Cho đến khi ra tới ngoài sân, nhìn thấy Tống lão thái gia đang cùng nói chuyện với Lục Lưu, nhất thời liền tức giận đến mù quáng. Tuy nói đã mười mấy năm không gặp cháu ngoại này, ngưng dáng vẻ đó, bà chỉ cần nhìn một chút là nhận ra ngay. Tống lão thái thái run run chỉ tay vào Lục Lưu, nói: “Ngươi cái tên sát tinh này, còn dám tới Tống gia chúng ta? Tống gia chúng ta không hoan nghênh ngươi, ngươi cút cho ta, cút cho ta!”
nói xong, bà đi qua đẩy hắn đi.
Gương mặt Lục Lưu tràn đầy lạnh lẽo, thẳng tắp đứng ở đằng kia, hắn là một nam tử cao to kiên cường, sao có thể bị một phụ nhân đến tuổi xế chiều đẩy đi được?
Nhất thời Tống lão gia cũng biến sắc. Ông khuyên can đủ đường, mới làm cho đứa nhỏ này gật đầu, chịu đến Tống phủ chúc thọ cho ông. Tống lão gia đè mạnh bả vạ Tống lão thái thái, thấp giọng nói: “Đừng hồ đồ. Hôm nay khách nhân rất nhiều, bà đang muốn để người ta không công ngồi xem chuyện cười của Tống phủ chúng ta sao.”
Tống lão gia quát lớn một phen, căn bản không lọt vào mắt Tống lão thái thái. Bà chăm chú nhìn chòng chọc nam tử trước mắt, trong đôi mắt giống như muốn phun ra nọc độc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta thà để người ta chế giễu, cũng không muốn nhìn thấy tên sát tinh này! hắn khắc chết cha mẹ mình ta chưa nói, còn thêm cả tiểu nữ nhi đáng thương của ta... Vân Dao của ta.”
Nhắc tới tiểu nữ nhi Tống Vân Dao, hành động của Tống lão thái thái có hơi mất khống chế.
Cách đó không xa các nữ quyến đang tán gẫu đánh bài dưới tán lá cây nghe thấy tiếng ồn ào bên này cũng vội bước tới. Nữ quyến Tống phủ đều biết nội tình bên trong, còn nữ quyến đến chúc thọ hôm nay, hơn một nửa cũng biết đại khái. Lúc này thấy Tống lão thái thái mất khống chế với cháu ngoại mình như vậy, những kẻ tò mò nhân dịp này xem như tuồng hay đang diễn.
Con dâu hai phòng La thị, Tần thị, cũng vội vàng đi tới bên cạnh Tống lão thái thái an ủi, hi vọng Tống lão thái thái tính tình nóng nảy này đừng phát tác làm trò hề trước mặt tân khách.
Tống Yên cũng vuốt nhẹ ngực Tống lão thái thái trấn an, ngoan ngoãn nói: “Xin tổ mẫu bớt giận, đừng giận quá sẽ tổn hại bản thân.” Trong lòng nàng ấy cũng hiểu được, lần trước khi nhìn thấy biểu tẩu cũng phản ứng như vậy, hôm nay lại gặp biểu ca Vương gia đến đây, sao có thế nhịn được? không khéo sẽ làm ra hành động gì quá khích mất.
Tống lão thái thái đẩy người đang động viên bên cạnh mình ra, quay về Lục Lưu nói: “Ngươi dám bảo Vân Dao không phải do chính tay ngươi hại chết? Nếu không phải tại ngươi, vậy vì sao Vân Dao khôngcó nguyên nhân gì lại bị điên?”
Mỗi khi nghĩ đến bộ dáng của nữ nhi mình người không ra người quỷ không ra quỷ, tim Tống lão thái thái như bị ai lấy máu. Uổng công bà tỉ mỉ che chở, thật vất vả mới thấy nàng chuyển biến tốt, nhưng biết được nàng ở Tuyên Vương phủ gặp tai ương... không trách tại sao tiểu nữ nhi của bà làm dâu ở vương phủ mấy năm nhưng chưa từng mang thai, ai dè lại là lão thái bà đã chết kia động tay động chân. Cũng vì lão thái bà đó một lòng che chở tôn nhi sát tinh của mình!
Tống lão thái thái giơ tay muốn đánh người, Giang Diệu vội vàng ra khỏi đám người chật ních, thấy thế lập tức kinh hãi, gấp gáp đứng ở trước mặt Lục Lưu, nắm chặt cổ tay Tống lão thái thái, lạnh lùng nói: “Lão thái thái hơi quá đáng rồi!”
Tống lão thái thái tức giận đến gân xanh nổi lên, lạnh lùng nói: “Ngươi buông tay ra!”
Trông thật là uy nghiêm. Bà hét lên một tiếng, làm cho tim của nữ quyến ở đây đều run lên, nhất thời trong lòng tràn đầy sợ gãi. Nhưng Giang Diệu sao dám buông tay? Nàng nói: “Con buông tay tùy ý người đánh phu quân con sao, sao con có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy được?” Tuy rằng nàng biết, Lục Lưu không có khả năng bị đánh.
Lực tay của Tống lão thái thái rất lớn, cũng may Giang Diệu là người ham học hỏi, những lúc nhìn thấy ba ca ca luyện võ, bèn để các ca ca dạy nàng một ít thuật phòng thân, cách nắm cổ tay này, cũng có cách một cách rất hay, sẽ làm sức lực giữa mình với đối phương không chênh nhau nhiều, cũng có thể làm bà ta an phận trở lại.
Tống Yên và Tống Tư nhìn vị biểu tẩu nhà mình, vốn là phụ nhân xinh đẹp nhu nhược chỉ luẩn quẩn ở trong nội trạch, một người nhỏ nhắn như vậy, trên người đột nhiên toát ra một phong thái hiệp nghĩa, nếu không phải tình huống hiện giờ không ổn, quả thật các nàng muốn vỗ tay khen hay.
Tống lão thái thái trợn mắt lên như muốn rách cả mí, liên tục kêu “Ngươi ngươi ngươi…” Nhưng lại không nói ra được một câu hoàn chỉnh. Hồi lâu, bà mới cười lạnh nói: “Phu quân ngươi là thứ sát tinh, trước đây khắc chết cha mẹ hắn, sau lại khắc chết luôn cả người tổ mẫu duy nhất, người nhà họ Tống ta yên ổn đến bây giờ, cũng nhờ những năm nay không tiếp xúc với hắn, nếu như có tiếp xúc, sợ là lão bà ta cũng không sống được đến ngày này. Tuổi ngươi còn trẻ, nếu cứ theo hắn như vậy, sợ cũng sẽđoản mệnh.”
rõ ràng là đang trù ẻo nàng chết sớm!
không ngờ lời này của bà làm Lục Lưu vốn đang yên tĩnh bên cạnh tức giận đến viền mắt đỏ sậm, rút kiếm đang vắt vào eo thị vệ phía sau ngay tại chỗ, “Loảng xoảng” một tiếng, liền nghe được âm thanh vỏ kiếm rơi xuống đất.
Ngay sau đó, lại thấy Lục Lưu kề kiếm ở trên cổ Tống lão thái thái...
Xung quanh đều là nữ quyến, có bao giờ nhìn thấy cảnh tưởng như vậy đâu, nhất thời sợ đến nỗi vang lên từng trận tiếng thét chói tai.
Sắc mặt Tống lão thái thái cũng trắng bệch, gương mặt già nua bị nếp nhăn che kín cũng run lên, hai tay nhẹ run rẩy, trong lòng sợ hãi không thôi. Bà quản gia đình này mấy chục năm, tuy có uy nghiêm, nhưng chưa từng trải qua những việc như này. hiện nay cảm nhận nhiệt độ lãnh lẽo trên kiếm truyền tới, Tống lão thái thái mới hiểu được người trước mặt không có nhân tính, có lẽ sẽ ra tay giết bà thật...
Tống lão thái gia giật mình, không dám tiến lên sợ kích thích hắn thêm, chỉ run giọng nói: “Lục Lưu!” Sợ hắn sẽ thật sự làm ra chuyện gì điên rồ.
Giang Diệu bị dọa cho sợ, lại thấy Tống lão thái thái còn muốn nói nữa, vội vàng quát lên: “Im miệng!” Giang Diệu nhức đầu không thôi, thầm nói lão bà này hình như không muốn sống nữa. Nàng vội vàng giơ tay nắm tay cầm kiếm của Lục Lưu, ngước đầu nhìn hắn, nói, “Lục Lưu, chúng ta mặc kệ. Chúng ta về nhà, được không?”
Nàng lại bóp bóp một bàn tay lạnh lẽo lạ thường còn lại của hắn, nắm chặt tay thành quyền.
Lúc này Lục Lưu mới chậm rãi hạ kiếm đang kề trên cổ lão thái thái xuống. Sau đó thật lạnh lùng cầm kiếm đâm xuống đất trước mặt lão thái.
Sắc mặt Tống lão thái thái tràn đầy sợ hãi, bị dọa đến mở to miệng, hai chân nhất thời mềm nhũn. Những người bên cạnh quên không đỡ bà ta, để bà ta ngồi co quắp dưới đất, trên đất chợt xuất hiệnmột vũng nước lớn ướt nhẹp.
Nghe thấy được mùi khai của nước tiểu, phụ nhân xung quanh vội vàng che miệng mũi thật chặt, ghét bỏ nhíu lông mày.
Giang Diệu thở phào nhẹ nhõm, lẳng lặng nhìn Tống lão thái thái ngồi bệt dưới đất, nói, “Hôm nay phu quân con nể mặt ngoại tổ phụ, nên mới đến Tống gia, nếu sau này không có chuyện quan trọng, cũng sẽ không đến Tống gia để bị mắng nữa. Có điều nếu sau này Tống gia có chuyện gì khó giải quyết, cũng đừng đến cầu xin sự giúp đỡ của Tuyên Vương phủ của chúng con. Tuyên Vương phủ của chúng con tuyệt đối không quan tâm!” Dứt lời, Giang Diệu hơi hơi gật đầu với Tống lão gia chưa hồi phục tinh thần, làm xong lễ nghĩa chu đáo mới nở nụ cười khéo léo nói: “Con và phu quân con về đây. Ngoại tôn tức ở chỗ này chúc ngoại tổ phụ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Thấy hai người đi rồi, lúc này Tống lão thái gia mới dặn dò hạ nhân, nói: “Còn không mau đỡ lão thái thái vào trong…” Lại hướng về nha hoàn nói, “đi gọi đại phu nhanh!” Xong mới ngước mắt nhìn hai vợ chồng nhỏ đã đi xa, trong con ngươi không khỏi hiện lên một tia ảo não.
Tình huống của ngày hôm nay, là việc mà ông chưa từng nghĩ tới.
Còn bên này Giang Diệu nắm tay Lục Lưu, thở phì phò đi ra khỏi Tống phủ. Sau khi trong lòng bình tĩnh hơn một chút, mới cảm thấy hành động vừa rồi của mình có hơi quá. Nhưng Tống lão thái thái kia cũng rất quá đáng! Lên xe ngựa, tay của hai người cũng không buông ra. Giang Diệu cẩn thận từng li từng tí ngước mắt quan sát nam nhân bên cạnh, thấy đôi mắt hắn lẳng lặng nhìn mình, dường như muốn nhìn cho tới khi trên mặt nàng mọc ra một đóa hoa mới chịu thôi.
Giang Diệu sờ sờ mặt, không tự nhiên nuốt nước miếng, mới cúi đầu nhìn hoa văn trên vạt áo, lẩm bẩm nói: “Có phải là ta... Quá hung dữ?”
hắn sợ nàng rồi sao?
Lục Lưu nhẹ nhàng buông tay ra, lúc này mới nâng mặt nàng lên, lại cười trả lời: “không có.” nói xong lập tức ôm người vào trong lồng ngực, “Nếu như lúc trước…”
Sao hắn không nói nữa. Giang Diệu không nghe rõ, ngẩng đầu chớp mắt mấy cái hỏi hắn: “Lúc trước thìsao?”
Lục Lưu cười cười trả lời: “không có chuyện gì.” Nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm thê tử trong lồng ngực, không nỡ dời đi. Nếu như lúc trước, bên cạnh hắn cũng có một người che chở hắn như thế, thay hắn ra mặt... hắn ôm người sát thêm một chút, gọi, “Diệu Diệu.”
“... Vâng.” Giang Diệu dịu ngoan tựa ở trong ngực của hắn, hỏi, “Chàng không thích người nhà họ Tống, vì sao hôm nay lại muốn đi?” Nếu biết hôm nay hắn tới, đáng ra vị Lão thái thái vốn đang tịnh dưỡng ở trên giường nhỏ kia sẽ không chạy tới trước mặt Lục Lưu khóc la om sòm, cho dù là chuyện gì đi nữa nàng cũng không nỡ lòng nào để hắn chịu oan ức.
Lục Lưu cũng không giấu nàng, đáp: “Mấy ngày trước đây, lão gia có tới tìm ta.”
Lần này Giang Diệu cuối cùng cũng hiểu.
Tuy Lục Lưu rất căm hận Tống lão thái thái, nhưng vị Tống lão gia này, là một người có tính cách ôn hòa. Tống lão gia thấy vị cháu ngoại đến Dân Châu cũng không chịu gặp người nhà họ Tống của ông, nên mới tự mình tìm đến hắn, xin hắn tham gia đại thọ bảy mươi tuổi của ông. Nhờ vậy Lục Lưu mới cho lão gia mặt mũi. Có điều, vốn dĩ nàng có ấn tượng khá tốt với Tống lão gia, nhưng vì chuyện vừa rồi đã vơi đi không ít, hay nói đúng hơn là hầu như không còn.
đã là một vị gia chi chủ phải nên kiên cường mới đúng, nhờ vậy Lục Lưu sẽ không bị kích thích, lúc đó chuyện cũng không lớn đến mức độ này. Mười mấy năm không qua lại với nhau, tóm lại đều có nguyên nhân.
Bây giờ mới hối hận, cảm thấy mình làm không đúng, muốn cứu vãn tình cảm của mình với cháu ngoại, sao không làm sớm hơn!
Giang Diệu ngồi thẳng người, nâng khuôn mặt của hắn, chậm rãi nói: “Sau này chúng ta cứ cố gắng sống tốt những ngày tháng của mình, không gặp những này kẻ đáng ghét nữa.” Thấy hắn gật đầu, Giang Diệu liền khen thưởng hôn một cái lên sống mũi cao vút của nam nhân. Nhìn vẻ mặt của hắn ôn hòa, khôi phục lại bộ dáng bình thường như khi ở chung với nàng, mới nhíu hàng mày nhỏ lên oán giận nói, “Có điều vừa nãy ta xác thực rất tức giận, tức giận đến cái bụng ta cũng đau.”
Mới đó lại trở nên yếu ớt rồi.
Gương mặt Lục Lưu tràn đầy ý cười, bàn tay lớn phủ lên bụng bằng phẳng của thê tử, thay nàng xoa nhẹ mấy lần.