Trương Diệu thấy Bùi Yến không hiểu nhiều về thú nhân Xích Kha, chỉ gặp một chết, một tàn, nhưng anh cảm thấy thú nhân Xích Kha không phải loại lương thiện.
Trương Diệu nghĩ nếu đi sâu vào đảo không biết bọn họ có gặp thú nhân Xích Kha không.
Trương Diệu quay đầu nhìn hoa văn trên tảng đá tiếp.
Có hoa văn bị hang đá vôi ẩm ướt ăn mòn nhiều chỗ, không thấy rõ ràng, có chỗ vẽ quá trừu tượng, Trương Diệu xem không hiểu.
Nhưng Trương Diệu thấy một vị trí đánh dấu X, vẽ hoa văn một thân cây kỳ lạ.
Trương Diệu phản ứng lại, đó chính là cây bọn họ muốn tìm, cây có thể nổi trên biển trôi khỏi hòn đảo.
Thì ra đây là bản đồ đơn giản tìm gỗ nổi.
Trương Diệu nhìn vị trí dấu hiệu cây và vị trí hang bọn họ ở, anh suy tính bước tiếp theo nên đi như thế nào mới đến vị trí mọc cái cây quan trọng đưa bọn họ ra khỏi đảo.
Trương Diệu nghiêm túc nghiên cứu tranh trên tảng đá, hình như đi cỡ nào cũng phải trải qua địa bàn thú nhân Xích Kha, xem ra con đường này sẽ không thuận lợi.
- Tên...!
Bùi Yến ở sau lưng Trương Diệu quan sát hình vẽ trên tảng đá chợt phát hiện góc dưới bức tranh có chữ ký rất nhỏ không bắt mắt.
Hiếm khi giọng Bùi Yến thay đổi.
- Tên?
Trương Diệu nhìn hướng Bùi Yến chỉ, thấy chữ ký rồng bay phượng múa.
Trương Diệu hỏi:
- Ông biết tên này?
Bùi Yến gật đầu, nói:
- Là cha ta.
Bùi Yến nhớ trang đầu tiên nhật ký của mẹ thấy chữ ký cha tặng cho mẹ cuốn nhật ký, giống y chữ ký trên tảng đá.
- Nói vậy là cha ông vẽ tranh này?
Trương Diệu không ngờ bọn họ vô tình vào hang đá vôi ngoài ý muốn gặp bức tranh người cha mười năm trước của Bùi Yến mất tích vẽ chỗ gỗ nổi.
- Thế chúng ta đi theo bức tranh này nói không chừng có thể hỏi thăm tin tức về cha ông.
Trương Diệu nghĩ dù đã qua nhiều năm nhưng nhìn bức tranh hình như có hy vọng.
Lần này bọn họ chẳng những tìm được bức tranh chỉ địa điểm gỗ nổi, còn vô tình thấy manh mối tung tích cha Bùi Yến.
Hy vọng bọn họ đi trên đường thuận lợi tìm ra cây và tin tức cha của Bùi Yến.
Nhớ đại khái phương hướng, vị trí biểu thị khu quan trọng trong tranh, Trương Diệu nghĩ bọn họ phải xuất phát từ hang này mới đi tiếp được.
Nghĩ đến đây Trương Diệu vỗ trán, suýt quên hai tên nhóc kia, phải mau chóng trở về.
Không biết Kha Diệc Xảo, Hạng Thần ở lai bên bờ sông còn sống không, hay bị sinh vật khác tha đi rồi.
Trương Diệu vỗ trán xong nói với Bùi Yến vẫn nhìn chằm chằm chữ ký trên tảng đá:
- Bùi Yến, chúng ta quay về đón hai người kia rồi cùng xuất phát.
- Ừm!
Bùi Yến gật đầu.
Bùi Yến nhìn chữ ký đã rất nhạt nhòa trên tảng đá lần cuối, xoay người theo Trương Diệu rời đi, trở về ao nước, dọc theo đáy nước bơi về con sông ban đầu, gặp lại Hạng Thần, Kha Diệc Xảo đang nôn nóng chờ đợi.
Trương Diệu, Bùi Yến bơi về, tình huống bên bờ sông không có gì ngoài ý muốn, rối loạn.
Bờ sông bò đầy con sâu xanh ngàn chân lúc trước Trương Diệu từng gặp, chúng nó quay quanh gốc cây cách sông không xa, dựng đứng lắc lư thân thể trên không trung muốn tấn công thân cây.
Bên trên chạc cây có hai người đang nằm sấp, bọn họ huơ đuốc liên tục muốn xua đi sâu to màu lam ngàn chân xếp chồng lên nhau tới gần họ.
Kha Diệc Xảo bị sâu to màu lam ngàn chân rậm rạp hù sợ hốc mắt ngập nước, tầm mắt mơ hồ, rốt cuộc thấy Trương Diệu, Bùi Yến trồi lên mặt nước.
Kha Diệc Xảo hét to:
- Anh Trương Diệu!
- Anh Trương Diệu, chỗ này có nhiều sâu quá, làm sao đây?
- Sao bây giờ các người mới đến? Mau đến cứu tôi! Tôi không muốn bị đám sâu ăn!
Hạng Thần quay đầu thấy Trương Diệu, Bùi Yến đến thì hét to cầu cứu.
Trong lòng Hạng Thần tức giận đến bây giờ hai người mới xuất hiện, làm gã chật vật như vậy.
Hạng Thần phải bò lên cây bẩn thỉu tránh né đám sâu đáng sợ, người dính đầy rêu phong xám và thật vật không biết tên kinh tởm.
Hạng Thần thấy một hàng sâu to màu lam ngàn chân dựng đứng sắp ập hướng mình, gã vội hơ lửa đâm ra.
Sâu to màu lam ngàn chân cảm nhậ uy lực và nhiệt độ của lửa thì ngã ra sau, hàng sâu rơi đầy đất.
Nhưng rất nhanh sâu to màu lam ngàn chân lại có thứ tự chồng lên nhau tiếp tục tấn công Hạng Thần, Kha Diệc Xảo trên cây.
- Các người hãy cố chống, tôi đến ngay!
Trương Diệu không ngờ sẽ gặp đám sâu to màu lam ngàn chân rắc rối tại đây.
Tiếc rằng lần trước Bùi Yến cho Trương Diệu thực vật đuổi sâu vì lá cây héo, phần khô bị ném vào đống lửa làm nhiên liệu, lúc này trên người anh không có thực vật phòng thân.
Bùi Yến quay đầu sai Bùi Yến:
- Ông đi xung quanh tìm thực vật đuổi sâu lần trước đi, tôi đối phó đám sâu này trước cho!
- Ngươi, không vấn đề sao?
Có quá nhiều sâu to màu lam ngàn chân, Bùi Yến không biết Trương Diệu có ứng đối nổi không.
- Nhiều sâu như vậy chúng ta không chịu nổi chiến thuật biển sâu của chúng, cầm lá cây đuổi chúng đi bớt việc hơn.
Ông mau lên tìm thực vật trở về thì tôi sẽ an toàn, đi mau!
Trương Diệu đẩy Bùi Yến, ngẩng đầu nhìn hai người nằm sấp trên cây.
Nếu cây đuốc đốt hết thì đám sâu to màu lam ngàn chân càng không sợ, Trương Diệu phải nắm chặt thời gian cứu Kha Diệc Xảo, Hạng Thần.
Dù sao Trương Diệu ngâm trong bùn lầy, tốn nhiều sức mới cứu hai đứa nhóc ra khỏi Hoa Chiểu, tẩy sạch sẽ không phải vì cho sâu to màu lam ngàn chân ăn.
Nghe Trương Diệu ra lệnh, Bùi Yến gật đầu, không hỏi nhiều, lên bờ bên kia đi tìm lá cây đuổi sâu.
Trương Diệu ở trong sông thì cầm dao găm bơi hướng bờ bị sâu to màu lam ngàn chân bao vây.
Lần trước Trương Diệu bị đám sâu to màu lam ngàn chân rượt bỏ mạng, lần này có vũ khí anh tăng lòng tin rất nhiều.
Trương Diệu bước lên bờ, cầm lên khúc gỗ lá cây khô, ôm một đống vật dễ cháy bỏ vào đống lửa chưa tắt làm lửa bừng cháy lên.
Khi Trương Diệu bỏ thêm củi vào, thỉnh thoảng có mấy con sâu to màu lam ngàn chân không bò đi bao vây gốc cây săn mồi, chúng nó tới gần muốn đánh lén, bị Trương Diệu một đao đâm chết.
Bây giờ Trương Diệu đã nhắm được điểm yếu, hình như đâm vào vị trí đốt thứ ba dưới đầu sâu to màu lam ngàn chân, đó là tử huyệt của đám sâu, một đao chết ngay.
Trương Diệu đốt lửa cháy mạnh nhất, ngọn lửa nóng kinh người.
Hạng Thần ở trên cây càng rống to thúc giục, Trương Diệu nghe rất khó chịu.
Trương Diệu thật không muốn cứu Hạng Thần, nếu không phải Kha Diệc Xảo tội nghiệp cũng ở trên cây.
Trương Diệu tìm hai khúc gỗ dài bê nguyên đống lửa, so sánh khoảng cách giữa đám sâu to màu lam ngàn chân và đống lửa, gồng người nâng khúc gỗ lên hất về hướng bầy sâu như bắn pháo.
Bầy sâu to màu lam ngàn chân vây quanh gốc cây thấy người trên cây không còn thứ có thể ngăn cản chúng nó thì chồng lên càng cao, dựng đứng, cỡ hai mươi khúc.
Mỗi khúc dựng đứng mười mấy con sâu to màu lam ngàn chân chồng lên.
Bỗng nhiên chúng nó bị gỗ đốt lửa nóng cháy từ trên trời giáng xuống đập vào, bầy sâu ở gần Hạng Thần, Kha Diệc Xảo nhất rơi rụng dưới đất, bò đi..
Danh Sách Chương: