt cả người ngồi ở dưới vẫn có thể thấy được người ngồi trên lầu đang làm gì.
“Chuyện gì bí mật vậy sao ngài không chọn nơi nào bí mật chút lại đi chọn nơi này” Lý Hoạ phàn nàn.
“Thực ra cũng không có chuyện gì to tát” nói rồi Viễn Ninh đưa chiếc vòng hôm qua mình nhặt được đem để lên trên bàn.
“Này là sao” Lý Hạo chau mày nói, chỉ một chiếc vòng này mà nửa đêm hôm qua Tô Mạt phải lẻn vào phủ để hẹn hắn, nghĩ tới đây hắn liền bật cười “Có phải ngài đã để ý đến cô nương nào rồi nên muốn tặng chiếc vòng này cho người ta có đúng không” Lý Hạo chỉ chỉ vào chiếc vòng càng nói càng cười.
“Không phải vậy” Viễn Ninh cầm chén trà lên nhấp một ngụm từ tốn nói “Ngươi đã từng thấy chiếc vòng này bao giờ chưa”
Nghe Viễn Ninh nói vậy hắn ngưng cười sau đó vẻ mặt nghiêm túc cầm chiếc vòng lên ngắm kĩ vài lần “Ta cũng cảm thấy thật quen mắt” sau đó đặt chiếc vòng xuống suy nghĩ
“Là vòng đeo tay của nữ nhân Đại Hạ” sau đó Lý Hạo thốt lên “Ta đã cùng phụ thân ở biên giới Đại Hạ nhiều năm đều thấy tất cả nữ nhân ở đây đều sẽ có một chiếc vòng tay như vậy”
Thấy Viễn Ninh im lặng Lý Hạo mới chợt nhớ ra mẫu phi của Viễn Ninh là người của Đại Hạ
“Có lẽ đây chính là vòng tay của Lan Quý Phi thì sao”
Nghe Lý Hạo nói vậy Viễn Ninh liền rơi vào trầm tư. Trước đây khi mẫu phi vẫn còn nàng chưa từng thấy mẫu phi đeo nó bao giờ, hơn nữa cũng đã xảy ra hoả hoạn đồ vật này tuyệt đốt không phải là của mẫu phi, chẳng nhẽ có người ở Đại Hạ vẫn luôn xuất hiện ở xung quanh đây sao.
Viễn Ninh lắc đầu nói “Ta chưa từng thấy mẫu phi đeo nó, hơn nữa đây là chiếc vòng ta nhặt từ thư phòng”
“Chuyện..chuyện này” Lý Hạo vẫn chưa kịp tiêu hoá những lời mà Viễn Ninh nói thì nàng tiếp tục cất lời “Có lẽ là liên quan đến vụ hoả hoạn năm xưa”
Phải rồi năm xưa thư phòng cũng cháy, giờ chiếc vòng này lại xuất hiện ngay gần tủ để sách còn sót lại năm xưa. Nghĩ vậy Viễn Ninh cầm theo chiếc vòng đứng dậy
“Người tính đi đâu vậy” Lý Hạo thấy một loạt hành động khó hiểu của Viễn Ninh liền hỏi.
“Trở về” Viễn Ninh đáp lại sao đó nhanh chóng rời đi bỏ lại Lý Hạo vẫn còn đang ngồi ở đó
Đâu biết rằng hành động của hai người từ đầu đến cuối đầu bị một người mang bạch y, trên mặt đeo sa diện xem từ đầu đến cuối không sót một chi tiết nào “Ngươi đi điều tra thử xem hai người bọn họ rốt cuộc là ai” chỉ thấy
bạch y nhân dựa lưng vào ghế nói, tên thủ hạ bên cạnh nghe thấy vậy liền nhanh chóng chạy ra ngoài, sau một hồi hắn quay trở lại.
“Chủ tử thuộc hạ đã tra ra rồi” hắn tiếp tục nói “Tên nam ngồi ở lại cuối cùng hắn chính là Lý Hạo con trai của Lý Chẩn. Còn tên trông nhỏ tuổi hơn hắn là ngũ hoàng tử của Tự Khánh tên là Viễn Ninh” Sau đó chỉ thấy bạch y
nhân cử động tay tên thuộc hạ đó liền lui xuống. Hắn đưa tay lên vân vê ly trà, trong sa diện bạch y nhân đó nở một nụ cười.
Điện Kính Thiên
“Bệ hạ sứ giả Đại Hạ đã tới đang đứng ở ngoài chờ người yết kiến” tiểu Thuận tử tiến tới nói
“Cho truyền” trên long ỷ Tự Khánh phất tay
“Cho truyền sứ giả Đại Hạ vào yết kiến” tiểu Thuận tử hô lớn
Tiếp đó chỉ thấy chỉ thấy được một người chậm rãi tiến vào trong điện. Vốn đoàn sứ giả khá đông nhưng để đảm bảo an toàn nên chỉ có những người liên quan mới có thể được tiến vào đại điện.
Bên trên là Tự Khánh đang ngồi trên long ỷ, hàng bên phải là các vị đại quan đứng đầu lục bộ: Binh Bộ Thượng Thư, Hình Bộ Thượng Thư, Công Bộ Thượng Thư, Lễ Bộ Thượng Thư, Lại Bộ Thượng Thư, Hộ Bộ Thượng Thư.
“Nhị vương tử Hạ Quốc Quảng Tự tham kiến bệ hạ. Lần này Hạ Quốc đích thân cho tiểu điệp sang Ân Quốc với vai trò sứ giả đưa thư cầu hoà của phụ vương tới chỉ mong hai bên từ nay sẽ luôn hoà bình” Nói rồi hắn lấy một
phong thư từ trong tay sao sau đó dâng lên bằng hai tay
Tự Khánh ra hiệu cho tiểu Thuận tử tiến lên lấy thư, sau khi bức thư được đưa đến tay Tự Khánh hắn không vội đọc mà để xuống chiếc bàn đối diện mặt.
“tiểu Thuận tử mau mời hai vị sứ giả ngồi trước đã” nói rồi Tự Khánh ra lệnh cho tiểu Thuận tử
“Đại Hạ quốc vương nếu đã có thành ý như vậy,ta nhất đinh sẽ xét thật kĩ thư cầu hoà của ông ấy. Suy cho cùng chiến tranh xảy ra người chịu thiệt cũng chỉ là bá tánh” nói rồi hắn cười trừ.
Quảng Tự ngồi mộ bên nghe vậy trong lòng không khỏi hiện lên một tia coi thường
“Bệ hạ lần này Quảng Tự sang không chỉ là để đưa thư cầu hoà mà còn việc khác nữa” hắn lên tiếng
“Mời sứ giả nói” Tự Khánh ngồi trên long ỷ chờ
“Để thể hiện thành ý mong muốn hoà bình lâu dài Hạ Quốc muốn hoà thân Trưởng công chúa cùng nhị vị điện hạ của Ân Quốc không biết bệ hạ người thấy sao” Hắn mỉm cười ngước lên nhìn Tự Khánh đang ngồi trên đại điện.
“Bệ hạ có đến thất vị hoàng tử, nếu nói để cho xứng đôi cùng với trưởng công chúa điện hạ tất nhiên sẽ là đại hoàng tử” Công bộ thượng thư lên tiếng
Nghe thấy vậy Quảng Tự nở một nụ cười sau đó nói tiếp “Thú thật với bệ hạ thực ra chuyện này cũng đã thương lượng cùng lệnh muội. Muội ấy nói đã mến mộ ngũ điện hạ đã lâu, nay hai quốc liên hôn nên muốn được kết duyên
cùng ngài ấy. Nếu có phần mạo phạm xin bệ hạ thứ tội”
“Chuyện này” Tự Khánh không ngờ hắn có đến thất vị hoàng tử hai vị hoàng tử lục và thất còn nhỏ thì không tính nhưng rõ ràng về địa vị và thân phận bốn người còn lại đều hơn hẳn Viễn Ninh.
“Bệ hạ người thấy sao” Trước sự dồn ép của sứ giả Tự Khánh chỉ biết gật đầu đồng ý.
“Nhưng ngũ hoàng tử Viễn Ninh chỉ mới mười lăm chỉ e rằng không thể sớm liên hôn được” Binh bộ thượng thư lên tiếng
“Về việc này các vị không cần phải lo, phụ vương đã cho người sắp xếp. Sau tết nguyên tiêu sang năm là thời điểm thích hợp để liên hôn. Lúc đó ngũ điện hạ cũng đã mười sáu” Quảng Tự không ngần ngại nói.
“Bệ hạ nếu cầu hoà đã thành, liên hôn cũng đã ước định thứ lỗi cho ta phải gấp gáp quay trở về bẩm báo chuyện này với phụ vương” nói rồi hắn cúi đầu
“tiểu Thuận tử tiễn sứ giả”
Vâng. Sứ giả đại nhân mời
Sau khi ra khỏi hoàng cung Ân Quốc, đoàn vệ binh của Hạ Quốc cũng đã chờ sẵn chủ tử của mình ở ngoài hoàng thành. Sau đó Quảng Tự lên chiếc xe ngựa, một tiếng hô vang đoàn người Hạ Quốc bắt đầu khởi hành trở về nước.
“Nhị ca mọi chuyện sao rồi” bạch y nhân vẫn đeo sa diện trên mặt lên tiếng
“Mọi chuyện rất thuận lợi” hắn đáp lại “Tại sao muội lại nhất định chọn cái tên ngũ điện hạ đó để liên hôn, ta thấy tên đại hoàng tử sẽ dễ dàng hơn” hắn hằn giọng nói. Tự Khánh đối với ấn tượng của hắn cũng chẳng tốt lành gì
chỉ là một tên hoàng đế suốt ngày gây chiến tranh, mà Hạ Quốc là một nạn nhân.
“Nhị ca sau này người sẽ hiểu thôi” mặc dù đã đeo trên mặt sa diện nhưng vẫn không thể nào che đi vẻ đẹp của nữ tử đó được, làn da trắng mịn, đôi mắt phượng với cặp lông mi dài cong vút.
Quảng Tự hắn cũng hiểu tính cách của muội muội mình, mọi quyết định của muội ấy đều có lý do cả. Trong tất cả các huynh đệ vị muôi muội này của hắn nàng là khó nắm bắt nhất, hắn cũng chỉ lắc đầu thở dài nhìn muội muội của mình.
Trữ Tú cung
Ngũ hoàng tử Viễn Ninh tiếp chỉ
Viễn Ninh luôn ở trong thư phòng từ sáng tới giờ nghe thấy vậy liền bật chạy ra ngoài vội vàng quỳ xuống tiếp chỉ
Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết ngũ hoàng tử Viễn Ninh tài đức vẹn toàn nay cũng đã lớn tuổi. Trẫm quyết định ban thưởng xây cho một đệ phủ ở phía đông ngay bên cạnh hoàng cung, cùng ngàn hộ ấp và gấm vóc
Viễn Ninh còn tưởng rằng cuối cùng phụ hoàng cũng đã nhớ tới bản thân mình nên vui vẻ nhận chỉ nhưng giây tiếp theo lại khiến nàng sụp đổ
Ngũ hoàng tử còn một thánh chỉ nữa Tiểu Thuân Tử công công nói
Nay vì hoà bình của hai quốc Ân, Hạ.Trẫm và sứ giả hạ quốc đã đồng ý liên hôn cho ngũ hoàng từ Viễn Ninh và trưởng công chúa Hạ Quốc. Chọn ngày hai lăm sau tết nguyên tiêu sang năm cử hành hôn lễ. Khâm thử
Thấy Viễn Ninh quỳ một bên bất động
“Điện hạ mau nhận thánh chỉ đi” tiểu Thuận tử nhắc nhở
“Hoàng nhi tạ phụ hoàng ban ân” sau đó Viễn Ninh giơ tay lên nhận lấy hai cuốn thánh chỉ rồi quay trở lại trong đại sảnh
“Điện hạ chuyện này” sau khi đám người dã đi hết cô cô chưởng sự Tố Mai mới lên tiếng
“Nếu như thân phận người chẳng may bị cô công chúa đó phát hiện thi sao” tiểu Trung tử lên tiếng
“Hay là để nô tì cho Lý Trung chẩn đoán bệnh giả cho người để tránh phải liên hôn” Tố Mai nói
“Không được” Viễn Ninh cắt ngang
“Sau này chúng ta cẩn thận một chút là được. Dẫu gì đây cũng là chuyện dẫn đến tồn vong của hai quốc ta không muốn làm lớn chuyện lên” nói rồi Viễn Ninh thở dài
“Đằng nào cũng chỉ là bái đường rồi thành thân cũng đâu chết người được” Nói xong Viễn Ninh đứng dậy quay trở lại thư phòng.
Hết chương