“Kiều Y, cô chỉ thế này thôi ư? Cô cứ luôn miệng nói là Lục Tuấn Ngạn yêu cô như thế nào như thế nào, coi cô là duy nhất, nhưng sao đến giờ cô vẫn chỉ là một cô nhân tình không thể gặp người mà không phải là vợ của anh ta?”
“Cô!”
Kiều Y nghẹn lời, thở hổn hển.
Mộ Niệm Đồng đang muốn cúp máy thì sau lưng, Lục Cảnh Kiều lúc này đang khó chịu vì cô cứ lãng phí thời gian với cuộc điện thoại này, cánh tay đang ôm eo cô luồn vào trong lớp áo, bắt đầu đốt lửa làm loạn.
Kiều Y nhạy cảm nghe được giọng đàn ông gợi cảm mà từ tính truyền từ bên kia điện thoại nói, “Đồng Đồng…”
Nhưng ngay lúc này điện thoại cúp máy!
Trên ban công, Kiều Y cứ đứng sững tại chỗ, tay vẫn còn đang giơ điện thoại nghe, vẻ mặt sợ hãi, một lúc lâu vẫn chưa phản ứng gì.
Cô ta nghe nhầm sao?
Sao cô ta lại nghe được giọng đàn ông ở đó?
Chẳng lẽ, người phụ nữ này…
Trong lòng bắt đầu nghi ngờ, cảm giác chuyện này chắc chắn có gì đó. Kiều Y cứ cầm điện thoại như vậy, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Cô ta không kịp nghĩ thêm gì khác, vội vàng xóa đi lịch sử trò chuyện. Đúng lúc này, một luồng khí lạnh đang áp sát sau lưng cô ta.
Kiều Y quay phắt người lại thì thấy ở lối ra vào ban công, Lục Tuấn Ngạn đã đứng ở đó với khuôn mặt không biểu cảm, trên người mặc chiếc áo tắm dài, để lộ phần ngực cơ bắp, ánh mắt như thăm dò đánh giá cái gì.
Kiều Y sợ đến mức hồn bay phách lạc, cơ mặt run rẩy!
Anh ta tỉnh lúc nào vậy?
Anh ta đứng sau lưng cô ta nghe được bao nhiêu rồi?
Làm sao lại tới đây mà không phát ra tiếng động như thế chứ?
Kiều Y túm chặt góc áo, khuôn mặt bởi vì bị bắt tại trận mà hiện ra căng thẳng và lo lắng.
Lục Tuấn Ngạn nhìn cô ta chằm chằm, đột nhiện thấy di động trên tay cô ta, đáy mắt bắt đầu lạnh dần kèm theo nghi hoặc.
“Ai thế?”
Anh ta hỏi như vậy làm Kiều Y thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra anh ta vừa mới tỉnh, có nghĩa là anh ta không nghe được cuộc đối thoại giữa cô ta và Mộ Niệm Đồng.
Nghĩ vậy, Kiều Y thầm cười lạnh, nhưng khuôn mặt lại bắt đầu hiện ra ủy khuất, hai tay ôm lấy thân mình, khóe môi hiện ra một nụ cười tự giễu và ảm đạm giống như thật, bình thản nói: “Còn không phải là vợ tốt của anh? Mộ Niệm Đồng!”
“Cô ta à?”
Lục Tuấn Ngạn bỗng nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, “Cô ta gọi cho anh?”
“Ừ!”
Kiều Y ủy khuất nói: “Anh đang ngủ thì điện thoại kêu, em không đành lòng gọi anh dậy nên mới thay anh nghe, anh sẽ không để ý chứ?”
Lục Tuấn Ngạn không nói gì nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ khác thường!
Người phụ này cũng biết quan tâm anh cơ đấy!
Anh ta không về mà cô cũng chủ động gọi điện xem anh ở đâu?