• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ nghỉ trưa, bọn họ ra sân thể dục. Mùa Đông tiêu điều, cỏ trên sân thể dục đã khô héo cả, vô cùng yên tĩnh.

"Cậu có muốn viết chữ lên thạch cao của mình không?" Lý Nhiên đột nhiên kéo ống quần rộng của mình lên, "Bọn Trương Đại Đồng, Hứa Hội đều viết cả rồi, ngay tới chủ nhiệm lớp mình Khương Đại Hải cũng viết rồi, nhưng mình đã khoanh tròn chỗ này lại." Lý Nhiên chỉ vào một khoảng trống rất lớn ở giữa, "Chỗ này giữ cho cậu."

Trần Kiến Hạ cười thành tiếng, lấy một cây bút dạ đen từ trong ba lô ra, ngẫm nghĩ, rồi viết hai chữ lớn trong vòng tròn đó - "Cún ngốc".

Lý Nhiên không chút bất ngờ, cười hì hì, như một đứa ngốc. Trần Kiến Hạ quay về rồi, niềm vui này khiến đầu cậu phát sáng, sau lưng mọc cánh, trong tim có thiên thần đang hát thánh ca, nhìn cái gì cũng cảm thấy thuận mắt.

Hai tay cậu chống về phía sau, muốn lên khán đài ngồi như bình thường, nhưng vì chân không cử động được nên suýt nữa ngã nhào. May là Trần Kiến Hạ tay chân nhanh nhẹn đỡ được cậu, khó khăn đẩy cậu lên. Quần bò của Lý Nhiên ma sát quá mạnh vào mặt bê tông, cánh tay cô suýt lệch khớp, không cẩn thận để ống tay áo khoác lông cọ vào chỗ bầm tím trên cổ tay.

Khuôn mặt Trần Kiến Hạ biến sắc, vẫn may nén được không kêu thành tiếng.

"Sao vậy?" Lý Nhiên kinh ngạc.

Cô lắc lắc đầu: "Không sao."

Hồi nhỏ cùng em trai xem phim thần tượng, luôn có một phân đoạn nữ chính vì nam chính mà hi sinh rất nhiều, phải bị thương toàn thân, bị tiện nhân hãm hại. Đối diện với nam chính không hề hay biết gì, bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, nói không sao.

Vì sao phải nhịn? Lúc ấy cô buồn bực vô cùng, hận rèn sắt không thành thép - hi sinh vì một người thì phải nói cho người đó biết. Mẹ anh là đồ không nói lý, nhét tiền bắt em phải rời khỏi anh. Kẻ ái mộ anh không nói lý, bôi nhọ em khắp nơi hòng cướp lấy anh. Vì sao lại không nói? Em đã hi sinh vì anh, em rất thê thảm, lương tâm của anh bị chó ăn mất rồi à, còn dám hiểu lầm em?!

Thế nhưng lúc này khi đối diện với Lý Nhiên đang nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, những lời kể khổ không sau thốt ra nổi. Trái tim cô mềm thành một vũng nước, không thể vớt lên nổi một câu phàn nàn hay kháng nghị.

Chỉ có thể nhẹ nhàng nói, không sao.

Cô liến thoắng kể cho cậu nghe về Vương Hiểu Lợi, kể cho cậu về những cột trụ khắc rồng ngoài hành lang trường Nhất Trung, kể cho cậu về việc em trai đã có bạn nữ mình thích, sống chết không chịu rời khỏi thị trấn...

Lý Nhiên mặc một chiếc áo khoác lông trắng xám, trên cổ quàng chiếc khăn dệt bằng sợi hóa học mà cô tặng, nửa khuôn mặt vùi trong cổ áo, chỉ để lại một đôi mắt trong suốt đen trắng rõ ràng, giống như đang nghe cô nói chuyện, lại giống như không hề lưu tâm, chỉ nhìn cô không chớp mắt.

"Hôm nay quay về trường học, không có ai làm khó cậu chứ?" Cậu hỏi.

Sau khi gặp Lý Nhiên buổi sáng, Trần Kiến Hạ quay về phòng học của lớp số 1 trước khi chuông reo. Cô đã rời đi gần một tháng, các bạn học trông thấy cô đều kinh ngạc, thế nhưng học sinh lớp số 1 vẫn luôn già dặn trước tuổi, không mấy ai xì xào bàn tán mà phần nhiều chỉ trao đổi ánh mắt với nhau, không có bà tám nào dám chạy đến chỗ cô.

Vu Ti Ti cúi mặt, không nhìn vào mắt cô, chỉ lặng lẽ nhường đường, để cô đi vào. Cái tát của Trần Kiến Hạ đã bị thời gian một tháng làm phai nhạt đi ít nhiều, giống như đã khiến Vu Ti Ti hoàn toàn lãng quên.

Chỉ có Lục Lâm Lâm không ngoài dự liệu, quay đầu xuống không vui không buồn trần thuật: "Cậu quay về rồi."

Kiến Hạ xán lạn nở nụ cười, khiến Lục Lâm Lâm khiếp sợ: "Ừm, lành bệnh rồi."

Lục Lâm Lâm không cho cô mặt mũi, cười khúc khích nói: "Lành bệnh gì chứ, đều truyền khắp nơi rồi..."

"Bạn trai của mình ấy hả," Trần Kiến Hạ càng cười rạng rỡ hơn, "Tên là Lý Nhiên, chắc chắn cậu đã từng nghe nói rồi, có phải rất đẹp trai không?"

Lục Lâm Lâm ngây ngốc, há hốc miệng, tờ đề trong tay cũng chao liệng rơi xuống, may mắn được Trần Kiến Hạ nhanh chóng bắt lấy, đưa lại cho cô: "Có người thích bạn trai của mình, ngứa mắt quá nên mách lẻo với cô chủ nhiệm, vì thế mà mình bị gửi về nhà giáo dục, giờ được thả ra rồi. Quả thực không hoàn toàn là dưỡng bệnh, nhưng giờ đã ổn thỏa cả, mình quay về rồi."

Âm lượng cô không nhỏ, chắc chắn những người xung quanh đều đã nghe thấy.

Trông thấy Lục Lâm Lâm ngây dại không đón lấy đề thi, Trần Kiến Hạ đứng dậy, cúi người về phía trước, đặt tờ đề lên mặt bàn cô: "Những ai thích mách lẻo cứ việc tiếp tục. Tính khí bạn trai mình không tốt, tính khí mình cũng không tốt, hẹp hòi vô cùng, nếu đã lật bài ngửa với nhau thì cũng không muốn làm bạn với ai hết, chết một người thì bớt đi một người."

Trần Kiến Hạ đã hoàn toàn nổi tiếng.

Cốc giữ nhiệt mà cô đã hứng đầy nước nóng để mở nắp đặt trên mặt bàn, dù là Lục Lâm Lâm hay Vu Ti Ti khi ra vào đều rón rén cẩn thận. Một buổi chiều trôi qua, nước đã không còn bốc khói, xong cốc vẫn chưa di chuyển chút xíu nào.

Dạ dày quá nóng, chưa ăn sáng cũng không cảm thấy đói, cứ như gà chọi, làm đề một lát lại nhìn ngó xung quanh, ai dám ngoái đầu nhìn lén Trần Kiến Hạ đều vội vã quay lại.

Giữa giờ học cuối cùng cũng có người gõ gõ lên mặt bàn của cô. Ngẩng đầu lên, quả nhiên là Sở Thiên Khoát.

Sở Thiên Khoát mỉm cười: "Nói chuyện với cô Du rồi à?"

Kiến Hạ cười cười: "Ừm, nói chuyện rồi."

"Có cần vở ghi không?" Sở Thiên Khoát vừa nói vừa về chỗ lục ngăn bàn, lấy ra một cuốn vở trắng đưa cho cô, "Ngữ văn và Tiếng Anh khá chi tiết, Vật lý Sinh học hơi qua loa, có điều cậu xem chắc không vấn đề gì, chỗ nào không hiểu thì hỏi mình. Mình cũng nghỉ học một tuần, ghi chép bài bù không đầy đủ cho lắm."

Kiến Hạ đón lấy, ngẩng đầu hỏi cậu: "Tới Bắc Kinh phỏng vấn rồi à? Có kết quả chưa?"

Sở Thiên Khoát nở nụ cười: "Nửa đêm hôm qua có. Đã xác định chắc chắn rồi, email và thư giấy đều nhận được rồi. Mình được tuyển thẳng vào Thanh Hoa rồi."

Nụ cười hoàn toàn chân thật nở rộ trên gương mặt Trần Kiến Hạ. Cô không nói bất cứ câu chúc mừng nào, chỉ cười, cười mãi cho tới khi Sở Thiên Khoát cũng không nén được phì cười thành tiếng.

"Lớp trưởng," Kiến Hạ trêu chọc, "Cậu có mệt không? Chuyện vui như thế này, vẫn chưa thông báo cho các bạn?"

Sở Thiên Khoát trầm ngâm hồi lâu, hạ thấp âm lượng: "Mình cũng chỉ nói thật với cậu thôi nhé, kết quả này không khiến mình bất ngờ, song phàm là việc gì dù chỉ có một phần vạn khả năng sơ sót, trước khi thành công mình cũng không hé răng nửa lời. May mắn hết thảy thuận lợi, bởi thế, cũng không cảm thấy quá vui mừng, phần nhiều là nhẹ nhõm thôi."

Kiến Hạ tức đến nỗi phì cười: "Cậu cũng chỉ nói với mình thôi nhé, đừng nói với người khác nếu không muốn bị đánh chết."

Sở Thiên Khoát cũng cười thành tiếng: "Mình biết."

Trần Kiến Hạ vuốt ve cuốn vở, hồi lâu sau, không nén được lên tiếng hỏi: "Lớp trưởng, mình nghe nói, Lăng Tường Xuyến..."

Chữ "Xuyến" kéo dài, Sở Thiên Khoát không có phản ứng gì, Trần Kiến Hạ ngẩng đầu lên, trông thấy khuôn mặt của Sở Thiên Khoát. Đó là lần đầu tiên, cô trông thấy thần sắc giống người bình thường trên khuôn mặt lớp trưởng: bối rối, run rẩy, không cách nào che giấu được.

Trần Kiến Hạ có chút hối hận.

Cô nghe được chuyện từ chỗ Lục Lâm Lâm. Đây chính là điểm tốt nhất ở Lục Lâm Lâm, mục đích rõ ràng. Cô ta chỉ thích học hành và đưa chuyện, dù đã bị Trần Kiến Hạ làm cho bẽ mặt, thế nhưng cũng chỉ tỏ thái độ bên ngoài, nghe thấy từ "bạn trai" và "mách lẻo" cũng không bất mãn. Qua một tiết học, cô lại tiếp tục quay đầu tám chuyện với Trần Kiến Hạ như bình thường: cũng chính là việc của Lăng Tường Xuyến.

Trần Kiến Hạ sống ở Chấn Hoa gần như người vô hình, lại là một học sinh ngoại thành ngay tới một người bạn cũ từ cấp Hai cũng không có, việc yêu sớm cũng chỉ bị các bạn trong lớp số 1 bàn tán nội bộ. Mà Lăng Tường Xuyến là hoa khôi của trường, một chút chuyện lặt vặt cũng khiến toàn trường dậy sóng. Lục Lâm Lâm nói, trong kì thi giành tư cách tuyển thẳng và chiêu sinh tự chủ, Lăng Tường Xuyến bị giám thị phát hiện gian lận, bị đuổi khỏi phòng thi ngay lập tức, sau đó cũng không thấy xuất hiện lại ở trường nữa.

Sở Thiên Khoát không che giấu sự hổ thẹn và yếu đuối hiếm thấy trên khuôn mặt.

Cậu nhẹ nhàng hỏi: "Cậu quen cô ấy à?"

"Ừm, trước đây từng nói chuyện với nhau ở lớp bổ túc." Trần Kiến Hạ nói, "Sao vậy?"

Sở Thiên Khoát trịnh trọng nhìn cô, nói bằng ngữ khí khẩn thiết chưa từng có: "Kiến Hạ, cậu có thể giúp mình một việc được không?"

Trần Kiến Hạ đem việc Sở Thiên Khoát nhờ mình kể cho Lý Nhiên ở sân thể dục.

"Hừ," Lý Nhiên nghe tới đây, trợn mắt một cái, "Mình nghe Lâm Dương nói rồi, không biết là ai cố ý hãm hại Lăng Tường Xuyến, nhét phao vào ngăn bàn cô ấy, khiến cô ấy bị giám thị bắt. Giờ toàn bộ những nữ sinh đố kỵ với cô ấy đều đang cười vui trên nỗi đau của người khác, cô ấy bèn dứt khoát không đến trường nữa. Lớp trưởng lớp cậu là cái thá gì, Lăng Tường Xuyến bị vu oan tới mức bỏ trường đi lang thang, hắn ta không đi tìm cô ấy, hèn nhát quay về phòng tiếp tục làm bài. Hiện giờ thành công lấy được suất tuyển thẳng, lại nhớ tới người ta rồi? Còn giả vờ giả vịt cái gì trước mặt cậu cơ chứ, đồ hèn."

Trần Kiến Hạ thở dài: "Đó là kì thi giành tư cách tuyển thẳng, tính cách cậu ấy vốn dĩ thận trọng, giữa chừng bỏ đi thì xem như tư cách tuyển thẳng hoàn toàn bị vứt bỏ, bao công sức ôn thi Olympic cũng biến thành vô nghĩa, sao có thể lấy tiền đồ ra đùa bỡn được?"

Lý Nhiên dựng ngược lông mày toan phản bác, đột nhiên nhớ ra điều gì, lại im lặng.

"Sao cậu không nói gì?" Kiến Hạ nghi hoặc.

"Không vì sao hết. Chỉ là cảm thấy mình không có tư cách chỉ trích người khác. Không ai được phép lấy tiền đồ của người khác ra đùa bỡn." Lý Nhiên nói.

Trần Kiến Hạ nhìn cậu. Vẫn là thiếu niên sáng sủa, mắt mày lộ ra vẻ không chịu khuất phục ấy, ánh mắt trong trẻo, đôi lúc ngốc nghếch lỗ mãng, đôi lúc bao dung lương thiện.

Ba năm trôi qua rồi, cậu cũng đã trưởng thành.

Cuối cùng cậu vẫn vì cô mà hiểu ra rằng có một số người sống chẳng dễ dàng.

"Trần Kiến Hạ," Lý Nhiên đột nhiên vươn tay ra, áp lên gò má cô, "Mình mới là một kẻ hèn."

Cậu nhìn sâu vào mắt cô, "Cậu là người dũng cảm nhất."

Điều Kiến Hạ chờ đợi quả nhiên đã tới. Lý Nhiên xích lại gần, đôi môi giá lạnh vì nứt nẻ mà thô ráp, nhưng lại hôn rất dịu dàng, giống như e sợ sẽ làm kinh động tới cô, giống như cô có thể tan biến bất kì lúc nào.

Trần Kiến Hạ bất ngờ vòng tay ôm lấy cổ cậu, mạnh mẽ đáp trả, môi răng quấn quít, hơi thở giao triền. Cô dùng phương thức ngang ngược vô lý này để nói cho cậu, có thể dựa vào cô. Trong tim cô có một con dã thú, vĩnh viễn không chấp nhận lùi bước.

Mình rất dũng cảm. Trần Kiến Hạ nghĩ.

Hai người thở hồng hộc dừng lại. Ánh mắt Lý Nhiên nhìn cô có chút khác lại, nóng rực.

Trần Kiến Hạ cảm thấy lực ở cánh tay ôm lấy eo cô tăng lên một chút, khiến cô ép sát lại cần cậu. Vòng tay hữu lực của thiếu niên khóa chặt lấy cô, cúi đầu, trán áp trán, hàng mi rung động quét qua mí mắt cô, giữa hơi thở mịt mờ ẩn giấu một khu rừng rậm. Cô lờ mờ biết trong đó sẽ có thứ gì, hai đầu gối mềm nhũn, thế nhưng không phải vì sợ.

Rốt cuộc Trần Kiến Hạ vẫn lùi về phía sau một bước, lắp bắp nói: "Cậu đừng ngồi đó nữa, mặt đá lạnh, sẽ bị cảm đó. Bột còn chưa tháo, sao còn tới lớp làm gì?" Cô khoác cánh tay Lý Nhiên lên vai mình, đỡ cậu xuống: "Có phải lại không mặc quần len rồi không?"

Ánh mắt Lý Nhiên cũng mềm xuống, xoa xoa mũ len của cô, nhân cơ hội hôn lên trán cô một cái, bờ môi giá lạnh áp vào da thịt, lành lạnh, ngòn ngọt.

"Khi mình tới tìm cậu, cậu đã đích thân bảo mình chờ cậu." Cậu dùng chiếc chân lành đá tuyết trên mặt đất, đỏ mặt nói, "Cậu nói cậu sẽ trở lại. Mình sợ cậu thực sự sẽ quay về Chấn Hoa, mình lại không có ở đó."

Cánh tay phải của cậu khoác lên vai cô, ôm cô như một người anh em, khiến cô có chút đau, song trái tim tràn ngập cảm giác an toàn. Trần Kiến Hạ nở nụ cười, không nén được rơi nước mắt: "Trong nhà có ai tới đón cậu không? Mình phải quay về học bài rồi, vẫn còn nhiều bài vở phải chép bù lắm."

"Tan học mình lại tới tìm cậu, đưa cậu về kí túc xá."

"Không cần đâu," thái độ của Trần Kiến Hạ kiên quyết, đột nhiên có vài phần dáng vẻ của chị gái lớn, nói một là một hai là hai, "Cậu yên tâm ở nhà nghỉ ngơi cho chân lành, việc này cậu bắt buộc phải nghe lời mình, được không? Dẫu sao ở trường cậu cũng không học hành gì, nếu chỉ vì gặp mình giữa giờ, trong giờ ra chơi và sau lúc tan học thì mình cảm thấy không cần thiết. Không có cậu ở đây, ngược lại mình lại cảm thấy yên lòng hơn. Mình đã tụt lại quá nhiều, phải nhanh chóng ôn tập bù."

Lý Nhiên chống chế một hồi, có chút hụt hẫng, song rất nhanh đã nghĩ thông, "Cậu nói đúng."

"Còn nửa năm nữa," hốc mũi Trần Kiến Hạ hơi cay cay, cô cố nén lại, mỉm cười nói, "Còn nửa năm nữa. Cậu lành bệnh, mình thi đỗ Đại học Nam Kinh, chúng ta có thể ngày ngày ở bên nhau. Còn nửa năm nữa."

Lý Nhiên cũng cười: "Ừm, còn nữa năm nữa."

Có Kiến Hạ ra sức khuyên nhủ, Lý Nhiên yên tâm nghỉ ngơi hơn một tháng, hai người không ngừng nhắn tin liên lạc với nhau.

Lý Nhiên ngày nào cũng gửi tin nhắn, dẫu sao ở nhà cũng buồn chán, nghĩ ra cái gì lại nhắn cái đấy.

"Đột nhiên hắt xì hai cái, có phải cậu nhớ mình rồi không?"

"Hai chúng ta vẫn chưa bao giờ đi xem phim, cũng chưa đi hát karaoke, bao nhiêu việc chưa làm cùng nhau, công viên giải trí cũng chưa đi, lần đi công viên trẻ em trước đây không tính. Chúng ta đi Disneyland Hongkong hoặc Tokyo đi, cậu có thích không? Cũng chưa chắc nhỉ, tính khí cậu khó đoán lắm, không nói trước được."

"Trong giờ cậu tắt máy phải không, đợi đến lúc tan học đọc một thể đi, không cần nhắn lại, phí tin nhắn đắt lắm, đừng để bố mẹ cậu lại phát hiện ra. Mình biết cậu nhận được là đủ rồi. Không cần trả lời nhé, thực sự không cần."

"Cũng không cần đọc một lượt đâu, sau mỗi tiết cậu mở máy một lần."

"Cũng đừng im lặng mãi chứ. Khi mình gửi tin nào thú vị cậu cũng có thể nhắn lại."

Sau mỗi giờ học, Trần Kiến Hạ đều lấy di động trong ngăn bàn ra, đợi hình nền khởi động thật lâu, cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình nhỏ màu cam. Trong lớp học trăm ngàn tâm tình, Trần Kiến Hạ ngồi trong góc giờ phút này chỉ cảm thấy một dòng sữa dâu đang chảy qua tâm trí mình.

Vì không có Lý Nhiên, Trần Kiến Hạ cả ngày không bước ra khỏi phòng học, ngồi tại chỗ tỉ mỉm nghiên cứu vở ghi của Sở Thiên Khoát. Ban đầu Du Đan chỉ quan sát từ xa, thấy cô đích thực an phận thủ thường, dần dần liền buông lỏng cảnh giác.

Thi tháng không chính thức như thi thử, lịch thi sắp xếp rất dồn dập, môn Tiếng Anh 4 giờ chiều mới nộp bài, trời đã sắp sửa tối. Sau khi tan học, Trần Kiến Hạ vội vã chạy ra khỏi tòa nhà giảng đường, bắt kịp xe số 2 trước đỉnh Vãn Cao, đi qua ba trạm, tới bệnh viện trực thuộc Đại học Y.

Địa chỉ này là Lý Nhiên cho cô. Sở Thiên Khoát dù là khi nhờ vả cũng không quên nhắc nhở đợi tới sau thi tháng hẵng tính, bởi thế giờ giải lao trước môn thi cuối cùng, Trần Kiến Hạ mới gửi tin nhắn cho Lý Nhiên.

"Cậu có số điện thoại của Lăng Tường Xuyến không? Biết nhà cô ấy ở đâu không?" Trần Kiến Hạ hỏi.

"Cậu khăng khăng muốn giúp tên lớp trưởng lớp cậu đấy à?" Lý Nhiên mất kiên nhẫn.

"Mình sẽ tự nói chuyện với Lăng Tường Xuyến, không cần cậu nhọc tâm. Còn chưa chắc cô ấy có đồng ý đi cùng mình không nữa kia, cậu lo chuyện bao đồng ít thôi!" Trần Kiến Hạ không chỉ nói đỡ cho Sở Thiên Khoát, mà sau khi nghe nói chuyện của Lý Nhiên và Lăng Tường Xuyến cũng ngùn ngụt lửa giận. May là Lý Nhiên cũng thức thời, lập tức thành khẩn khai báo.

Mà qua điện thoại, không ngờ Lăng Tường Xuyến lại đồng ý.

Trần Kiến Hạ vừa đi vừa hỏi, cuối cùng cũng tới cổng lớn tiểu khu Giang Bạn Hoa Viên trước 5 giờ. Người lính gác cổng mặc áo khoác quân phục dày cộm, đội mũ Lôi Phong, sau khi hỏi số tầng và số nhà liền chạy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK