Bảo Lục là Đại Nha hoàn bên người Vương phi, bọn hạ nhân trong phủ tất nhiên rất kính trọng. Ví dụ như lúc này, nàng đi vào từ thiên môn, bọn thị vệ hung thần ác sát,vai hùm lưng gấu canh giữ ở cửa, thấy nàng, cũng cung kính chào một câu: "Bảo Lục cô nương tốt."
Bảo Lục gật đầu chuẩn bị đi vào, đợi ở một bên, chợt thấy một nam tử cao to khôi ngô đi về phía bên này, lúc này thu lại ý cười, tức giận đi tới nói: "Lê tướng quân, Tuyên Vương phủ chúng ta không chào đón ngươi."
Nếu là tiểu nha hoàn bình thường, sao dám hô to gọi nhỏ với Lê Tùng như vậy? Dù sao Lê Tùng cũng chính là võ tướng tứ phẩm a.
Nhưng Lê Tùng biết, tiểu nha hoàn này không đơn giản. Tuyên Vương phủ này, trên mặt là Tuyên Vương làm chủ, nhưng hắn nhìn thấy Tuyên Vương coi vị tiểu tức phụ yểu điệu trẻ tuổi kia như con cháu mà quá mức sủng ái. Lê Tùng kính nể vị Tuyên Vương này, ở địa phương nhỏ như Dân Châu này, cũng có thể vui mừng, không có chút nào oán hận Cảnh Huệ đế quá mức vô tình, cũng không vội vã trở lại Vọng Thành. Bộ dáng này, có chút nào là tới nhậm chức? nói dưỡng lão còn đúng hơn.
Nếu Tuyên Vương phủ đúng là do Tuyên Vương phi quản lý, vậy hắn tất nhiên không thể đắc tội với tiểu nha hoàn bên người Vương phi. Lê Tùng nhìn tiểu nha hoàn này, thấy nàng lớn lên mềm mại đẫy đà, gò má tròn tròn mềm mại, đỏ bừng giống như quả táo, ngũ quan tuy không được tinh xảo, nhưng đôi mắt lại sinh động lóng lánh, nay nổi giận, rõ ràng cũng chỉ là bộ dáng giả vờ hung thần ác sát,bộ dáng nhỏbé này của nàng, chỉ khiến người ta cảm thấy hứng thú, chỉ muốn trêu chọc.
Nhưng lúc này, Lê Tùng không dám trêu chọc.
Lê Tùng cười làm lành nói: "Bảo Lục cô nương, Lê mỗ ta không đắc tội với ngươi a."
Bảo Lục muốn chống nạnh, nhớ tới tháng trước, Vương gia nhà nàng giữ mình trong sạch, bị vị tướng quân ham mê sắc đẹp này lừa gạt đi tới loại địa phương đó, may Vương gia không làm cái gì, nếu như thật làm cái gì, Vương phi của nàng chắc chắn sẽ đau lòng đến chết. Mấy ngày nay, nàng vẫn chăm sóc bên cạnh Vương phi, biết nàng mang thai cực khổ, Vương gia cũng không nên làm chuyện gì khiến Vương phi đau lòng. Lại còn lúc trước, đang yên đang lành, cũng bởi vì hắn mà suýt chút nữa Vương gia mất mạng... Dù thế nào thì vị Lê Tùng này chính là đồ sao chổi, hay gây ra những sự việc không tốt.
Bảo Lục nói lời không tốt: " Vương gia chúng ta mà ở cùng ngươi lâu sẽ bị ngươi dạy hư."
Vương gia là nam nhân tốt như vậy,sao có thể để vị tướng quân cao to thô kệch này dạy hư đây. Điều này thật không được.
Tiểu nha hoàn nói đến mức này...
Lê Tùng nghe thấy muốn cười, nhưng chặn ở cửa nói chuyện, cũng kỳ cục, liền trực tiếp lôi kéo nàng đitới phía sau rừng cây.
Bảo Lục giật mình, nhưng cũng đi theo hắn, đến sau rừng cây, đôi mắt hạnh trừng hắn, nói: "Thả ta ra."
Lê Tùng cũng không có ý gì khác, chỉ không muốn tiểu nha hoàn vô tri này hiểu lầm hắn. hắn buông người ra, ôn tồn nói: " Vương gia nhà ngươi đã lớn như thế, ta làm sao có thể dạy hư hắn? Mà lúc đó hắn chỉ uống có hai chén rượu thôi, làm gì có chuyện khác? Đến loại địa phương đó..." Lê Tùng dừng một chút, nhìn tiểu nha hoàn trước mặt, đúng là có chút hương vị, nhẹ giọng nói tiếp, "Ngươi khôngphải nam tử, không biết được vấn đề kia của nam tử... Nếu ta có tức phụ, ta sao còn muốn nữ nhân khác? Bảo Lục cô nương, ngươi thấy nói có đúng không."
Nam tử từ quân doanh đi ra, da mặt tất nhiên dày hơn nam tử bình thường, huống hồ Lê Tùng xuất thân từ thôn quê, những câu nói thô tục vẫn treo ở bên mép, Bảo Lục là tiểu nha hoàn đơn thuần, sao có thể là đối thủ của hắn? Lúc này bị nói khiến mặt đỏ tới mang tai, tuy nàng chưa gả cho người, nhưng ở bên người Vương gia Vương phi hầu hạ, cũng hiểu chút việc của phu thê, tất nhiên hiểu rõ lời của Lê Tùng là có ý gì... Nhưng hắn nói cùng nàng những việc này! Bảo Lục giận dữ và xấu hổ, mặt vốn hồng hào như của táo bị tức giận đến đỏ bừng,hung hăng nhấc chân đạp lên bàn chân hắn một cái,mắng: "Vô sỉ! không cho phép ngươi đến gần Vương gia!"
đang êm đẹp giải thích, tại sao lại bị nói vô sỉ?
Lê Tùng bị dẫm đến đau, thấy nàng không nói lý, vậy liền vô sỉ cho nàng xem,liền giơ tay sờ mông tròn mềm mại của nàng, nói: "Đây mới gọi là vô sỉ..."
Bảo Lục bị sờ mông.
Lúc phản ứng lại, đôi mắt liền long lanh nước, "Ngươi ngươi ngươi..." Ngươi nửa ngày, liền ấm ức nói: "Ta sẽ nói cho Vương phi!"
Dáng vẻ Lê Tùng lười nhác, nói: "Được, đến lúc đó ta sẽ xin Vương phi gả ngươi cho ta... Ta đang cần một tức phụ, Lê gia chúng ta cưới vợ, không xem mặt không để ý thân phận, quan trọng nhất chính là có thể sinh nhi tử..." nói xong giơ cái tay vừa sờ qua cái kia mỉm cười, nói, "Mông ngươi rất lớn,rất dễ sinh cho ta một lũ nhi tử mập mạp."
Bảo Lục mắc cỡ chết đi được, trong lòng đã thầm mắng mình trăm lần lúc này vội vàng trở về Tuyên Vương phủ.
Lê Tùng tiện tay bẻ một cành liễu cắn ở trong miệng, bộ dáng giống như công tử bột, ở xa nhìn, nhìn tiểu nha hoàn kia mặt đỏ tới mang tai, cảm thấy rất thú vị.
Thôi, hôm nay không nên vào, đợi Tuyên Vương sợ vợ kia tự đến tìm hắn đi.
Lê Tùng giơ tay lấy cành liễu trong miệng ra, nhìn bàn tay thô kệch của mình.
Thầm nói: Cái mông kia cảm giác rất tốt.
Có điều...
Thời đại này da mặt tiểu cô nương mỏng, chắc nghe không hiểu là hắn đang khen nàng đây.
Bảo Lục đã đi tới ngoài cửa phòng, liền chuẩn bị mách với Vương phi, đến khi thấy Vương phi cùng Vương gia đứng trước cửa sổ nói chuyện,bộ dáng ân ái ngọt ngào như vậy, nàng cũng không tiện quấy rầy. Chỉ quyệt quyệt miệng, nước mắt đảo quanh viền mắt, lẳng lặng lui xuống.
Giang Diệu đúng lúc nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt tiểu nha hoàn cô đơn, trong lòng bỗng có chút lo lắng.
Bảo Lục bình thường rất ngây thơ rực rỡ, cũng hay xúc động bênh vực người, tuy lớn tuổi hơn nàng, nhưng nàng cũng coi Bảo Lục như muội muội. Hôm nay xảy ra chuyện gì... Chịu oan ức? Giang Diệu cảm thấy không hiểu, nhưng Tuyên Vương phủ to lớn, có ai dám để nàng chịu oan ức? Giang Diệu nhíu lông mày, không nghĩ được chuyện gì xảy ra.
Lục Lưu thấy thê tử không tập trung, hỏi: " Làm sao?"
Giang Diệu lắc đầu nói: "không có chuyện gì." Sau đó theo bản năng đỡ bụng của mình,nói với Lục Lưu, "Ta nghĩ Bảo Cân, Bảo Lục tuổi cũng không còn nhỏ, nếu như có thể sớm tìm một mối hôn nhân tốt, vậy thì tốt rồi..."
Nàng mới mười lăm thôi,đã vội làm mai cho nha hoàn.
Hơn nữa, nha hoàn của gia đình giàu có, ít nhất cũng phải hai mươi tuổi mới thả ra ngoài. Nhưng Lục Lưu biết, thê tử đối với hai nha hoàn kia không bình thường, cầm tay nhỏ của thê tử nói: "Có lẽ sang năm chúng ta sẽ về lại Vọng Thành..."
Giang Diệu nghe liền hiểu.
Ở Dân Châu, rốt cục không phải là nơi quen sinh sống, bọn họ cũng chỉ là tạm thời, chung quy vẫn phải trở lại Vọng Thành, việc hôn nhân của hai nha hoàn này, tất nhiên trở về Vọng thành sẽ an bài tốt hơn. Giang Diệu mỉm cười với hắn, nói: "Ân, cũng tốt." Dù sao từ khi tới Dân Châu, hai tiểu nha hoàn này cũng không gặp gỡ với người, sợ là không tìm được đối tượng thích hợp. Nếu như vậy, trước tiên chậm một chút, chờ trở về Vọng thành lại nói.
Suy nghĩ của Lục Lưu quả thực cẩn thận hơn nàng.
Giang Diệu nói: "Vừa rồi chàng nói, hoàng thượng có ý định lập tiểu Hoàng Tử làm Thái tử?"
Lục Lưu gật đầu, nói: "Chỉ là dự định, còn chưa thực sự quyết định."
Chuyện này, chẳng lẽ Cảnh Huệ đế cố ý hỏi ý kiến của Lục Lưu? Nhưng nàng biết Lục Lưu sẽ không tỏ thái độ.
Tiểu Hoàng Tử còn chưa tròn tuổi, lúc này được lập thành Thái tử, đó là sự sủng ái cỡ nào?Cảnh Huệ đế có ý nghĩ này,ngoài việc yêu thương tiểu hoàng tử,điểm mấu chốt nhất,sợ là hắn thật sự động lòng với Tuyền tỷ tỷ... Đây là một chuyện tốt, ít nhất vị trí hoàng hậu của Tuyền tỷ tỷ mới có thể vững chắc, mà địa vị của tiểu Hoàng Tử cũng cao hơn. Người ta đều nói mẫu bằng tử quý (mẹ quý nhờ con), nhưng ở một số thời điểm, lại là tử bằng mẫu quý( con quý nhờ mẹ)... Giang Diệu sờ bụng của mình, trước khi nàng đến Dân Châu, Tuyền tỷ tỷ không động lòng với Cảnh Huệ đế, lúc này Cảnh Huệ đế ra sức lấy lòng địa vị, chẳng lẽ... Tuyền tỷ tỷ còn không động tâm sao?
Giang Diệu thấy phu quân mình nói việc Vọng thành nhàn nhạt như vậy, giống như không để ý đến, nhưng nàng có thể đoán ra, trong lòng hắn vẫn mong nhớ Cảnh Huệ đế. Dù sao đường đệ mà giống như thân huynh đệ. Giang Diệu nói: "Kỳ thực chuyện này, cũng không tránh khỏi nhất thời nóng lòng." Dù sao sau này Cảnh Huệ đế nhất định sẽ có nhiều hoàng tử, nếu sủng ái tiểu Hoàng Tử quá nhiều, có khi lại khiến hắn không thể lớn lên mạnh khỏe.
Lục Lưu không tiếp tục nói việc Vọng Thành cùng thê tử,chỉ thuận miệng tán gẫu chút việc khác.
Hưởng thụ thời gian ngắn ngủi an bình ở Dân Châu này.
Buổi tối Giang Diệu tỉnh lại, thấy Lục Lưu không ở bên người, nhất thời có chút không ngủ ngon. Đêm nay Bảo Lục gác đêm vừa nghe động tĩnh bên trong, liền đi vào, nhỏ giọng nói: "Vương phi muốn đi tịnh phòng?"
Ngườimang thai mỗi ngày sẽ đi tịnh phòng nhiều lần, Giang Diệu gật đầu, tùy ý Bảo Lục dìu nàng điqua, theo bản năng hỏi: "Vương gia đi đâu?"
Bảo Lục nói: "Vương gia nói bây giờ có chút công vụ phải xử lý,lúc này đi thư phòng, đợi xử lý xong sẽquay lại."
Giang Diệu khẽ vuốt cằm, cũng không có hỏi nhiều. Nhưng trong lòng có chút suy đoán, công vụ trọng yếu này, chắc có liên quan tới Vọng Thành. Nàng ngồi trên cái bô, nhớ người ở Vọng Thành, không biết sao, vốn đã quen dần với tháng ngày ở Dân Châu tháng ngày, hiện nay lại rất nhung nhớ. Nàng cũng hiểu rõ, người như Lục Lưu, cũng không thích hợp với địa phương nhỏ Dân Châu thuần phác, yên tĩnh an lành địa phương nh.
sẽ có một ngày, hắn sẽ trở lại đúng với vị trí của mình...
Sau khi tiếng gõ mo canh ba vang lên, Giang Diệu mới nghe được âm thanh sột soạt cởi quần áo, sau đó liền có động tĩnh lún giường rõ ràng. Khi bụng của nàng dần dần lớn lên,tuy hai người vẫn ngủ cùng giường, nhưng mỗi người một cái chăn, lúc này, Giang Diệu lặng lẽ chui ra khỏi chăn, tìm được eo của nam nhân bên cạnh.
"... Còn chưa ngủ?"
Lục Lưu cầm tay của thê tử, đem người ôm tới trong lồng ngực, cẩn thận chút một từng tí một tránh khỏi bụng lớn, động tác ôn nhu khác thường.