Ứng Tinh Quyết đã đi hết mấy chỗ dưới khe nứt và lần nào cũng tìm thấy được những con bọ màu đen, nhưng tất cả đều có thể được giải quyết bằng cảm giác.
Rõ ràng loại bọ đen này vẫn còn mang đến uy hiếp cho cảm giác của anh, song xử lý lại vô cùng đơn giản, chuyện này làm trong thâm tâm Ứng Tinh Quyết mơ hồ cảm thấy quái dị.
Bọ đen chỉ có thể được phát hiện bằng cảm giác, Ứng Tinh Quyết mang theo ống nghiệm trong lần cuối cùng đi xuống và nhét đầy bọ đen trong ống.
Ống nghiệm này làm từ chất đặc biệt, bản thân nó được sử dụng để chứa một số tinh thú thí nghiệm nên chống ăn mòn, chịu áp lực, chịu được cả nhiệt độ cao và thấp.
Ban đầu anh nghĩ rằng những con bọ đen sẽ phản kháng, khi chúng đi vào ống nghiệm là ngay lập tức tạo thành một đám sương mù đen. Từ khi bị nhốt, chúng chỉ biết ở trong ống nghiệm đảo quanh ngốc nghếch, dường như hoàn toàn không có lực tấn công.
Nhưng nhưng tinh thú và người trong quân đội rơi xuống thì hoàn toàn biến mất dưới đây, không nhìn thấy gì cả, cơ mà Ứng Tinh không bao giờ tin rằng chẳng liên quan gì với những thứ này. Anh cầm lọ có đám bọ đen cuối cùng còn lại và chờ dưới vực thẳm trong một thời gian dài. Cơ mà đám bọ đen vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ đảo quanh thành trong của ống nghiệm. Cuối cùng Ứng Tinh Quyết dùng cảm giác của mình quấn lấy ống nghiệm này không chúng cơ hội đi ra, lúc này mới mang theo ống nghiệm đi lên.
“Chỉ huy Ứng, xử lý xong tinh thú phía dưới rồi?” Thấy Ứng Tinh Quyết đi lên từ phía dưới, đội trưởng của quân khu hỏi.
Ứng Tinh Quyết cất ống nghiệm kỹ không để cho bọn họ nhìn thấy rồi gật đầu tỏ vẻ chấm dứt.
Mấy ngày nay khi anh xử lý “tinh thú” dưới vực sâu, những người khác trong đội chủ lực của trường Quân sự Đế Quốc được Ứng Nguyệt Dung mang đi phòng tuyến khác để rèn luyện.
Sau khi Ứng Tinh Quyết trở về đã lấy ống nghiệm ra, bên trong vẫn là một đoàn sương đen như lúc đầu. Anh đặt ống nghiệm bên hông của mình chỉ để lộ một nửa rồi sau đó đi ra khỏi phòng.
Mấy giờ sau Ứng Nguyệt Dung dẫn đội trở về, cả người có hơi thở giết chóc của bọn Cơ Sơ Vũ còn chưa rút đi.
“Đã xử lý tinh thú dưới vực sâu rồi?” Ứng Nguyệt Dung liếc mắt một cái đã phát hiện thí nghiệm bên hông Ứng Tinh Quyết, “Đây là cái gì?”
“Vẫn chẳng tìm được người của quân khu.” Ứng Tinh Quyết cúi đầu kéo ra một chút, cho hay, “Không khí Sao Huyễn Dạ.”
Khi nói lời này, Ứng Tinh Quyết ánh mắt đảo qua Ứng Nguyệt Dung và đội chủ lực trường Đế Quốc bên cạnh. Dù bọn họ ngạc nhiên chuyện anh mang theo một ống nghiệm chứa không khí nhưng cũng không bắc bẻ lại, hiển nhiên không thấy được sương đen trong ống nghiệm.
“Lần này vết nứt đột nhiên xuất hiện cản trở được một nhóm lớn tinh thú tấn công. Chúng ta lấy mấy khe nứt thăm thẳm làm tuyến đường chỉnh lại mặt phòng hộ, tạm thời có thể chống lại tinh thú bạo động.” Ứng Nguyệt Dung không để ý chuyện ống nghiệm, chỉ cho hay, “Hai ngày sau các em đi Sao Tây Tháp, trận đấu sắp bắt đầu nên không cần phải ở lại đây nữa.”
“Dạ.”
Chờ Ứng Nguyệt Dung vừa đi, mấy người trường Đế Quốc mới buông lỏng và nhìn về phía Ứng Tinh Quyết.
“Sao đột nhiên nhớ tới chuyện nhặt một ống không khí?” Cơ Sơ Vũ hỏi anh, lúc trước lần đầu tiên tới Sao Huyễn Dạ, cậu ta vẫn chưa thấy Ứng Tinh Quyết có hành động này. Lần này có cái gì khác đây?
Ứng Tinh Quyết kéo toàn bộ ống nghiệm ra: “Không có gì, hôm nay lấy được ở dưới vực sâu.”
Một vài người nghe vậy bèn nghĩ rằng anh dùng để nhắc nhở bản thân.
Ứng Tinh Quyết nhìn bọn họ trở về phòng mình, đoạn, giơ tay chạm vào ống nghiệm bên hông, bọn họ không nhìn thấy gì sất.
Trong nháy mắt, Ứng Tinh Quyết vẫn cho là cảm giác của mình có vấn đề, nhưng cúi đầu nhìn một đám sương đen bên trong ống nghiệm lại thấy chúng mang đến cho anh cảm giác quen thuộc, không thể giả được.
...
Sao Tây Tháp.
Vệ Tam cho cơ giáp giẫm lên một chiếc cơ giáp khác trong nước, nhìn Liêu Như Ninh còn đang giãy dụa ở bên trong: “Thiếu gia, cậu có ổn không đó? Sợ cái này sợ cái kia.”
Liêu Như Ninh giãy dụa để lộ ra một cái đầu: “Cơ giáp của cậu có lợi, tôi chỉ cần luyện tập thêm một chút là được.”
“Đã bao lâu rồi, còn vài ngày nữa là thi đấu đó.” Vệ Tam vừa nói xong, Liêu Như Ninh đã đưa tay nắm lấy chân cô, kéo cô xuống nước.
Hai người trong môi trường nước biển đánh nhau, Vệ Tam thiếu chút nữa ăn thiệt nên xoay người, ấn đầu Liêu Như Ninh xuống.
Rõ ràng Liêu Như Ninh ở trong khoang cơ giáp, cơ thể không ở trong nước, nhưng cậu ta vẫn đơ người lại.
Vệ Tam nắm lấy giây này đá cậu ta xuống rồi lập tức vọt lên.
Cô đứng bên hồ chờ một lúc thì Liêu Như Ninh mới xuất hiện trở lại dưới nước.
Vệ Tam: “Đây là chướng ngại tâm lý, sợ lạnh sợ nước, còn sợ dài mảnh. Thiếu gia, cậu mang dạng này ra đối đầu với người khác thì chắc chắn trăm phần trăm có vấn đề.”
Liêu Như Ninh đi lên, đi ra khỏi cơ giáp: “Biết rồi, mấy ngày nay lại luyện tập nhiều hơn.”
“Lúc trước ở đấu trường lạnh lẽo ấy cũng không thấy cậu có những vấn đề này dưới mặt băng.” Hoắc Tuyên Sơn bên cạnh vẫn còn nhìn, “Phải chịu kí.ch thích, khi đó có lẽ cậu mới không quan tâm đến những hoàn cảnh này.”
Liêu Như Ninh: “...”
Sau khi ba người huấn luyện xong thì chuẩn bị nghỉ ngơi. Trên đường họ nhìn thấy những người của trường Đế Quốc đi ra ngoài.
“Trường Đế Quốc có chuyện gì thế?” Vệ Tam quay đầu nhìn bọn họ.
“Đội chủ lực của họ vừa đến cửa.” Kim Kha cũng đến từ phía bên kia, “Bây giờ đi qua chào đón bọn họ.”
Liêu Như Ninh nhìn thành viên đội tuyển trường Đế Quốc đi ra ngoài: “Về từ Sao Huyễn Dạ mà đã nhanh thế á? Tôi còn tưởng sẽ ở lại thêm vài ngày nữa, chờ tới hôm tranh tài luôn.”
“Sao Huyễn Dạ đột nhiên xảy ra một trận động đất, xuất hiện một số vết nứt vừa lúc chặn tinh thú. Họ cũng không cần phải dành quá nhiều thời gian ở đó.” Kim Kha đứng bên cạnh giải thích, “Nhưng ngay cả thế thì bọn họ cũng được coi là những người đã tới chiến trường, không biết sẽ có thay đổi thế nào.”
“Ở bên này chờ xem.” Hoắc Tuyên Sơn.
Ngoại trừ Ứng Thành Hà còn ở phòng làm việc, bốn người đứng kế bên tường chờ người của trường Đế Quốc đến.
Đội chủ lực của trường Đế Quốc được vây quanh với Ứng Tinh Quyết đi trước như thường lệ. Ngoại trừ anh, bốn người phía sau có mặt mày khác nhau, có nhiều sát khí và sắc bén.
“Chậc, lúc này mới đi được mấy ngày mà sao giống như biến thành một người khác thế này?” Liêu Như Ninh nhìn đội chủ lực của trường Đế Quốc, “Lúc trước Anh Thân Đồ cũng như vậy.”
Ánh mắt Kim Kha đảo tới lui giữa Ứng Tinh Quyết và Cơ Sơ Vũ, đây là lần thứ hai cả hai tới Sao Huyễn Dạ. Lần này chỉ ở năm sáu ngày khác với lần trước kéo dài đến một tháng, nhưng hiển nhiên chiến trường quân khu vẫn có ảnh hưởng đối với Cơ Sơ Vũ. Mà cậu hoàn toàn không nhìn thấy biến hóa gì từ trên người Ứng Tinh Quyết, phần bình tĩnh này không phải ai cũng có được.
“Trong ống nghiệm trên người anh ta có thứ gì màu đen?” Vệ Tam nhìn từ xa.
“Ai?” Hoắc Tuyên Sơn nhìn về phía bên kia, cuối cùng tầm mắt rơi xuống bên hông Ứng Tinh Quyết, “Đó không phải là ống nghiệm trong suốt à? Không có gì trong đó.”
Kim Kha và Liêu Như Ninh cũng bị hấp dẫn bởi cuộc trò chuyện của họ. Họ nhìn vào ống nghiệm lấp ló bên hông Ứng Tinh Quyết và nhất trí cho rằng đó là một ống nghiệm trong suốt, chẳng có gì.
“Vệ Tam, thì ra cậu mù màu thật.” Liêu Như Ninh khẳng định, “Khó trách lớp phủ cơ giáp trước kia của cậu xấu đau như vậy.”
“Các cậu mới mù màu.” Vệ Tam kiên quyết không thừa nhận việc màu mù của mình. Chờ cô còn muốn nhìn kỹ thì bị Cơ Sơ Vũ chặn tầm mắt, cậu ta đứng ở bên cạnh Ứng Tinh Quyết nói nhỏ cái gì vừa lúc chặn ngang ống nghiệm.
Sự trở lại của đội chủ lực của trường Đế Quốc đã thu hút sự chú ý của các trường khác. Ban đầu đội chủ lực của trường Đế Quốc mạnh hơn các trường, bây giờ còn đi đến chiến trường thực chiến, tất cả mọi người nhìn thấy rõ sự thay đổi của họ. Đột nhiên các đội chủ lực của mấy trường bắt đầu căng thẳng.
“Ngày mai sẽ thi đấu, trận đấu này không có đợt rét đậm rét nhẹ gì, thi đấu cho đàng hoàng. Tuy rằng thực lực các em rất đáng lo.” Giải Ngữ Mạn nhìn mấy người, “Nhưng mà miễn cưỡng còn có thể lọt vào mắt, tôi cũng không có hy vọng gì chỉ cần các em thắng trường Đế Quốc là được.”
Một số người: “...” Quá hay chữ chỉ cần.
“Cô à, cô có cần nước gừng không?” Liêu Như Ninh giơ tay lên hỏi.
“Tôi muốn cái này làm gì?” Giải Ngữ Mạn liếc cậu ta một cái, bà vẫn chưa phản ứng kịp.
“Giải say rượu á cô.” Vệ Tam chủ động trả lời.
Giải Ngữ Mạn đuổi theo đá hai người đá khắp sân huấn luyện: “Không có niềm tin vô địch thì mỗi ngày mấy em phấn khởi cái gì?”
...
Trận đấu Tháp Tây bắt đầu, các vấn đề của ký giả truyền thông tương đối hiền lành chủ yếu bởi vì có mấy trường xém tí nữa đã không ra ngoài được ở lần trước, lần này giống như một cuộc thi sau lúc thoát khỏi tai nạn.
Kim Kha đứng ở giữa hỏi vài người: “Lần này đến lượt ai bốc thăm.”
“Tôi.” Hoắc Tuyên Sơn trả lời.
“Hy vọng có thể rút được tàu biển vũ trụ.” Liêu Như Ninh chắp hai tay lại rồi bái lạy hướng lên bầu trời.
Ánh mắt Vệ Tam vẫn không ngừng lia về phía Ứng Tinh Quyết. Lần trước không thấy rõ đồ vật bên trong ống nghiệm bên hông anh ta, lần này mượn cơ hội rút túi chuẩn bị chiến đấu, cô muốn nhìn cho rõ.
Nhưng mấy người trong đội chủ lực của trường Đế Quốc vẫn đứng bên cạnh Ứng Tinh Quyết, chặn ánh mắt của Vệ Tam.
“Trường Quân sự Damocles.”
Nhân viên đứng trước cái thùng và hét lên nhóm được hạng nhất của trận đấu trước để rút thăm.
“Mau đi mau đi.” Liêu Như Ninh đẩy Hoắc Tuyên Sơn qua.
“Bởi vì lần trước ở đấu trường lạnh lẽo chỉ có một trường quân sự đạt được thứ hạng, cho nên bốn trường khác dựa theo tổng điểm của ba trận đầu tiên mà tính. Người có điểm cao rút trước.” Nhân viên thông báo.
Hiện tại bên có tổng số điểm cao nhất vẫn là trường Đế Quốc với 30 điểm, tiếp theo là trường Damocles với 16 điểm và viện Bình Thông chỉ có 6 điểm. Trường Samuel đã giành được vị trí thứ hai và được 5 điểm trong trận đấu thung lũng mưa, trong khi South Pasadena chỉ có 1 điểm.
Vì vậy, thứ tự rút các túi chuẩn bị chiến đấu tại đấu trường Tháp Tây sẽ lần lượt là trường Damocles, trường Đế Quốc, viện Bình Thông, trường Samuel và trường South Pasadena.
Những người rút thăm của các trường khác từ đầu đến cuối toàn là một người, Vệ Tam chỉ chờ Ứng Tinh Quyết đi ra. Cô từng bước từng bước di chuyển ra ngoài vừa lúc có thể nhìn thấy toàn cảnh nơi rút túi chuẩn bị chiến đấu. Chỉ cần Ứng Tinh Quyết đi qua là cô nhìn thấy ống nghiệm đặt bên hông anh ngay.
Ống nghiệm gì mà cũng được đưa vào sân.
Sau khi nhân viên gọi trường Đế Quốc, Ứng Tinh Quyết đúng thật đi ra từ trong đội. Vệ Tam nhìn chằm chằm bên hông anh không dám dời mắt, đợi đến khi anh ta đi phía sau Hoắc Tuyên Sơn thì cô mới nhìn thấy ống nghiệm kia.
Đúng là màu đen, cô không hoa mắt. Vệ Tam nhìn chằm chằm vào màu đen một hồi rồi đột nhiên phát hiện màu đen bên trong ống nghiệm đang di chuyển.
Hành động này làm Vệ Tam chợt nhớ tới đám sương đen lúc trước nhìn thấy ở khoang mô phỏng, cũng là màu đen, cũng có thể di chuyển, chỉ khi đến gần mới thấy rõ đó là côn trùng.
Vệ Tam: “...”
Khi cô nhìn chằm chằm vào người ta, Ứng Tinh Quyết cùng lúc bắt được mấy ánh mắt đảo quanh người anh. Nhưng chờ anh giả vờ lơ đãng quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy Vệ Tam nhìn chằm chằm vào ống nghiệm bên hông mình, không hề che giấu.
Ứng Thành Hà khẽ chọc Vệ Tam, miệng nhúc nhích thật nhẹ, nói nhỏ nhắc nhở: “Vệ Tam, đừng nhìn nữa.” Anh họ anh nhìn qua rồi kìa.
“Ống nghiệm bên hông anh họ cậu ấy, bên trong chứa bọ đen.” Vệ Tam đè thấp giọng nói với mấy người.
Ống kính quét qua làm mấy người trong đội chủ lực trường Quân sự Damocles đứng thẳng lưng, tạm dừng chuyện chau đầu ghé tai. Chờ ống kính dời đi, Ứng Thành Hà mới mở miệng hỏi: “Bên trong không có gì cả.”
Kim Kha quay đầu: “Tối hôm qua tớ hỏi thăm rồi, là Ứng Tinh mang theo một ống chứa không khí từ Sao Huyễn Dạ, bên trong không có gì. Nếu có gì thì ban tổ chức sẽ không để anh ta mang vào.”
“Có mà.” Vệ Tam nhìn chằm chằm vào ống nghiệm bên hông Ứng Tinh Quyết, nhấn mạnh, “Tớ đã thấy trong khoang mô phỏng của đường đua thung lũng mưa.”
Liêu Như Ninh cũng nhìn vào ống nghiệm bên hông Ứng Tinh Quyết, nó vẫn trong suốt, chả có gì cả: “Tất cả cảnh trong khoang mô phỏng đường đua thung lũng mưa được tôi luyện tập hết rồi, chưa từng thấy bọ đen.”
Hoắc Tuyên Sơn rút túi chuẩn bị chiến đấu xong, cậu ta còn nghĩ mấy người cùng nhau mở ra xem lại phát hiện bọn họ im lặng dị thường: “Làm sao vậy?”
Mấy người đứng cùng một chỗ làm bộ mở túi chuẩn bị chiến đấu, Kim Kha hỏi Vệ Tam: “Trong khoang mô phỏng mới?”
“Không phải, là cũ.” Vệ Tam Áp hạ thấp giọng, “Sau khi đi vào thì một đoàn sương đen bay về phía tớ, tất cả đều là bọ nhỏ xíu xiu, không biết giống gì. Tớ còn chưa kịp ra tay thì khoang mô phỏng đã nổ tung.”
Kim Kha cau mày: “Tất cả tụi mình không thấy được không có nghĩa là không có. Tranh tài trước đã sau đó bàn tiếp.”
Hoắc Tuyên Sơn nhìn qua mọi người với thông tin nửa vời. Cậu ta mở danh sách của túi chuẩn bị chiến đấu ra. Bỗng bây giờ bên phía Samuel truyền đến một sự xáo trộn.
“Ha ha, tàu biển là của chúng tôi và chức vô địch này cũng phải là của trường Quân sự Samuel.” Shaω Eli nhìn vào danh sách của túi chuẩn bị chiến đấu rồi tự tin phát biểu.
Liêu Như Ninh nghe vậy bèn nhìn về phía danh sách Samuel, quả nhiên có một chiếc tàu biển vũ trụ: “Bị bọn họ rút trúng rồi.”
Nhìn vào túi chuẩn bị chiến đấu được rút ra từ trường Damocles, chỉ có thể nói là tầm thường.
Trong mấy trường, trường Đế Quốc rút túi chuẩn bị chiến đấu tệ nhất, không có đồ gì để dùng.
Tâm tư Ứng Tinh quyết không ở trên túi chuẩn bị chiến đấu, đầu ngón tay anh đặt trên ống nghiệm bên hông. Vừa rồi ánh mắt Vệ Tam đã bị anh nhìn thấy, nó hoàn toàn không giống những người khác, không phải ánh mắt nhìn một ống nghiệm trống rỗng.
Và có tầm nhìn của những người khác trong năm trường quân sự cũng liên tục rơi vào ống nghiệm này.
Ứng Tinh Quyết một lần nữa khẳng định bản thân mình không có vấn đề gì, khí tức chán ghét kia tồn tại thật sự nhưng không phải ai cũng biết.
Anh hạ mắt nhìn xuống đất, giả sử Vệ Tam có thể nhìn thấy thật thì điểm chung lớn nhất của cô và mình chính là cấp bậc cảm giác.
Trong nháy mắt Ứng Tinh Quyết nhớ lại mấy khoang mô phỏng của đường đua thung lũng mưa có vấn đề ở cấp 3S, còn có khí tức truyền đến từ khoang mô phỏng trong phòng huấn luyện Vệ Tam lúc đó. Có thứ gì đó đang nhắm vào cấp siêu 3S.
Chỉ là anh nghĩ không ra vì sao lần đó Vệ Tam ở trong khoang cơ giáp của anh thì trên người cô cũng truyền đến khí tức nhàn nhạt y như luồng tà khí đó.
Khi đó Ứng Tinh Quyết theo bản năng ra tay, giống như năm đó anh ra tay đánh chết y tá kia, cũng giống với nhắm vào bác sĩ nọ lúc trước ở bệnh viện Sao Phàm Hàn. Toàn bộ đều vì anh nhận thấy được hơi thở đó.
Khi đó mùi này trên người Vệ Tam vô cùng nhạt, thậm chí đến bây giờ anh còn hoài nghi có phải mình bị thương nặng mới sinh ra ảo giác hay không.
Đứng trước đội ngũ trường Đế Quốc, Ứng Tinh Quyết lặng lẽ phóng cảm giác, bao phủ lên mỗi người, cố gắng tìm người khác ngoại trừ Vệ Tam đang dò xét mình.
Không có gì bất thường.
Thay vào đó, đội chủ lực của trường Damocles thỉnh thoảng nhìn về phía anh.
Kim Kha ho một tiếng, hạ giọng nhắc nhở: “Sắp vào rồi, đừng phân tâm.”
Trường Quân sự Damocles là nhóm đầu tiên vào trận, Kim Kha dẫn bọn họ đi vào.
Ngay sau khi hàng rào mở ra, đội Damocles bước vào trường đấu Tháp Tây. Họ thấy gió biển phả vào mặt, không lạnh, thậm chí mang theo tí thoải mái.
Kim Kha mở bản đồ ra cúi đầu nhìn một hồi mới nói: “Điểm đích ở giữa hòn đảo này, có một số con đường có thể đi qua nhưng tất cả đều đi đường biển, cái này thích hợp cho đội đã có tàu biển vũ trụ. Còn có đường đi dọc theo vách đá hơn phân nửa, cuối cùng đi qua một đoạn đường biển nhỏ là có thể đến đảo đích.”
“Chúng ta đi đường nào?” Ứng Thành Hà hỏi.
“Cái này phải xem có cướp được tàu biển hay không.” Kim Kha ngẩng đầu đáp.
“Vậy tụi mình phải đợi ở đây?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi cậu ấy.
Kim Kha lắc đầu: “Tụi mình đi trước, đi đối phó với tinh thú, đừng vội chuyện cướp tàu biển.”
Trường Damocles chọn một con vách đá lộn xộn, nó không đủ vững chắc vì có đủ loại đá lớn đá nhỏ. Cho dù đó là người đi bộ hoặc lái cơ giáp thì chẳng đi ổn định được.
Đội tuyển phía sau duy trì đội hình 5 người một đội, đi vô cùng cẩn thận.
“Xem ra chuyện thành viên đội tuyển trường bị loại ở đầu trận đấu trước đã ảnh hưởng rất lớn đối với người của trường Quân sự Damocles.” Người giải thích mới thay thế Ứng Nguyệt Dung, người này ngồi bên cạnh cho hay, “Nhưng mà có đôi khi quá cẩn thận ngược lại là liên lụy.”
Ngư Thiên Hà cười cũng chẳng nói nhiều, ánh mắt bà dừng ở lối vào sân thi đấu, còn chưa nhìn tới ống kính trường quân sự.
Dù sao sinh viên trường quân sự không chỉ có thể lực mạnh hơn người bình thường mà còn trải qua rất nhiều huấn luyện, nên trường Damocles đi bộ nửa tiếng sau là đã thích nghi với con đường đá lộn xộn.
“Không phát hiện tinh thú bay.” Liêu Như Ninh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, “Khi nào chúng ta mới gặp được tinh thú đây?”
“Ở gần đây không có tinh thú.” Kim Kha kéo Vệ Tam còn đang thất thần rồi mới mở miệng nói.
Liêu Như Ninh đi trước hơi chán chường, còn chưa quay đầu nói chuyện, dưới chân cậu ta bỗng nhiên giẫm trúng một thứ mềm nhũn. Loại cảm giác này…
Ngay lập tức làm cho cậu ta nhảy cao vài mét và kèm theo đó một tiếng kêu thảm thiết.
Kim Kha còn tưởng có chuyện gì đã xảy ra bèn lập tức cho mọi người dừng lại, cảnh giác canh phòng.
Mà Liêu Như Ninh nhanh như chớp rơi xuống rồi ôm Hoắc Tuyên Sơn không chịu lơi tay.
Mọi người đứng tại chỗ chờ đợi một lúc, cuối cùng có một con rắn trườn ra khỏi một tảng đá lớn phía trước, nó dữ tợn thè lưỡi ra với bọn họ.
“... ”
Con rắn này là quá bình thường, không phải là một con tinh thú, đúng là làm mọi người sợ bóng sợ gió một trận.
Mặt Liêu Như Ninh tái nhợt, hai chân rời khỏi mặt đất, đu người kẹp hoắc Tuyên Sơn, hoàn toàn không để ý thành viên đội tuyển trường phía sau nhìn cậu như thế nào.
Kim Kha nhìn chằm chằm vào con rắn: “Chỉ là một con rắn biển, tiếp tục đi thôi.”
“Đây là rắn biển Tháp Tây, chúng sẽ xuất hiện theo nhóm.” Đinh Hòa Mỹ của đội tuyển trường lên tiếng, “Chỉ huy chính, tôi nghĩ chúng mình nên đi nhanh hơn.”
Liêu Như Ninh vừa nghe thì mát lạnh cả lưng: “Chị, sao chị biết chúng sẽ thành đàn?”
“Tôi là người Sao Tây Tháp.” Đinh Hòa Mỹ gãi gãi mặt, “Loại rắn biển này có thể chui vào cơ giáp rồi phá hủy cấu trúc bên trong; đôi khi sẽ theo đường ống thông gió để bò vào khoang cơ giáp; chưa kể là còn có độc. Gần đây là lãnh thổ của tụi nó, dù ở đất liền hay nước biển vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng tụi nó.”
Không phải tinh thú nhưng rắc rối hơn tinh thú.
Liêu Như Ninh nắm lấy tay Hoắc Tuyên Sơn không buông: “Cậu dẫn tôi bay lên giữa trời đi.”
Hoắc Tuyên Sơn không chút lưu tình rút tay mình ra: “Hết thảy nghe sắp xếp.”
Kim Kha cũng không biết rắn biển Tháp Tây, thứ cậu chú ý đều là tinh thú nên chỉ có thể hỏi Đinh Hòa Mỹ thông tin về loài rắn biển này.
Đinh Hòa Mỹ nhanh chóng nói đại khái một chút nhưng bên kia đã có những con rắn biển bò ra liên tục khỏi khe đá, nhìn chằm chằm vào đám khách không mời này.
“Sao càng sợ cái gì thì nó càng tới vậy trời?” Liêu Như Ninh lay lay Hoắc Tuyên Sơn, không chịu buông tay, “Kim Kha, mau nghĩ biện pháp đi!”
“Tôi có thể làm gì, xông qua thôi.” Kim Kha lắc đầu, “Tất cả phải tiết kiệm một chút năng lượng.”
Hiện trường trực tiếp
“Trước khi đến đã nghe nói trường Quân sự Damocles kém may mắn, không ngờ lại kém nhường này.” Người giải thích mới, Lộ Chính Tân, xuất thân từ viện Bình Thông, cười nói, “Đấu trường Tháp Tây có diện tích lớn như vậy nhưng chỉ có nơi này có rắn biển Tháp Tây, nhưng mà bọ họ cứ phải đụng trúng. Cô Ngư, cô cho rằng trong bọn họ có ai bị loại bởi vì cái loại không phải tinh thú này không?”
Ngư Thiên Hà liếc nhìn vào màn hình của trường Damocles: “Không có gì xảy ra thì không ai biết kết quả.”
Lộ Chính Tân cười cười, cũng chẳng nói gì.
Rắn biển trong đám đá lổn ngổn càng tụ về nhiều, Kim Kha nhìn đội tuyển trường phía sau rồi nói dứt khoát bảo: “Tất cả chiến sĩ độc lập hạng nhẹ tiến vào cơ giáp, mang theo cơ giáp sư và chỉ huy rời đi.”
“Mấy chiến sĩ độc lập khác thì sao?” Liêu Như Ninh khiếp sợ, “Tôi không muốn ở lại phía dưới!”
“Nếu không...” Kim Kha suy nghĩ một chút, “Hai chiến sĩ độc lập còn lại cứ kéo chân chiến sĩ độc lập hạng nhẹ.”
Hoắc Tuyên Sơn: “...”
Mỗi một người lái cơ giáp hạng nhẹ của nhóm phải gánh sức nặng cơ thể không nên gánh. Họ bay giữa không trung, mỗi tay mang theo một người, còn hai chân mình thì bị hai người khác túm lấy.
Vệ Tam và Liêu Như Ninh nắm lấy chân Hoắc Tuyên Sơn, đi nhờ xe giống như các thành viên đội tuyển trường phía sau đi.
“Mẹ kiếp, trên mặt biển toàn rắn không là rắn!” Liêu Như Ninh cúi đầu nhìn xuống rồi mặt muốn tái xanh.
Mắc ói quá!
Đinh Hòa Mỹ bay về phía trước với đội của mình, chợi nhớ lại một điều nên không thể bay cao lên và nói: “Chỉ huy chính, quên nói với cậu là những con rắn biển Tháp Tây này sẽ mượn lực để nhảy, đừng có bay quá thấp.”
Ngay sau kết thúc lời này, mấy con rắn trên đá lộn xộn và trên biển xoắn cơ thể của chúng rồi bắt đầu nhảy lên.
Làm Liêu Như Ninh bị hù đến mức sợ mất mật, kêu loạn gào khóc ở giữa không trung.
“Ầm ĩ quá.” Vệ Tam đá Liêu Như Ninh, “Tụi nó không nhảy tới đâu.”
Liêu Như Ninh cúi đầu nhìn chằm chằm vào những con rắn biển trên tảng đá lộn xộn kia, càng nhìn càng không thích hợp, thế rồi cậu ta gào càng to hơn “Mẹ kiếp! Chúng càng nhảy càng cao.”
Vệ Tam nhìn xuống thì thấy mấy con rắn biển đang tiếp sức nhảy với nhau. Con này nhảy lên một đoạn cao xong là con còn lại đã nắm lấy thời cơ quăng mình lên con nọ, mượn lực nhảy cao hơn, bên cạnh đó còn có mấy con rắn khác chờ mượn lực.
“Tụi này còn đáng sợ hơn tinh thú!” Liêu Như Ninh ước gì có thể co chân mình lại thành một cục.
Kim Kha luôn sử dụng cảm giác để liên kết với các chỉ huy khác, giữ cho toàn bộ đội ngũ ở trạng thái cân bằng và cùng một lúc truyền lệnh.
Cậu ngẩng đầu và nhìn lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Có sự xuất hiện của những con tinh thú trên đó.
“Không phải nói gần đây không có à?” Liêu Như Ninh vừa nghe liền biết mình tèo rồi.
“Bị tầng mây dày che mất.” Kim Kha bất đắc dĩ thông báo, “Chỉ sợ chúng ta phải đi xuống thôi.”
Sắc mặt Liêu Như Ninh trắng bệch: “Những con rắn này sẽ chui vào trong cơ giáp, đến lúc đó cũng bò luôn vào khoang cơ giáp thì tính sao giờ?”
“Tật xấu nhiều quá.” Vệ Tam dùng một cước đá cậu ra xuống, chính mình cũng buông tay ra.
Mặc dù ở giữa không trung và đã vào trong cơ giáp, nhưng tiếng thét chói tai của Liêu Như Ninh vẫn truyền đến từng ngõ ngách.
Vệ Tam đã rút đao trên đường rơi xuống, cô tăng tốc rơi. Trong nháy mắt đó, cô cắm đao tu di vào nước biển trước Liêu Như Ninh rơi xuống biển.
“?”
Liêu Như Ninh cho rằng mình rơi xuống nước là lập tức sẽ bị vô số rắn biển Tháp Tây quấn lấy, kết quả là mặt biển bị đóng băng ngay.
Vệ Tam chậm rãi rút đao tu di ra: “Đi thôi.”
Biển rộng như thế đã bị đóng băng ngay. Các thành viên của đội tuyển trường theo sau họ và nhanh chóng chạy về phía trước. Trên cao đột nhiên xuất hiện một đống tinh thú bay có đẳng cấp không cao nhưng nhiều, chiến sĩ độc lập hạng nhẹ bị buộc phải đối phó với chúng trên bầu trời.
“Có lửa không? Làm một cái súng phun lửa.” Vệ Tam quay đầu hỏi Ứng Thành Hà vừa mới xuống.
Ứng Thành Hà: “... Dựa theo trước đây thì anh chắc chắn từ chối, nhưng hiện tại khái niệm của anh về cơ giáp sư đã mơ hồ. Cơ giáp sư là một nghệ nhân, cái gì cũng nên biết một tí.
Mang theo cơ giáp sư của trường, Ứng Thành Hà đã đi cải tạo súng, dùng vũ khí nóng trong cấp A để tạo ra súng phun lửa.
Phải nói rằng thủ thuật này có hiệu quả, họ phun vào một lần là đốt cháy những con rắn biển Tháp Tây đang bò lên.
Vệ Tam phụ trách dùng đao tu di đóng băng mặt biển, Hoắc Tuyên Sơn trên không trung bị đông đảo tinh thú bay cấp thấp quấn lấy nhưng cũng không hoàn toàn ra tay, mà đạp tinh thú thẳng xuống cho Liêu Như Ninh phía dưới tiếp nhận.
Loại băng hỏa cùng lúc này, thêm chuyện một đám cơ giáp sư đi cải tạo vũ khí trang bị không chút do dự, làm cho khán giả, người giải thích và các thầy cô bên ngoài ống kính trực tiếp nhìn ngây người.
Ánh mắt Lộ Chính Tân dừng lại trên đao dài của Vệ Tam: “Thanh đao này của em ấy khá thú vị, tôi thấy có thể lọt vào top 10 trên bảng xếp hạng vũ khí cấp 3S. Cô Ngư, cô cảm thấy bên trong có thêm vật liệu gì mới có được loại thuộc tính này?”
Ngư Thiên Hà thản nhiên nói: “Chắc là băng kim.”
“Bình thường dùng vũ khí bằng băng kim thì cũng như cung của Hoắc Tuyên Sơn, lúc nào cũng lộ lên khí lạnh. Của Vệ Tam đây không giống lắm, bình thường càng giống đao dài phổ thông hơn.” Lộ Chính Tân lắc đầu.
“Cái này anh cần phải hỏi cơ giáp sư làm vũ khí cho em ấy.” Ngư Thiên Hà nhìn người trong màn hình, “Có quá nhiều tài liệu với thuộc tính có thể trộn lẫn cùng một chỗ, trừ phi cơ giáp sư chế tạo vũ khí chủ động thông báo, bằng không những người khác chẳng thể biết được.”
“Cô Ngư cũng không biết?”
“Không biết.”
Tập Hạo Thiên nghe hai người nói chuyện thì theo bản năng nhìn về phía Ngư Thiên Hà, hôm nay cô ấy giải thích hơi ít.
...
Không có tinh thú cấp cao, chỉ là số lượng tinh thú bay trên cao nhiều, cộng thêm bên dưới có rắn biển Tháp Tây làm đội ngũ Damocles thấy khó nan giải. Hiện tại rắn biển được giải quyết nên cũng không có gì quan trọng, người bên dưới nhanh chóng tiến về phía trước.
Cuối cùng cũng không gặp lại rắn biển, qua nửa tiếng, Hoắc Tuyên Sơn dẫn theo chiến sĩ độc lập hạng nhẹ của trường đuổi kịp phần lớn đội ngũ.
Liêu Như Ninh còn hoảng hốt, một lần nữa giẫm lên tảng đá lộn xộn, cậu ta sợ rắn biển Tháp Tây lại xuất hiện.
Vệ Tam liếc cậu ta một cái: “Tôi thấy hồi nãy lúc cậu đi đốt cũng hăng hái lắm.”
“Tôi không sợ áp lực sợ hãi, kiên trì chiến đấu trên mặt trận chiến đấu.” Liêu Như Ninh tự mình cảm động.
“Nói ít một chút.” Vệ Tam vỗ vỗ bả vai cậu ta.
“Tại sao?” Liêu Như Ninh ngu ngơ.
Ứng Thành Hà cũng vỗ vỗ bả vai cậu: “Cậu là dạng mỏ quạ, không biết sao?”
Liêu Như Ninh không thừa nhận: “Trước đây tôi nói trường Đế Quốc sẽ rút trúng tàu biển vũ trụ, cũng không thấy bọn họ rút trúng. Không phải là bị nhóm người Samuel rút à.”
“Có khác nhau sao?” Kim Kha lướt qua, “Không chừng bây giờ trường Đế Quốc đã cướp đi tàu biển rồi cũng nên.”
Cuối cùng Hoắc Tuyên Sơn vỗ vỗ bả vai cậu rồi lắc đầu đi về phía trước.
Liêu Như Ninh rơi sau lưng, đột nhiên phản ứng lại: “Trường Quân sự Đế Quốc cướp tàu biển vũ trụ? Nếu họ cướp nó thì tụi mình làm gì giờ? Có đi cướp hay không?”
“Cướp!” Bốn người phía trước đồng loạt trả lời.
...
“Đám người này thật đúng là...” Hạng Minh Hóa nhìn người của trường Damocles qua màn hình. Ban đầu ra tay cướp tàu biển vũ trụ thì không chỉ lãng phí thời gian chờ Samuel tiến vào, hơn nữa còn có khả năng cướp xong lại bị trường khác cướp đi nửa đường.
Bây giờ trường Damocles muốn làm bên ra tay cuối cùng.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Phải làm sao đây? Cô ấy cứ nhìn tôi, tôi có nên nhìn lại không?