• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bác tài ơi, táp vào lề đường đi ạ. Chính là ở đây." Lý Nhiên đột ngột gõ vào cửa xe, nói lớn, trả tiền rồi kéo Kiến Hạ xuống xe.


Bọn họ đi vào khu tập thể kiểu cũ, xuyên qua khe hẹp giữa những toà nhà. Lý Nhiên hí hứng kể lại rằng hồi nhỏ mình thường đến đây nghịch trò gõ cửa hết nhà nọ tới nhà kia rồi chạy biến, Kiến Hạ chưa nghe hết đã thình lình kéo cậu sang một bên.


"Sao thế?"


"Đừng đi phía dưới chiếc quần người ta treo bên ngoài," cô chỉ lên dây phơi quần áo thò ra bên ngoài của một hộ gia đình, "Đi qua đũng quần không may mắn."


Lý Nhiên nhếch môi: "Chắc chắn là cậu học hành vì thoát nghèo rồi. Cậu xem cái luận điểm này có chút cơ sở khoa học nào không chứ?"


Kiến Hạ đang định phản bác thì đôi mắt Lý Nhiên bất ngờ sáng bừng, nhìn thẳng về phía trước nói: "Tới rồi!"


Đập vào mắt họ là một khu kiến trúc mang phong cách châu Âu mở cửa tự do, khoảnh sân chủ yếu được lát những viên gạch vuông vức, chính giữa là một tháp chuông cao sừng sững, trên đỉnh không có cây thập tự giá mà là một vầng trăng khuyết. Dẫn vào chính điện là một con đường màu vàng, rực rỡ bắt mắt, nằm giữa khu vực dân cư lại đem đến phong vị của một vẻ đẹp kì lạ.


"Đây là... Đây là giáo đường à?" Kiến Hạ nghi hoặc hỏi.


Sự khinh thường lộ rõ mồn một trong ánh mắt của Lý Nhiên: "Trần Kiến Hạ, quả thực là cậu có học hành cũng không thoát nổi nghèo đâu, không nghĩ ra được ý tưởng nào hay hơn à."


"Cậu không thể ăn nói tử tế hơn được hay sao!"


"Giáo đường cái đầu nhà cậu, đây là đền thờ Hồi giáo!"


"Ồ," Kiến Hạ có chút xấu hổ, chuyển chủ đề hỏi Lý Nhiên, "Cậu là tín đồ đạo Hồi?"


"Không phải."


"Thế làm sao cậu lại biết tới được đền thờ này?"


"Trước đây ông nội mình sống trong khu này. Sau đó vì tuổi tác lớn, sức khoẻ không còn tốt nên bị bố mẹ mình ép dọn tới sống cùng. Nhưng ngày trước bố mẹ không có thời gian quản lí mình, toàn là một tay ông nội chăm sóc, cho nên mình rất quen thuộc với khu vực này. Ngôi đền Hồi giáo này có từ tận năm 1906, do người Thổ Nhĩ Kì xây. Có điều, 'Thổ Nhĩ Kì' ở đây không phải là cái nước nằm ở Địa Trung Hải, ông nội đã từng đính chính lại cho mình, nói có một chút liên quan tới người Đột Quyết và Hung Nô, cách nói chính xác phải là 'người Tartar'. Thế nhưng khi mới xây được một nửa, kĩ sư đã qua đời, sau đó bèn đổi vị khác. Sau khi xây dựng xong, nơi đây đã từng có một khoảng thời gian là trường nghệ thuật, sau đó lại sửa thành đền thờ Hồi giáo, sau khi quốc gia được thành lập... À, cũng giống với cái tiệm cơm Tây kia, không cần dài dòng nữa. Trong 20 năm gần đây lại tu sửa, trở về làm đền thờ Hồi giáo. Xung quanh đây có rất nhiều người theo Đạo hồi sinh sống. Phải rồi, rất nhiều người bản địa đều tới đây mua thịt bò và dê, bọn họ cảm thấy thịt mà người Hồi giáo ăn chắn chắn có chất lượng rất tốt..."


Ngữ điệu tán chuyện phiếm của Lý Nhiên khiến Trần Kiến Hạ nghe tới mức say mê, tựa như đang được trở về lần cùng ngồi trong tiệm cơm Tây mạo xưng là có 100 năm lịch sử đó.


"Những thứ này vì sao cậu lại biết thế?"


"Mình tự tới xem."


Lý Nhiên ra hiệu cho Trần Kiến Hạ đi theo. Bọn họ bước tới gần một cánh cổng đóng chặt, trên bức tường bên phải nạm một tấm bia cẩm thạch xám đậm khắc đầy những con chữ trông như nòng nọc.


"Quá trình xây dựng đều được viết ở trên đó." Lý Nhiên chỉ vào nó nói.


Kiến Hạ kinh ngạc: "Cậu đọc được à?"


Lý Nhiên trầm mặc một giây, ngại ngùng cười.


"Không."


Trước khi Trần Kiến Hạ kịp nhắm mắt lại rồi lườm, Lý Nhiên tức thì bổ sung thêm một câu, "Là Y Mã Mục [1] kể cho mình đấy."


"Dĩ... Ma Mộc?" [2]


"Biết ngay là cậu đơ rồi mà," Lý Nhiên phì cười, "Đại khái chính là một chức danh gần giống với Cha Xứ nhưng mà của Đạo hồi, mình đoán thế."


([1] Y Mã Mục: Tên phiên âm tiếng Trung của "imam" - một chức danh của Đạo hồi, thường dùng để chỉ những người đứng đầu một nhà thờ và cộng đồng Hồi giáo thuộc dòng Sunni.


[2] Ở đây, Kiến Hạ đã nghe nhầm "Y Mã Mục" thành "Dĩ Ma Mộc" - một từ có cách phát âm gần giống. Mà "Ma Mộc" lại có nghĩa là ngây dại, tê liệt, mất cảm giác, vì thế cho nên sau đó Lý Nhiên mới nói Kiến Hạ "đơ rồi", và ở phần phía sau Kiến Hạ mới tự nhận mình đã "tê liệt".)


Trần Kiến Hạ ngồi xuống bậc thềm đá trước cửa, ra hiệu cho cậu chậm rãi kể. Cô gập người, cằm tì trên đầu gối, ôm lấy hai khuỷu tay, cả người cuộn tròn lại thành một khối. Lý Nhiên cũng ngồi xuống theo bên cạnh cô.


Nhóc con Lý Nhiên đi bấm chuông tất cả các nhà mà vẫn chưa lần nào bị tóm, cảm thấy cuộc đời quá đỗi vô bị, bởi thế bắt đầu nhặt sỏi ném vào cửa kính của ngôi đền Hồi giáo cổ quái này, kết quả là bị "Y Mã Mục" bắt gian tại trận.


"Lúc đó mình đã nghĩ là mình chết chắc rồi," Lý Nhiên vung vẩy tay, "Mình không phân biệt được người Hồi giáo và người Duy Ngô Nhĩ, chỉ nhớ là bố mẹ không cho phép mình trêu chọc những người Tân Cương bán xiên dê nướng trên đường, mấy ông chú râu quai nón trông như người ngoại quốc đó toàn trừng mắt với mình — cũng phải, chắc là do mình nghịch ngợm tới mức không ai chịu nổi. Mình vẫn luôn cho rằng bên trong ngôi đền toàn là xiên dê nướng, lúc bị bắt cứ ngỡ sẽ bị bọn họ dùng que sắt xiên luôn lên."


"Đáng tiếc thật, cậu lại còn sống tới tận bây giờ." Trần Kiến Hạ bật cười, bị Lý Nhiên hung dữ cốc đầu một cái.


"Thế nhưng Y Mã Mục lại nhìn rất giống ông nội mình, tóm lại chính là... nhìn rất giống người Trung Quốc, chỉ khác ở chỗ có đội thêm một chiếc mũ màu trắng. Ông ấy không mắng mình, ngược lại còn dẫn mình vào bên trong đền. Đương nhiên, cái chỗ rất lớn để quỳ xuống cầu nguyện đó thì mình không được vào, bởi mình không theo Đạo hồi. Tấm bia đá này," Lý Nhiên xoay người chỉ phiến đá cẩm thạch khắc đầy những kí tự kì quặc sau lưng, "Chính là do Y Mã Mục dịch từng câu từng câu cho mình nghe."


"Nhưng mà hôm nay giáo đường... à không, đền thờ, vì sao không mở cửa?"


"Khu này sắp bị giải toả rồi, những toà nhà cũ xung quanh đều bị phá bỏ, xây thành quảng trường. Đền thờ Hồi giáo cũng dừng hoạt động, chuẩn bị bị chuyển thành viện bảo tàng lịch sử."


"Vậy còn Y Mã Mục thì sao?"


"Qua đời rồi."


Bọn họ cùng chìm vào một quãng trầm mặc kì lạ. Trần Kiến Hạ dĩ nhiên sẽ không vì đột ngột nghe thấy tin một người xa lạ đã qua đời mà cảm thấy đau buồn theo. Thế nhưng không biết vì sao, cô nhìn ngôi đền cổ kính sau lưng, đột nhiên cảm thấy, khu kiến trúc có 100 năm lịch sử này, kì thực chính là một con quái vật lớn cô đơn.


Đây mới là thứ khiến người ta cảm thấy buồn bã. Còn bản thân cô, là một kẻ hẹp hòi cô đơn.


"Nhưng mà, cậu dẫn mình tới đây, để làm gì vậy?" Cô hỏi.


"Giải toả tâm trạng. Chẳng phải là cậu không vui sao?" Lý Nhiên đột nhiên đứng dậy, bước xuống mấy bậc thang, nhìn thẳng vào Kiến Hạ vẫn đang còn ngồi nguyên ở chỗ cũ, "Có chuyện gì không vui thì hãy nói ra ở đây, nói ra rồi sẽ phấn chấn lên, quay trở về lại cầm lấy vũ khí giết chết hết bọn chúng!"


Trần Kiến Hạ không cho là thật: "Nhưng mình có theo đạo Hồi đâu, thánh Allah sẽ không quan tâm tới mình."


"Sẽ quan tâm," Lý Nhiên nghiêm túc gật đầu, "Tin mình."


Tin cậu cái gì đây?


"Thật đấy, Y Mã Mục từng nói với mình, mặc dù mình không phải là người Hồi giáo, cũng sẽ không gia nhập Hồi giáo, thế nhưng vẫn có thể nói chuyện với thánh Allah, trút bỏ bớt một chút muộn phiền. Không vui vẻ thì hãy nghĩ ngợi một lát, thánh Allah sẽ từ vầng trăng khuyết trên mái vòm nhìn xuống mình, phải làm một đứa trẻ ngoan."


Lý Nhiên ngẩng đầu nhìn vầng trăng kim loại màu trắng lẫn vào nền trời xanh, khuôn mặt giãn ra thành một nụ cười vô cùng dễ nhìn.


Làm một đứa trẻ ngoan? Lời này vì sao từ miệng cậu thốt ra lại mất hết ý vị thế nhỉ? Trần Kiến Hạ mơ màng nhìn Lý Nhiên, chìm vào ánh mắt của cậu.


Kiến Hạ vẫn luôn cho rằng đôi mắt của Lý Nhiên không hề giống với những người khác, không phải là rất đẹp, thế nhưng rất trong sáng, trắng đen rõ ràng, thuần khiết như đôi mắt của trẻ thơ. Cái kẻ ngũ hành khuyết tim dám nói ra câu "gả vào nhà mình thì khỏi cần thi Bắc Đại nữa", quả thực nên có một đôi mắt giống thế này.


"Cậu đã từng nói những gì với Allah?" Cô đột nhiên hỏi.


Biểu cảm của Lý Nhiên lập tức biến đổi.


"Cái này mình làm sao nhớ được cơ chứ." Ánh mắt cậu dời đi chỗ khác.


Kiến Hạ cũng không truy cứu vấn đề này: "Thế trước kia cậu thường hay đến đây nói chuyện với Allah à? Bây giờ còn đến không?"


Lý Nhiên lại càng mất tự nhiên hơn.


"Chúng ta không nói cái này nữa được không, người như mình cần gì phải chạy tới đây tâm sự với thánh Allah cơ chứ? Buồn nôn quá đi mất," cậu vừa nói vừa đá vỏ chai nước khoáng rỗng dưới chân, "Đừng bôi nhọ mình nữa. Đi, đi, đi, thăm thú chỗ khác."


Kiến Hạ chưa từng nghĩ rằng Lý Nhiên cũng có dáng vẻ quẫn bách này, trong chốc lát tâm tình trở nên sảng khoái hơn rất nhiều. Cô cười kéo tay áo của cậu, nhẹ giọng nói, cảm ơn cậu.


Sau đó liền xoay người, đối diện với ngôi đền thờ yên ắng, chắp hai tay lại, nhắm mắt nghiêm túc khấn nguyện.


Nên khấn nguyện những gì đây nhỉ? Kì thực Trần Kiến Hạ không có bất kì lời nào có thể nói với thần thánh. Sâu thẳm trong tiềm thức, cô chưa từng tin tưởng trên thế gian này tồn tại thần thánh, càng không tin tưởng sẽ có một vị thánh Allah chịu lắng nghe những vui buồn lo lắng của một kẻ xa lạ như cô, giúp cô biến những mong ước của mình thành hiện thực.


Thượng đế sẽ không khiến cho Vu Ti Ti và Lý Chân Bình ngừng căm ghét cô, cũng sẽ không đột nhiên tặng cho cô một bộ não mới để cô có thể tham gia các cuộc thi hoặc được tuyển thẳng vào Đại học, thậm chí còn không hề giúp tâm tình của cô bình tĩnh trở lại để quay trở về phòng học.


Cô biết dù mình có thành khẩn, tha thiết, dũng cảm đến đâu ở đây thì một khi bước chân lại vào lớp học đó, đối diện với đủ loại ánh mắt của mọi người, tất cả sẽ đều tan biến thành mây khói. Quá trình này, cô đã trải qua quá nhiều rồi. Dẫu biết rằng "Thắng bại là chuyện thường của nhà binh", lúc thi tệ vẫn sẽ thất vọng nặng nề. Dẫu sớm đã biết rằng mẹ thiên vị, lần tiếp theo chỉ có một mình em trai nhận được quà vẫn sẽ tủi thân. Dẫu Sở Thiên Khoát có nói thêm bao nhiêu lần không cần quá để ý tới sắc mặt của người khác, cô vẫn sẽ ngoái đầu truyền xuống một mảnh giấy, mỏi mắt chờ mong Lý Chân Bình và Vu Ti Ti chịu nở nụ cười với mình...


Vì sao lại thế? Vì sao đã hiểu được nhiều đạo lí như vậy, lại vẫn không thể làm nổi?


Rốt cuộc, vẫn phải một mình vượt qua mọi chuyện trong cuộc sống, phải ngày qua ngày ngậm đắng nuốt cay. Trong đền thờ có Y Mã Mục dẫn dắt mọi người thanh tẩy tâm hồn, còn cô của hiện tại chỉ có thể dựa vào sự thất vọng và buồn bã của mỗi ngày mà tự khiến cho bản thân trở nên "tê liệt".


Điều này thật khiến người ta khó chịu. Thế nhưng biết làm thế nào để thay đổi cơ chứ?


Trần Kiến Hạ vốn dĩ chỉ định thể hiện một chút xem như là cảm ơn lòng tốt của Lý Nhiên. Không ngờ mạch suy nghĩ mỗi lúc một trôi đi xa hơn, mỗi lúc một chua xót, bắt đầu thực sự rơi nước mắt.


Từ ngày tới Chấn Hoa, cô càng ngày càng thích khóc hơn rồi.


"Cậu làm sao mà lại khóc nữa rồi?"


Lần này bên trong ngữ điệu của Lý Nhiên lại hoàn toàn không ẩn chứa sự chán nản, mà chỉ là sự tò mò đơn thuần.


"Mình chỉ là cảm thấy đã nói nhiều như vậy," Kiến Hạ quệt nước mắt, "Mà bản thân vẫn không biết muốn cầu xin điều gì, với lại Allah sẽ không quan tâm tới mình đâu. Cậu đúng là đồ lừa gạt."


Lý Nhiên ngồi một bên, ngẩng đầu nhìn cô, một lúc lâu sau mới vò vò tóc: "Thế... Thế... Thế nếu Allah không quan tâm, thì để mình quan tâm nhé?"


Kiến Hạ ngẩng phắt đầu lên nhìn cậu.


Lẽ nào do ma xui quỷ khiến, cậu lại nói ra những lời thế này.


Có lẽ thực sự là ma xui quỷ khiến mất rồi, bởi trong khoảnh khắc ấy, cô đã hy vọng cậu đang nghiêm túc. Hơn nữa, cô cũng thực sự bằng lòng để cho cậu quan tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK