Lâm Lang nhớ lại trong thế giới nào đó, người anh em của nam chủ lừa gạt cô đang 'mất trí nhớ', còn tự lấy thân phận bạn trai, thừa dịp không có nam chủ ở bên suýt nữa bắt cô cùng trốn sang nước ngoài.
Cuối cùng nam chủ kịp thời đuổi tới, ngăn lại lần 'tư bôn' hoang đường kia.
Kỳ thật Lâm Lang còn rất mong chờ diễn biến về sau.
Nói không chừng kết cục còn thú vị hơn so với tưởng tượng.
Dựa vào trí nhớ hơn người, Từ Duy Tĩnh sắp xếp những quyển sách về lại chỗ cũ, mọi thứ đều giống như chưa từng xảy ra.
Hai người đem những cuốn sách cần tìm đều chồng lên nhau đặt lên trên bàn, sau khi chào hỏi cha Đường, một trước một sau vô cùng tự nhiên đi ra ngoài.
Từ Thiếu Kiệt đang chơi cờ nên không thể rời cuộc, đành phải trơ mắt nhìn hai người họ rời đi.
Hôm nay là buổi họp mặt gia đình, mẹ Đường định tự mình xuống bếp, dì giúp việc nấu cơm ở một bên hỗ trợ. Mẹ Đường đeo tạp dề ló ra từ trong phòng bếp, "Rượu vang đỏ trong nhà không còn nhiều, Duy Tĩnh, con đi ra ngoài mua vài chai về nhé."
Mẹ Đường nghĩ rằng đôi vợ chồng mới cưới này gần đây hơi xa cách, lại nói, "Mỹ Linh, con cũng đi theo giúp Duy Tĩnh đi."
Thật ra việc mua rượu như này đi một người hiệu quả sẽ cao hơn, nhưng ý muốn sâu xa của mẹ Đường là muốn chế tạo một cơ hội đơn độc ở chung cho hai người, hoà hoãn lại mâu thuẫn mấy ngày nay của họ.
Nhưng trưởng bối nào biết rằng, quan hệ hôn nhân giữa hai người đã là 'tồn tại trên danh nghĩa'.
Kể từ đêm đó bị Lâm Duy Tĩnh uy hiếp, trong lòng Đường Mỹ Linh sinh ra cảm giác gấp gáp xưa nay chưa từng có, cô ta cảm thấy người xung quanh toàn là kẻ địch, nói không chừng một ngày nào đó bọn họ cũng giống tên đàn ông ác độc kia, coi cô ta trở thành bia ngắm, bắn cho cô ta lỗ chỗ không còn gì.
Đường Mỹ Linh vô cùng khát vọng tìm được một 'chỗ dựa' có thể che mưa chắn gió vì cô ta, dần dần đem mục tiêu chuyển tới cha của An Lan.
Dưới sự cố tình sắp xếp của Lâm Lang, Đường Mỹ Linh tiếp thu được tín hiệu như vậy:
Đường Lâm Lang vô cùng thưởng thức sự phong độ nhẹ nhàng của cha An Lan, cùng hắn ta 'nhất kiến như cố' [vừa gặp một lần nhưng cứ ngỡ đã quen từ lâu], 'trò chuyện với nhau rất vui'. Không dưới vài lần cô ta thấy cảnh tượng hai người đi cùng một chỗ.
Nam tuấn nữ tiếu, thoạt nhìn vô cùng xứng đôi.
Đường Mỹ Linh rất khó chịu, cô ta tức khắc cảm thấy có nguy cơ món đồ chơi dấu yêu của mình sắp bị chị gái cướp đi, loại cáu giận này nó mãnh liệt hơn bao giờ hết —— Đường Lâm Lang là con gái ưu tú trong mắt cha mẹ, là công chúa được anh rể nâng niu trong tay, ngay cả chồng của cô ta cũng tỏ vẻ ái mộ ả.
Có thể nói, muôn vàn yêu thương tập hợp lên người của Đường Lâm Lang.
Ả vậy mà vẫn chưa thoả mãn, bây giờ ngay cả kẻ ái mộ cô ta mà ả cũng muốn cướp luôn sao?
Đường Mỹ Linh giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
An Anh là trận địa cuối cùng của cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không dâng cho con ả đó!
Ngay cả Lâm Lang cũng không ngờ tới, nữ chủ Đường Mỹ Linh vậy mà có thể 'hung tàn' như vậy, vào một hôm tan tầm, trong văn phòng không một bóng người trực tiếp phát gục người đàn ông kia.
Tuy chỉ là ỡm ờ nhưng hai người đều rất dư vị đối với lần cá nước thân mật này.
Sự săn sóc dịu dàng của hắn ta làm Đường Mỹ Linh lần nữa nếm trải được mùi vị ngọt ngào của tình yêu, mấy ngày qua hai người họ gạt mọi người trộm hẹn hò bí mật.
An Lan là người thứ nhất phát hiện cha mình có bạn gái mới.
Mà người bạn gái này là một nữ giáo viên trước kia nhóc rất thích.
Nhóc nhớ rõ bản thân đã cảnh cáo Đường Mỹ Linh, nhưng đối phương không hề để tâm lời của một đứa con nít, cho rằng An Lan chỉ là sợ bản thân có 'mẹ mới' thì cha sẽ không thương yêu mình nữa, nên mới dùng loại lời nói đó uy hiếp những người phụ nữ muốn tới gần An Anh.
Thấy khuyên không nghe, An Lan cũng liền mặc kệ.
Người bây giờ nhóc thích nhất là Lâm Lang, cả ngày nhóc phải vắt hết óc để thể hiện bản thân trước mặt cô, còn phải muốn tranh giành quyền sở hữu Lâm Lang với một đám nhóc nữa, vội tới nỗi chân không chạm được đất, Đường Mỹ Linh cũng rất nhanh bị nhóc vứt sau đầu.
Mà Lâm Duy Tĩnh là người thứ hai phát hiện Đường Mỹ Linh không thích hợp, 'kỹ năng diễn xuất vụng về' của cô ta làm hắn không khỏi nhíu mày.
Nếu cứ phát triển theo hướng này, không mấy ngày nữa chuyện của cô ta và An Anh sẽ bị làm ầm lên. Lâm Duy Tĩnh không thể không thu thập tàn cục giúp cô ta, váy áo mới mua đều là loại cổ cao tay dài, kiểu dáng vừa mới mẻ độc đáo vừa xinh tươi, Đường Mỹ Linh không nghi ngờ hắn, mặc quần áo mới vô cùng vui sướng ra ngoài hẹn hò.
Dưới sự yểm hộ trong tối của hắn, người Đường gia không một ai phát hiện sự dị thường của con gái nhỏ.
Đường Mỹ Linh còn tưởng rằng bản thân giấu giếm vô cùng hoàn hảo, không khỏi đắc ý dạt dào.
"Mỹ Linh, con còn ngơ ra đó làm gì? Nhanh ra ngoài với Duy Tĩnh đi chứ." Mẹ Đường hận sắt không thành thép thúc giục con gái một phen.
Đường Mỹ Linh nằm trên sofa đọc tạp chí đứng lên với thái độ không tình nguyện, lẩm bẩm nói, "Một mình anh ta lái xe đi là được, cần gì phải kêu thêm tôi, lại đâu phải tàn phế…"
Bây giờ trong trái tim của nữ chủ chỉ chứa mỗi An Anh, hiển nhiên cũng không còn để bụng gì tới người chồng Lâm Duy Tĩnh này nữa —— huống chi cô ta ước gì cách cái tên nguy hiểm này càng xa càng tốt.
Người bình thường khi ngủ ai lại đem dao bên người? Cô ta không muốn đang ngon giấc tự dưng bị thọc một nhát, ngay cả bản thân chết thế nào cũng không biết.
Hung khí hình người thế này vẫn nên để lại cho Lâm Lang từ từ 'hưởng dụng' đi thôi.
"Mỹ Linh, con im đi." Mẹ Đường từ phòng bếp đi ra, không thể chịu nổi nữa véo tay cô ta một cái, "Nói năng kiểu gì thế?" Làm gì có người vợ nào rủa chồng mình tàn phế?
Có đôi khi mẹ Đường cũng rất bực, rõ ràng là sinh đôi, chị gái vừa hiểu chuyện vừa hào phóng, sao tới lượt đứa em thì lại điêu ngoa tùy hứng như vậy? Đứa con gái nhỏ này đặc biệt tới để đòi nợ Đường gia sao?
"Mẹ à, bà làm tôi đau!" Đường Mỹ Linh bất mãn kêu lên, mới mặc kệ có ai ở quanh đó hay không.
Lâm Duy Tĩnh cúi đầu, bảo trì im lặng với trò hề này.
Mẹ Đường vô cùng xấu hổ, "Ờm Duy Tĩnh à, Mỹ Linh chỉ là nghĩ sao nói vậy, không có ý gì khác đâu, con đừng có để trong lòng…"
Đây không biết là lần thứ mấy bà xin lỗi thay cho đứa con này.
Cả gương mặt của mẹ Đường đỏ như quả táo.
"Mẹ à, hôm qua Mỹ Linh em ấy chấm bài cho tụi nhỏ, tới khuya mới được ngủ, có lẽ bây giờ vẫn còn mệt nhọc." Lâm Lang thiện giải nhân ý mà nói, "Để con đi chung với em rể, Mỹ Linh ở nhà nghỉ ngơi thêm chút đi."
Con gái lớn cho bà một bậc thang, mẹ Đường thuận thế đi xuống, liền bảo, "Các con cứ đi từ từ, còn hai tiếng nữa mới tới giờ cơm, không vội, không vội."
Nói xong, bà trừng Đường Mỹ Linh một cái, ý bảo 'học theo chị con đi'.
Đường Mỹ Linh hừ một tiếng, giẫm dép lê 'loạch xoạch' chạy lên lầu hai, không cho mẹ Đường chút mặt mũi nào.
Mẹ Đường suýt nữa bị đứa con gái tùy hứng này của mình làm phát bệnh tim, nhưng lại phải cố mỉm cười tiếp đón khách nhân trong đại sảnh.
-
Lâm Duy Tĩnh cầm chìa khoá đi phía trước, Lâm Lang theo sau.
Hắn kéo cửa xe cho Lâm Lang, bản thân cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái.
Lâm Lang giơ tay muốn thắt dây an toàn, cơ thể cao lớn rắn chắc đột nhiên kề sát vào cô, hơi thở của hắn ấm áp, lại chứa đầy tính xâm lược, phả lên cổ và xương quai xanh của cô.
"Cậu… định làm gì?"
Lâm Lang sợ hãi ngửa ra sau, hắn lại kề sát hơn nữa, chân cũng đã đụng tới đầu gối của cô, đè ép chỗ ngồi vốn rộng rãi của Lâm Lang trở nên hoàn toàn chật kín.
"Duy Tĩnh định làm gì? Chẳng lẽ chị không rõ ràng sao?"
Bác sĩ Lâm dường như rất thích gọi 'chị', thời điểm nói chữ này cố ý nhấn giọng khiến nó có một ý vị khác biệt.
Ngón tay của hắn xoa cổ áo, ở trước mặt Lâm Lang không e dè cởi cà vạt của mình ra, không hề hay biết động tác này sẽ làm người khác suy nghĩ lung tung.
"Chị cũng lớn gan thật đấy, cứ như vậy một mình ra đây với anh."
Hắn 'a' nhẹ một tiếng, hàm chứa vài phần ý cười, "Không biết anh có nên vui mừng vì dũng khí của em không nữa?"
Cho đến bây giờ, hắn chưa từng coi người trước mắt này là chị vợ của mình, mà rõ ràng ý thức được: cô là một người phụ nữ, một người phụ nữ làm hắn thần hồn điên đảo, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải có được cô.
Lâm Duy Tĩnh thong thả tháo cà vạt, cầm nó từ từ đưa xuống phía dưới.
"Anh đã nói rồi mà nhỉ? Anh bị bệnh, bị một căn bệnh nếu em không thích anh anh sẽ lập tức chết mất, bệnh đã nguy kịch lắm rồi, thuốc hay kim châm đều không thể chữa được."
"Chỉ có em là thuốc giải duy nhất của anh."
Sau khi nói xong những lời yêu thương ám muội, đôi tay của Lâm Lang cũng bị người đàn ông dùng cà vạt trói chặt, hình dạng nút thắt cũng cực kì xinh đẹp, tinh xảo phức tạp, như là tác phẩm nghệ thuật.
Cà vạt hôm nay Lâm Duy Tĩnh đeo có màu rượu đỏ, khiến cổ tay của cô càng thêm trắng mịn nhỏ xinh.
Lâm Lang thử tháo ra vài lần, phát hiện cách trói cũng rất có kĩ xảo, không phí chút tâm tư rất khó tháo ra được.
"Vui không?"
Người đàn ông mỉm cười, hỏi, "Có muốn anh cũng cột chân em giống vậy luôn không?"
Ừm, nam phụ này hỏng thật rồi, cô vô cùng xác nhận.
Hắn vừa nói xong đã đè bả vai Lâm Lang, sau đó hôn điên cuồng.
"Bất ngờ thật, son môi hôm nay chị dùng lại là vị đào ngọt, ngọt hơn mọi khi nhiều." Khoé miệng Lâm Duy Tĩnh chảy xuôi một sợi chỉ bạc, hắn vươn đầu lưỡi thong thả liếm sạch sẽ, dáng vẻ kia vô cùng quyến rũ mê người.
Người đàn ông lần nữa ngồi về đúng vị trí, lại khôi phục trạng thái bác sĩ nghiêm túc thường ngày, chỉ là cái miệng vẫn như cũ không chịu đàng hoàng, "Hay là lần sau nếm thử chút vị dâu tây đi? Anh cảm thấy vị đó chị dùng hẳn sẽ là chua chua ngọt ngọt, làm người ta nghiện."
Lâm Lang quay đầu đi không nói chuyện với hắn.
Đây là thẹn thùng?
Lâm Duy Tĩnh lại không nhịn được cười, giẫm chân ga lái xe rời khỏi Đường gia.
Cảnh vật nhanh chóng lùi về phía sau.
Toà nhà của Đường gia cách thành phố một chặng đường, nhưng cũng không xa, thời gian đến đó cũng sẽ không quá nửa giờ.
Nhưng Lâm Lang phát hiện Lâm Duy Tĩnh hoàn toàn không có ý muốn vào thành phố mua rượu.
Ngay từ đầu Lâm Lang nhìn ra cửa kính còn có thể thấy vài ngôi nhà và xe cộ qua lại, nhưng sau nửa tiếng, ô tô xông thẳng vào một cánh đồng hoang tàn vắng vẻ.
Ruộng nước hoang phế, phòng ốc tồi tàn.
Chỉ có cột điện nơi xa cắm thẳng giữa trời vẫn còn sừng sững dưới ánh chiều tà, vài con chim én bay phành phạch đậu lên dây điện, cúi đầu mổ lông mình.
"Tụi mình tới rồi."
Lâm Duy Tĩnh nở nụ cười suиɠ sướиɠ.
Lâm Lang không xuống xe ngay, cô dùng ánh mắt vô cùng nghi ngờ, khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt.
Lâm Duy Tĩnh tháo cà vạt trên tay cô ra, sau đó lại bịt kín mắt cô, lòng bàn tay lạnh lẽo dán vào mí mắt.
"Cậu…"
"Suỵt, có một bất ngờ muốn tặng em."
Lâm Duy Tĩnh vừa dùng lòng bàn tay bịt kín hai mắt Lâm Lang, vừa ôm eo cô tiến về phía trước. Vóc dáng hắn cao lớn, eo nhỏ chân dài, Lâm Lang dựa vào ngực hắn hệt như một con mèo nhỏ, cả người rơi vào lòng hắn không thể nào thoát ra.
Khoảng chừng mười phút sau, hắn buông tay xuống.
Trước mặt Lâm Lang xuất hiện một con quái vật khổng lồ.
Máy bay tư nhân.
Hắn đây là… muốn làm thật?
"Đi thôi, chúng mình tư bôn đi, ngay bây giờ ——"
Lâm Duy Tĩnh ghé vào tai cô nói nhỏ, âm điệu nhu hoà dễ nghe dễ dàng làm người ta lơi lỏng cảnh giác.
"Cậu điên rồi." Lâm Lang nói.
"Anh không điên."
"Ngược lại, hiện giờ đầu óc của anh bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào, anh cũng rất rõ bản thân anh đang làm chuyện gì. Em cho rằng chuyện một chiếc máy bay xuất hiện ở đây là ngẫu nhiên sao?"
Giọng nói của Lâm Duy Tĩnh càng thêm nhỏ nhẹ ôn nhu, "Có lẽ là em cũng đã chuẩn bị tốt tâm lí rồi đúng không? Nếu không em sẽ không ra ngoài một mình với anh mà cả điện thoại cũng không mang theo." Hắn hơi mỉm cười, "Em thấy đó, hai ta đúng là tâm hữu linh tê*."
Hai ta mới là trời sinh một cặp.
[*trong câu "Tâm hữu linh tê nhất điểm thông": những người có lòng sẽ mang suy nghĩ giống nhau. Tương tự như câu "tâm linh tương thông" nhưng thường được dùng trong mối quan hệ tình yêu. ]
Lâm Lang trầm mặc một lúc, "Cậu có nghĩ tới hậu quả khi chúng ta đi luôn như vậy không? Cậu chỉ mới quật khởi, tiền đồ rất tốt, không đáng…"
"Suỵt, anh không thích nghe những lời như vậy, sau này đừng nên nói, anh không muốn em nhìn thấy bộ dạng xấu xí của anh khi anh nổi giận." Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn đặt lên môi cô, áp ra một dấu vết sẫm màu, xúc cảm mềm mại kia làm hắn khẽ nheo mắt, "Còn chuyện có đáng hay không chỉ có bản thân anh rõ ràng nhất. Thân phận, địa vị, danh dự, tài phí, anh đã từng có được, cũng bất quá chỉ là chuyện cỏn con mà thôi."
"Đương nhiên nếu em cảm thấy thiệt thòi cho anh thì cũng có thể đền bù vào chỗ khác, ví như lần sau tụi mình hôn nhau, em có thể hơi duỗi lưỡi ra cho anh tiến vào?"
Lâm Lang: "…"
"Sao không nói gì hết, giận à?" Lâm Duy Tĩnh cười nhẹ một tiếng, "Xin lỗi, tại em thật sự làm anh quá thích, nên khó nén được muốn bắt nạt em."
Lâm Lang âm thầm viết một chữ xem thường siêu to.
Lòng tự tin của bác sĩ đại nhân lớn quá đi, hắn chắc chắn cô sẽ đi cùng hắn tới vậy?
Chậc, cô cần phải trêu chọc tên đàn ông này thêm chút nữa mới được.
Vì thế Lâm Lang tiếp tục bảo trì trạng thái bất động.
Lâm Duy Tĩnh nhận thấy người mình đang ôm có chút không thích hợp, tứ chi của cô cứng đờ. Hắn thu liễm ý cười, mày dần dần nhướng lên, "Hay là nói em không nỡ buông bỏ tất cả? Hoặc là… người ở đây?" Ánh mắt hắn trở nên tối tăm sâu hút.
Hắn cực khổ lắm mới đi đến một bước hôm nay, tuyệt đối không cho phép kế hoạch bị sai lệch.
Lâm Lang chần chờ trong chốc lát, mới yếu ớt nói ra, "Duy Tĩnh, tôi sợ."
Lâm Duy Tĩnh sửng sốt.
Viền mắt của cô từ từ đỏ hoe, ầng ậng một tầng hơi nước mông lung.
Đây là lần thứ hai hắn thấy cô khóc, trong lòng như thể có một con thú nhỏ bò ra, dùng móng vuốt bén nhọn cào trái tim hắn nát thành mảnh nhỏ.
"Đừng sợ."
Hắn nắm lấy bả vai cô, liếm tất cả nước mắt.
"Mọi quả đắng và trừng phạt, anh sẽ gánh vác hết."
"Mọi chuyện đều là do anh ép buộc em, em không hề sai, em chỉ là bị một người đàn ông vừa bỉ ổi vừa ích kỉ để mắt mà thôi, mà tên đó vừa vặn rất biết lừa người."
Hắn kề sát trán mình vào trán Lâm Lang, "Bọn họ muốn hận thì cứ hận anh đi, chỉ cần có thể có được em, anh không để ý."
Cô gái dường như bị hắn trấn an, thần thái cũng không uể oải như lúc trước.
Hai tay Lâm Lang túm lấy cổ áo hắn, lẩm bẩm mà nói, "Người như chúng ta thật sự sẽ có hạnh phúc sao?"
"Sẽ, nhất định sẽ, anh bảo đảm."
"Hai chúng ta sẽ sống trong một trấn nhỏ nở rộ hoa hồng, tulip và dạ lan, mọi người ở đó tính tình chất phác, rất thích tán gẫu đùa vui. Đến mỗi tối, bên đường sẽ có nghệ sĩ chơi đàn accordion, tiếng nhạc du dương men theo ánh trăng trên nền đất, còn chúng ta thì hôn nhau nồng nhiệt dưới cây tầm gửi."
"Có lẽ chưa được mấy năm con của chúng ta sẽ ra đời, cơ thể mềm mại của chúng nó tựa như kẹo bông gòn, những chiếc nướu trơ trọi, đi tập tễnh sau lưng chúng ta gọi cha ơi mẹ ơi. Chúng ta sẽ bắt đầu học cách nuôi nấng và giáo dục đời sau, nhưng tuổi còn trẻ nên không tránh được việc sứt đầu mẻ trán."
"Đương nhiên, anh không thể cam đoan nói rằng anh là một người cha tốt, bởi vì nếu bọn nhỏ bị người khác bắt nạt, anh tuyệt đối sẽ là kẻ đầu tiên xông lên chỉnh chết đám nhóc đầu gấu to gan lớn mật đó."
Bác sĩ Lâm vỗ trán, ngay sau đó nói ——
"Nhưng anh sẽ làm em thật thật hạnh phúc, dù có lúc khóc cũng là do ngọt ngào."
Lâm Duy Tĩnh thong thả giơ tay trái của mình ra giữa không trung.
"Vậy nên em muốn đi theo anh chứ?"
Bỏ trốn cùng anh đến chân trời góc biển.
Thời khắc chờ đợi đáp án, trái tim của hắn đập thật sự rất chậm.
Thẳng đến khi cô cũng vươn tay, đặt lòng bàn tay mềm mại của cô lên lòng bàn tay hắn.
Mười ngón đan vào nhau.
Vào khoảnh khắc đó, lòng hắn có vô số con bướm bay ra, lung linh khiến hắn không phân biệt được từng sắc màu sặc sỡ của cánh bướm.
"Vậy ——"
"Nhờ cậu dẫn tôi đi."
Trên cánh đồng, dưới hoàng hôn, cô mặc một bộ váy dài gấp nếp màu xanh biển, tóc đen tung bay, xinh đẹp tựa như nàng tiên cá sắp rơi xuống biển sâu, vì tình yêu không tiếc mọi thứ.
"Cao chạy xa bay, mai danh ẩn tích, đi đến một nơi mà không ai quen biết chúng ta, bắt đầu lại từ đầu." Lâm Lang nhón chân, lần đầu tiên chủ động hôn lên mu bàn tay của hắn.
"Tôi giao tôi cho cậu, xin cậu nhất định phải quý trọng."
Hắn dại ra một lúc, sau đó cười phá lên, suиɠ sướиɠ hệt như một đứa trẻ.
Sạch sẽ và thuần khiết.
"Cứ giao cho anh!"
"Bùm ——"
Trên cánh đồng, một chiếc ô tô bị nổ tung chia năm xẻ bảy.
Lâm Lang cúi đầu nhìn xuống, một luồng khói đen dày đặc khuếch tán lên không trung.
Còn cô ngồi trên máy bay bay thẳng vào tầng mây.
Cảnh trên mặt đất dần trở nên nhỏ bé.
"16 giờ 35 phút hôm nay, vùng ngoại ô xảy ra sự cố nổ ô tô, một nam một nữ trong xe nghi ngờ đã bị bắt cóc, trước mắt không tìm thấy tung tích…" Giọng điệu của Lâm Duy Tĩnh bằng phẳng, như thể đang kể lại một chuyện gì đó rất bình thường.
"Cứ như vậy, bọn họ sẽ rất khó tìm thấy chúng ta."
Kính thông khí màu vàng cam che khuất nửa gương mặt của Lâm Duy Tĩnh, dung nhan tái nhợt của hắn bởi vì hưng phấn mà nhiễm lên một tầng đỏ ửng, thế nhưng lại mê người nằm ngoài ý muốn.
Lâm Lang hơi mỉm cười, ý vị không rõ.
Cô tin chắc nam chủ đại nhân thật sự sẽ tức điên.
Nhưng, đây không phải chuyện cô định suy xét.
"Chị ơi."
Lâm Duy Tĩnh nhìn về phía cô, mỉm cười.
"Bây giờ phải bắt đầu tư bôn rồi."