“Chú mang điều kiện của HJ về đây cho con vậy con cũng phải đặt điều kiện cho chú mới đúng. Chúng ta nên giải quyết một lần cho tất cả, được không chú?”.
Từ nhỏ đến giờ đã chịu quá nhiều ấm ức, cô không phải đứa ngốc mà chịu đựng mãi như thế. Nếu không nhân cơ hội này đòi lại một ít thì thật sự có lỗi với bản thân, cũng không thể chịu thiệt vì cuộc hôn nhân bất bình đẳng như vậy. Điều đó thật sự có lỗi với người yêu hiện tại nhưng biết sao được, sự nghiệp tâm huyết cả đời của bố đối với cô quan trọng hơn tình yêu, ít nhất hiện tại là như thế.
Không ngờ trước kia dù bạn bè đã nói rất nhiều về Trần Nam, cậu ta không tốt như cô nghĩ, khuyên cô không nên yêu đương các thứ các kiểu… cô biết nhưng cô vẫn kiên trì, tin rằng một ngày nào đó có thể thay đổi anh ấy thế mà giờ lại từ bỏ dễ dàng như vậy.
“Vật chất quyết định ý thức” - đây có thể xem là cô vận dụng được kiến thức triết đã học không?
Nghe được lời đồng ý Tống Tiến Thành vui mừng, cả người như không còn mệt mỏi nữa, cười nắm tay cô như một người đuối nước vơ được một khúc gỗ giữa dòng sông, “Chỉ cần chú làm được thì đều làm cho con”.
Tống Tiến Thành có cảm xúc như vậy cô cũng đã dự đoán được, “Yên tâm đi ạ! Con chỉ muốn cổ phần từ chú và mẹ - thứ vốn dĩ thuộc về con, như vậy cũng được xem như “quà cưới” nhỉ?”
Một câu nói đầy tính châm biếm.
Tống Tiến Thành và Hà Tuệ Nghi đang vui mừng đột nhiên vẻ mặt hơi đơ lại, không ngờ rằng cô lại đòi hỏi như vậy nhưng vẻ mặt nhanh chóng trở lại như cũ, cười nói “Sau khi Hoàng Minh Huân đầu tư 10M$ TD, chú và mẹ sẽ chuyển cho con 5% cổ phần”.
“10M$ chỉ có 5%? Chú phải đến đây hạ giọng thì đương nhiên vấn đề xảy ra không phải nhỏ. Nếu bây giờ chính con đến tìm ông ta đàm phán có khi còn được cả TD cũng nên. Dù sao cũng bị người ta “bán” đi thì cũng để bản thân có giá trị hơn, chú nói có phải không?”.
Tống Tiến Thành lập tức nhăn mặt, không nghĩ Tống Gia Tuệ bình thường không nói gì khó nghe hôm nay lại nói lời chói tai như vậy. Nhưng mà điều đó lại không sai nên Tống Tiến Thành không thể phản bác được.
“15%! Hơn nữa con còn muốn một chỗ đứng trong hội đồng quản trị”
Lúc này phải cố kiềm chế cảm xúc lắm cô phải tỏ ra cứng rắn nếu không động tới chuyện lợi ích thế này Tống Tiến Thành và Hà Tuệ Nghi sẽ cố gắng lãng đi, đợi khi TD ổn định trở lại sẽ bóng gió cho qua.
Tống Tiến Thành suy nghĩ một hồi cũng không còn nhiều thời gian nữa, dù trong lòng không muốn cỡ nào cũng cắn răng chấp nhận. Nhịn một bước tiến nhiều bước vậy, nếu bây giờ không đồng ý thì mọi chuyện sẽ đổ bể, không những gánh nợ từ ngân hàng mà còn điều khoản trong hợp đồng của Hoàng Minh Huân nữa, e là khi ông ta không toàn mạng, xác cũng không còn nguyên vẹn mà bị người ta mổ xẻ đem bán khắp nơi. Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.
Hà Tuệ Nghi không vui đồng ý, sau đó dùng cánh tay đụng vào cánh tay Tống Tiến Thành, kéo ông ta từ trong suy nghĩ trở về.
“Cổ phần nếu chị dâu đã đồng ý thì chú không thành vấn đề. Còn về việc cho con vào hội đồng quản trị chú sẽ thuyết phục các cổ đông”.
“Cảm ơn mẹ và chú”
Tống Gia Tuệ cầm túi xách rời khỏi nhà, không nhìn sắc mặt lạnh tanh của hai người. Cô tự hỏi bản thân như vậy có được xem là một người “biết điều” không nhỉ? 15% cổ phần đối với họ là nhiều? Đối với cô nó chả là gì so với nửa đời người cả nhưng TD là thứ duy nhất bố cô đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt… và nhiều thứ khác nữa. Thà để nó trong tay chú nếu chú không quản lý tốt sau này có cơ hội nhất định cô sẽ giành lại, còn hơn bây giờ để nó mất đi.
Sinh ra là con gái đã khổ rồi, hy vọng lớn nhất cuộc đời chắc có lẽ là có được một người chồng biết quan tâm, chăm sóc mình cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Mà giờ đây mong muốn nhỏ nhoi đó thôi bản thân cũng không thể làm được, không có cơ hội làm được… Lúc này miệng cười chua chát, nước mắt lại rơi, một cô gái hai mươi tuổi tương lai còn dài rộng phía trước lại dấn thân vào hôn nhân khác nào “mồ chôn tuổi trẻ” đâu chứ?
Hoàng Minh Huân… nghĩ đến người đó cũng không biết phải làm thế nào đây, nếu như ông ta thật sự như bên ngoài nói sắp không còn sống bao lâu nữa thì hà cớ gì phải đưa ra điều kiện cô tự nguyện kết hôn với ông ta? Có thể ra điều kiện làm giúp việc hay người chăm sóc, hầu hạ ông ta được mà. Nếu lỡ một ngày chuyện không may xảy ra, ông ta không còn nữa thì coi như chưa gì cô đã qua một đời chồng. Càng nghĩ càng không thể hiểu nổi, đúng là người thành công luôn có hướng đi riêng.
…
Điện thoại trong túi xách rung lên cắt đứt mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu cô, không có ai gọi cũng không có tin nhắn nào chỉ là thông báo pin yếu. Giờ phút này đến cái điện thoại còn muốn phản bội cô luôn sao? Cảm thấy giờ cô chưa đủ thảm?
Đau đầu thật! Cô vẫn còn một chuyện chưa giải quyết – Trần Nam. Liệu anh ta sẽ phản ứng thế nào khi cô chủ động chia tay không lý do hợp lý đây?
Trần Nam đi du học theo chương trình trao đổi sinh viên ngắn hạn, không bao lâu nữa sẽ về nước.
Giờ đã đồng ý kết hôn cùng Hoàng Minh Huân thì phải cắt đứt quan hệ với anh ta trước đã nếu không có phải gọi là “bắt cá hai tay” hay nói cách khác là ngoại tình không? Trước giờ dù trong bất kỳ chuyện gì Tống Gia Tuệ rất ghét việc phản bội, dù phản bội người khác hay người khác phản bội mình cũng vậy. Đều là chuyện không thể tha thứ.
Về phòng Tống Gia Tuệ gọi cho Trần Nam mấy cuộc không ai nghe máy nên đành để lại tin nhắn thoại vậy.
“Nam à! Chúng ta chia tay đi. Em thấy mình không đủ dũng cảm để chờ anh thêm nữa. Khoảng thời gian chúng ta yêu nhau để lại cho em rất nhiều kỉ niệm đẹp, anh rất tốt và em cảm thấy người xứng đáng đồng hành cùng anh trong tương lai không phải em. Vì vậy, em thành thật xin lỗi, chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của cuộc đời mình”