Khi chiếc kim cuối cùng được rút ra, Liễu Y thở phào. nhẹ nhõm, cảm giác đau đớn vừa rồi cũng biến mất.
Cơ thể của Liễu Y đã ướt đẫm mồ hôi.
Tề Thiên lấy khăn lau vết máu trên chân Liễu Y, sau đó đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vài chỗ: “Cô có cảm nhận được không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Y hơi đỏ lên: "Có chỗ không có, có chỗ cảm thấy ngứa."
Liễu Kiến Quân ở một bên nghe được lời này, kích động đến nỗi rơi nước mắt.
Tề Thiên gật đầu: “Hiệu quả điều trị ban đầu không †ệ, về sau chỉ cần điều trị thêm vài lần nữa là được.”
Tê Thiên lấy toàn bộ số thuốc đã giã nát bôi lên chân Liễu Y, sau đó nói với Viện trưởng Hoàng: “Tôi vẫn cần thêm một ít thảo dược này.”
Viện trưởng Hoàng lập tức sai người đi lấy, mấy phút sau, một y tá chạy tới nói: “Viện trưởng, bên phía phòng thuốc đã hết hàng, có một lô thảo dược đã đến kho, nhưng đến sáng mai mới vận chuyển."
Viện trưởng Hoàng hỏi Tê Thiên: "Cậu Tê, bây giờ đi lấy thì có kịp không?"
"Ừm." Tề Thiên gật đầu: “Nó sẽ giúp hồi phục, cho. người đi lấy một chút đi."
“Được" Viện trưởng Hoàng gật đầu: “Tôi sẽ đi lấy ngay.”
"Viện trưởng Hoàng, không cần phiền ông, để tôi đi." Liễu Kiến Quân vội vàng nói, mấy ngày nay, Viện trưởng
Hoàng đã giúp đỡ không ít, sao Liễu Kiến Quân có thể tiếp tục làm phiền Viện trưởng Hoàng vào lúc đêm hôm như thế này, việc này liên quan đến con gái của ông ấy, Liễu Kiến Quân đương nhiên rất sẵn sàng làm.
Một bác sĩ phụ trách nhắc nhở: “Viện trưởng, ngày. mai còn hai cuộc phẫu thuật cần được bàn bạc trong cuộc họp.”
Viện trưởng Hoàng nhìn Liễu Kiến Quân nói: "Liễu tiên sinh, vậy phiền ông đi một chuyến, nhà kho hơi xa nên..."
"Không sao, không sao." Liều Kiến Quân liên tục xua †ay: "Viện trưởng Hoàng, chỉ cần nói cho tôi biết địa điểm là được, tôi đi taxi tới đó rất thuận tiện."
Viện trưởng Hoàng gửi vị trí chính xác cho Liễu Kiến Quân trên điện thoại di động của.
Liễu Kiến Quân lập tức xuất phát mà không chút do dự, trên mặt vẫn luôn tràn đầy sự vui mừng.
Sau khi Tê Thiên dặn dò một chút việc với đám người của Viện trưởng Hoàng, bọn họ cũng bắt đầu bận rộn.
Còn Tề Thiên thì ở lại trong phòng bệnh, quan sát †ình trạng trên chân của Liễu Y, thỉnh thoảng ấn nhẹ vào chân Liễu Y để quan sát phản ứng của Liễu Y.
Làm cho Liễu Y đỏ bừng cả khuôn mặt.
Tề Thiên nghỉ ngờ hỏi: “Sao cô lại đỏ mặt?”
"Không... không có gì." Liễu Y quay đầu lại, sao có thể không bị xấu hổ mà nói ra.
Chín giờ tối, trời đã tối hẳn. Bây giờ đã gân đến mùa thu, ban đêm cũng hơi lạnh.
Liễu Kiến Quân bắt taxi đi đến nhà kho nằm ở ngoại ô thành phố để lấy dược liệu, được Viện trưởng Hoàng đánh tiếng trước, nên Liễu Kiến Quân nhanh chóng lấy được dược liệu.
Ngay khi Liễu Kiến Quân vừa chuẩn bị rời khỏi nhà kho, thì trước mắt Liễu Kiến Quân xuất hiện vài bóng người quen thuộc.
Một trong số đó có một người mà Liễu Kiến Quân nhớ rất rõ, đó là chủ nhiệm Lưu. của khoa nội trú trước đây! Nhưng đã bị Viện trưởng Hoàng sa thải.
Người còn lại là người mà Liễu Kiến Quân vừa gặp trong bệnh viện lúc trưa, đó là một bác sĩ nam ở khoa nội trú.
Bác sĩ nam nhỏ giọng nói với chủ nhiệm Lưu: "Thầy, lô thuốc này vừa đến kho hôm nay, đã nhập vào kho rồi, thầy chỉ cần trộn đồ của thầy vào là được, sẽ không có người kiểm tra nữa."
"Được." Chủ nhiệm Lưu gật đầu, trong miệng mắng chửi: "Mẹ kiếp, tên khốn họ Hoàng đó dám sa thải tôi, còn nói những lời đó ở bên ngoài, nếu ông ta đã không chừa đường sống cho tôi, thì ông ta cũng đừng hòng sống được! Để tôi xem thử điều gì sẽ xảy ra với tên họ Hoàng kia, khi những loại thuốc giả này bị rò rỉ ra thị trường từ bệnh viện của họ! Còn con khốn họ Kiều kia nữa, dám nói đỡ cho một tên tội phạm lao động cải tạo? Tất cả cứ chờ đó cho ông!”
Danh Sách Chương: