“Tin rồi chứ?”
“Em đã bảo không tin anh đâu!” Tống Gia Tuệ lẩm bẩm “Chỉ là em muốn biết tại sao chị thà đem cổ phần bán cho chú ba mà không bán cho em? À mà tối nay em đi với chị nhé, anh không cần đợi em ăn tối đâu”.
Anh nói một câu với vẻ giận dỗi “Cũng đúng, Tống Gia Linh là cổ đông lớn thứ hai của nhà họ Trần, em cũng là cổ đông lớn thứ hai của nhà họ Tống, cả nhà họ Tống bây giờ cũng không phải dạng vừa nữa rồi, việc gì phải để ý đến Hoàng Minh Huân này nữa?”
Cô thở dài giải thích “Chị ấy mất tích lâu như vậy rồi, em chỉ là rất lo lắng…”
Cuối cùng Hoàng Minh Huân cũng chẳng nói gì nữa, hai người đều chuẩn bị ra ngoài làm công việc của mình.
[…]
Trước giờ hẹn khoảng 10 phút, một chiếc xe màu đen đỗ trước cửa khu chung cư.
Cửa xe được mở ra, một người đàn ông mặc bộ đồ đen, đeo chiếc kính đen tiến lại gần chỗ Tống Gia Tuệ. Trong tay anh ta vẫn cầm cả điện thoại, cúi xuống nhìn điện thoại rồi lại quay lên nhìn cô, hình như đang nhìn ảnh và so sánh.
Đợi anh ta tiến lại gần, Tống Gia Tuệ mới chú ý thấy trên tay anh ta còn cầm một tấm ảnh có hình cô.
“Chào cô, xin hỏi cô là Tống tiểu thư phải không? Cô Hà Tuệ Linh bảo tôi tới đón cô”.
Hà Tuệ Linh… Nếu như không phải Hoàng Minh Huân hôm qua nói với cô Tống Gia Linh đã đổi tên thì có đánh chết cô cũng không đi theo người đàn ông này.
“Đúng vậy, phiền anh!”
Tống Gia Tuệ lên xe, bên trong chiếc xe đã được sửa sang, trang trí lại nhìn rất hiện đại, rộng rãi, chiếc xe này là xe công ty cấp cho chị ấy sao? Tống Gia Tuệ không thể không thắc mắc chả lẽ Tập đoàn nhà họ Trần kiếm được nhiều tiền như vậy? Tống Gia Linh không phải mới đi có mấy tháng à? Xe cũng dùng loại cao cấp như thế này rồi?
Hơn mười phút sau, chiếc xe đỗ trước cửa một nhà hàng sang trọng với phong cách Hàn Quốc.
“Mời Tống tiểu thư, Hà tiểu thư đang đợi cô ở bên trong rồi”.
Bên ngoài nhà hàng cũng đỗ một chiếc xe màu đen bóng loáng, nhìn có vẻ còn sang trọng hơn cả chiếc xe cô vừa ngồi, Tống Gia Tuệ liếc nhìn chiếc xe nhưng cửa kính là màu đen hết. Cô không nhìn được bên trong thế nào, chỉ cảm thấy đang có một ánh nhìn sắc lạnh dõi theo cô…
Sau khi bước vào nhà hàng, Tống Gia Tuệ đã phát hiện ngay ra cả nhà hàng rộng như vậy nhưng chỉ có mấy người phục vụ đang đi qua đi lại, còn Tống Gia Linh thì đang ngồi ở vị trí trung tâm của nhà hàng với vị trí dễ nhìn thấy nhất, gần cửa sổ, một tay cô ấy đang chống cằm nhìn vô thức ra ngoài, một tay cầm cái dĩa chả với mục đích gì.
Thông qua phẫu thuật thẩm mỹ, dường như cô ấy biến thành một người hoàn toàn khác.
Cằm v-line, chiếc mũi dọc dừa cao vút, lại còn cả đôi mắt hai mí được làm lại rõ nét hơn, không còn vết tích gì của Tống Gia Linh ngày trước, nhưng vừa nhìn Tống Gia Tuệ có thể nhận ra ngay, từ cái thần thái, tư thế và cả ánh mắt đó không lạc đi đâu được.
Hoặc cũng có thể là do hai người đã sống cùng với nhau từ bé lại có chung dòng máu.
“Chị!”
Tống Gia Tuệ tiến lại gần ngồi xuống trước mặt cô ta, thuận tay cũng đặt chiếc túi xách sang một bên.
Tống Gia Linh giật mình quay đầu lại nhìn, khẽ cười “Em đến rồi à, thích ăn gì cứ gọi nhé, chị em chúng ta đã lâu quá rồi không gặp, hôm nay ngồi nói chuyện cho thoải mái, xa có mấy tháng chị phát hiện là nhớ em lắm rồi”.
“Chị… bao cả nhà hàng này rồi à?”
“Thì có tiền mua gì chả được, mua chút yên tĩnh cũng là nên làm mà, em không thích à?” Tống Gia Linh lúc nói luôn nở nụ cười không thật lắm trên môi, còn ánh mắt thì hơi trống rỗng, Tống Gia Tuệ nhìn vậy cảm thấy có chút kỳ lạ, lo lắng kèm sợ hãi.
“Những ngày vừa qua rốt cuộc chị đã đi đâu vậy?”
“Đúng vậy…” Tống Gia Linh chỉ vào khuôn mặt xinh đẹp của bản thân nói “Chị đã đi qua Hàn Quốc, nếu không thì chị cũng sẽ không có cuộc đời mới như bây giờ. Sao nào, đẹp không?”
“Đẹp!” Tống Gia Tuệ nói tiếp “Vậy sao chị lại trở thành cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn nhà họ Trần?”
Vừa nhắc tới nhà họ Trần, khuôn mặt Tống Gia Linh liền biến sắc trở nên đáng sợ, cho thấy rõ sự vừa tức giận, vừa căm hận, khuôn mặt đầy âm mưu nói “Chị vì Trần Nam đã phải trả giá rất nhiều, lẽ nào anh ta không có chút gọi là bồi thường gì cho chị? Thời gian trước, cái bà mẹ chồng hồ ly nhà họ Trần liên tiếp lợi dụng chị, ép chị bán sắc bán thân để chống đỡ cho Trần Nam. Thế nhưng chú ba vừa với giở chút thủ đoạn, bà ta đã đá chị ra ngoài. Nằm mơ đi, chị sẽ không đời nào để yên cho bà ta được như ý!”
“Chị nói gì? Trần phu nhân, bà ta…” Tống Gia Tuệ ngạc nhiên há hốc mồm, nếu sự thực như vậy thì… Bà mẹ chồng độc ác mất hết nhân tính đó để cho con dâu mình đi làm thân với những trợ thủ đắc lực, mục đích là muốn bảo vệ vị trí cho đứa con trai vô dụng của mình!
“Có gì là lạ chứ? Con mụ hồ ly đó thời trẻ cũng có khác gì, cũng bán thân bán sắc để bảo vệ vị trí cho chồng mụ ta? Nếu không phải vậy em tưởng bố của cái tên Trần Nam đó có thể chống đỡ được nhà họ Trần ổn định như vậy à? Bây giờ bà ta già rồi, chẳng làm được chuyện đó nữa, liền lợi dụng chị đi làm những chuyện xác thịt đó để thực hiện các giao dịch!
Lần đầu bà ta bỏ thuốc mê chị rồi vứt chị lên giường của một lão già hơn 50 tuổi, tỉnh dậy bà ta mới nói dễ nghe làm sao, rằng Trần Nam sẽ yêu chị cả đời! Kết quả thì sao nào? Chị không được bất kể một cái gì, còn mất đi đứa con chưa thành hình hài, lẽ nào anh ta cùng nhà họ Trần không nên bị trừng phạt? Quả báo chưa tới kịp thì để chị xúc tiến nó nhanh một chút”.
Tống Gia Tuệ chỉ cảm thấy ù ù bên tai, trong đầu cô rất hỗn loạn.
“Vậy cổ phần của nhà họ Trần trong tay chị?”
“Chắc em cũng đã biết rồi, sau khi chị đi, giá cổ phiếu của TD lên xuống bất ổn do chị đem cổ phần cha để lại cho chị bán đi. Thực ra sự việc này chị không muốn nói cho em biết làm gì, vì chị biết lúc nào em cũng coi TD quan trọng như mạng sống của mình vậy. Nhưng em yên tâm, khi chị bán cổ phần của chị cho chú ba đã cùng ông ta viết một bản cam kết, chỉ cần trong vòng ba năm nếu chị có đủ tiền, ông ấy phải nhượng lại số cổ phần đó về tay chị! Sau đó, chị lấy số tiền bán cổ phần cho chú ba để mua cổ phần của nhà họ Trần và trở thành cổ đông lớn thứ hai của họ, ngoài ra cũng còn phải cảm ơn một người nữa”.
“Ai?”
Tống Gia Linh quay đầu đi, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, rồi mới nói sang chuyện khác “Người ngoài đều không hề biết Hà Tuệ Linh chính là Tống Gia Linh… Tuệ! Chị biết ngày trước là do chị không tốt, nhưng bây giờ… em tin chị, chị thực lòng làm gì cũng sẽ vì hai chị em chúng ta”.
“Em biết rồi!” Tống Gia Tuệ cổ họng như nghẹn lại, con tim thì như bị một cục đá nặng đè lên “Chị, vì trả thù Trần Nam và gia đình anh ta, chị phải trả giá nhiều như vậy, thực sự đáng không?”