Hạng Thần không ngờ bảo tiêu lớn tuổi hơn mình có thể làm bậc chú vậy mà có mơ tưởng ghê tởm về gã.
Dạo gần đây có vài lần bảo tiêu giở trò tay chân với Hạng Thần, khi gã không chịu được nóng nảy muốn tìm cha mẹ đổi người đi thì không hiểu sao bảo tiêu làm thân với cha mẹ gã từ bao giờ, cộng với bình thường gã có tật hay gây sự, cha mẹ chỉ tin lời bảo tiêu, cảm thấy gã nói vớ vẩn.
Bọn họ cho rằng Hạng Thần muốn vứt bỏ bảo tiêu để chạy ra ngoài chơi nên lấy cái cớ đó, không thèm nghe gã nói, còn sai bảo tiêu phải trông chừng gã gắt gao.
Thế là bảo tiêu tiếp tục ở bên cạnh Hạng Thần nhưng không dám càn rỡ như lúc trước nữa.
Hạng Thần tìm đủ cách phá, muốn bảo tiêu tự xin nghỉ nhưng bảo tiêu như ruồi trâu hút máu dán chặt gã không chịu nhả.
Sau cùng Hạng Thần thấy bảo tiêu không làm gì khác lạ nữa nên gã bỏ mặc, coi như mắt mù, miễn bảo tiêu không chọc vào gã thì cứ xem như người vô hình.
Cho đến chuyến bay đi nước L, bảo tiêu như mọi khi đi cùng Hạng Thần, máy bay gặp sự cố, bảo tiêu đỡ giùm gã vật nặng từ bên trên rớt xuống rồi từ nay không còn nhúc nhích nữa.
Mãi đến lúc đó gút mắc giữa Hạng Thần và bảo tiêu mới kết thúc.
Vì kinh nghiệm này nên Hạng Thần hiểu nhiều hơn về gay, cũng nhạy cảm hơn.
Hạng Thần lướt web biết nhiều nội dung, tri thức về mặt này, vì từng bị gay biến thái quấy rối nên gã luôn ghét và bài xích gay, không ngờ bây giờ có hai người bên cạnh mình bất giác dính vào nhau.
Tưởng tượng vóc dáng, tuổi tác của Bùi Yến, Trương Diệu, thế là Hạng Thần tự động cho rằng Trương Diệu mới là top.
Hạng Thần cảm thán với Trương Diệu:
- Anh xuống tay nhanh thật, vừa lên đảo liền cua người rừng mơ hồ không biết gì chuyện bên ngoài.
Nghe giọng điệu Hạng Thần là Trương Diệu biết gã hiểu lầm cái gì, nhưng kêu anh giải thích thì người lúng túng sẽ là anh, vì vậy anh thông minh câm miệng lại.
Thật ra Trương Diệu không cảm thấy có gì khó nói hay mất mặt về mối quan hệ bầu bạn với Bùi Yến, anh dám thừa nhận tình cảm này, chấp nhận đánh giá của mọi người.
Trương Diệu không cho rằng mình thích đàn ông hay phụ nữ có gì xung đột, cũng không mâu thuẫn với cái nhìn của người khác.
Đây là chuyện của anh, không đến lượt người khác chỉ điểm đánh giá, anh thấy rất thoải mái với tình cảm này.
Trương Diệu sẽ không cố ý tuyên dương tình cảm nhưng nếu bị người phát hiện thì anh sẽ thẳng thắn thừa nhận.
Trương Diệu không thề thốt phủ nhận quan hệ với Bùi Yến, xem như gián tiếp khẳng định câu hỏi của Hạng Thần:
- Thế nào? Nhóc thấy khó chịu?
- Không...!chuyện này không liên quan gì tôi.
Hạng Thần xem trên mạng cũng hiểu trên thế giới này trừ biến thái ra có nhiều gay bình thường, không đến mức khiến gã coi thường hay kỳ thị họ.
Hơn nữa trông Trương Diệu hung dữ lạnh lùng vậy chứ đã cứu gã vài lần, là một người khá tốt.
Người rừng kia tuy đến bây giờ Hạng Thần còn sợ khi nhìn thẳng mặt nhưng là một người rất mạnh trong sinh tồn hoang dã, trong lòng gã hơi bị kính nể Bùi Yến.
Hai người ưu tú như thế trở thành chỗ dựa, bầu bạn bên nhau, Hạng Thần không cảm thấy có gì ghê tởm hay buồn nôn, ngược lại nghe Trương Diệu thành thật thừa nhận thì có cảm giác đúng y suy đoán, ngoài ra không còn cảm xúc gì nữa.
Hiếm khi Hạng Thần nói một câu không gai góc:
- Thật ra...!hai người ở bên nhau nhìn cũng đẹp đôi.
Trương Diệu còn tưởng sẽ bị chửi là ghê tởm biến thái, nghe Hạng Thần luôn độc miệng nói lời nào sẽ chọc người đánh bờm đầu vậy mà cho ra kết luận tốt vậy.
Trương Diệu thật sự giật mình, nhướng chân mày kiếm đáp lại:
- Không ngờ được nghe câu đó từ miệng nhóc.
- Hừ! Thích nghe thì nghe, không thì thôi, dù sao chuyện của hai người không liên quan gì tôi, miễn là anh đừng mê tôi được rồi!
Từng bị bảo tiêu biến thái theo dõi vẫn để lại bóng ma trong lòng Hạng Thần.
Trương Diệu không biết nên nói cái gì:
- ...!nhóc xem mình hơi cao.
Trương Diệu vốn không thích đàn ông, nếu không phải người đó là Bùi Yến thì...!
Hơn nữa Trương Diệu nhìn thiếu niên gầy teo đứng trước mặt mình, dù có thế nào anh tuyệt đối sẽ không bụng đói ăn quàng.
- ...!
Mặt Hạng Thần đen thui, không ngờ Trương Diệu trả lời thẳng thắn không chừa mặt mũi, gã quay đầu bực bội đi nhặt cành khô, không thèm nói chuyện với anh nữa.
Trương Diệu hờ hững nhún vai, tiếp tục nhặt lại nhánh cây rơi đầy đất, trói lại thành bó.
Đã bị phát hiện rồi thì thôi, dù sao anh không định che giấu cái gì.
Nhưng được người bên cạnh mình thông cảm chứ không nhìn bằng ánh mắt chán ghét làm lòng anh vui vẻ, anh cũng không ngờ kết quả tốt như vậy.
***
- Hộc hộc hộc!
Ba người thở hồng hộc chạy giữa rừng sâu bao la trong bóng đêm.
Từ lúc họ chạy ra khỏi hốc cây Lão Hồ cư ngụ thì luôn căng thẳng thần kinh, trong lồng ngực tim đập nhanh loạn nhịp.
Không biết trong rừng cây trước mặt cành lá rậm rạp che kín trời đan chéo phức tạp ẩn giấu cái gì, bọn họ không dám thả chậm bước chân lao nhanh, rất sợ Lão Hồ đã thiếu tay đứt chân nhưng quỷ kế đa đoan sẽ đuổi kịp bọn họ, giở trò gì đó làm họ sa lưới bị bắt.
Ba người cắm đầu chạy hoàn toàn không suy nghĩ quay lại cứu người bị bỏ lại, không có thời gian quan tâm chuyện khác, đang phút chạy trốn chỉ có thể lo lắng an toàn mạng sống của mình, không rảnh lo sự chết sống của người khác.
Trong đầu họ chỉ nhớ là chạy nhanh thật nhanh, trốn càng xa càng tốt.
Một đường lao nhanh cho đến khi kiệt sức ba người vẫn lảo đảo đi tới, từ trời tối đi đến bầu trời hừng sáng, bình minh lên mới chậm dần, hơi yên lòng một chút.
Ba người ngó dáo dác quan sát môi trường xung quanh, không biết họ đã chạy đến chỗ nào.
Khắp nơi là đá cứng rắn màu đen, thảm thực vật mọc khác biệt rất lớn với thực vật lúc trước họ thấy.
Cuối cùng ba người tạm dừng lại không đi nữa, họ đứng dưới bóng gốc cây giống cây chuối nhưng lớn hơn gấp mấy lần, cao hơn mười mét, lá màu lam.
Họ khom người dựa vào thân cây to từ từ trượt xuống gốc cây, ngã ngồi trong bóng tối thở hổn hển.
Một buổi tối qua đi, không ai mở miệng nói câu gì, dường như họ chưa lấy lại tinh thần từ hình ảnh máu me lão già Lão Hồ dữ tợn dễ dàng đâm thủng tròng mắt giết chết người.
Lại qua một thời gian dài, khi mọi người đã bình ổn hơi thở.
Triệu Tường Quốc lên tiếng:
- Cảnh sát Lưu, không ngờ tốc độ chạy trốn của đồng chí nhanh thật, sao lúc này không anh dũng cứ người như bình thường đồng chí hay nói?
Triệu Tường Quốc đến nay còn nhớ như in lúc trốn ra hốc cây nơi Lão Hồ ẩn núp từng bị Lưu Vinh quáng quàng chạy đẩy một cái suýt té đánh mất cơ hội trốn, gã nhớ rất dai, lòng thầm bực mình ghi hận.
Cái tên cảnh sát bình thường miệng đầy xe lửa, chỉ có cơ bắp không não nhưng lúc chạy trốn giữ mạng thì không ngu chút nào, Triệu Tường Quốc suýt vấp ngã vì Lưu Vinh.
Lưu Vinh còn chưa tỉnh táo lại từ cảnh tượng máu me vừa rồi, gã ngồi xổm dưới đất dưa lưng hướng Triệu Tường Quốc, hai tay ôm đầu thì thào:
- Thật...!thật đáng sợ...!
Cơ bắp cuồn cuộn nhô ra như huấn luyện viên thể hình đang run bần bật.
Tuy Triệu Tường Quốc cũng sợ nhưng nhìn bộ dạng hãi hùng của Lưu Vinh thì đưa ra nghi ngờ:
- Này...!chẳng phải anh là Cảnh sát sao? Có chuyện gì chưa từng gặp, mới có như thế đã bị hù sợ?.
Danh Sách Chương: