Tô Lạc Lạc cầm cuốn sách, thoạt nhìn anh có vẻ ổn không có chuyện gì nhưng lòng cô không thể bình tĩnh được. Cô cầm cuốn sách đi theo sau anh, phát hiện anh vẫn tiếp tục ngồi lại ghế viết tiếp email.
“Anh…Anh đừng làm việc nữa được không, tay anh chảy máu rồi, hay là cầm máu trước đi?” Tô Lạc Lạc đứng sau lưng anh, quan tâm hỏi một câu.
Long Dạ Tước ngừng tay lại, môi anh cười cười, đem máy tính đóng lại: “Em sẽ làm sao?”
“Em…Em sẽ cố gắng.” Hôm nay Tô Lạc Lạc ở bệnh viện đã được xem qua một lần rồi cho nên cô nghĩ, cô có thể xử lí được!
Long Dạ Tước đứng dậy, mà lúc này, vết máu đã loang lổ lên áo trắng của anh, xem ra khi nãy anh đã dùng sức hơi nhiều nên miệng vết thương lại bị rách ra rồi.
Tô Lạc Lạc tự trách bản thân. Cô không nghĩ sẽ phát sinh tình huống ngoài ý muốn như vậy. Cô thà rằng bản thân bị đạp đầu vô giá sách sưng như cái bánh bao cũng không muốn nhìn thấy miệng vết thương bị rách toạc ra của anh.
Tô Lạc Lạc đi theo anh đến phòng ngủ của anh, cô nhanh chóng lấy hộp thuốc đến, trong hộp thuốc có đầy đủ những dụng cụ băng bó bình thường.
Long Dạ Tước cởi áo ra chỉ còn lại chiếc quần âu đen, vừa cuồng dã vừa gợi cảm, dải băng trắng trên cánh tay anh như đốt lên ngọn lửa nóng hực mà người đàn ông nên có.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy thân hình của anh nhưng mà vừa nhìn thấy tim cô nhảy mất cả tiết tấu. Thân hình của người đàn ông này có thể nói là rất chuẩn, quả thực là còn hoàn mỹ hơn cả những manocanh nam.
Tô Lạc Lạc nhìn rồi cầm kéo cắt băng gạc ra, sau đó nhanh chóng dùng bông cầm máu đã khử trùng cầm máu cho vết thương của anh, đồng thời nhẹ nhàng dùng bông gòn lau sạch vết máu xung quanh. Lúc Tô Lạc Lạc làm những việc này, cô rất nghiêm túc và tập trung nên hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt của người đàn ông luôn nhìn chằm chằm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Chính xác mà nói, anh đang nhìn thẳng vào đôi môi đỏ mọng hơi mím chặt của cô. Hai cánh môi hồng như cánh hoa dường như đang âm thầm tỏa ra hương thơm cám dỗ nào đó khiến anh muốn hôn lên, cẩn thận nếm thử.
Nhìn thấy vết thương rỉ máu, Tô Lạc Lạc không nhịn được cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, đôi môi mềm mại của cô bị hàm răng cắn chặt, trong phút chốc, hô hấp của người đàn ông lập tức trở nên nặng nề hơn.
Tô Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy đầu của người đàn ông đang đến gần cô, cô không thể không ngẩng đầu lên, đôi môi quyến rũ của người đàn ông gần như áp sát vào cô.
Làm cô giật cả mình!
Tô Lạc Lạc lại né tránh theo bản năng.
“Không được phép trốn.” Tiếng nói trầm thấp như mệnh lệnh vang lên.
Ánh mắt Tô Lạc Lạc bối rối nhìn anh, mà trong tay một bên cầm bông cầm máu khử trùng cầm máu vết thương còn một bên cầm bông gòn lau vết máu, còn tay nào để đẩy anh ra nữa đâu?
“Không được xằng bậy…em đang…” Cô muốn nói, cô đang xử lí vết thương.
Nhưng người đàn ông đã đem lời nói phía sau của cô nuốt xuống rồi.
Hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, hoàn mỹ như trong tưởng tượng. Tô Lạc Lạc đỏ bừng mặt, cô xấu hổ vô cùng, mắc cỡ hết chỗ nói, người đàn ông này thật đáng ghét.
Vậy mà luôn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Dưới ánh đèn, người đàn ông trở nên nghiện ăn, anh thăm dò đủ kiểu trên cặp môi đỏ mọng của cô.
Vốn dĩ Tô Lạc Lạc đang ngồi trên ghế sô pha nhưng lại cảm giác như bản thân đang dần mất đi sức lực, đôi tay đang cầm máu cho anh nhẹ nhàng run rẩy.
Ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông khiến cô bối rối, anh lại không muốn buông đôi môi đỏ mọng của cô ra khiến đầu cô trở nên trống rỗng, hơi thở gấp gáp.
Dưới ánh đèn, đôi môi đỏ mọng của cô bừng sáng, hấp dẫn anh, làm anh ngoài nụ hôn này ra còn muốn nhiều hơn nữa.
Bỗng dưng anh buông cô ra kêu lên một tiếng đau đớn, Tô Lạc Lạc định thần lại mới phát hiện chiếc nhíp gắp bông gòn cầm máu giờ phút này đã xuyên qua bông gòn đâm vào miệng vết thương của anh, cái này còn đâu là cầm máu nữa chứ, máu chảy nhiều hơn rồi.
“A…thật xin lỗi, thực xin lỗi…” Khuôn mặt cô trở nên trắng bệch, cô vội vàng cầm lên miếng bông gòn cầm máu mới bên cạnh cầm máu cho anh, cô sắp điên rồi, lúc này mà anh còn hôn cho được.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước có chút tái nhợt, đổ máu nhiều quá thì dù thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi!
Tô Lạc Lạc cầm miếng bông gòn thật vất vả mới cầm máu lại được, cô ngẩng đầu nhìn cái trán đổ đầy mồ hôi vì đau của anh. Cô không khỏi buồn cười, nhưng vì cho anh chút mặt mũi nên cô vẫn cố nén.
Ai bảo anh hôn bừa bãi, giờ biết đau rồi đấy!
Rốt cuộc Tô Lạc Lạc cũng băng bó kỹ cho anh xong. Mới vừa rồi bị dọa nên toàn thân cô cũng đổ mồ hôi lạnh, lúc cô dọn dẹp dụng cụ, anh đột nhiên trầm thấp nói: “Đêm nay em ngủ lại đây đi.”
Tô Lạc Lạc đỏ mặt, trừng mắt liếc anh một cái: “Em không thèm.”
Long Dạ Tước lập tức nhướng nhướng mày uy hiếp cô: “Em không lo lắng nửa đêm anh đè lên miệng vết thương, đè ra máu chảy tràn lan khắp một giường sao?”
“Anh cũng không phải con trai em, con trai em còn hiểu chuyện hơn anh đấy.” Tô Lạc Lạc cười phản bác.
Lúc này khuôn mặt người đàn ông vừa có vài tia nhu hòa lập tức tức giận: “Vừa rồi là em cố ý sao?”
“Cái gì?”
“Em cố ý lấy nhíp gắp đâm anh sao?”
“Anh thật không nói lí lẽ mà, rõ ràng là anh hôn em trước nên em mới không cẩn thận đâm trúng anh.”
“Lẽ nào em không cần xin lỗi anh sao?”
“Em đã nói xin lỗi rồi!”
“Anh lại càng thích một phương thức xin lỗi khác hơn.” Nói rồi anh từ ghế sô pha đứng lên.
“Không cho phép anh lộn xộn nữa.” Tô Lạc Lạc nói xong cũng không kịp thu dọn dụng cụ đã lao ra ngoài cửa như một kẻ chạy nạn.
Phía sau, người đàn ông không biết phải nói gì, trong lòng nảy sinh cảm giác thất vọng, xem ra nếu anh muốn bước vào trái tim của người phụ nữ này thì cần thời gian dài hơn nữa.
Đồng thời anh cũng phát hiện loại cảm giác này cũng không tệ.
Cuộc sống trước đây của anh vô cùng tẻ nhạt nhưng bây giờ cũng có người có thể khuấy lên ao nước xuân trong hồ nước thu yên bình của anh rồi.
Tô Lạc Lạc quay trở lại phòng, trong tay cô cầm quyến sách nhưng cô buồn bực phát hiện bản thân xem không vào! Trong tâm trí tràn ngập hình ảnh đáng ghét vừa rồi của Long Dạ Tước, hơn nữa…
Không thể không nói, kĩ thuật hôn của anh rất tốt, làm cho lòng cô rối bời, bây giờ cô nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ ra được cảm giác anh hôn khi nãy, cánh môi ấm áp, hơi thở mát lạnh…
Tô Lạc Lạc phát điên mất, lần sau tuyệt đối không thể để anh tùy tiện hôn như vậy nữa.
Cho dù là cứu mạng cô thì cô cũng chưa từng nói qua sẽ lấy thân báo đáp nha!
Sáng sớm.
Bảy giờ ba mươi Tô Lạc Lạc thức dậy, đưa mắt nhìn Long Dạ Tước và bọn nhỏ ra ngoài, cô lại quay về giường ngủ tiếp vì tối qua cô mất ngủ đến nửa đêm.
Nhà lớn họ Tô.
Kể từ khi trở về từ nhà họ Long ngày hôm đó, Tô Vĩ Khâm vẫn luôn lo lắng một việc. Mấy hạng mục lớn của công ty ông đều có móc nối với Long thị, hơn nữa mấy cái xưởng của ông đều là vì để trở thành nhà cung ứng lớn nhất của Long thị, mà năm năm nay lợi nhuận cũng rất khả quan.
Ông ta lo lắng Long Dạ Tước sẽ vì chuyện này mà cắt đứt nhu cầu cung ứng của nhà xưởng, như vậy một nửa nguồn tài chính của công ty ông ta xem như bị chặt đứt rồi, điều này làm ông ta cả ngày lẫn đêm đều vô cùng lo lắng.
Chương 142: Nhà họ Tô cúi đầu
Hôm nay Tô Vĩ Khâm vội vàng đến công ty, vừa mới ngồi xuống điện thoại liền vang lên, ông ta nghe máy: “A lô!”
“Chủ tịch Tô, hôm qua chúng ta không nhận được đơn hàng từ tập đoàn Long thị, ông có biết chuyện gì xảy ra không?” Giọng lo lắng gấp gáp từ đầu dây bên kia.
Đầu óc Tô Vĩ Khâm phình to, quả nhiên Long Dạ Tước đủ ác, nhanh như vậy đã cắt đứt đơn hàng của công ty bọn họ, tìm một nhà sản xuất mới thay thế: “Được, tôi sẽ xử lí, các cậu ứng phó các đơn hàng khác trước đi.”
“Mấy cái đó đều là đơn hàng nhỏ thôi, khách hàng lớn nhất của chúng ta chính là tập đoàn Long thị, năm nghìn công nhân của chúng ta còn đang chờ phát lương đấy!”
“Tôi biết rồi, cậu nghĩ cách đối phó trước đi.” Tô Vĩ Khâm có chút buồn bực nói.
“Nhưng mà…”
Không đợi xưởng trưởng bên kia nói thêm nữa, Tô Vĩ Khâm liền ngắt điện thoại bởi vì lúc này ông ta cũng rất buồn bực. Bây giờ vừa mới ngắt máy xong thì có một cuộc gọi đến, ông ta vừa nhìn thoáng qua dãy số trong lòng bắt đầu hoảng sợ. Là số điện thoại của nhà xưởng khác, ông ta vẫn nhấc máy.
“A lô! Chủ tịch Tô, chúng tôi vừa nhận được điện thoại bên thu mua của tập đoàn Long thị, nói là tháng này không có đơn hàng của công ty chúng ta, đây là chuyện gì chứ?”
“Được rồi, tôi đang giải quyết, các cậu ứng phó chuyện trong xưởng trước đi.” Tô Vĩ Khâm bóp chặt điện thoại, ngắt máy. Chuông điện thoại lại vang lên ông ta cũng lười trả lời, dù sao thì ông ta cũng đã ý thức được một việc, Long Dạ Tước muốn chặt đứt các mối quan hệ mua bán với nhà họ Tô rồi.
Đây không phải là một chuyện tốt, đây là một việc có thể làm cho nhà họ Tô hoàn toàn lụi bại, tập đoàn Long thị đang tiếp quản các sản phẩm điện tử nổi tiếng thế giới. Bao nhiêu thương nhân muốn nhận được đơn đặt hàng của họ, phí tổn tâm sức, bởi vì chỉ có trở thành nhà cung ứng của Long thị thì tài nguyên mới không bị đứt, công ty mới có lợi về lâu dài.
Năm năm nay, Tô Vĩ Khâm đã kiếm được lợi nhuận không nhỏ, mục tiêu của ông là chỉ cần tập đoàn Long thị còn vững mạnh thì công ty của ông có thể tồn tại lâu dài, nhưng bây giờ giấc mộng đẹp của ông ta tan thành mây khói.
Tô Vĩ Khâm ôm trán, lúc này chuông điện thoại vang lên không ngừng, ông ta cảm thấy vô cũng đau đầu, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến tất cả của nhà họ Tô bây giờ chỉ bởi vì quyết định sai lầm của năm năm trước mà phải đối mặt đối với thất bại phá sản.
Đây là việc ông ta như thế nào cũng không nghĩ đến, một đứa con gái ngoài giá thú mà ông ta chẳng quan tâm lại có khả năng làm cho Long Dạ Tước hủy đi công ty của ông ta.
Lúc này trong đầu Tô Vĩ Khâm đang nghĩ cách giải quyết khi phải đối mặt với tình cảnh khó khăn ngày hôm nay, ông ta tuyệt đối không để nhà họ Tô xong đời như vậy.
Mà có một ý tưởng trước đây ông chưa từng nghĩ đến, bây giờ bắt buộc phải nghĩ đến rồi, đó chính là, trong người Tô Lạc Lạc chảy máu của ông, là con gái của ông. Trước đây ông không thừa nhận, hiện tại ông nhận lại có chỗ nào không ổn không?
Có nhiều thêm một đứa con gái ông liền có nhiều hơn một con đường sống, mà tương lai Tô Lạc Lạc vô cùng có khả năng sẽ trở thành vợ của Long Dạ Tước. Điều này có nghĩa là nếu nhà họ Tô muốn lấy lại ánh hào quang thì phải công nhận đứa con gái Tô Lạc Lạc này.
Giờ phút này, Tô Vĩ khâm ước rằng lúc Tô Lạc lạc lớn lên, ông ta có thể tham gia vào cuộc sống của cô, nếu không bây giờ ông ta cũng không phải xoắn xuýt việc cô có nhận lại người ba này hay không?
Lúc này Uông Nguyệt Dung bước vào nhìn chồng mình đang ôm trán trên ghế sô pha vẻ mặt đau khổ, bà ta vội vàng chạy đến quan tâm hỏi: “Ông xã, làm sao vậy?”
Tô Vĩ Khâm nhìn bà, thở dài một hơi: “Đơn đặt hàng của công ty chúng ta đều bị Long Dạ Tước chặt đứt rồi, nhà xưởng bên kia đang loạn lắm!”
“Cái gì? Long Dạ Tước lại làm như vậy?” Uông Nguyệt Dung kinh ngạc biến sắc, bình thường bà ta cũng sẽ đi theo quản lý công ty, Long thị bên kia chặt đứt đơn hàng ý nghĩa như thế nào bà ta biết rõ.
Uông Nguyệt Dung sắc mặt tái nhợt trong vài giây, bà ta nhìn về phía chồng mình: “Ông xã, vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta hay là đi đến chỗ Long Sở Hùng nhờ giúp đỡ?”
“Hiện tại tập đoàn Long thị đều nằm trong tay Long Dạ Tước, ông ấy có thể giúp đỡ cái gì? Hơn nữa giao tình của tôi và ông ấy cũng không sâu, luôn là nhà họ Tô chúng ta cầu cạnh bọn họ.”
“Long Dạ Tước thật quá đáng! Công ty chúng ta cung ứng sản phẩm cho công ty cậu ta nhiều năm cũng chưa từng sai sót gì! Vì sao nói chặt đứt là đứt? Cậu ta cũng không sợ công ty của cậu ta bị lỗ sao.”
“Cậu ta sợ cái gì, thương mại điện tử chỉ là một phần nhỏ của công ty cậu ta, dù là cắt đứt toàn bộ thị trường thương mại điện tử thì cơ nghiệp của Long thị vẫn không lung chuyển gì.”
Lúc này Uông Nguyệt Dung mới thở dài: “Vậy chúng ta phải làm sao? Cũng không thể đứng im nhìn toàn bộ nhà xưởng đóng cửa chứ!”
Tô Vĩ khâm nhìn bà ta, trầm tư vài giây nói: “Tôi nghĩ ra một cách, chỉ cần bà đồng ý thôi.”
“Ông nói đi! Cách gì, trong lúc mấu chốt này tôi còn có thể không đồng ý sao?”
“Tôi muốn đi tìm Tô Lạc Lạc.”
Sắc mặt Uông Nguyệt Dung lập tức biến sắc, từ bên cạnh ông ta đứng bật dậy: “Cái gì? Ông muốn đi tìm nó? Ông tìm nó làm gì?”
“Còn có thể làm gì? Tôi muốn nhận lại đứa con gái này.”
“Ông điên rồi! Nó là đứa nhỏ mà con tiện nữ bên ngoài sinh ra, ông còn dám đem nó về nhà họ Tô của chúng ta? Tôi không đồng ý.”
“Vậy bà còn cách nào tốt hơn để cứu vớt công ty không? Tôi thà là nhận sai với nó, xin lỗi một tiếng, để nó khuyên Long Dạ Tước đem đơn hàng cho chúng ta, có gì không tốt?” Tô Vĩ Khâm tức giận nói.
“Ông đã vứt bỏ nó hơn hai mươi năm rồi, bây giờ ông muốn nhận lại nó, ông nghĩ nó sẽ cho ông mặt mũi sao? Hơn nữa chuyện mẹ của nó năm đó, chúng ta làm cạn tình như vậy, nó sẽ không quan tâm sống chết của chúng ta đâu.”
“Bất kể như thế nào, chúng ta đều phải thử một lần, công ty là mạng sống của tôi, nếu như công ty đóng cửa rồi, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa?”
Uông Nguyệt Dung nhất thời im lặng, nhìn chồng: “Ngoài cách này ra không còn cách khác sao?”
“Long Dạ Tước đã độc chiếm thị trường thương mại điện tử trong nước vài năm trước rồi. Bà nghĩ hàng của chúng ta còn có công ty khác đặt hàng sao?”
“Được, ông tìm Tô Lạc Lạc tôi không ý kiến, nhưng mà đừng nghĩ đến việc bắt tôi cầu xin nó.”
“Chuyện này là lỗi của tôi, tôi sẽ xin lỗi và cầu xin nó.” Tô Vĩ Khâm ngoài miệng nói như vậy nhưng hận ý trong mắt dành cho Tô Lạc Lạc một tia cũng không hề suy giảm.
Bởi vì người ép ông ta đi đến bước này chính là bản thân Tô Lạc Lạc, mà bây giờ ông ta là trưởng bối lại phải đi cầu xin cô tha thứ, đây tuyệt đối là chuyện không cam lòng nhất trong cuộc đời của Tô Vĩ Khâm ông.
Nói thế nào thì ông ta cũng là ông ngoại hai đứa con của Tô Lạc Lạc, bọn nhỏ mang dòng máu của nhà họ Tô nên ông ta chắc chắn rằng Tô Lạc Lạc có lẽ cũng sẽ mềm lòng như mẹ của cô!
Tô Vĩ Khâm chờ mong như vậy.
Chương 143: Dạ Trạch Hạo tự hủy đi danh tiếng
Tô Lạc Lạc ngủ trưa xong, rời giường, cô chậm rì rì nấu một ít mì để ăn, những ngày tháng rảnh rỗi như vậy cô thật sự không quen!
Nghĩ đến chuyện cô đâm Long Dạ Tước tối hôm qua, cô nhịn không được muốn cười. Người đàn ông này muốn hôn cũng không nhìn thời điểm, đáng đời ha!
Bây giờ Tô Lạc Lạc hoàn toàn không xem điện thoại, không xem máy tính, chỉ có đọc sách.
Tối hôm qua xem sách không vào nhưng hôm nay đã bắt đầu có tâm trạng xem, hơn nữa càng xem càng cảm thấy cuốn hút.
Tô Lạc Lạc đang đọc sách thì điện thoại đặt bên cạnh vang lên, Tô Lạc Lạc cầm điện thoại lên xem, là Hạ Thấm gọi điện tới.
“A lô!” Tô Lạc Lạc nghe máy.
“Lạc Lạc, cậu đã xem những tiêu đề được tìm kiếm hot ngày hôm nay chưa?” Giọng Hạ Thấm lộ ra vẻ lo lắng.
Tô Lạc Lạc trả lời: “Tớ không xem điện thoại nữa, có chuyện gì xảy ra không?”
“Dạ Trạch Hạo công khai thừa nhận có mối quan hệ nam nữ với Hạ Dung rồi. Anh ấy còn mở cuộc họp báo, thừa nhận trong mối quan hệ của hai người, bản thân anh đã cắt đứt quan hệ trước, cậu là người bị hại vô tội, anh ấy không tiếc phá hỏng thanh danh của mình để bảo vệ cậu.”
Tay cầm điện thoại của Tô Lạc Lạc run lên, đầu óc trống rỗng vài giây, Dạ Trạch Hạo đang làm gì thế? Đang làm việc ngốc nghếch gì vậy?
“Bây giờ toàn bộ người hâm mộ của anh ấy đều phát điên lên rồi, chuyện này làm cho người hâm mộ của anh ấy thoát fans rất nhiều, hơn nữa những lời mắng nhiếc trên mạng càng ngày càng ghê gớm, phải làm sao bây giờ đây! Tớ biết anh ấy là người vô tội mà!” Hạ Thấm ở đầu dây bên kia lo lắng cho thần tượng.
Tô Lạc Lạc cầm di động, cả người đều ngây dại, Dạ Trạch Hạo tại sao phải làm như vậy?
“Được rồi, Lạc Lạc, cậu gọi điện thoại cho anh ấy đi! Tớ thấy chắc bây giờ anh ấy cũng không dễ chịu gì đấy.”
“Được, tớ sẽ gọi.” Tô Lạc Lạc lên tiếng, Hạ Thấm ở đầu bên kia cúp máy.
Tô Lạc Lạc hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại gọi vào số điện thoại của Dạ Trạch Hạo.
“A lô!” Một giọng khàn khàn có chút vô lực truyền đến.
“Sao anh lại làm như vậy? Anh có biết hậu quả anh làm như vậy sẽ như thế nào không? Thanh danh của anh sẽ bị tổn hại nghiêm trọng đấy.” Tô Lạc Lạc chất vấn anh.
“Tôi tình nguyện để thanh danh của bản thân bị tổn hại cũng muốn giữ gìn sự trong sạch cho em. Em yên tâm đi, em sẽ không bị người hâm mộ của tôi làm khó dễ nữa đâu.”
“Dạ Trạch Hạo, anh…” Tô Lạc Lạc nắm chặt ống nghe nhưng không biết phải nói như thế nào.
“Không cần quá cảm động, chuyện này vốn dĩ là do tôi mang phiền phức đến cho em, bây giờ do tôi đứng ra giải quyết mới tốt nhất.”
“Nhưng mà…Anh thật sự không cần phải làm thế đâu, tôi không quan tâm trên mạng mắng nhiếc tôi thế nào đâu.” Tô Lạc Lạc thở dài, hiện tại việc anh ấy cũng đã làm rồi, không thể vãn hồi được gì nữa.
“Tô Lạc Lạc, tôi tình nguyện làm như thế,” Lúc này, giọng nói của Dạ Trạch Hạo đầy trìu mến thêm chút não nề.
Tô Lạc Lạc cầm điện thoại, nắm thật chặt, nhưng một câu cũng không nói được, rõ ràng là mới quen biết anh ấy chưa đến hai tháng nhưng mà đối với anh ấy, cô cảm thấy biết ơn càng nhiều.
“Dạ Trạch Hạo, cảm ơn anh.” Tô Lạc Lạc chân thành nói.
“Có thời gian rảnh thì đưa bọn nhỏ đến nhà tôi chơi nhé, tôi rất nhớ bọn nhỏ đấy.”
“Được!” Tô Lạc Lạc mím môi cười.
Đầu dây bên kia cúp máy trước, Tô Lạc Lạc ngẩn người cầm điện thoại di động, cô nghĩ chắc bây giờ trên mạng chắc chắn đang ngập tràn tin tức tiêu cực của Dạ Trạch Hạo!
Khoảng sáu giờ tiếng xe đúng giờ từ bên ngoài vang lên, Tô Lạc Lạc từ chiếc ghế mây trong vườn hoa đứng dậy liền nghe thấy hai đứa trẻ vừa ca hát vừa đi vào.
Tô Lạc Lạc mỉm cười bước ra từ bên cạnh, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc đã gội vào buổi sáng rối tung ở sau ót, trong ánh chiều tà, cô tràn đầy hơi thở thuần khiết phiêu lãng.
“Mommy…”
Sau khi Tô Lạc Lạc nghênh đón bọn nhỏ trở về, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông từ phía sau lưng đi đến. Áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần tây đen, bước đi thong dong, hào quang mạnh mẽ khiến cho người khác khuất phục.
Hai đứa trẻ vây quanh bên người Tô Lạc Lạc, khi cô ngẩng đầu lên, làn gió mát mẻ buổi chiều thổi những sợi tóc dài trước ngực của cô, từng sợi từng sợi bay bổng bay lên, váy cũng bị gió thổi làm ẩn ẩn hiện hiện dáng người uyển chuyển, bả vai mượt mà nhỏ nhắn, lộ ra một chút xương quai xanh gợi cảm.
Long Dạ Tước không khỏi âm thầm cảm thán, nhìn kĩ khuôn mặt của Tô Lạc Lạc không có nét nào giống với ba cô Tô Vĩ Khâm cả, như vậy cô nhất định là giống mẹ của mình rồi. Nhưng mà hình của mẹ cô ấy, anh đã thấy trên mặt dây chuyền rồi, tuy hình ảnh rất nhỏ thế nhưng có thể nhìn ra ngũ quan của hai người không giống nhau.
Vậy cuối cùng cô bé này giống ai chứ? Không giống ba cũng không giống mẹ, cô giống như không phải con của bọn họ vậy.
Phải biết rằng, hai đứa trẻ mà cô và anh sinh ra là sự tập hợp gen tốt đẹp của hai người bọn họ đấy!
“Tối hôm nay không cần nấu cơm đâu, chúng ta ra ngoài ăn, em có cần thay quần áo không?” Long Dạ Tước nhìn cô hỏi.
Tô Lạc Lạc cúi đầu xem xét, không có vấn đề gì nên lắc đầu: “Không cần thay, đi đâu ăn?”
“Daddy mời chúng ta đi ăn một bữa ăn thịnh soạn.”
“Luôn đòi ăn thịnh soạn, hai đứa các con không sợ sẽ biến thành heo nhỏ béo sao?”
“Không sợ ạ.” Bọn nhỏ được ăn thịnh soạn còn chỗ nào quan tâm đến vấn đề béo hay không béo?
Tô Lạc Lạc phát hiện ra bọn nhỏ không giống bộ dạng điềm tĩnh lúc trước nữa, xem ra bọn nhỏ có được tình yêu thương của cả ba và mẹ thì mới thể hiện được sự ngây thơ vốn có của mình, nghĩ lại có thêm một người ba cũng không phải xấu.
“Tiểu Hinh, Tiểu Sâm, mang cặp sách của các con vào trong đi.”
“Dạ được, daddy.”
Sau khi hai đứa trẻ rời đi, Long Dạ Tước không kiềm được liền tiến đến bên cạnh chỗ Tô Lạc Lạc, ánh mắt nhìn cô thâm thúy hỏi: “Nếu gần đây ba em gọi điện thoại thì em cũng không cần phải nghe máy, nếu như ông ta tìm đến nhà cũng không cần gặp mặt ông ta.”
Tô Lạc Lạc có chút ngạc nhiên: “Tại sao ông ta lại muốn tìm tôi?”
“Trước đây ba em có một số giao dịch kinh doanh cùng công ty của anh, bây giờ anh đã cắt đứt mọi hoạt động kinh doanh với công ty ông ta rồi. Anh lo lắng ông ta sẽ đến tìm em nhờ vả.” Long Dạ Tước không thể không lo lắng chuyện này, bởi vì đa số lợi nhuận của công ty ông ta đều kiếm được nhờ phụ thuộc vào công ty anh.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, trong mắt lóe lên một tia oán hận: “Em sẽ không nhận sự nhờ vả của ông ta.”
“Lúc mà anh không có ở nhà, nếu như ông ta tìm đến cửa em không được phép mở cửa gặp ông ta.” Long Dạ Tước thấp giọng dặn dò, anh không hi vọng cô sẽ dây dưa không rõ với những người của nhà họ Tô.
Tô Lạc Lạc gật đầu, dù cho anh không dặn dò thì cô cũng sẽ làm như thế. Bởi vì cô không hề có một chút hảo cảm nào với người ba này, có thể nói rằng, sâu thẳm trong tim là cô hận ông ta.
Bữa tối bọn nhỏ ăn vô cùng vui vẻ, lúc về đến nhà là đã khoảng chín giờ, Tô Lạc Lạc dỗ dành các con của mình đi tắm, Long Dạ Tước đứng ở một bên quan sát, bọn nhỏ ngồi trong bồn tắm nghịch nước ‘ục ục ục’, thật sự rất dễ thương.
Tô Lạc Lạc mặc quần áo ngủ cho bọn nhỏ, Long Dạ Tước đưa bọn nhỏ về phòng ngủ, Tô Lạc Lạc thu dọn đồ đạc trong phòng tắm, làm xong việc liền chạy đến phòng của bọn nhỏ chỉ nhìn thấy Long Dạ Tước cầm một quyển truyện đang kể cho bọn nhỏ nghe.
Tô Lạc Lạc khẽ giật mình, người đàn ông này cũng biết kể chuyện nữa à? Đôi mắt thâm thúy của Long Dạ Tước liếc qua cô rồi tiếp tục kể tiếp câu chuyện.
Bầu không khí vốn dĩ vô cùng yên tĩnh, hai đứa trẻ nằm ngay ngắn trên giường, đôi mắt to tròn vô cùng ngây thơ nhìn daddy, nghe anh kể về câu chuyện ‘ngón tay cái’. Âm thanh trầm thấp như tiếng đàn piano, thuần hậu êm tai, đừng nói chỉ có bọn nhỏ nghe say sưa, đến ngay cả cô đứng ngay cửa ra vào cũng cảm thấy thanh âm của anh thật mê người, giống như có một loại ma lực khó tả nào đó.
Kể xong câu chuyện, Long Dạ Tước vuốt ve hai cái đầu nhỏ của bọn nhỏ, dỗ dành bọn nhỏ đi ngủ, dưới những cái vuốt ve của daddy, bọn nhỏ dần dần chìm vào giấc mộng, miệng vẫn hơi nhếch lên.
Chương 144: Cô không có quyền lên tiếng
Đóng cửa phòng ngủ của bọn nhỏ lại, Tô Lạc Lạc vô thức cũng đi về phía phòng ngủ của chính mình, một giọng nói trầm thấp ở phía sau lưng gọi cô lại: “Em chờ chút.”
Tô Lạc Lạc có chút khẩn trương xoay người: “Có chuyện gì thế?”
“Tối ngày mai anh có một buổi tiệc xã giao quan trọng, anh mời em làm bạn gái đồng hành cùng anh.”
“Em…Em sợ là không có tư cách đó.” Tô Lạc Lạc chỉ có thể tự lừa dối mình.
Long Dạ Tước thấy cô có thể nghĩ đến lí do thế này thì cong môi cười cười: “Dù sao thì anh cũng không chê là được rồi, ngày mai anh sẽ để ba mẹ anh đón bọn nhỏ đến biệt thự nhà họ Long, khoảng năm giờ anh sẽ đến đón em.”
Tô Lạc Lạc thấy lí do từ chối của mình không có hiệu quả nên đành phải nói thật: “Em không muốn tham gia buổi tiệc, em cũng không thích những dịp như thế này.”
Long Dạ Tước hơi nhướng mày, trực tiếp ra lệnh: “Bắt buộc phải đi.”
Tô Lạc Lạc nghẹn họng: “Chẳng lẽ em lại không có quyền từ chối sao? Anh nói đi thì em phải đi à?”
Long Dạ Tước vô cùng trực tiếp nói cho cô biết: “Không có!”
Tô Lạc Lạc bây giờ mới hiểu được, trong ngôi nhà này, người đàn ông này là trời, cô là đất, anh nói cái gì chính là cái đó, cô chỉ có thể phục tùng số mệnh thôi sao?
Tô Lạc Lạc không khỏi dựa vào vách tường, nhanh chóng ra sức phản kháng, giành lại địa vị của cô trong ngôi nhà này: “Anh không sợ em đi sẽ làm anh mất mặt sao?”
Mà người đàn ông này chỉ híp mắt, cười đến khó hiểu: “Da mặt của anh rất dày, đủ để em làm mất mặt thật lâu.”
Tô Lạc Lạc nhất thời không nói nên lời nhưng không khỏi có chút đắc ý: “Bây giờ nếu anh đã cầu xin nhờ em đi thì em cũng miễn cưỡng cho anh mặt mũi vậy!”
Đột nhiên địa vị cao cao tại thượng của anh bị giáng xuống đất, biến thành anh cầu xin cô rồi.
Long Dạ Tước hoàn toàn không ngờ đến người phụ nữ này lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy, anh híp híp mắt, có chút không vui sửa lại: “Không phải là anh cầu xin em, mà là ra lệnh cho em.”
“Vậy nếu em không đi thì như thế nào?” Tô Lạc Lạc cũng không phải là một người ngoan ngoãn nghe lời.
“Sẽ không như thế nào hết.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói.
Tô Lạc Lạc vừa nghe liền lập tức cười lên: “Vậy thì em sẽ không đi nữa.”
“Nếu ngày mai em muốn nguyên một buổi tối ở nhà thì anh sẽ ở nhà cùng em, anh cũng sẽ không lãng phí thời gian đâu, anh sẽ làm một số chuyện mà anh thích làm.”
Lòng của Tô Lạc Lạc lập tức được nhắc nhở, chuyện mà anh thích làm? Bỗng dưng sau lưng cô phát lạnh, cảm giác như có một loại dự cảm không tốt.
“Có đi hay không, em tự mình quyết định đi.” Long Dạ Tước không để ý đến cô đang giãy dụa trong lòng mà cất bước đi về phía phòng ngủ của anh.
Tô Lạc Lạc đuổi theo bóng lưng của anh, vẫn là thỏa hiệp nói: “Em đi là được.”
Tô Lạc Lạc quay lại phòng của mình, cô cảm thấy có chút ảo não, chẳng lẽ sau này địa vị của cô trong cái nhà này lại thấp như vậy sao? Thật không công bằng mà.
Trong biệt thự của Dạ Trạch Hạo, chị Mai đến thông báo cho anh ta biết một chuyện, mà lại là một tin tức xấu. Trước đây khoảng một khoảng thời anh anh ta có kí một hợp đồng quảng cáo, vốn dĩ đã đàm phán đến bước cuối cùng rồi nhưng bởi vì sáng sớm hôm nay Dạ Trạch Hạo mở họp báo tự hủy đi thanh danh của mình nên làm cho bên phía nhà quảng cáo quyết định hủy hợp đồng hợp tác với anh ta.
Sau khi chị Mai sau nói xong có chút tức giận, nhìn Dạ Trạch Hạo đang nằm dài trên ghế sô pha, có chút ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ nói: “Cậu là do một tay chị đưa lên đấy, làm sao lại không biết chừng mực như vậy? Tô Lạc Lạc cũng không phải là người nổi tiếng, tin tức của con bé sẽ sớm bị đè xuống thôi mà cậu lại ôm tội danh đào hoa lên người mình, điều này đối với cậu có chỗ nào tốt không hả?”
Gương mặt tuấn tú có chút bình tĩnh của Dạ Trạch Hạo: “Đây là chuyện của em, em sẽ tự mình xử lí.”
“Cậu là nghệ sĩ mà chị đưa lên, chị không thể trơ mắt đứng nhìn quá trình này bị hủy được, chị đã xem qua rồi, trên mạng vẫn có không ít người hâm mộ trung thành ủng hộ cậu. Sau này cậu không qua lại với Tô Lạc Lạc nữa thì cho dù cậu có tiếp cận người của nhà họ Long cũng có thể chọn cách thức khác, buổi tiệc tối ngày mai chị hi vọng cậu sẽ tham dự để cho Hạ Dung làm bạn gái đồng hành cùng em, không được phép thoái thác.”
Dạ Trạch Hạo không đồng ý cũng không từ chối, tâm trạng của anh có chút xuống dốc.
Chị Mai thở dài: “Cậu thích kiểu người như Tô Lạc Lạc thì trong giới giải trí có rất nhiều rất nhiều.”
“Căn bản là bọn họ không thể so sánh với cô ấy được.”
“Vậy cậu càng phải hiểu một điều rằng Tô Lạc Lạc đang ở bên cạnh Long Dạ Tước. Nếu như sau này bọn họ mà kết hôn…về lý thuyết mà nói thì cậu sẽ là chú em (em trai của chồng) của cô ấy.”
“Nói xong rồi thì chị có thể đi rồi đấy.” Dạ Trạch Hạo buồn bực đứng dậy tự mình đi lên lầu một mình.
Sau lưng, chị Mai tức giận cắn răng, quay người rời đi.
Nhà họ Tô.
Tô Vĩ Khâm vì chuyện của công ty mà mặt ủ mày chau, sau khi Tô Vũ Phỉ ở bên ngoài chơi mấy ngày cuối cùng cũng ngoan ngoãn quay về. Vừa về đến nhà thì bị Tô Vĩ Khâm giáo huấn một hồi, vẻ mặt Tô Vũ Phỉ khó chịu ngồi trên ghế sô pha, Uông Nguyệt Dung thì đang khuyên nhủ chồng.
“Chuyện của công ty có liên quan gì đến Ngữ Phù đâu, ông giận chó đánh mèo làm gì?”
“Đều do bà luôn nuông chiều nó lại để cho nó coi trời bằng vung, nếu như năm đó nó không cùng người khác lêu lổng thì tôi cũng không cần để Tô Lạc Lạc thay thế nó.”
Tô Vũ Phỉ xấu hổ đỏ mặt nhưng không thể phản bác lại được gì.
“Ngày mai sẽ có một buổi tiệc sang trọng của giới chính trị và giới kinh doanh rất quan trọng. Ba sẽ móc nối cho con làm bạn gái đi cùng với cậu chủ Lâm, con phải tạo mối quan hệ tốt với cậu ấy đấy. Con đã lãng phí nhiều năm lên người Long Dạ Tước rồi, bây giờ phải cố gắng nắm chặt cậu chủ Lâm, cậu ấy đối với con cũng không tệ.”
“Là cái thằng lùn một mét bảy đó hả?” Trên mặt Tô Vũ Phỉ lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Những mà gia đình của cậu ấy là gia tộc đứng thứ hai trong thành phố này, mà cậu ấy cũng là người thừa kế tương lai của Lâm gia, con còn có thể lựa chọn cái gì nữa?”
“Con mới không thèm!”
“Không đến lượt con lên tiếng, tối ngày mai nếu con không tham dự buổi tiệc thì ba sẽ cho đóng băng hết tất cả các thẻ của con.”
Tô Vũ Phỉ lập tức bị dọa, ngực phập phồng tức giận: “Đi thì đi, dù sao con cũng sẽ không gả cho anh ta.” Nói xong cô ta thở phì phì tức giận chạy lên lầu.
Uông Nguyệt Dung nhìn chồng cũng có chút bất mãn nói: “Ông là đang muốn Ngữ Phù của chúng ta ở cùng một chỗ với cậu chủ Lâm kia sao?”
“Nếu như Long Dạ Tước đã không cho nhà họ Tô chúng ta con đường sống thì chúng ta phải biết tự đi tìm đường khác, những năm qua Ngữ Phù là con gái duy nhất của nhà họ Tô chúng ta, bây giờ nó nên bắt đầu gánh chịu tương lai của nhà họ Tô rồi.” Tô Vĩ Khâm vô tình nói.
“Ngày mai Long Dạ Tước chắc chắn cũng sẽ đến đấy, nếu ông để Ngữ Phù qua đó không phải sẽ đụng phải cậu ta sao?”
“Long Dạ Tước sẽ đi, hơn nữa cậu ta còn sẽ mang theo Tô Lạc Lạc, ngày mai tôi cũng sẽ tham dự, tôi sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với đứa con gái ngoài giá thú này. Tôi phải thử một lần, nói không chừng nó sẽ tha thứ những việc trước đây tôi đã làm, tôi là người thân duy nhất trên đời này của nó mà.”
Uông Nguyệt Dung trong lòng uất ức nhưng vẫn đè nén không phát tiết ra.
Mà trên lan can cầu thang lầu hai, Tô Vũ Phỉ nghe nói Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc sẽ tham dự, cô ta vốn dĩ muốn xuống lầu tranh cãi nhưng lập tức xua đi.
Tô Lạc Lạc sẽ ở đó sao? Đây quả là một cơ hội tốt!
Tô Vũ Phỉ cười lạnh, khóe miệng lộ ra một tia oán hận, ngày mai cô ta sẽ khiến Tô Lạc Lạc thành trò hề.
Chương 145: Buổi tiệc xã giao
Sáng sớm.
Sau khi Tô Lạc Lạc giúp bọn nhỏ thay đồng phục xong liền nghĩ đến buổi tối phải đến biệt thự nhà họ Long ăn bữa tối, cô quyết định dặn dò bọn nhỏ một chút: “Tối nay chúng ta đi qua nhà ông bà nội, các con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời biết chưa?”
“Dạ! Chúng con sẽ nghe lời mà.” Tô Tiểu Sâm cam đoan, Tô Tiểu Hinh cũng gật đầu.
Thật ra Tô Lạc Lạc không muốn gặp mặt người của nhà họ Long, cũng không muốn có qua lại gì với bọn họ nhưng mà cô cũng biết người của nhà họ Long xem thường thân phận của cô, cho nên hai bên không gặp mặt cũng là một chuyện tốt.
Ánh mắt Long Dạ Tước như nhìn thấu tâm tư của cô, mày kiếm nhíu chặt lại, đến bây giờ anh cũng không rõ tâm tư người phụ nữ này đang nghĩ cái gì.
Nhưng mà có một điểm anh hiểu rõ, do môi trường sống và kinh nghiệm từ nhỏ của cô nên đã tạo thành tính cách không tin tưởng vào bất kì ai của cô, trong mắt cô, có lẽ cô chỉ có thể tin vào chính mình.
Chuyện này đối với anh mà nói, không phải là chuyện gì tốt cả.
Bởi vì chuyện này có nghĩa là nếu anh muốn bước vào tim của cô thì cần phải hành động và trả giá nhiều hơn.
Tô Lạc Lạc vẫy tay tạm biệt bọn nhỏ, nhìn bọn nhỏ lên xe xong, đưa mắt nhìn theo chiếc xe sang trọng lái ra khỏi biệt thự, Tô Lạc Lạc suy nghĩ một chút rồi quyết định lên lầu ba, đi vào phòng tập thể dục, bắt đầu chạy bộ.
Một thân thể khỏe mạnh là tiền vốn của cách mạng.
Lúc chiều, Tô Lạc Lạc vẫn là không nhịn được cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm, phát hiện những bài báo và bình luận liên quan đến cô rất khó tìm kiếm ra được. Nhưng đa số trên mạng đều là hình ảnh và bài viết của Dạ Trạch Hạo và Hạ Dung, thậm chí mối quan hệ tình cảm của bọn họ được nhà báo viết vô cùng mạch lạc rõ ràng, mà Hạ Dung cũng hào phóng tương tác qua lại với Dạ Trạch Hạo ở trên weibo, thoải mái thừa nhận mối quan hệ tình cảm này.
Tô Lạc Lạc ngồi xem ảnh trên mạng của họ, cảm thấy cũng rất xứng đôi, là một cặp đôi vàng, nếu như anh ta thực sự thích Hạ Dung thì từ tận đáy lòng cô chúc phúc cho anh.
Bất tri bất giác thời gian đã đến xế chiều, sau khi Tô Lạc Lạc ngủ trưa tỉnh dậy đã là bốn giờ ba mươi, cô nhớ đến buổi tối còn phải tham dự buổi tiệc cùng Long Dạ Tước nên tranh thủ rời giường.
Đúng năm giờ, chuông cửa vang lên, thông qua màn hình camera nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Tống Nhã thư kí của Long Dạ Tước.
Tô Lạc Lạc vội vàng mở cửa cho cô ta, Tống Nhã tươi cười đi vào sảnh.
“Chào cô Tô, tôi được tổng giám Long dặn dò đến đón cô đi trang điểm đấy.” Tống Nhã mỉm cười nói.
Tô Lạc Lạc gật đầu: “Được, để tôi đi lấy túi xách đã.”
“À còn có, tổng giám đốc Long bảo cô hãy cầm theo quà sinh nhật anh ấy tặng cô, vì nó sẽ phối vừa vặn với lễ phục tối nay.”
Tô Lạc Lạc không nghĩ đến anh còn nhớ cái này, Tô Lạc Lạc chỉ có thể gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Tô Lạc Lạc đi đến góc tủ quần áo của Long Dạ Tước lấy ra bộ trang sức mà sinh nhật lần trước anh đã tặng rồi đi xuống lầu.
Cô ngồi trên xe của Tống Nhã rồi đi đến một cửa hàng lễ phục cao cấp ở trung tâm thành phố.
Tống Nhã nói với quản lý nơi Tô Lạc Lạc sẽ đến tối nay, quản lý sẽ biết phải chọn lễ phục như thế nào cho phù hợp.
Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế sô pha, quản lý quan sát cẩn thận tỉ mỉ một chút rồi liền có quyết định.
Tô Lạc Lạc có làn da trắng sáng và vóc dáng mảnh mai, quản lý quyết định sẽ không che giấu đôi chân thon dài và cặp đùi xinh đẹp của cô, cô ta chọn cho cô một bộ váy màu đen trễ vai. Kiểu dáng cổ điển nhưng sang trọng tôn lên vòng eo thon thả, đường viền lụa mỏng như một tấm màn che ôm chặt lấy vòng eo thon thả ấy, làm cho cặp chân thon dài vô cùng hoàn mỹ lộ ra.
Chiếc váy dạ hội cũng được điểm xuyến bằng những viên châu nhỏ, lấp lánh, đẹp tựa như những ngôi sao.
Tô Lạc Lạc khoác lên mình bộ trang sức mà Long Dạ Tước đã tặng, mái tóc dài uốn cong bồng bềnh, một khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tinh xảo mà thanh nhã, vừa khéo.
Tống Nhã cuối cùng cũng hiểu được lí do mà tổng giám đốc Long thích cô, bởi vì trên người cô có một loại hào quang không thể làm ngơ được, đến cả bản thân mình là phụ nữ mà còn nhịn không được nhìn cô đến thất thần.
Tô Lạc Lạc và Tống Nhã đi ra thì đã gần sáu giờ rồi, Tống Nhã gọi điện thoại cho Long Dạ Tước, cô ta đưa Tô Lạc Lạc đến bên cạnh chiếc xe sang trọng của Long Dạ Tước.
Đột nhiên đèn xe nháy sáng lên, Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn thấy từ phía thang máy, Long Dạ Tước một thân âu phục màu đen đi giày da trầm ổn bước đến, khí chất vừa cao ngạo lại lạnh lùng, cô âm thầm nhìn anh đang từng bước đi về phía mình.
Trái tim của Tô Lạc Lạc nhịn không được nhảy lên đập mạnh.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông này có một loại khí chất mê người đồng thời cũng mang theo khí thế độc đoán.
Long Dạ Tước vừa mới bước từ văn phòng xuống, lúc cửa thang máy vừa mở ra tầm mắt anh liền phóng ra nhìn thấy bóng lưng của cô gái đứng cùng Tống Nhã.
Ánh mắt anh lập tức nhíu chặt, chỉ là một cái bóng lưng của cô thôi mà làm lòng anh hưng phấn muốn nhảy lên, anh cố ý nhấn nút mở khóa xe để đèn nháy lên làm cô chú ý mà quay đầu lại.
Khoảng khắc Tô Lạc Lạc quay đầu lại, mặc dù đèn trong ga ra mờ mờ nhưng dường như hào quang ở khắp bốn phía đều tụ lại ở trên người cô vậy, cách ăn mặc trang điểm đêm nay của cô anh cho max điểm.
Mà quần áo trang sức dù sao cũng là đồ phụ trợ, đẹp nhất vẫn là chính bản thân cô.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh, Tô Lạc Lạc có chút xấu hổ không biết nên để tay vào đâu, lông mi dày cong khẽ run lên, cố gắng khống chế nhịp tim của mình.
Rất nhanh, một đôi giày da màu đen bóng lưỡng dừng lại trước mặt cô, ánh mặt cô không khỏi chậm rãi nâng lên, dọc theo quần tây thẳng thớm không hề có nếp gấp của người đàn ông, cuối cùng là chạm vào đôi mắt sâu thẳm như màn đêm của anh.
Lập tức cô không biết vì sao mà tim đập loạn cả lên.
Tống Nhã bên cạnh sớm đã thức thời trốn vào xe của mình rồi.
Tay Tô Lạc Lạc nhanh chóng bị anh nắm lấy dẫn cô đi đến ghế phụ xe anh, anh mở cửa xe lịch lãm như một quý ông trầm giọng nói: “Lên xe.”
Tô Lạc Lạc cúi người ngồi vào xe, Long Dạ Tước cũng đi đến ghế lái ngồi vào theo, khởi động xe, chiếc xe sang trọng nhanh chóng lao ra khỏi cửa ga ra rồi lái vào đường chính.
Cùng lúc đó, xe bảo mẫu của Dạ Trạch Hạo cũng từ một cửa hàng lễ phục cao cấp đi ra. Trong xe, Dạ Trạch Hạo mặc một bộ vest màu trắng bảnh bao, bên cạnh anh ta là Hạ Dung đang quyến rũ ngồi đó, cô vận một thân lễ phục màu đỏ đậm, đường cổ khoét sâu hình chữ V, lộ ra ‘một nửa đường sự nghiệp’, rất bắt mắt người khác.
Đồng thời ánh mắt phong tình vạn chủng vô cùng khát khao nhìn Dạ Trạch Hạo đang ngồi bên cạnh, ánh mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, cô ta thật sự không ngờ tới Dạ Trạch Hạo sẽ chủ động tìm tới cô ta, để cô ta đồng ý cùng anh đứng ra tuyên bố với bên ngoài mối quan hệ qua lại của bọn họ.
Tuy cô biết rằng nguyên nhân Dạ Trạch Hạo làm vậy là để che đi scandal với cô gái tên Tô Lạc Lạc nhưng mà cô ta cam tâm tình nguyện trở thành bạn gái tin đồn mới của anh.
Hơn nữa, tối nay cô ta còn có vinh hạnh trở thành bạn gái đồng hành đi cùng anh tham dự buổi tiệc.
Tối nay, một bữa tiệc hoành tráng được tổ chức tại một khách sạn bảy sao ở trung tâm thành phố, danh sách khách mời đều là những người nổi tiếng giàu có của giới chính trị và giới kinh doanh trong nước, họ đều vui vẻ tề tụ ở nơi đây.
Mặc dù Tô Vũ Phỉ không tình không nguyện đi nữa thì cô ta cũng xuất hiện trong xe của cậu chủ Lâm với một thân váy màu hồng, bên cạnh cô là người đàn ông tướng mạo bình thường hơn nữa chiều cao lại không đủ.
“Cô Tô, tối nay cô thật xinh đẹp.” Cậu chủ Lâm này vô cùng có hứng thú với Tô Vũ Phỉ.
Tô Vũ Phỉ cười cười: “Cảm ơn.”
Nói xong cô ta nhẹ nhàng vuốt ve chiếc túi nhỏ sáng bóng của mình, trong đó có chứa vũ khí bí mật đêm nay cô ta đặc biệt dùng để đối phó với Tô Lạc Lạc.