Dao phẫu thuật đâm vào da thịt.
Máu tươi vẩy ra.
Ngực Lâm Lang nở ra một mảng máu.
Nhưng máu này không phải của cô.
Lâm Lang ngước mắt, nam chủ đại nhân cuối cùng cũng tới, không uống công nãy giờ cô nói đông nói tây câu giờ lâu như vậy.
Một tay Từ Thiếu Kiệt cầm lấy con dao nhỏ, nhân lúc đối phương còn ngây người, duỗi chân gạt ngã hắn.
Sau đó Lâm Lang bị cậu ta ôm chặt lấy, dưới lồng ngực chập chùng bất định của người đàn ông có một trái tim đang đập liên hồi dữ dội, tiếng 'thịch thịch thịch' vang lên không dứt, tai cô cũng vì đó chấn động theo.
"Thiếu Kiệt?" Giọng cô suy yếu.
"Ngoan, có em ở đây, chị đừng sợ." Từ Thiếu Kiệt thở dốc, vẫn không quên dùng bàn tay vuốt v3 đỉnh đầu của cô tỏ vẻ an ủi. Vừa rồi khi nhìn thấy cảnh Lâm Duy Tĩnh định ra tay với Lâm Lang, cậu suýt nữa mất hồn mất vía, chộp lấy con dao mà không cần suy nghĩ.
Lâm Duy Tĩnh dựa tường đứng lên, bên hông hắn đụng vào vũ khí sắc bén, máu loãng chảy ra, hắn sờ sờ một chút nhưng cũng không để ý.
"Cậu tới nhanh thật." Bác sĩ Lâm nói, "Chỉ cần trễ một chút nữa thôi là tôi đã móc trái tim của cô ấy ra được rồi, tiếc quá, lẽ ra đó phải là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo…"
Từ Thiếu Kiệt che Lâm Lang ở phía sau, mặt không kiềm được sự tức giận, "Thằng khốn kiếp nhà mày, rốt cuộc mày coi chị ấy là cái gì? Chuột bạch hả?"
"Tất nhiên là người tôi thích."
Lâm Duy Tĩnh lắc đầu, nói năng đầy lí lẽ, "Chính bởi vì thích nên mới muốn ngưng động thời gian của cô ấy, để cô ấy vĩnh viễn trẻ trung, xinh đẹp, không bao giờ già đi. Không phải rất tốt hay sao?"
Từ Thiếu Kiệt 'hừ' một tiếng, "Chỉ vì cái lý do chó má này mà mày muốn giải phẫu chị ấy? Cái tên biếи ŧɦái chết tiệt sao mày không tự mà chết đi!" Bàn tay còn nhỏ máu, Từ Thiếu Kiệt lại không có thời gian suy nghĩ nhiều, bây giờ cậu chỉ muốn đưa Lâm Lang thoát khỏi cái nơi nguy hiểm này mà thôi.
Cậu đã gắn thiết bị định vị trên người Lâm Lang, sau khi phát hiện cô đột nhiên di chuyển liền cảm thấy có chuyện không ổn, lập tức kết thúc cuộc nói chuyện chạy về. Nhưng nửa đường thiết bị này lại mất tác dụng, cậu phải tốn một thời gian dài mới tìm tới được đây —— một ngôi trường bị bỏ hoang.
Trường học này vào hai mươi năm trước vì quản lý yếu kém nên đóng cửa, nằm ở vị trí vô cùng hẻo lánh, sâu bên trong một ngọn núi, là trường tiểu học của địa phương. Vốn dĩ có một số cư dân sinh sống ở nơi đây, sau đó con cái làm ăn phát đạt nên lần lượt đi theo bọn họ lên thành phố, chỗ này cũng dần vắng vẻ. Đường núi lầy lội, xe căn bản không chạy vào được, nguyên đoạn đường sau đó đều là Từ Thiếu Kiệt tự chạy bộ qua.
Toà nhà dạy học này tổng cộng năm tầng, Lâm Duy Tĩnh định hoàn thành kế hoạch của hắn trong phòng thí nghiệm sinh học trên tầng ba.
Từ Thiếu Kiệt cũng không quen thuộc nơi này, cũng không biết đối phương có thiết kế bẫy gì hay không, đi từng bước một tới gần trong tình trạng chưa xác định được mối nguy hiểm làm cậu trở nên hết sức nôn nóng, nhưng cậu biết mình không thể đem loại cảm xúc này truyền cho Lâm Lang, làm thế chỉ càng làm cô khủng hoảng thêm mà thôi.
Cánh tay cậu ôm lấy vòng eo Lâm Lang, lúc đang định bế cô lên, phía sau chợt lạnh cả người.
"Vút ——"
Con dao phẫu thuật dính máu kia vọt tới.
Từ Thiếu Kiệt phản ứng nhanh, quay đầu đi nghiêng người né tránh.
"Đừng đụng vào cô ấy."
Biểu cảm trên mặt bác sĩ Lâm đã hoàn toàn thu liễm, không hề thấy được sự dịu dàng ấm áp khi xưa, áo phẫu thuật màu xanh nhạt của hắn bê bết máu tươi, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm hai người.
Từ Thiếu Kiệt mắng một tiếng, lần thứ hai lao lên đánh nhau với Lâm Duy Tĩnh.
Chiếc bàn tít đựng các loại dụng cụ phẫu thuật bị đụng ngã, ánh sáng bạc rải đầy ra đất, Lâm Duy Tĩnh cầm lên một cây kéo đâm vào đùi Từ Thiếu Kiệt, máu lập tức trào ra.
Người đàn ông đau tới nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, duỗi tay muốn né hắn.
Ánh mắt bác sĩ Lâm tối sầm, lại sờ được cây kềm gặm xương.
"Phụt ——"
Chỉ là lần này lại là máu của hắn.
Bác sĩ Lâm cúi đầu nhìn con dao phẫu thuật trước ngực mình, lại quay đầu nhìn người đánh lén phía sau, một đầu tóc đen rối bù của cô rũ ở trên vai, kinh hoảng thất thố nhìn vào mắt hắn.
"Xin, xin lỗi…"
Hai mắt thu thủy của cô lập tức ập lên ánh nước, nhưng không hề thả con dao phẫu thuật kia ra, ngược lại đâm vào càng sâu.
Lâm Duy Tĩnh cúi gằm mặt, thật ra hắn cũng chẳng cảm thấy đau đớn là bao, chỉ là trong lòng cứ có một giọng nói vang vọng lặp đi lặp lại: Hắn lại bị vứt bỏ.
Cha mẹ nói, hắn là đứa bé ngoan, thông minh lại hiểu chuyện, là món quà ông trời ban cho bọn họ, bọn họ sẽ dùng thời gian cả đời để quan tâm hắn, chiều chuộng hắn.
Rồi sau đó hai người định ly hôn, nhưng chẳng ai mở miệng nói muốn sống cùng hắn.
Cô hắn nói, hắn là một cậu bé xinh đẹp, cô thích nhất chính là dáng vẻ bất lực khóc thút thít của hắn, cô sẽ dùng thời gian cả đời để yêu quý hắn, thương tiếc hắn.
Rồi sau đó người đàn bà này tìm được tình yêu đích thực, thế là lại đá văng hắn ra xa.
Trước khi rời đi, bọn họ đều nói cùng một câu: Thật xin lỗi.
Hàm súc, uyển chuyển biểu đạt cùng một đáp án.
—— thật xin lỗi, mày là đứa dư thừa.
Hiện giờ, hắn lại nghe được một câu như vậy.
Như nguyền như rủa.
Trong tầm mắt của Lâm Duy Tĩnh, cô gái từng nói yêu hắn kia đỡ Từ Thiếu Kiệt đứng lên, hai người thất tha thất thểu chạy khỏi phòng thí nghiệm.
Tại sao người hắn để ý, người hắn coi trọng, hết người này đến người khác luôn bỏ hắn mà đi? Là hắn làm điều gì chưa đủ tốt hay sao?
Một khi đã như vậy ——
Vậy hủy hoại hết đi, hủy hoại sạch sẽ mọi thứ.
Vẻ mặt Lâm Duy Tĩnh lạnh nhạt ấn nút điều khiển từ xa.
"Boom ——"
Một tiếng nổ lớn vang lên dưới tầng trệt, một luồng khói đặc đen sì xông thẳng lên tầng hai.
Từ Thiếu Kiệt và Lâm Lang còn chưa kịp chạy trốn đã bị vây ở lối rẽ cầu thang, ngọn lửa phía dưới không ngừng lan tràn lên trên, ép buộc hai người phải chạy lên tầng trên.
Vốn Từ Thiếu Kiệt định lao thẳng xuống, thì phía sau truyền tới một giọng nam sâu kín, "Tầng một và tầng hai có gài vài loại bom cỡ nhỏ, cách một phút sẽ kíp nổ một cái."
Bác sĩ Lâm loạng choạng bước ra, dao phẫu thuật còn cắm ở ngực, máu tươi theo vạt áo nhỏ giọt trên đất nở ra từng đoá hoa máu.
"Thằng khốn nạn ——"
Cậu hận tới nỗi muốn nhào tới đập nát nhừ cái tên biếи ŧɦái này, nhưng sau khi khói đặc tràn lên, sắc mặt cậu ta nháy mắt thay đổi.
Từ Thiếu Kiệt bắt đầu cầm tay Lâm Lang chạy lên tầng ba, người đàn ông phía sau thì lê lết từng bước nặng nề đi theo hai người, để lại một vết máu dài trên đất.
"Chỗ này!"
Trong một căn phòng nhìn như kho chứa hàng, Từ Thiếu Kiệt tìm thấy một bó dây thừng đang bị một cây thang gấp đè lên. Hai mắt cậu sáng ngời, lập tức đẩy cây thang gấp kia xuống lôi mạnh thứ đồ trong đó ra ngoài. Người đàn ông duỗi cánh tay dài túm lấy dây thừng, giật mạnh thử độ bền của nó.
Sau khi cảm thấy đã ổn, Từ Thiếu Kiệt không nói hai lời đã quấn nó buộc quanh eo Lâm Lang.
"Tới cửa sổ bên này, bên đây thế lửa không lớn!"
Cậu bế Lâm Lang lên cao đặt bên bệ cửa sổ, dùng một giọng điệu dịu dàng kiên nhẫn lạ thường mà nói với cô, "Đợi lát nữa xuống dưới chị đừng có sợ, em ở trên đây cầm chắc dây thừng, tuyệt đối sẽ không để chị ngã xuống."
"Vậy còn cậu?" Lâm Lang hỏi.
"Chờ chị tiếp đất rồi, em sẽ cột dây thừng vào thiết bị bên kia, sau đó cũng đi xuống với chị." Từ Thiếu Kiệt nói năng rõ ràng, "Chị đừng lo cho em, em là đàn ông, chút nguy hiểm này chả nhằm nhò gì với em đâu."
Nhưng Lâm Lang lén nhìn một vòng chung quanh, lại không tìm thấy 'thiết bị' mà cậu ta nói. Phòng này trừ một cây thang gấp và một tấm chăn bông cũ nát ra thì chỉ còn lại tro bụi. Đối phương cố ý đứng trước mặt cô chắn ngang tầm mắt cô, "Ngược lại là chị đó, có đôi khi em thật không biết nên làm gì với chị nữa…"
Cậu ta bỗng thở dài một hơi.
Lòng bàn tay người đàn ông vuốt ve gương mặt của cô, ánh mắt mịt mờ tình ý, "Chị à, sau này không được tùy hứng như vậy nữa đâu đó, luôn nhân lúc em không ở nhà lẻn trốn ra ngoài, chị có biết em lo lắng tới mức nào không?"
Lâm Lang cúi đầu, "Thật xin lỗi."
"Hừm, lời xin lỗi này em nhận, sau khi về nhà chị phải ngoan ngoãn nghe lời —— không có sự cho phép của em thì không được chạy lung tung, có biết chưa hả?" Cậu bỗng dưng hung thần ác sát chống hông, buông lời uy hϊếp, "Nếu còn có lần sau thì không đơn giản chỉ bị nhốt lại nữa đâu, mà em sẽ làm chị cả ngày cả tháng cả năm đều không thể xuống nổi giường."
Lâm Lang yếu ớt lên tiếng, "Nhưng nếu vậy tôi sẽ chết…"
"Dù sao em mặc kệ." Cậu ngạo kiều hừ một tiếng, quay đầu lại tiếp tục lải nhải, "Sau này phải ngủ sớm một chút, không được đọc mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình lung tung kia nữa, để nó đỡ dụ chị luôn lẻn trốn ra ngoài." Từ Thiếu Kiệt càng nghĩ càng giận.
Lâm Lang cực kì vô tội nhìn cậu ta.
Lửa giận ngập trời của cậu chớp mắt tắt lịm.
"Tóm lại là chị phải nghe lời, không được chạy lung tung."
Thế giới này loạn như vậy, người xấu quá nhiều, nếu không có em thì chị phải làm sao bây giờ?
Giờ phút này, Từ Thiếu Kiệt bắt đầu có chút hối hận việc mình bảo vệ cô quá mức.
Từ cấp ba tới đại học, suốt bảy năm trời thế giới của cậu chỉ xoay quanh mỗi cô, bất động thanh sắc giải quyết thay cô mọi chuyện, từ bạn cùng phòng ganh ghét, bạn học hãm hại đến cả chuyện thầy giáo không có ý tốt với cô.
Cô không biết, thật ra lòng người có đôi khi hiểm ác tới mức khiến con người ta giận sôi.
Cậu chỉ muốn được thấy nụ cười vô ưu vô lo của cô mà thôi.
Từ Thiếu Kiệt bảo Lâm Lang nắm chặt dây thừng, giẫm lên những vết nhô ra từ vách tường từ từ trèo xuống.
Vì để làm giảm cảm xúc sợ hãi của cô, cậu cố ý lớn tiếng nói chuyện.
"Chị, hình như chị béo thêm mấy kí thì phải, tay em kéo đau gần chết rồi nè!"
Lâm Lang không nhịn được trợn mắt nhìn cậu.
"Nhưng cứ để vậy đi, thế thì điểm em thích ở chị lại tăng thêm một thứ, không phải rất tốt ư?" Từ Thiếu Kiệt nở nụ cười rạng rỡ với cô, nụ cười như ánh mặt trời rực sáng, còn có vài phần đắc ý dào dạt.
Dáng vẻ kia, tựa như mới vào độ xuân xanh, thiếu niên thành công trêu cợt được cô bé mình thích, nhìn đối phương giậm chân tức tối, còn mình thì lại vui vẻ cười to.
Từ Thiếu Kiệt dựa vào bệ cửa sổ, nhìn bóng dáng càng lúc càng nhỏ dần của cô, bỗng dưng gân cổ hét lớn, "Chị, sau khi về nhà, tụi mình sẽ cố gắng tạo người, chị sinh cho em một thằng con mập mạp nha, nghịch ngợm chút cũng không sao, em hứa sẽ cố gắng làm một người cha tốt không đánh con không chửi thề!"
Dây thừng Lâm Lang đang nắm chợt đong đưa.
Một gương mặt lạnh lùng khác xuất hiện bên cửa sổ.
Cánh tay đối phương dùng sức siết chặt cổ Từ Thiếu Kiệt.
Mặt Từ Thiếu Kiệt tái mét, tròng mắt cũng theo đó đỏ ngầu, cậu túm chặt dây thừng không bỏ, thẳng tới khi Lâm Lang chạm chân xuống đất.
Cô nghe được từng tiếng đứt quãng bên trên.
"Không, những lời vừa rồi… chị… quên đi…"
"Đừng… chờ em…"