Tô Lạc Lạc trừng mắt nhìn anh ta
– Anh thấy tôi rất kinh ngạc sao?
– Chẳng lẽ cô cũng sống gần đây?
Dạ Trạch Hạo cười hỏi.
– Tôi..
Tô Lạc Lạc cắn răng dù sao sớm hay muộn cũng không dấu được cô đành trả lời qua loa:
– Đúng, tôi cũng sống gần đây.
Dạ Trạch Hạo cũng không hỏi tiếp. Đương nhiên anh ta biết cô sống ở đâu, anh ta nhìn Tô Lạc Lạc nói
– Sống gần đây cũng tiện, như vậy có thể gọi cô đến bất cứ lúc nào.
Tô Lạc Lạc cắn môi, có công việc như vậy sao cô không nắm chắc chứ? Có bao nhiêu chuyên gia trang điểm muốn trang điểm cho Dạ Trạch Hạo đều không có cơ hội. Tất nhiên, cô phải nắm chắc.
– Được, tôi đồng ý làm người trang điểm cho anh. Nhưng tiền lương và thời gian làm việc như thế nào?
– Tiền lương 5 vạn, buổi sáng tám giờ tới, buổi tối chín giờ tan là giờ làm việc của cô.
– Chín giờ tối?
Tô Lạc Lạc cố ý hỏi lại. Thời gian làm việc quá dài, cô còn phải chăm sóc bọn trẻ con.
– Cô yên tâm, thời gian làm việc của cô không phải cố định, chỉ cần tôi không có việc cô có thể tùy thời tan làm. Nhưng khi tôi có việc cô phải đến bấy cứ lúc nào.
Dạ Trạch Hạo biết Tô Lạc Lạc còn phải chăm sóc con mình.
– Được, vậy quyết định như vậy đi, không cần ký hợp đồng làm việc chứ?
– Có, mai sẽ ký.
Dạ Trạch Hạo có chút mệt mỏi ngồi ở ghế sô pha. Tối hôm qua quay đến nửa đêm, anh ta đã rất buồn ngủ.
– Vậy hiện giờ tôi có thể đi chưa?
Tô Lạc Lạc thấy anh ta buồn ngủ, cô nghĩ hẳn anh ta không có việc gì.
– Ừ, ngày mai gặp.
Dạ Trạch Hạo cũng không giữ cô lại.
Tô Lạc Lạc trực tiếp đi ra khỏi biệt thự của anh ta đi về phía biệt thự của Long Dạ Tước. Thấy cô đi rồi chị Mai lập tức đi vào phòng khách, Dạ Trạch Hạo nheo mắt hỏi
– Cô ấy đi rồi?
– Anh cũng không tìm hiểu xem cô ta có phải người phụ nữ của Long Dạ Tước hay không đã giữ lấy?
– Cô ấy là mẹ của con của Long Dạ Tước. Có thân phận như vậy đủ rồi.
– Ý của anh là Long Dạ Tước vì cỗ sinh cho mình hai đứa con sẽ yêu thương cô ấy?
– Long Dạ Tước hủy bỏ lễ đính hôn bỏ xuống Tô Vũ Phỉ yêu đương nhiều năm, giữ cô và bọn trẻ bên cạnh mình đã chứng minh trong lòng Long Dạ Tước cô ấy đã có địa vị nói không chừng để cho bọn trẻ một gia đình đầy đủ, Long Dạ Tước sẽ cưới cô ấy.
– Anh làm nhiều việc như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Chị Mai vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi.
– Tôi muốn nhà họ Long biết tôi tồn tại. Tôi muốn người đàn ông kia phải trả giá cho sự hoang đường năm đó của ông ta.
Dạ Trạch Hạo lạnh mặt nói.
– Anh muốn nhà họ long biết anh, sao anh không trực tiếp đến tìm bọn họ?
– Mẹ tôi không muốn tôi tìm bọn họ, lại càng không muốn tôi xuất hiện trước mặt nhà họ Long.
– Cho nên hai năm trước, anh đã chủ động câu dẫn Tô Vũ Phỉ?
Dạ Trạch Hạo nhướng mày lạnh lùng nói:
– Cô ta thiếu chút nữa thì cắn câu, đáng tiếc tôi coi thường.
– Vậy Tô Lạc Lạc thì sao?
– Cô nói xem nếu tôi cưới Tô Lạc Lạc, con của Long Dạ Tước sẽ gọi tôi là ba, phải không?
Dạ Trạch Hạo đột nhiên cười đắc ý, giống như rất thú vị.
Chị Mai mặt biến sắc
– Anh… anh không phải thật sự có hứng với cô ấy chứ?
– Phải xem địa vị của cô ấy trong lòng Long Dạ Tước. Nếu Long Dạ Tước thích cô ấy như vậy tôi sẽ muốn cướp.
Chạng vạng.
Đúng sáu giờ, bọn trẻ được xe của trường đưa về, Tô Lạc Lạc ra tận cổng đón chúng, dắt chúng vào nhà.
Hai đứa nhỏ kia chạy băng băng đến chơi trên thảm cỏ.
Tô Lạc Lạc nhìn bọn chúng khóe miệng tràn ngập ý cười. Người giúp việc bỗng nhiên gọi cô
– Cô Tô, cậu Long gọi điện thoại tìm cô.
Tô Lạc Lạc sửng sốt, quay lại phòng khách nghe điện thoại:
– Alo.
Đầu kia điện thoại, giọng trầm ấm của Long Dạ Tước vang lên
– Tối nay ba mẹ, bà nội của tôi muốn đến đây. Nếu cô không muốn xuất hiện thì nhanh đi ra ngoài đi.
Tô Lạc Lạc giật mình, cô thật sự không nghĩ gặp người nhà họ Long.
– Được, giờ tôi sẽ đi, anh hãy chăm sóc bọn trẻ ăn cơm.
Tô Lạc Lạc trả lời xong đó nói với người giúp việc;
– Dì, giờ tôi phải ra ngoài, chăm sóc bọn trẻ giúp tôi được chứ?
– Vâng, cô Tô.
Tô Lạc Lạc đi đến bãi cỏ cười nói với bọn trẻ Hạ Tần có việc tìm cô, cô phải ra ngoài. Tth lập tức muốn đi cùng cô nhưng được Tô Lạc Lạc khuyên ở nhà.
Tô Lạc Lạc cũng không có xe chỉ có thể vừa đi vừa gọi điện thoại cho Hạ Tần hỏi xem cô có thời gian đến đón cô hay không.
Khi cô đi đến một con đường nhỏ ven rừng, cô nhìn thấy trên đường lớn bên cạnh có bốn chiếc xe màu đen chạy ngang qua cô, cô mơ hồ thấy được một trong những chiếc xe đó chính là Long Dạ Tước.
Người nhà họ Long đến.
Tô Lạc Lạc hít vào một hơi, đi nửa tiếng sau Hạ Tàn mới đón cô, lúc này là sáu giờ rưỡi, hai người định đi ăn cơm.
Trên bàn cơm, Hạ Tần nghe chuyện của Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo, trợn tròn mắt nói
– Trời ạ, cậu đè lên Dạ Trạch Hạo sao? Đó chính là nam thần của tôi.
– Tớ không muốn đè nam thần của cậu, là không cẩn thận thôi.
Tô Lạc Lạc cười rộ lên.
Nói cho tớ biết, cậu có cảm giác được cơ bụng sáu múi không? Có bị cậu đè cho cứng lên không?
– Cậu cút đi.
Tô Lạc Lạc trừng mắt nhìn cô.
– Ai, cậu thật là con yêu của trời, cậu quá may mắn đi. Cậu sinh con của Long Dạ Tước, lại được Dạ Trạch Hạo coi trọng, cậu có thể cho tớ một nả vận may của cậu không? Tớ cũng muốn được Dạ Trạch Hạo coi trọng.
– Tớ chỉ làm việc cho anh ta bán nghệ không bán thân.
– Thôi, Dạ Trạch Hạo ngoắc ngoắc tay nói không chừng cậu đã lao lên rồi.
Tô Lạc Lạc bĩu môi nói:
– Tớ cũng không phải là Fan của anh ta. Nói thật Long Dạ Tước rất giống anh ta. Mỗi ngày tôi đối diện với Long Dạ Tước đã thấy phiền.
– Chậc chậc. Đang có phúc mà không biết hưởng. Tớ nói với cậu một trong hai người đàn ông đó cậu bắt lấy một người, cậu sẽ lên đỉnh cuộc đời, trở thành người thắng.
– Tớ và Long Dạ Tước đã định ra quy định, về sau mỗi người có cuộc sống riêng, không ai can thiệp ai. Cho dù anh là ba của con tớ, tơ cũng sẽ không sinh ra cảm tình với anh.
Tô Lạc Lạc kiên định nói.
– Vậy giờ rốt cuộc cậu muốn làm gì? Giấc mơ của cậu là gì?
Tô Lạc Lạc chống cằm cẩn thận suy nghĩ sau đó nói:
– Giấc mơ của tôi không lớn, tôi kiếm đủ một trăm vạn, tìm một phòng ở ở thành phố này, sau đó nhìn bọn trẻ lớn lên.
– Vậy chuyện lập gia đình thì sao?
Hạ Tần hỏi.
Tô Lạc Lạc lắc đầu
– Tớ đã có bọn trẻ, đời này không nghĩ đến chuyện lập gia đình, đàn ông đều không phải là người tôt.
– Lạc Lạc, cậu cũng đừng bị quan, cũng không phải ai cũng lạnh lùng vô tình như ba cậu.
– Miễn nói đến ông ta, ông ấy không xứng làm ba tớ.
Trong mắt Tô Lạc Lạc hiện lên sự oán hận.
– Được, không nói đến ông ta.
Hạ Tần lập tức dừng đề tài này lại. Lúc này điện thoại của cô vang lên, cô nhận điện thoại sau đó nhìn Tô Lạc Lạc:
– Đêm nay có bạn học mời tớ đi hát, cậu đi cùng đi
Chương 52:
Tô Lạc Lạc nghĩ, dù sao còn sớm người nhà họ Long không biết bao giờ mới đi phải thả lỏng một chút, nên đồng ý.
Người đi hát đều là bạn trung học của Hạ Tần. Tô Lạc Lạc không quen. Khi Hạ Tần hát mấy bài hai có hai người đàn học vây quanh Tô Lạc Lạc không ngừng mời rượu cô. Hai người đều là tay uống rượu già đời, Tô Lạc Lạc từ chối mấy chén, vẫn bị uống ba cốc bia.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn không uống được rượu, ngay cả khi uống hai chén cũng đã say.
Hạ Tần buồn bực mắng hai đồng học một hồi. Nhìn đồng hồ đã 9 giờ 30, cô nhìn Tô Lạc Lạc đang say say ngồi trên sô pha hỏi:
– Lạc Lạc, tớ đưa cậu về.
– Mấy giờ rồi?
Tô Lạc Lạc hỏi với giọng say rươu.
– Sắp 10 giờ, nếu không hôm nay cậu ở nhà tơ đi.
– Không tớ phải về tớ đã hứa với bọn trẻ rồi.
Tô Lạc Lạc được Hạ Tần đỡ ra ngoài.
Mặt Tô Lạc Lạc đỏ bừng, lý trí cũng không rõ ràng.
– Lạc lạc, cậu không sao chứ? Cậu có thể về không?
– Không sao.
Tô Lạc Lạc cố gắng thể hiện nói.
Hạ Tần đưa cô đến cửa biệt thực. Tô Lạc Lạc bấm chuông. Lúc này người giúp việc đã đi hết rồi mở cửa cũng chỉ có người đàn ông kia.
Đợi khoảng 2 phút.
Dưới bóng đèn màu lam của biệt thự một bóng người cao lớn từ từ từ bên trong đi ra.
Là Long Dạ Tước.
Áo sơ mi tmârắng, quần âu đen, thành thục và tự phụ, quyến rũ mê người mâu thuẫn với sự cấm dục.
Ngón tay thon dài cả anh đẩy cửa, Hạ Tàn lập tức cười chào hỏi
– Cậu Long, Lạc Lạc uống rượu, phiền anh chăm sóc cô ấy.
Nói xong đẩy cô gái trong tay mình vào ngực người đàn ông. Tô Lạc Lạc đi trên hư không lập tức không khách khí tựa vào ngực anh.
Anh nhăn mày hai tay đỡ cô một chút cúi đầu nhìn cô gái đang dán chặt vào ngực mình, ngửi thấy đầy mùi rượu.
– Rất xin lỗi…
Tô Lạc Lạc nhỏ giọng nói, lui về sau một bước, trách Hạ Tần nhiều chuyện.
Cô không cần ai chăm sóc. Cô rõ ràng có thể tự chăm sóc mình.
Nhưng trời sao lại xoay tròn như vậy…
– A…
Cô phát hiện mình đã tự ngã.
Nháy mắt một cánh tay thon dài vươn ra, vòng qua thắt lưng cô không báo trước, khuôn mặt nhỏ của cô lại kề sát ngực anh.
– Ôi..
Mũi Tô Lạc Lạc bị va chạm làm đau.
Giây tiếp theo cô cảm giác cả người nhẹ bẫng, cả người đều bị anh ôm lên.
– Này… bỏ tôi xuống… tôi có thể đi.. tôi không cần anh bế…
Tô Lạc Lạc tuy say nhưng cũng không muốn anh bế mình.
– Câm miệng.
Một giọng nói trầm thấp nguy hiểm vang lên.
Tô Lạc Lạc lập tức không dám nói gì, ngược lại sợ anh ném xống, vội dùng đôi tay mảnh khảnh của mình ôm cổ anh. Lúc này đã đi vào phòng khách sáng trưng. Cô không khỏi nâng mắt lên nhìn người đàn ông này từ đầu đến chân. Cằm kiên nghị, đôi môi gợi cảm, hướng lên phía trên đồi mày công hoàn mỹ không thể chê.
Long Dạ Tước quả nhiên đoán đúng rồi. Cô gái này chính là cô gái thích lưu luyến chốn phồn hoa. Cô căn bản không an phận chăm sóc bọn nhỏ, cũng không biết hôm nay đi cùng những ai, chắc chắn không thể thiếu đàn ông.
Long Dạ Tước vội đưa Tô Lạc Lạc về phòng cô, đặt cô trên giường xong rời đi, vẻ mặt hiện lên sự ghét bỏ.
Tô Lạc Lạc trở mình một cái ngồi dậy.
Người uống say cũng không tự thừa nhận mình đã say, cho nên cô vẫn muốn xem bọn trẻ một chut.
Cô xuống giường, mở cửa đang chuẩn bị đi về phía phòng bọn trẻ thì phía sau vang lên giọng cảnh cáo của người đàn ông
– Không được đi vào.
– Bọn nhỏ đều đang ngủ sao?
Tô Lạc Lạc quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông ngồi trên sô pha trên hành lang.
– Đang ngủ.
Anh lạnh lùng đáp.
– Vậy sao, tôi cũng đi ngủ.
Nói xong Tô Lạc Lạc lắc lắc đầu không phân biệt được phương hướng, tùy tay đẩy cửa phòng bên trái.
Khuôn mặt điển trai của người đàn ông trên sô pha bỗng nhiên trầm xuống. Chết tiệt, cô gái này lại vào phòng anh?
Tô Lạc Lạc đi vào phòng, cảm giác phòng tối om nhưng không kịp nghĩ gì, cô rất mệt, nằm úp lên giường mơ mơ màng màng không cởi giày đã ngủ rồi.
Long Dạ Tước bước vào bật đèn thấy trên giường của anh một cô gái đang nằm úp mặt trên đó.
Long Dạ Tước vốn không thích người khác động vào đồ của anh, cho dù là giường huống chi đêm nay cô gái này ngườin đều mùi rượu. Cũng không biết có cùng người đàn ông nào lăn lộn không còn lên giường anh, anh càng không thể nhịn.
Đúng lúc này, Tô Lạc Lạc nằm trên giường cảm thấy nóng. Cô vẫn nghĩ đây là phòng mình, bàn tay thành thạo cởi sơ mi.
Long Dạ Tước vừa đi đến gần giường, đã nhìn thấy cảnh này. Mắt anh lập tức sầm lại. Dưới ánh đèn dáng người của cô gái giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, trực tiếp triển lãm trước mặt anh.
Mặc dù là Long Dạ Tước khi nhìn thấy cũng nhịn không được nuốt nước miếng. Đêm 5 năm trước, anh vẫn nhớ không ít.
Miệng Tô Lạc Lạc khẽ khép lại thở ra hơi rượu, giống như yêu tinh đang làm phép trong đem.
Long Dạ Tước nhăn mày, anh nghi ngờ cô gái này có phải là đã cố ý vào sai phòng, lên sai giường mục đích chính là câu dẫn anh lần nữa?
Nếu như vậy, cô tính sai rồi.
Long Dạ Tước anh vẫn luôn là người tự chủ. Mấy năm nay, Tô Vũ Phỉ đã không ít lần có dự tính nhưng anh chưa bao giờ cho cô tới gần, 5 năm trước là một sai lầm sau này anh sẽ không phạm phải sai lầm này nữa.
– Ư…
Tô Lạc Lạc thoải mái trở mình trên giường, hoàn toàn không biết bên cạnh có một người đàn ông đang đứng đó.
Long Dạ Tước cắn môi, anh cúi người muốn đuổi cô gái trên giường về phòng cô.
Nhưng khi tay anh nắm bả vai cô không có quần áo ngăn cách tay anh đụng phải đều là da thịt mềm mại trắng nõn.
Long Dạ Tước thất thần vài giây. Tô Lạc Lạc chủ động đặt tay lên cổ anh. Con gái say đừng hi vọng có chỉ số thông minh gì.
Khuôn mặt đỏ bừng của cô gái phóng to trước mặt anh, đôi môi đỏ mọng khẽ mở hơi thở nhè nhẹ phả vào cằm anh.
Hai cánh môi đỏ mọng dưới ánh đèn rất mê người.
Hơi thở của anh lập tức trở nên căng thẳng.
Ngũ quan của Tô Lạc Lạc mặc dù dưới ánh đèn cũng không hề có chút tì vêt nào. Da thịt trắng nõn, nhìn như học sinh ngây thơ.
– Tô Lạc Lạc.
Anh đành phải đánh thức cô.
– Vâng…
Tô Lạc Lạc lơ mơ đáp, lông mi dày trùm lên đôi mắt nhưng không mở ra ngược lại buông cổ anh ra nằm úp tiếp tục ngủ.
Long Dạ Tước hoàn toàn từ bỏ ý định đưa cô về phòng ngủ, cô gái này đêm nay ngủ trên giường anh. Ngày mai xem anh trừng phạt cô thế nào.
Chương 53: Anh xử phạt.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc thoải mái xoay người, đang mơ giấc mơ đẹp bị cơn buồn tiểu nghẹn tỉnh. Tối qua uống nhiều rượu ngủ thật ngon.
Cô miễn cưỡng mở mắt định xuống giường.
Nhưng, cô vừa ngồi dậy, chăn trên người tuột xuống, cả người lộ ra ngoài, khi cô còn chưa phản ứng lại cô cảm giác trên sô pha đối diện giường đang có một người ngồi.
Cô tập trung nhìn vào, giật mình hoảng hốt, cô sợ tới mức vội lôi chăn quấn chặt mình, thật sự tức giận.
Người đàn ông ngồi đối diện thân hình thon dài tao nhã ngồi trên sô pha, hai chân vắt chéo, áo sơ mi trắng, quần âu màu đen, rất tự phụ cao ngạo.
Anh đang nhìn chằm chằm vào người cô, Tô Lạc Lạc vừa xấu hổ vừa tức giận.
– Hỗn đản, vô sỉ.
Tô Lạc Lạc tức giận mắng.
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô vội vàng dùng chăn che người mình, cười lạnh thành tiếng
– Dáng người học sinh tiểu học, che hay không che tôi cũng không có hứng thú.
Những lời này lại khiến cô gái trên giường máu dồn lên đỉnh đầu:
– Đồ lưu manh.
Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trên sô pha rất lạnh lùng
– Là tôi lưu manh hay là do cô loạn leo lên giường, cô tốt nhất tự mình nhìn rõ xem mình ngủ phòng của ai.
Tô Lạc Lạc mở to mắt nhìn chung quanh sau đó sợ ngây người.
Trời ạ, cô sao lại ở phòng của anh? Hơn nữa còn cởi hết áo?
Cô gắt gao nắm chăn cẩn thận nghĩ đến chuyện tối hôm qua cô ra ngoài muốn xem bọn trẻ sau đó cô trở lại phòng ngủ, chẳng lẽ… chẳng lẽ cô đi vào phòng anh?
Không thể nào, cô sao có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy?
Anh nhăn mày ánh mắt tối đen như mực lạnh lùng nhìn cô:
– Tối hôm qua cô leo lên giường tôi rốt cuộc muốn làm gì?
Tô Lạc Lạc hiện giờ căn bản chưa thể nghĩ ra chuyện tối qua, nhưng cô nhớ rõ quần áo là cô tự cởi, tóm lại hai gò má của cô bắt đầu đỏ lên.
Tối hôm qua thật sự không phải là cô đã không cẩn thân leo lên giường anh chứ.
– Việc này… tối qua anh không ngủ ở đây chứ?
Cô cẩn thận hỏi.
– Cô suy nghĩ nhiều, tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với dáng người như cô.
Khuôn mặt anh hiện ra vẻ ghét bỏ.
Tô Lạc Lạc thầm vui mừng, anh nghĩ như vậy là tốt nhất. Nói như vậy ở trong nhà này cô sẽ an toàn, nhưng sao anh lại coi thường cơ thể của cô? Cô giống học sinh tiểu học sao? Học sinh tiểu học còn có ngực cỡ C?
Quên đi, không so đo với anh, anh không hứng thú với cô là tốt nhất.
Lúc này cô cũng không có hứng thú với anh.
Người đàn ông của Tô Vũ Phỉ, chạm vào cô cô cảm thấy bẩn thỉu.
Tô Lạc Lạc phát hiện áo sơ mi của cô ở ngay cạnh, cô vội cầm lây áo chui cả người vào trong chăn để mặc áo.
Hương thơm đầy nam tính của một người đàn ông trong chăn khiến cô khó thở, cô vội vàng ló đầu ra nói với người đàn ông đang ngồi trên sô pha:
– Tôi đi xem bọn trẻ.
– Chờ một chút.
Anh lạnh lùng nói.
Tô Lạc Lạc quay đầu lại nhìn anh
– Anh có việc gì sao?
– Cô đã vi phạm quy định giữa chúng ta.
– Cái gì?
Người đàn ông nhướng mày có chút không hài lòng, cô gái này trí nhớ kém như vậy sao? Anh không ngại nhắc nhở cô
– Một trong những quy định là không được leo lên giường của tôi.
– Tôi hôm qua tôi say rượu, không phải cố ý, không phải tôi không làm gì anh sao? Hơn nữa, anh còn nhìn hết người tôi.
Tô Lạc Lạc nói rất hợp lý.
Người đàn ông vẻ mặt khinh thường nói:
– Cho dù cô thoát y trước mặt tôi tôi cũng không có hứng thú, tôi chỉ muốn cô tuân thủ quy định.
– Vậy anh muốn như thế nào?
Tô Lạc Lạc buồn bực hỏi.
– Đương nhiên là trừng phạt cô.
Tô Lạc Lạc vừa nghe vội vàng giơ tay che ngực, mím mím nôi hỏi:
– Anh muốn làm gì?
Trong đầu của cô lập tức nhớ đến một số hình thức trừng phạt biến thái. Người đàn ông này không phải có ham mê biến thái gì chứ? Ví dụ như ngược đãi chẳng hạn.
Nhìn thấy động tác theo bản năng của cô, Long Dạ Tước không biết phải nói gì. Cô gái này đầu làm bằng gỗ hay sao? Anh phải nói mấy lần anh không có hứng thú với cô cô mới biết mình không có chút hấp dẫn nào?
Anh đứng thẳng lên lạnh lùng nói:
– Lần này tôi trừng phạt cô là giặt hết chăn ga gối cho tôi.
Tô Lạc Lạc mở to mắt còn chưa kịp phản ứng lại người đàn ông đã bước ra khỏi phòng, trước khi đi còn bỏ lại một câu:
– Giặt tay hoàn toàn.
Tô Lạc Lạc đứng tại chỗ, người đàn ông này bảo cô giặt tay hết mọi đồ trên giường của anh ta? Không phải làm cô mệt chết sao?
Tô Lạc Lạc vội vàng chạy theo, thấy anh đến phòng của bọn trẻ cô cười gượng một tiếng nói
– Giặt bằng máy giặt sẽ sạch sẽ hơn, tôi sẽ giặt bằng máy giặt.
– Vậy không cần giặt, đền tiền luôn cũng được.
Anh quay đầu lại nhìn cô chằm chằm.
Tô Lạc Lạc nghe vậy tức giận nói:
– Đền thì đền, anh nói giá đi, cùng lắm thì hôm nay tôi mua cho anh một bộ mới.
Long Dạ Tước lạnh lùng cười:
– Tính ưu đãi cho cô thì là một trăm vạn.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc đến muốn rớt cằm
– Anh nói gì? Một trăm vạn? Anh ăn cướp sao?
– Bộ chăn ga của tôi chỉ sản xuất giới hạn 100 bộ trên toàn thế giới. Mỗi bộ bán với giá một trăm hai mươi vạn, bảo cô đền một trăm vạn đã là ưu đãi cho cô rồi.
Long Dạ Tước hừ lạnh một tiếng cao ngạo như vương giả nói với nô lệ.
Tô Lạc Lạc ngoài mở to mắt nhìn ra thì không nói được gì.
Bộ ga gối trên giường anh ta hơn một trăm vạn?
Trời ạ, người đàn ông này quá có tiền.
Hơn một trăm vạn, cô chắc chắn không muốn đền, cô đành nói:
– Được rồi, tôi giặt là được.
– Giặt sạch vào.
Người đàn ông ra lệnh, giống như cô ngủ một đêm trên người có bệnh hay vi khuẩn gì vậy.
Tô Lạc Lạc hoàn toàn bị người đàn ông này khiến cho tức giận.
Cô cắn răng. Lần sau để con gái đái dầm trên giường anh vài lần xem anh có chê bẩn hay không.
Long Dạ Tước đẩy cửa phòng của hai đứa trẻ, Tô Lạc Lạc vội vàng chạy về phòng mình. Xem ra hôm nay cô chỉ có thể giặt chăn ga cho anh.
Trên bàn ăn, Tô Tiểu Sâm nhìn mẹ đang ăn bánh mì đối diện tò mò hỏi
– Mẹ, tối hôm qua mẹ đi đây vậy?
– Mẹ và dì Hạ Tần đi chơi.
Tô Lạc Lạc cười trả lời.
– Mẹ, vậy mẹ nhớ chơi vui vẻ nhé, nhớ rõ tìm ba cho bọn con.
Tô Tiểu Sâm cười nói.
Tô Lạc Lạc thiếu chút nữa sặc, cô ngẩng đầu nhìn con trai:
– Con nói gì?
– Con ủng hộ mẹ tìm ba cho con và em gái.
Tô Tiểu Sâm tiếp tục nói.
Tô Lạc Lạc lập tức cười hỏi:
– Vì sao?
– Nếu như vậy không phải có thêm người yêu thương con và Tiểu Hinh sao?
Người đàn ông đang tao nhã ăn đồ ăn trong đĩa bên cạnh nghe con trai nói vậy, trầm mặt nói:
– Ai nói ba nữa sẽ nhất định sẽ thương yêu bọn con?
Tô Tiểu Sâm tràn đầy tin tưởng nói
– Con tin tưởng người yêu mẹ nhất định sẽ yêu bọn con.
Nói xong cậu ta lập tức thể hiện mình người lớn nói:
– Ba, ba không được tìm mẹ kế cho bọn con, mẹ kế đều là người xấu.
Chương 54: Cô đã giặt sạch.
Tô Lạc Lạc nghe xong phì cười:
– Con trai nói đúng.
– Giống như công chúa bạch tuyết vậy, mẹ kế của cô ấy là một người độc ác, cho nên ba, ba không được tìm mẹ kế cho bọn con, con và anh không thích.
Tô Tiểu Hinh cũng nói thêm vào.
Tô Lạc Lạc cố gắng nhịn cười, trộm nhìn người đàn ông đối diện một cái. Chỉ thấy anh đang nhìn chằm chằm hai đứa con, không nói gì cả.
Đúng lúc này di động của Tô Lạc Lạc vang lên. Cô cầm lên thấy là số lạ cô tò mò nghe điện thoại:
– A lô, xin chào.
Đầu bên kia truyền đến giọng lười biếng của người đàn ông:
– Tôi là Dạ Trạch Hạo, trước 9 giờ cô đén nhà tôi, cô có việc phải làm.
Tô Lạc Lạc lúc này mới nghĩ đến mình đang làm việc cho anh ta. Cô nghĩ anh ở cách đây 1km nên gật đầu nói:
– Được, tôi sẽ đến đúng giờ.
Sau đó cúp điện thoại.
Khi Tô Lạc Lạc đang lưu số của Dạ Trạch Hạo, Tô Tiểu Sâm lập tức tò mò hỏi:
– Mẹ, mẹ có hẹn với ai sao?
Tô Lạc Lạc để điện thoại sang một bên thành thật trả lời con trai:
– Là điện thoại của ông chủ của mẹ.
– Ông chủ của mẹ là đàn ông hay phụ nữ?
Tô Tiểu Sâm thật sự tò mò như một đứa trẻ.
– Đàn ông.
– Còn trẻ không ạ?
– Hai mươi sáu tuổi.
– Oa! Nhất định rất đẹp trai.
– Đúng vậy, chú ấy là đại minh tinh.
Tô Lạc Lạc có chút đắc ý khoe với con gái.
Tô Tiểu Hinh lập tức oa một tiếng:
– Đại minh tinh!
– Đúng vậy, chú ấy cũng sống gần đây.
Tô Lạc Lạc cười rộ lên nói.
Đôi mắt đen của Tô Tiểu Sâm trộm nhìn phản ứng của ba, cậu bé lập tức cười cười nói:
– Mẹ, khi nào thì giới thiệu bọn con với ông chủ của mẹ?
– Đúng vậy! Bọn con cũng muốn gặp Đại minh tinh.
Lúc này một giọng đàn ông lạnh lùng mang theo sự chất vấn mang lên:
– Công việc của cô rốt cuộc là làm gì?
Tô Lạc Lạc khẽ cười, giọng nói không khỏi có chút đắc ý:
– Hiện giờ tôi chính là chuyên gia trang điểm và tạo hình của một Đại minh tinh chạm tay là bỏng.
-Oa! Mẹ thật tuyệt.
Hai đứa trẻ lập tức đồng thời vỗ tay.
Tô Lạc Lạc nói xong nhìn người đàn ông bên cạnh hỏi:
– Buổi chiều tôi giặt chăn ga cho anh được không? Buổi sáng tôi có việc.
– Không được.
Người đàn ông từ chối.
– Phải giặt trong buổi sáng để ngày mốt thay lại.
Trong mắt Tô Lạc Lạc hiện lên chút xảo quyệt. Lát nữa anh đưa bọn trẻ đến trường. Khi anh không ở nhà cô giặt tay hay giặt máy anh không biết.
– Vậy được rồi. Lát nữa anh đưa hai đứa đến trường đi, tôi ở nhà giặt chăn.
Tô Lạc Lạc cảm thấy hơn một tiếng là có thể hoàn thành.
– Mẹ, sao mẹ lại giặt chăn ga cho ba?
Tô Tiểu Hinh tò mò hỏi.
– À, bởi vì chăn của ba bẩn, mẹ giúp ba con giặt.
Tô Lạc Lạc cười gượng một tiếng.
– Mẹ thật chịu khó, ba, mẹ đối tốt với ba như vậy ba cũng phải đối tốt với anh một chút.
Tô Tiểu Hinh nhìn về phía ba mình cảm thấy ba nhất định rất cảm động.
Long Dạ Tước thấy hai đứa trẻ đã ăn xong, anh đứng dậy nói:
– Được rồi, lấy cặp của các con, chúng ta đến trường học.
Tô Lạc Lạc vẫy tay với hai đứa bé:
– Hẹn gặp lại.
– Mẹ, sau khi bọn con tan học có thể đến nhà của Đại minh tinh chơi một chút sao?
Tô Tiểu Hinh nghe Đại minh tinh sẽ rất thích, bởi vì cô bé nghĩ được gặp ngôi sao lại chuyện rất giỏi.
– Hả, chuyện này mẹ phải hỏi ông chủ của mẹ đã.
Tô Lạc Lạc thầm nghĩ, Dạ Trạch Hạo chắc sẽ không thích hai đứa nhỏ này.
Bởi vì nhìn Dạ Trạch Hạo chính là mẫu đàn ông lạnh lùng.
Long Dạ Tước trước khi đi nhìn cô gái đang tươi cười một cái ánh mắt đầy nghi ngờ.
Xe của Long Dạ Tước vừa đi Tô Lạc Lạc liền nhanh chóng chạy đến phòng của Long Dạ Tước lột hết ga gối của anh ta xuống, vừa ôm đi vừa lẩm bẩm, không phải chỉ bốn chi tiết sao? Hơn một trăm vạn, coi cô là đứa trẻ lên ba sao?
Hừ, giặt tay cái gì.
Cô có thể giặt cho anh bằng máy giặt đã là không tồi.
Tô Lạc Lạc cuộn hết chăn ga thành một ôm sau đó ôm xuống tầng. Phía sau tầng 1 có máy giặt, đây là chỗ làm việc của người giúp việc.
– Cô Tô, để tôi giặt đi.
Người giúp việc thấy cô ôm chăn xuống vội chủ động chạy đến giúp.
Tô Lạc Lạc lập tức lắc đầu cười
– Không cần, chị Trương, chị làm việc đi, tôi tự giặt.
Chị Trương thấy cô muốn tự giặt cũng không tiếp tục, cô ra sân dọn dẹp vườn cây.
Tô Lạc Lạc nhé bộ chăn ga vào trong máy giặt lớn sau đó bấm máy. Cô lên phòng dọn dẹp phòng ngủ của mình.
Long Dạ Tước đưa hai đứa nhỏ kia đến trường sau đó lên xe đến công ty. Khi dừng đèn xanh đèn đỏ, đôi mắt thâm thúy của anh hiện lên chút phức tạp, anh cầm di động gọi cho trợ lý.
– A lô, Tổng giám đốc Long.
Ánh mắt lạnh lùng của Long Dạ Tước nhìn về phía trước, vẻ mặt không thay đổi nói
– Điều tra giúp tôi xem ở gần biệt thự của tôi có Đại minh tinh nào không?
– Tổng giám đốc Long, không cần điều tra, cách biệt thự của anh 1km về phía bên trái có một ngôi sao nam rất nổi tiếng, tên là Dạ Trạch Hạo.
Long Dạ Tước nheo nheo mắt trầm giọng nói:
– Sao cô biết rõ như vậy?
Nữ trợ lý cười nói:
– Bình thường tôi vẫn xem tin tức giải trí, có phóng viên chụp ảnh biệt thự của Dạ Trạch Hạo, ở gần biệt thự của anh, Tổng giám đốc Long có phải phóng viên quấy rầy ngài?
– Tùy tiện hỏi thôi.
Long Dạ Tước nói xong cúp điện thoại.
Trong biệt thự, dưới sự giúp đỡ của Chị Trương, 8 giờ 50 Tô Lạc Lạc đã giặt và phơi xong bộ ga gối. Dưới ánh mắt trời bộ ga gối này quả nhiên hoàn mỹ, đúng là rất giá trị.
Tô Lạc Lạc đang vuốt góc chăn cho thẳng bỗng nhiên cô giật mình, một góc chăn sao bị rách một mảnh?
– Sao giặt lại bị rách được?
Tô Lạc Lạc nín thở không dám tin mình góc chăn bị rách.
Chị Trương nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, sau đó nhìn Tô Lạc Lạc nói:
– Không phải cô dùng máy giặt thứ hai để giặt chứ?
– Hình như là vậy…
– Đó là máy giặt đang bị hỏng, bên trong có một thanh sắt lồi ra buổi chiều sẽ mang đi sửa.
Tô Lạc Lạc trừng to mắt, muốn ngất:
– A?
Nói xong cô lập tức kiểm tra mấy cái gối và ga, chỉ thấy bị kéo sợi không thể nhìn, tất cả đều là những lỗ li ti, giống như bị cắt thành vải hỏng.
– Trời ơi, xong đời!
Tô Lạc Lạc cảm giác ngày tận thế đã đến.
Bộ chăn ga hơn một trăm vạn đã bị cô giặt này đồ rách rưới. Long Dạ Tước không giết cô mới là lạ.
Tô Lạc Lạc nhìn bộ chăn ga đắt tiền khóc không ra nước mắt. Đúng lúc này di động của cô vang lên, nhìn thấy là Dạ Trạch Hạo, giờ đã là 8 giờ 58.
Cô vội vàng nghe điện thoai:
– Alo, Dạ Trạch Hạo, anh chờ chút tôi đến ngay.
– Cho cô thêm mười phút nữa, tôi không quen đợi ai đó.
– Được, tôi sẽ đến ngay.
Tô Lạc Lạc cất điện thoại, vẻ mặt đau khổ nhìn bộ chăn ga, thầm nghĩ lát nữa về xử lý đi.
Chương 55: Bị hãm hại.
Tô Lạc Lạc đã lâu rồi không chạy như vậy nhưng hiện giờ cô đang dùng tốc độ chạy 100m để chạy về phía nhà của Dạ Trạch Hạo.
Chạy đến cửa nhà anh ta cô không kịp ngừng lại vội vàng nhấn chuông cửa. Rất nhanh cửa mở ra, cô chạy nhanh vào phòng khách chỉ thấy một người đàn ông đang nằm trên sô pha, một người vừa gọi điện nói đang vội lại vẫn đang ngủ.
– Dạ Trạch Hạo?
Tô Lạc Lạc vừa thở vừa gọi.
Dạ Trạch Hạo nhướng cặp mi dày dài lên, đôi mắt đen nhìn cô, oán giận nói:
– Sao lại chậm như vậy?
– Không phải anh chuẩn bị phải ra ngoài?
Tô Lạc Lạc vội hỏi lại.
Chắc chắn là chờ cô trang điểm cho anh ta.
– Nhanh ký hợp đồng trên bàn.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy trên bàn có một quyển hợp đồng, cô vội cầm lên, chuẩn bị cầm lên xem thì anh ta đã giục:
– Nhanh lên, tôi đang vội.
Tô Lạc Lạc cắn môi nói:
– Tôi phải xem đã.
– Không có thời gian xem, ký đi.
Người đàn ông trầm mặt:
– Mười phút nữa tôi phải xuất phát.
Tô Lạc Lạc bị anh ta thúc giục có chút loạn, cô cầm bút trên bàn ký tên mình lên hợp đồng, ký xong cô vội nói:
– Tôi mang theo đồ trang điểm của mình, anh không có ý kiến chứ?
– Ấn dấu tay.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc, ngay cả hộp dấu cũng chuẩn bị tốt? Cô lấy ngon tay ấn lên hộp dấu rồi ấn lên, nhìn anh ta hỏi:
– Được rồi, chúng ta có thể bắt đầu rồi.
Chỉ thấy Dạ Trạch Hạo đứng dậy, thu lại hợp đồng của cô sau đó lại một lần nữa ngồi lên sô pha, đầu dựa ra phía sau, nhìn cô nói:
– Tôi đói bụng làm cho tôi bữa sáng đi.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, khó hiểu nhìn anh ta sau đó hỏi lại lần nữa:
– Anh vội vã gọi tôi đến đây là để tôi làm bữa sáng cho anh?
– Cũng là một trong những công việc của cô.
Dạ Trạch Hạo lười biếng nói.
– Tôi chỉ là chuyên gia trang điểm, không phải bảo mẫu của anh.
Tô Lạc Lạc phản bác.
– Tôi sẽ giải thích về nhiệm vụ của cô sau này, ngoài làm chuyên gia trang điểm, tạo hình cho tôi, còn phải làm trợ lý riêng kiêm bảo mẫu của tôi. Nói cách khác, cuộc sống hàng ngày, ẩm thực hay bất cứ việc gì của tôi sau này chỉ cần cô có thể làm cô đều phải làm.
Tô Lạc Lạc lúc này mới phát hiện mình vừa ký hợp đồng chính là khế ước bán thân.
Vì vậy, cô lập tức làm ra một hành động buồn cười, cô chạy đến trước mặt Dạ Trạch Hạo cướp lấy hợp đồng trong tay anh. Dạ Trạch Hạo không đoán trước được việc này, nhanh chóng đứng lên, dựa vào chiều cao của mình giơ hợp đồng lên cao, đắc ý nhìn cô:
– Không được lấy.
– Anh trả lại cho tôi, không không làm việc cho anh.
Tô Lạc Lạc mặc kệ.
Hôm nay là ngày gì vậy, buổi sáng chọc Long Dạ Tước, giờ lại bị Dạ Trạch Hạo đùa giỡn.
– Tô Lạc Lạc, cô đã điểm chỉ còn muốn đổi ý, không dễ dàng như vậy.
Dạ Trạch Hạo giống như đứa trẻ đắc ý vì mình thành công.
– Dạ Trạch Hạo, anh chắc chắn muốn tôi hóa trang cho mình? Mỗi ngày tôi sẽ trang điểm cho anh thành cương thi.
Tô Lạc Lạc uy hiếp.
Dạ Trạch Hạo không hề sợ, ngược lại anh ta an ủi cô:
– Tô Lạc Lạc, cô không biết là cô rất may mắn sao? Rất nhiều cô gái muốn tiếp cận tôi, cô là người duy nhất may mắn, cô nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Tô Lạc Lạc hừ một tiếng, không lấy lại được hợp đồng cô tức giận nói:
– Tôi yêu cầu mức lương mười vạn một tháng.
– Tám vạn.
Dạ Trạch Hạo cò kè mặc cả.
– Mười vạn, không nhiều như vậy tôi mặc kệ.
Tô Lạc Lạc không thỏa hiệp.
– Được rồi, mười vạn thì mười vạn, cứ quyết định như vậy đi.
Dạ Trạch Hạo vui vẻ đồng ý. Anh ta cũng không thiếu tiền, chỉ cần anh ta tham gia một hoạt động sẽ có mấy ngàn vạn, thậm chí cả triệu.
Tô Lạc Lạc nghĩ đến tiền cũng không náo loạn nữa, chỉ hơi tức giận nói:
– Chưa thấy một người nào xấu xa như anh.
Dạ Trạch Hạo không để ý hỏi lại:
– Cô đang khen tôi sao? Hay là cô mê luyến tôi?
– Trước hết tôi xin giải thích, tôi không phải là Fan của anh.
Tô Lạc Lạc nói.
Dạ Trạch Hạo cười nhìn cô:
– Đó chính là điều tôi muốn, nếu cô là fan cuồng nhiệt của tôi tôi sẽ không cần cô.
Tô Lạc Lạc vẫn có chút chưa từ bỏ ý định nhìn hợp đồng trong tay anh ta một cái hỏi:
– Hợp đồng này ký mấy năm?
– 5 năm.
– Này, anh sao có thể độc ác như vậy? Anh muốn tôi hầu hạ anh 5 năm?
Tô Lạc Lạc tức giận.
– Tiền lương cũng không bớt của cô.
– Tôi muốn hàng năm được tăng lương.
Tô Lạc Lạc tranh thủ quyền lợi của mình.
– Xem biểu hiện của cô.
Dạ Trạch Hạo không nghĩ cô là người được một tấc lại muốn tiến một tấc. Long Dạ Tước sẽ thích cô ta sao?
Tô Lạc Lạc đành phải cắn răng nói
– Được rồi, ngoài bữa sáng anh còn muốn tôi làm gì?
Dt không khỏi che bụng nói:
– Chỉ cần bữa sáng thôi tôi đói rồi.
Tô Lạc Lạc không nói gì. Anh ta lớn như vậy hơn nữa cũng không thiếu tiền lại để mình đói như vậy.
– Sao anh không mua ngoài?
Tô Lạc Lạc tức giận hỏi một câu.
Dạ Trạch Hạo bĩu môi nói:
– Tôi dám gọi mua sao?
Tô Lạc Lạc lúc này mới hiểu được, một ngôi sao nổi tiếng như anh ta sao có thể gọi đồ ăn bên ngoài? Anh ta hiện giờ còn không dám đi ra đường. Vạn nhất gây ra tắc đường thì phiền toái.
Quả nhiên người nổi tiếng cũng không có chuyện gì tốt.
– Vậy người đại diện của anh và những trợ lý khác đâu?
Tô Lạc Lạc mở tủ lạnh ra phát hiện chỉ có vài gói mì trong đó, thật đúng là tồi tàn.
Dạ Trạch Hạo nhún vai
– Không muốn gọi họ.
– Vậy anh xứng đáng bị đói.
Tô Lạc Lạc cầm một gói mì đi vào phòng bếp. Từ khi chăm sóc bọn trẻ cô cũng học được một chút kinh nghiệm.
Mươi phút sau Tô Lạc Lạc bưng một tô mì ra nói với anh ta:
– Không có gia vị gì, hơi nhạt nếu sau này anh muốn tôi nấu bữa sáng cho anh thì nên mua thêm đồ.
– Được, chờ tôi ăn xong chúng ta đi dạo phố.
– Cùng anh?
Tô Lạc Lạc lập tức thể hiện sự ghét bỏ, sau đó kiên định nói
– Tôi không cần.
– Vì sao?
Dạ Trạch Hạo uống một ngụm canh, mùi vị thơm ngon khiến anh ta giật mình. Không ngờ vài loại nước sốt đơn giản cô có thể nấu ra món canh ngon như vậy.
– Bởi vì rất áp lực, nếu có người nhận ra anh thì sẽ bị đám người đuổi theo. Tô Lạc Lạc lập tức nghĩ đến hình ảnh đám đông vây xem.
– Cô yên tâm, tôi không ngốc để bị người khác nhận ra. Ăn cơm xong, tôi cải trang chúng ta đi mua đồ, OK?
Nói xong Dạ Trạch Hạo ăn xong bát mì ngon cô nấu.
Tô Lạc Lạc nhìn anh ta đột nhiên cảm thấy người nổi tiếng có chút đáng thương.