Khi câu nói của Ứng Tinh Quyết vừa dứt, toàn bộ cảng lại liên tiếp vang lên tiếng nổ.
“Là con đường nối cho tàu vũ trụ.” Kim Kha ngẩng đầu nhìn phương hướng vụ nổ, “Tàu vũ trụ bên ngoài không cách nào dừng lại rồi.”
Ban đầu quân khu mất vài ngày để đến, bây giờ con đường nối của tàu vũ trụ đã bị thổi bay, thời gian cần thiết để đi vào tăng lên gấp đôi.
“Muốn cho tàu vũ trụ quân khu tiến vào, trước tiên cần phải sửa chữa con đường nối cho tàu vũ trụ, ít nhất phải mất một tuần.” Ứng Thành Hà nhìn ánh lửa ngút trời trong bầu trời đêm, lẩm bẩm nói, “Tôi sẽ không sửa cái này đâu đấy.”
Ứng Tinh Quyết nhìn lướt qua rồi dời tầm mắt: “Đi khu dân cư thôi.”
Kể từ khi họ dừng lại ở đây, con đường nối cho tàu vũ trụ đã bị thổi bay luôn biên giới, hễ mà đi vào là coi như chết chùm.
Các sinh viên quân sự rời khỏi bến cảng, ven đường còn kiểm tra tình hình của người dân.
Động tĩnh các máy bay lớn phát nổ ở không trung trong bến cảng không nhỏ, theo lý thuyết cư dân gần đó có thể bị đánh thức và sẽ chạy ra để xem chuyện gì xảy ra; nhưng tới giờ chả có ai đi ra, thậm chí chả có bao nhiêu cái đèn sáng lên.
“Không thể nào ngủ sâu như vậy được.” Liêu Như Ninh nhìn về phía mấy tòa nhà dân cư tối tăm bốn phía và nói với vẻ ngạc nhiên. Những cư dân bình thường không còn nhận thức được nữa, một trận ồn ào thế thì họ phải nghe chứ, ít nhất còn mở đèn sáng lên xem sao.
Cậu ta vừa nghĩ như vậy xong thì có một hộ gia đình trong tòa nhà chung cư đột nhiên bật đèn, cùng lúc đó có tiếng con nít la hét đau cả tai từ gia đình đó.
Mọi người bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía gia đình nọ, ngay khi bọn họ chuẩn bị lên lầu thì có một người dẫn đầu nhảy ra ngoài. Người này chỉ nhảy mấy cái đã vọt lên lầu, tốc độ cực nhanh, chỉ nhìn thấy được bóng đen không ngừng trèo tới.
Là Vệ Tam.
Cô là người đầu tiên leo lên tòa nhà và trèo tường vào cửa sổ nhà người ta.
Hoắc Tuyên Sơn là người thứ hai đi theo phía sau, đi vào cùng với cô.
“Nhóc con?” Khi Hoắc Tuyên Sơn tiến vào chỉ nhìn thấy một đứa trẻ mặc đồ ngủ co rúm trong góc, ước chừng chỉ có bốn năm tuổi, đứa nhóc tự ôm mình khóc, trên mặt đất chỉ có một con dao dính máu và vết máu đầy đất, còn Vệ Tam thì đã đi đâu mất.
Hoắc Tuyên Sơn cũng không lo lắng cho Vệ Tam, cậu ấy đi về phía đứa nhỏ rồi ngồi xổm xuống: “Không sao đâu, anh dẫn em ra ngoài nha.”
Cơ thể đứa trẻ vẫn còn co giật, có lẽ vì sợ hãi, nó cúi thấp đầu cứ mãi run. Hoắc Tuyên Sơn ôm đứa trẻ đi đến cửa sổ, một tay kéo cửa sổ và chuẩn bị xuống.
Lúc này đứa bé được bế đang dựa vào vai Hoắc Tuyên Sơn bỗng nhiên cắn về phía cậu ta, mục tiêu là động mạch cổ của cậu.
Không có bất kỳ vũ khí gì, đứa trẻ chỉ có một cái răng như thể chỉ cắn một món ăn gì đó, thậm chí còn chả có sát khí trên cơ thể. Hoắc Tuyên Sơn hoàn toàn không phát hiện ra, cậu ta một lòng muốn bế đứa bé xuống.
“A!”
Đứa trẻ hét lên bên tai Hoắc Tuyên Sơn làm cậu ta giật mình, thế là cậu ta bất chấp không bám vào tòa nhà mà đã nhảy thẳng từ trên cao xuống. Cậu ta quay đầu và thấy đứa trẻ đang đau đớn lắc đầu mình.
Dạng này...
Hoắc Tuyên Sơn rơi xuống đất rồi nhìn về phía chỉ huy của mấy đội chủ lực, rõ ràng đứa bé bị chỉ huy dùng cảm giác tấn công.
Kim Kha nhìn Ứng Tinh Quyết, cậu ấy không nhìn ra đứa nhỏ Hoắc Tuyên Sơn ôm có vấn đề, chỉ nhận thấy vừa rồi Ứng Tinh Quyết ra tay nên nó mới hét ầm lên.
“Chỉ huy Ứng?” Hoắc Tuyên Sơn nhìn đứa bé, muốn anh ngừng tấn công bằng cảm giác.
Ứng Tinh Quyết ngước mắt lên, thu cảm giác lại.
Ngay sau khi cảm giác rời đi, tiếng la hét của đứa trẻ dừng lại, nhưng hành động của nó ngay sau đó là cắn Hoắc Tuyên Sơn ở gần nhất.
Hoắc Tuyên Sơn khẽ giật mình rồi đưa tay nắm lấy miệng đứa nhỏ, né chuyện nó cắn tới. Cậu ta ngẩng đầu nói một tiếng cảm ơn với Ứng Tinh Quyết.
Kim Kha đến gần, quan sát đồng tử của đứa trẻ, “Bọn họ cũng rơi vào thế giới mô phỏng?”
“Thế giới mô phỏng sẽ làm cho người ta tấn công người một cách chính xác như vậy?” Công Nghi Giác cũng đi tới, anh ta luôn cảm thấy sự tình càng ngày càng không đúng.
Trong khi họ vẫn đang suy nghĩ về chuyện đã xảy ra, Vệ Tam xách thẳng hai người và nhảy xuống khỏi lầu.
“Sao rồi?”
“Chết một người, một người còn sống, là vợ chồng.” Vệ Tam buông hai người xuống, “Người chồng cầm dao bếp giết vợ lúc nửa đêm, thần trí không rõ.”
“Các tiểu đội tiến hành dọn lầu.” Ứng Tinh Quyết rũ mắt trầm tư một lát và nói.
Đội tuyển trường bắt đầu dọn căn hộ trong khu dân cư dưới hình thức một đội nhỏ, ba thành viên của đội chủ lực thì ở lại bên dưới.
“Đừng nói là Sao Willard cũng bị người ta cài giới ảo chứ?” Công Nghi Giác cố gắng chống đỡ, nở nụ cười, “Làm sao mà được.”
Như thể nói như vậy thì chuyện vừa rồi xảy ra vì một lý do khác.
Những người từ trường Đế Quốc và trường Damocles không lên tiếng, tự mỗi người suy ngẫm.
“Toàn bộ Sao Willard bị cài thế giới ảo hết, chuyện này không có khả năng được.” Dự cảm xấu trong lòng Công Nghi Giác càng ngày càng mạnh, anh ta nghiến răng, “Chẳng lẽ thống đốc Sao Willard hợp tác với Quân Độc Lập, muốn lấy cư dân của sao mình thiết lập cục diện? Để cho bọn họ tự giết lẫn nhau? Đám Quân Độc Lập này điên rồi.”
Mắt Jill Gil Wood lóe lên, cô nàng đứng lặng lẽ đứng sang một bên, chả nói lời nào.
Ba trường quân sự cùng nhau quét tòa nhà nên tốc độ cực nhanh. Đúng thật mỗi hộ gia đình có chuyện tương tự phát sinh, sinh viên trường quân sự không có cách nào để làm cho họ tỉnh táo, chỉ có thể lấy vật dụng ở tại chỗ, tìm dây thừng để trói những người còn sống.
“Nếu toàn bộ Sao Willard rơi vào tình huống này, hoàn toàn chả đủ nếu chỉ dựa vào những người chúng ta.” Công Nghi Giác nhìn sang Ứng Tinh Quyết, “Cảng cũng bị phá hủy rồi, người của quân khu mà đến được thì nhanh lắm cũng phải một tuần sau.”
Đúng như Công Nghi Giác nói, nếu toàn bộ Sao Willard trở thành như vậy, họ không có đủ nhân lực.
Ngay khi mọi người chờ Ứng Tinh Quyết nói kế tiếp nên làm cái gì, Lộ Thời Bạch gọi tới, là cuộc gọi nhóm.
“Cậu đang ở đâu?” Bên cạnh có màn ánh sáng quảng cáo hay không?” Vấn đề của Lộ Thời Bạch có vẻ kỳ quái.
“Không có.” Kim Kha hỏi anh ta có chuyện gì xảy ra.
“Tất cả các màn hình quảng cáo trên đường đang chiếu cảnh các cư dân của Sao Willard giết người.” Lộ Thời Bạch, “Chúng tôi đã đưa một đội ra, nhưng tạm thời bên này chưa có vấn đề này xuất hiện.”
“Đó là phía bến cảng bên này.” Kim Kha, “Con đường nối ở bến cảng đã bị phá hủy, khu dân cư đã xảy ra tình trạng người dân bình thường tự giết lẫn nhau.”
Đang nói chuyện, mấy người trong đội chủ lực đi về phía mấy con đường ở đằng trước, cuối cùng họ cũng tìm thấy một màn hình ánh sáng quảng cáo đang phát sóng. Nhưng, nó không còn là nội dung quảng cáo mà chính là hình ảnh giết người của người dân.
Hình ảnh này gây ra một cú sốc cho sinh viên trường quân sự, còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tinh thú. Tất cả dân chúng người bình thường đột nhiên rơi vào cảnh giết lẫn nhau thế này với thủ pháp thô bạo và đơn giản, đã làm cho ai thấy được cũng sinh ra tâm lý khó chịu.
Các thành viên của đội tuyển trường dọn sạch tòa nhà và trở lại rồi thấy những hình ảnh này, khuôn mặt họ ngày càng khó coi.
Những người này là những người mà họ muốn bảo vệ trong tương lai, nhưng bây giờ họ đang tàn sát lẫn nhau, còn bọn họ thì cứ trơ mắt nhìn.
“Cái này…” Shaω Eli có chút không thể nhìn tiếp nổi, “Trước kia Quân Độc Lập đối xử với cư dân trên sao khác cũng vậy?”
“Không phải.” Jill Gil Wood đột nhiên lên tiếng.
“Cái gì không phải?” Shaω Eli quay đầu hỏi.
“... Các tòa nhà dân cư trên hình ảnh này không phải là chỗ của chúng ta, chắc là còn phải xa hơn một chút.” Jill Gil Wood nhìn Ứng Tinh Quyết rồi hỏi, “Chúng ta có cần đi nhanh qua đó không?”
Shaω Eli hứ một tiếng trầm thấp, suýt chút nữa gã còn nghĩ rằng Jill Gil Wood nói Quân Độc Lập không ra tay với cư dân của các ngôi sao nhỏ như thế.
Lộ Thời Bạch nhìn vào hình ảnh trên màn hình quảng cáo thì có một cảm giác lạnh trong lòng. Dù rằng những cư dân này bị mê hoặc hay là có nguyên nhân riêng và ngay cả khi pháp luật không truy cứu, không biết họ sẽ nghĩ gì khi họ tỉnh táo và biết rằng bàn tay của họ dính đầy máu.
“Có cần chúng ta qua giúp đỡ không?” Lộ Thời Bạch hỏi, “Bên nhà thống đốc Sao Willard có người của trường South Pasadena canh giữ.”
“Không cần.” Ứng Tinh Quyết bình tĩnh hơn tất cả mọi người, ánh mắt anh rơi vào hình ảnh trên màn ánh sáng quảng cáo, “Nếu cậu mang theo người của viện Bình Thông đi ra rồi thì bây giờ đi tìm đài phát tín hiệu, bảo vệ nơi đó.”
Kể từ khi màn hình phát sóng đã bị thay đổi, như vậy có khả năng cao là đã có người đi ngang qua đài phát tín hiệu. Bọn chúng cũng cần tín hiệu để kết nối với thế giới bên ngoài.
“Thống đốc Sao Willard là người hiểu rõ thế giới ảo nhất trong Liên bang, phải tìm được ông ấy.” Lộ Thời Bạch nhìn thoáng qua Tông Chính Việt Nhân bên cạnh mình, nói với sự chính trực, “Nếu các anh cần giúp đỡ, nhớ liên lạc.”
Sau khi cúp máy, ba trường quân sự chủ lực đứng chung với nhau.
“Tốc độ dọn lầu không đủ nhanh.” Ứng Tinh Quyết ấm mở bản đồ trên quang não, “Gần đây có hai bệnh viện, trường Samuel và trường Damocles đi lấy thuốc gây mê thần kinh rồi thả thẳng lên không trung, trường Đế Quốc thì dọn mấy tòa nhà trên đường đi.”
Thuốc gây mê thần kinh trong bệnh viện phổ thông này chỉ có tác dụng với người bình thường.
Các sinh viên tản ra ngay, mỗi người chia nhau hành động.
Ứng Tinh Quyết đứng tại chỗ, một tay hơi mở, cảm giác bùng nổ và nhanh chóng lan ra ngoài.
Bước chân Vệ Tam khựng lại, cô hơi nghiêng mặt, cuối cùng vẫn đi theo sau lưng mấy người Hoắc Tuyên Sơn để rời khỏi nơi này.
“Tinh Quyết?” Cơ Sơ Vũ đứng bên cạnh Ứng Tinh Quyết muốn nói lại thôi, cậu ta đã từng gặp loại cường độ cảm giác này ở Sao Huyễn Dạ.
Cảm giác cấp siêu 3S đột nhiên lan rộng, lần này không còn là toàn bộ đấu trường mà là bao trọn Sao Willard.
Ngay cả khi Sao Willard là một ngôi sao nhỏ thì cuối cùng nó cũng là một ngôi sao, để sử dụng cảm giác của một người bao trùm hết nó, mới nói thôi đã thấy khó, nhưng Ứng Tinh Quyết lại muốn làm cái này.
Trường Samuel và trường Damocles chia nhau hành động, họ chạy vào bệnh viện.
Những người trong bệnh viện cũng rơi vào hỗn loạn y thế, xảy ra thường xuyên cảnh có người bị thương. Đội tuyển trường chịu trách nhiệm xử lý những người này, đội chủ lực thì đi tìm thuốc gây mê thần kinh.
Liêu Như Ninh lật một cái tủ lên: “Có ‘nhiều’ như vậy đúng là không đủ để vẩy.”
Kim Kha lấy ra cái túi: “Trong phòng đựng thuốc còn có đó, Tuyên Sơn đi lấy xe đẩy rồi.”
Để không cho dân chúng tiếp tục tàn sát lẫn nhau, động tác của bọn họ càng nhanh hơn. Vệ Tam và Ứng Thành Hà thì mang theo cơ giáp sư đi cải tạo máy bay nhỏ.
“Cần đầu phun nước.” Ứng Thành Hà ngồi xổm dưới máy bay và hét lên.
Cơ giáp sư tiểu đội tổng binh đột nhiên đưa tới hai cái: “Tôi đã làm xong rồi.”
Ứng Thành Hà cầm lấy hai đầu phun: “... Cái này dùng cái gì để làm?”
“Vật liệu cơ giáp.” Cơ giáp sư tiểu đội tổng binh nói với lẽ đương nhiên, “Đây là bệnh viện, không có chỗ nào khác có tài liệu.”
“Đến lúc đó lại tháo gắn lại là được.” Vệ Tam đi ra dưới một chiếc máy bay nhỏ, “Động tác nhanh lên, máy bay cải tạo xong rồi thì trước tiên lắp thuốc gây mê thần kinh lên trên nóc.”
Bên trường Damocles có Vệ Tam và Ứng Thành Hà ở đây nên không có vấn đề gì, ngược lại bên phía trường Samuel, chỉ huy chính không có ở đây mà còn nằm ở bên phía dinh thống đốc, Nam Phi Trúc thì chả cải tạo loại đầu phun này.
Shaω Eli hoàn toàn không ngượng ngùng, gọi thẳng cho Vệ Tam hỏi xem trường Damocles tới đâu. Đến khi gã biết bọn họ đã cải tạo máy bay thì mời cô qua tới chỉ quá trình cải tạo, chỉ đạo cơ giáp sư của trường Samuel.
“Phi Trúc, cậu nên học theo Ứng Thành Hà cho tốt kìa.” Shaω Eli nói lời thành khẩn, “Cũng là cơ giáp sư 3S, mà hình như cậu cả có lý tưởng gì cả.”
Nam Phi Trúc: “...”
Jill Gil Wood an ủi cậu ta: “Không phải tất cả cơ giáp sư đều là dạng như Ứng Thành Hà và Vệ Tam.”
Nhưng với lời an ủi này, bất kỳ cơ giáp sư nào nghe được cũng thấy còn nặng hơn cả sự xúc phạm.
Sắc mặt Nam Phi Trúc thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Ngay khi hai trường quân sự lắp thuốc gây mê thần kinh gần như hoàn chỉnh rồi bay lên bầu trời và bắt đầu phun, cảm giác của Ứng Tinh Quyết đã gần như bao trùm toàn bộ Sao Willard. Chỉ có điều sắc mặt anh trở nên tái nhợt bất thường, ngón tay và ống tay áo còn có vết máu do anh vừa lau môi.
Đội chủ lực của trường Đế Quốc vây quanh anh, cảnh giác tuần tra xung quanh.
Ứng Tinh Quyết khẽ nhắm mắt lại, hơi thu tay, cảm giác bao trùm Sao Willard giống như mạng lưới sống động, truyền cho anh tất cả thông tin dưới “lưới”.
Bởi vì thuốc gây mê thần kinh được phun, cư dân bên bến cảng cứ ngã xuống từng lớp từng lớp, thậm chí thay đổi trong cống rãnh cũng không thể gạt được cảm giác của anh.
...
Ứng Tinh Quyết mở mắt ra, trên mặt đã tái nhợt, nhìn chả ra bất kỳ hồng hào nào. Anh nói từ tốn: “Thống đốc Sao Willard đang ở trong vũ trụ ảo.” Nói xong một câu như vậy, thân thể anh lắc lư, muốn ngã về phía sau.
“Chỉ huy chính!” Hoắc Kiếm đứng phía sau Ứng Tinh Quyết, hắn tiến về phía trước một bước và đỡ lấy anh.
Ứng Tinh Quyết khựng lại rồi giương mắt: “Đi tìm trường Damocles, đi với bọn họ.”
Trường Đế Quốc ngay lập tức lên đường để tìm người của trường Damocles.
“Đội tuyển trường ở lại đây tiếp tục dọn lầu, kiểm tra có cái gì ngoại lệ hay không. Sau khi làm xong thì cùng Samuel hội hợp ở dinh thống đốc.” Kim Kha nhìn thoáng qua Ứng Tinh Quyết còn đang cố gắng chống đỡ, “Đi tìm thống đốc Sao Willard, đội chủ lực của chúng ta đi thôi.”
Đội chủ lực của hai trường quân sự bay trên một máy bay nhỏ đến vũ trụ ảo.
Vệ Tam ngồi đối diện Ứng Tinh Quyết, cô cúi đầu dùng gạc quấn lấy lòng bàn tay mình, vừa rồi cái đầu phun chuyển động quá nhanh trong lúc cải tạo máy bay, khó tránh khỏi chuyện bị trầy. Cô giơ tay cắn gạc để tại cái nút thắt, sau đó ngửa đầu tựa vào vách khoang. Một lát sau, cô lấy ra hai ống dịch dinh dưỡng từ túi của mình, mở nó ra và đưa cho Ứng Tinh Quyết một ống.
“Cậu ấy không uống dịch dinh dưỡng không rõ nguồn gốc.” Cơ Sơ Vũ nhíu mày muốn đưa tay đẩy dịch dinh dưỡng của Vệ Tam ra.
Ứng Tinh Quyết lại đưa tay nhận lấy trước: “Cám ơn.”
Thấy anh ngửa đầu uống sạch sẽ, Vệ Tam nhướng mày cười cười với Cơ Sơ Vũ rồi cũng lập tức uống hết một ống dịch dinh dưỡng khác trong tay mình.
Cơ Sơ Vũ nghẹn muốn hoảng hốt, từ đầu đến cuối cậu ta vẫn không quen nhìn bộ dáng phách lối của Vệ Tam, nhưng tình huống bấy giờ đặc thù, không thể không hợp tác với bọn họ.
“Rốt cuộc là Quân Độc Lập hay là người bị nhiễm bệnh?” Tư Đồ Gia không nhịn được bèn hỏi.
Đối với chuyện những người bị nhiễm bệnh, tất cả mọi người trên máy bay này đã biết hết.
“Không phải Quân Độc Lập.” Kim Kha nhìn qua cửa sổ, “Sắp tới vũ trụ ảo rồi.”
So với lúc trước họ đến, vũ trụ ảo bây giờ là đêm tối, thiếu cảnh người vui đùa, những cái khác gì chả thay đổi mấy.
“Thống đốc Sao Willard ở chỗ này?” Liêu Như Ninh ngửa đầu nhìn cánh cửa sóng nước.
“Vào ban đêm, vũ trụ ảo không có ai.” Ứng Tinh Quyết đi xuống. Vũ trụ ảo là sự nghiệp gia tộc của thống đốc Sao Willard, có lẽ nó là một điểm khởi đầu mới cho bọn họ. Cảm giác của anh phát hiện ra có một người ở bên dưới, và anh cũng cảm nhận được tâm trí của người đó.
“Vậy bây giờ chúng ta đi vào.” Tư Đồ Gia nhấc chân muốn đi.
“Không cần.” Ứng Tinh Quyết đứng trước cửa sóng nước, một lần nữa phóng thích cảm giác, “Thống đốc sẽ tự mình đi ra.”
Bên cạnh, Kim Kha biết anh đang làm gì. Ứng Tinh Quyết truyền tải thông điệp vào đầu đối phương, đây là một trong những kỹ thuật được sử dụng phổ biến nhất của chỉ huy.
Cánh cửa sóng nước của vũ trụ ảo đột nhiên mờ dần, một bóng người từ từ đi ra từ bên trong.
“Thống đốc Sao Willard?” Hoắc Tuyên Sơn cau mày nhìn người kia, tướng mạo không sai, chỉ là...
“Tay ông sao vậy?” Công Nghi Giác hỏi.
Thống đốc Sao Willard, kẻ vào trận thì chạy trốn, nhìn thấy đội chủ lực của hai trường quân sự bèn che một cánh tay đã đứt rồi đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng lớn dần, cười đến nỗi nước mắt ứa ra.
Ứng Tinh Quyết lẳng lặng nhìn ông, chờ sau khi thống đốc ngừng cười mới nghiêng mặt nói với Hoắc Kiếm: “Giúp thống đốc băng bó.”
“Tôi biết cháu sẽ không chết.” Thống đốc Sao Willard nâng một bàn tay còn nguyên vẹn lên lau nước mắt, “Cháu đã đi đến nhà tôi?”
Ứng Tinh Quyết gật đầu.
“Vợ con tôi sao rồi?” Sao Willard lại hỏi.
“Họ sống tốt.” Liêu Như Ninh nhìn ông, “Trường South Pasadena đang canh gác ở đó.”
Thống đốc Sao Willard lẩm bẩm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.”
“Bây giờ cư dân Sao Willard đang tàn sát lẫn nhau.” Kim Kha nhắc nhở.
“Chỉ có một nửa, khi tôi ngăn cản thì đã quá muộn.” Thống đốc nhìn cánh tay đã đứt của mình, nghiến răng nói, “Có kẻ phản bội trong dinh thống đốc Sao Willard!”
“Không phải ông mới chính là người phản bội đó à?” Tư Đồ Gia bên cạnh không cầm lòng được mà nói luôn.
Thống đốc nghe vậy bỗng nhiên lại cười một tiếng.