Bây giờ người đàn ông kia chắc đang ôm người phụ nữ đó mà chìm trong mộng đẹp!
Cô cảm thấy quá bất công!
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà anh ta có thể, còn cô lại không?
Nghĩ vậy, Mộ Niệm Đồng cảm thấy gan mình lớn hơn một chút. Cô duỗi tay, chủ động túm lấy vạt áo anh, kéo anh tới trước mặt, mùi rượu thơm nồng đập vào mặt.
“Cũng có thể không phải một người, đúng không nhỉ?” Cô cười, mê hoặc tâm trí người. Dù cho người đàn ông có ý trí mạnh mẽ như thế nào cũng không thể ngăn cản được nụ cười này.
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ cong lên. Không giống như những người đàn ông thô lỗ khác mà vội vàng nhào tới, anh lại giống một thợ săn lão luyện, nhìn thấy con mồi sẽ không sốt rượu bắt lấy mà chậm rãi đợi con mồi mắc bẫy. Đã bắt là nhất định phải bắt được.
“Cô tên gì?” Anh ghé sát tai cô, thì thầm hỏi.
Mộ Niệm Đồng cong môi, “Mộ Niệm Đồng.”
“À? Mộ Niệm Đồng?”
Nghe thấy tên này, ánh mắt người đàn ông thay đổi, tràn đầy suy nghĩ sâu xa.
Anh đột nhiên giơ tay, cầm lấy một túm tóc nhỏ của cô, xoay tròn cuốn lấy. Anh cúi xuống, khẽ ngửi, hai mắt bỗng dưng mở to, cháy bùng lên một ngọn lửa.
Người đàn ông lại gần cô hơn nữa, trong tiếng nhạc ồn ào, anh ôm lấy cô kéo vào gần mình, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên. Lại cúi đầu, mê luyến mà hít sâu lấy hơi thở như lan phả ra từ miệng cô.
Anh câu môi cười, một nụ cười tà mị và mê hoặc, rồi bỗng nhiên há miệng, ngậm lấy đôi môi ướt át của cô.
Đây là một nụ hôn.
Lý trí còn xót lại trong đầu cố gắng nhắc nhở Mộ Niệm Đồng: cô đang hôn một người đàn ông mà cô không quen. Nhưng đồng thời phần còn lại trong cô không kháng cự nụ hôn này.
Rượu ngấm sâu trong người, kích thích loại hormone nào đó trong cô ngóc đầu làm loạn. Gần như là theo bản năng mách bảo, Mộ Niệm Đồng nhắm hai mắt lại, để mặc cho đầu lưỡi anh len theo kẽ môi, chui vào trong miệng cô. Nụ hôn càng sâu hơn.
Nhưng anh lại không làm sâu thêm nữa mà bứt ra lui lại.
Trong men say, Mộ Niệm Đồng mơ màng nhìn anh, ngây ngốc.
“Nếu thích, đêm nay, tôi sẽ cho em càng nhiều. Hử?”
Nhất thời Mộ Niệm Đồng có chút sợ hãi mà lui lại. Nhưng cô chớt nhớ lại cảnh tưởng khó coi trong nhà, như bị ma xui quỷ khiến, cô ngẩng đầu, nhìn anh khiêu khích, “Được!”
…
Phòng Vip khách sạn.
Cửa vừa đóng lại, người đàn ông đã ép mạnh Mộ Niệm Đồng vào tường. Thân hình cao lớn, thon dài phủ lấy người cô. Hai thân thể phù hợp đến mức hoàn mỹ. Dính sát vào nhau, càng có thể cảm nhận rõ ràng sự biến hóa của đối phương.
Trong phòng, độ ấm không ngừng kéo lên, kéo theo nhiệt độ cơ thể cô càng trở nên nóng bỏng.
Trên đường tới đây, nội tâm cô đã đấu tranh vô cùng kịch liệt. Nhưng giờ này, khi đã trong phòng, cô hiểu được giờ chẳng còn đường lui nữa.
Trước mắt đang rơi vào tình thế giương cung bạt kiếm*. (*: tình huống khẩn cấp, muốn đánh nhau)
Mộ Niệm Đồng thở hổn hển, ngước mắt nhìn anh.
Người đàn ông thản nhiên đánh giá cô.
Từ những phản ứng vụng về này, anh biết được đây là lần đầu tiên của cô.
Lúc này, cô có chút hoảng loạn, chân tay luống cuống và không biết làm như thế nào.
Khuôn mặt tròn tròn, trắng như trứng ngỗng. Cô trang điểm rất nhẹ. Hai hàng lông mày cong cong, đường kẻ chì rất nhạt. Ánh mắt đen bóng, long lanh, ngân ngấn nước, rất đẹp.
Cô, không phải là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng thấy, nhưng mà, đôi mắt kia, giờ tuy có hơi sợ sệt nhưng vẫn cố mở to, trừng lấy anh. Ánh mắt ấy như là đang phòng bị, đang trốn tránh càng gợi lên ý muốn tìm tòi chinh phục của anh.
Anh không nhịn được cong môi, tay nhẹ nhàng vuốt ve lấy eo cô, một tay khác thì chậm rãi, từ đằng sau vén lên váy cô…
“Đừng…”