Mục lục
Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Phong Nguyệt

Mạnh Miên Đông ngước mắt, hoang mang nhìn Văn Nhiên, dưới cái nhìn chằm chằm của cậu, Văn Nhiên càng thêm thấp kém, cậu gật đầu nói: "Ừm."

Văn Nhiên lập tức trở nên vui vẻ, chỉ vì cậu đồng ý ăn một cái bánh sừng bò.

Cậu nhận bánh sừng bò mà Văn Nhiên đưa cho, ăn từng miếng từng miếng.

Cậu không có cảm giác gì, dưới ánh mắt của Văn Nhiên, vẫn mở miệng nói: "Ngon lắm, cảm ơn anh."

Mạnh Miên Đông lần đầu tiên ăn thức ăn mình đưa, Văn Nhiên vui đến mức hết thảy mệt mỏi đều tan biến.

Anh sợ mình vui quá sẽ làm Mạnh Miên Đông cảm thấy kì quái, bèn cố gắng bình tĩnh hỏi: "Muốn ăn thêm không?"

Mạnh Miên Đông không nghĩ ngợi nói: "Ừm."

Văn Nhiên lấy thêm một cái bánh sừng bò cho Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông ăn hết cái bánh sừng bò thứ hai mới nếm được hương vị của nó, là hương vị cậu thích.

Văn Nhiên không muốn khiến Mạnh Miên Đông phiền chán, không nấn ná thêm, đem bánh sừng bò còn lại nhét vào tay Mạnh Miên Đông rồi trở về nhà mình.

Mạnh Miên Đông đứng ở trước cửa nhà, nhìn túi bánh sừng bò trong tay, rất lâu sau mới vào nhà, đóng cửa lại.

Vậy mà cậu lại cảm thấy khó chịu vì Văn Nhiên tự ý rời đi.

Văn Nhiên không là gì của cậu, sao cậu lại có suy nghĩ này?

Cậu bỏ bánh sừng xuống, trở về phòng tiếp tục ngủ.

Bị Văn Nhiên quấy rầy một hồi, cậu đã tỉnh hẳn, cậu tưởng mình sẽ không ngủ được nữa, nào ngờ vừa nằm lên giường đã ngủ ngay.

Là do trên giường còn lưu lại hơi thở của Văn Nhiên?

Hai ngày sau, hơi thở của Văn Nhiên cũng tiêu tán hết.

Cậu lại bắt đầu mơ thấy ác mộng bị Chung Gia Ngọc hành hạ đến chết, rõ ràng mấy ngày nay cậu đều ở nhà, không hề gặp Chung Gia Ngọc, Chung Gia Ngọc vẫn bám mãi không buông.

Khi cậu chịu không nổi nữa, chủ động gõ cửa nhà Văn Nhiên.

Cậu gõ vài cái, không có ai lên tiếng.

Văn Nhiên đi ra ngoài rồi? Hay không muốn quan tâm cậu nữa?

À, trên đường từ chợ hoa điểu về, cậu đã bảo Văn Nhiên đừng quan tâm cậu nữa.

Hiện tại Văn Nhiên đã thỏa mãn yêu cầu của cậu, cậu nên vui vẻ không phải sao?

Văn Nhiên mặc kệ cậu hai ngày rồi, những ngày sau cũng không để ý cậu nữa đúng không?

Thật tốt.

Cậu không cần bất cứ ai ở bên cạnh, cậu sống một mình được rồi.

Cậu suy nghĩ rất nhiều, trong đầu dần dần tràn ngập bóng dáng Văn Nhiên, Văn Nhiên vô cùng ôn nhu, Văn Nhiên chưa từng lớn tiếng với cậu, dù cậu có vô lý kiểm tra thân thể Văn Nhiên, Văn Nhiên cũng không hề phản kháng.

Nhưng mà Văn Nhiên là kẻ lừa đảo, Văn Nhiên bày tỏ với cậu, rồi dễ dàng bỏ cuộc.

Hai mắt cậu đột nhiên mơ hồ, cậu dùng tay lau mới phát hiện bất tri bất giác hai mắt mình đã ướt nhòe.

Cậu đứng lên, muốn quay về nhà, thân thể lại không muốn rời đi, hai tay bắt đầu dùng sức gõ cửa nhà Văn Nhiên.

"Văn Nhiên...Văn Nhiên... Mau mở cửa..." Cậu nghẹn ngào nói, hai tay dùng sức hơn.

Mặc kệ cậu dùng bao nhiêu sức, từ đầu đến cuối, Văn Nhiên đều không để ý cậu.

Cậu ngã ngồi dưới đất, chợt cảm thấy mình thật sự không bình hường.

Chỗ nào cũng đều không bình thường, chẳng những không có công tác mà ngay cả năng lực sinh hoạt cũng gần như không có.

Cậu bỗng nghe thấy tiếng bước chân —— Là tiếng bước chân của hai người, ngay sau đó hai người kia đập vào mi mắt cậu, một trong đó là Chung Gia Ngọc, một người khác là Văn Nhiên.

Chung Gia Ngọc và Văn Nhiên một trước một sau đi tới, bọn họ đang âm mưu gì sao?

Cậu vọt tới trước mặt Chung Gia Ngọc, lạnh lùng hỏi: "Bây giờ cuộc sống của tôi không tốt đẹp gì, tôi đã mất công việc, cậu chưa vừa lòng à? Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Muốn tôi chết có phải không?"

Chung Gia Ngọc dùng ánh mắt người xa lạ kỳ quái nhìn cậu, sau đó lướt qua cậu tới căn hộ cuối hành lang, được một cậu nhóc mở cửa ôm chặt.

Mạnh Miên Đông nghe thấy cậu nhóc nói: "Ba về! Ba có mua đồ chơi cho con không?"

Chẳng lẽ ngoại trừ cậu và Văn Nhiên, nguyên tầng này đều là của Chung Gia Ngọc?

Mạnh Miên Đông run bần bật, lẩm bẩm: "Tôi muốn chuyển nhà, tôi muốn chuyển nhà, tôi phải chuyển nhà ngay..."

Cậu đi về phía nhà mình, chuẩn bị đi thu dọn đồ đạc, bất ngờ bị ôm chặt từ phía sau.

Cậu quay đầu, hỏi: "Văn Nhiên, rốt cuộc Chung Gia Ngọc muốn làm gì? Anh và Chung Gia Ngọc có quan hệ gì?"

Văn Nhiên chỉ trùng hợp đi chung thang máy với thanh niên kia, anh không quen đối phương, chẳng lẽ trong mắt Mạnh Miên Đông, anh và Chung Gia Ngọc cùng nhau ra khỏi thang máy, Mạnh Miên Đông tự lý giải rằng anh và Chung Gia Ngọc đang âm mưu điều gì?

Dù vậy, Mạnh Miên Đông không đẩy anh ra, có phải Mạnh Miên Đông đã có một chút tin tưởng anh không?

Anh buông Mạnh Miên Đông ra, bước đến trước mặt Mạnh Miên Đông, nghiêm túc hỏi: "Miên Đông, tin anh được không?"

"Tin anh?" Mạnh Miên Đông vô thức lặp lại, tiếp đó nói, "Tôi không biết có nên tin anh không."

"Xin em tin anh, anh thật sự không phải đồng lõa của Chung Gia Ngọc." Văn Nhiên cúi đầu, hôn lên trán Mạnh Miên Đông, "Anh tuyệt đối sẽ không tổn thương em."

Nụ hôn của Văn Nhiên vô cùng ôn nhu, Mạnh Miên Đông hoảng hốt hỏi: "Ban nãy anh ra ngoài?"

Nghe Mạnh Miên Đông nói như vậy, Văn Nhiên mừng rỡ hỏi: "Em muốn gặp anh?"

Mạnh Miên Đông ngẩng đầu lên, nhìn Văn Nhiên nói: "Văn Nhiên, tôi lại mơ thấy ác mộng, không ngủ được."

Lúc này Văn Nhiên mới phát hiện trên mặt Mạnh Miên Đông toàn là nước mắt, anh giơ tay lau, hỏi: "Sao lại khóc?"

Mạnh Miên Đông thẳng thắn nói: "Vừa nãy tôi gõ của nhà anh, gõ mãi mà không thấy anh lên tiếng, tôi tưởng anh không để ý tôi nữa."

"Xin lỗi." Văn Nhiên giải thích, "Anh ra ngoài mua vài thứ."

Mạnh Miên Đông cúi đầu nhìn, quả nhiên bên chân Văn Nhiên có một túi nhựa lớn của siêu thị.

Cậu nghe thấy Văn Nhiên nói: "Anh sẽ không bao giờ không để ý đến em, Miên Đông, anh yêu em."

"Ừm, tôi biết rồi, chẳng qua tôi không biết có nên tin anh không." Tuy ngoài miệng nói thế, thân thể lại không thể khống chế mà ôm chầm lấy Văn Nhiên, "Văn Nhiên, ngủ chung với tôi được không? Tôi mệt lắm."

Tất nhiên Văn Nhiên sẽ không từ chối: "Ừm."

"Cảm ơn anh." Sau khi Văn Nhiên đồng ý, Mạnh Miên Đông vô thức túm cổ tay Văn Nhiên.

Cậu nhìn cái tay đang túm cổ tay Văn Nhiên, thầm nghĩ: Mình sợ Văn Nhiên đổi ý?

Một tay Văn Nhiên bị Mạnh Miên Đông túm lấy, một tay xúi túi nhựa, theo Mạnh Miên Đông vào nhà.

Vừa vào cửa, anh lập tức bỏ túi nhựa xuống, nhìn Mạnh Miên Đông nói: "Em buông tay trước đi, anh đi tắm rửa."

"Ừm." Mạnh Miên Đông về phòng, thay quần áo, hồi nãy cậu không cẩn thận ngã bệch xuống đất, thoạt nhìn quần áo còn sạch sẽ, nhưng cậu vẫn thấy dơ.

Thay đồ xong, cậu ngồi bên mép giường chờ Văn Nhiên.

Có phải hiện giờ Văn Nhiên không mặc gì không?

Có phải hiện giờ Văn Nhiên đang nghĩ đến cậu an ủi không?

Nghĩ đến đây, cậu bỗng sinh ra một ý nghĩ kì lạ: Làm tình với Văn Nhiên cũng không sao.

Qua ước chừng mười phút, Văn Nhiên đến, trên người không mặc gì.

Văn Nhiên bước tới trước mặt cậu, hỏi: "Em có thể cho anh mượn đồ ngủ không?"

Cậu quét mắt nhìn thân thể Văn Nhiên, cởi quần áo của mình ra.

Văn Nhiên ngạc nhiên đè lại tay Mạnh Miên Đông: "Miên Đông, em muốn làm gì?"

"Trả thù lao cho anh." Mạnh Miên Đông đẩy tay Văn Nhiên ra, tiếp tục cởi quần áo, vừa cởi một nút, tay cậu lại Văn Nhiên đè một lần nữa.

Cậu nghi hoặc: "Không phải anh đã nói muốn làm tình với tôi à?"

"Anh muốn làm tình với em, có điều anh không muốn làm tình với một người không yêu anh." Văn Nhiên nói, "Nếu em còn làm như vậy, anh sẽ không ngủ chung với em."

"Ồ." Mạnh Miên Đông cài nút áo, bò lên giường.

Văn Nhiên cũng nhanh chóng lên giường, duỗi tay ôm eo cậu.

Cậu đưa lưng về phía Văn Nhiên hỏi: "Anh muốn báo đáp tôi thế nào?"

Hơi thở Văn Nhiên phả sau tai cậu: "Có thể cho anh hôn em không?"

"Có thể." Có nhiệt độ cơ thể và hơi thở của Văn Nhiên ở đây, không bao lâu, cậu lại ngủ mất.

Trong giấc mơ không có Chung Gia Ngọc, mà có Văn Nhiên.

Văn Nhiên trong mơ vẫn ôn nhu như trước, hôn môi cậu, vuốt ve cậu...

Hóa ra cậu mộng xuân à?

Cậu mở hai mắt ra, nhìn Văn Nhiên, Văn Nhiên còn đang nhắm mắt, gương mặt đẹp không tả xiếc.

Cậu chưa từng thích ai, nhưng cậu biết Văn Nhiên là kiểu cậu thích.

Hay là tin Văn Nhiên?

Dù sao cậu cũng sắp điên rồi, ngoại trừ cái mạng, cậu không còn gì để mất.

Cậu nhìn Văn Nhiên hồi lâu, Văn Nhiên không tỉnh lại, có lẽ Văn Nhiên rất mệt mỏi.

Cậu vươn tay, sờ quầng thâm dưới mắt Văn Nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể tin anh không?"

Văn Nhiên vẫn không tỉnh lại, hơn một tiếng sau, Văn Nhiên mới tỉnh lại.

Văn Nhiên bắt gặp ánh mắt Mạnh Miên Đông, lo lắng hỏi: "Miên Đông, em đói bụng chưa?"

Mạnh Miên Đông không cảm nhận được đói khát, thật thà nói: "Không đói."

"Anh đi nấu cơm, em ăn một chút nhé?" Văn Nhiên ra điều kiện trao đổi, "Nếu em ăn, coi như trả thù lao cho anh, anh sẽ không hôn em."

Mạnh Miên Đông không rõ vì sao Văn Nhiên lại nói như vậy, nếu Văn Nhiên thật sự yêu cậu, hôn cậu mới hợp lẽ chứ?

Cậu trầm ngâm suy nghĩ, không ra kết quả, thế là hỏi: "Anh muốn tôi ăn quan trọng hơn muốn hôn tôi à?"

Văn Nhiên không do dự nói: "Với anh, thân thể em là quan trọng nhất."

"Cảm ơn anh." Mạnh Miên Đông mỉm cười nói, "Phiền anh đi nấu cơm."

Văn Nhiên bước xuống giường, để tránh khói dầu làm bẩn quần áo Mạnh Miên Đông, anh thay quần áo của mình.

Anh không biết Mạnh Miên Đông có chịu cho anh mượn phòng bếp không, bèn nhấc túi nhựa trước cửa lên, định về nhà nấu cơm.

Chưa bước ra khỏi cửa, lại đột nhiên nghe thấy âm thanh vang lên từ phía sau: "Văn Nhiên, anh phải đi? Anh nói nấu cho tôi ăn mà."

Trong giọng Mạnh Miên Đông có vài phần lưu luyến, vì anh có thể cho Mạnh Miên Đông một giấc ngủ ngon?

Anh ra lệnh cho mình không được nghĩ nhiều, quay đầu lại, ôn nhu nói: "Anh về nhà nấu cơm, nấu xong anh sẽ quay lại."

Mạnh Miên Đông nhanh chóng bước đến, yêu cầu: "Không được đi, anh phải nấu cơm ở nhà tôi."

Mạnh Miên Đông sợ mình bày trò gì?

"Được, cảm ơn em cho anh mượn phòng bếp." Văn Nhiên xách túi nhựa vào phòng bếp.

Lúc lướt qua người Mạnh Miên Đông, cánh tay như có như không chạm nhau.

Văn Nhiên mua không ít đồ ăn, anh không dám chắc Mạnh Miên Đông sẽ ăn đồ ăn anh làm, song anh vẫn mua.

Anh vốn giỏi nấu nướng, trải qua bốn thế giới, tài nấu nướng càng tiến bộ hơn, không tới một tiếng sau, cá luộc, ếch trâu nướng tía tô, tôm luộc, bí đỏ chiên trứng muối, salad rau dưa và hai ly nước cam đã xong, bày đầy một bàn.

Mạnh Miên Đông đứng ở trước bàn ăn, nhìn thức ăn trên bàn, hai mắt ươn ướt, bao lâu rồi không có người nấu cho cậu ăn?

Đã thật lâu thật lâu.

Cậu ngồi xuống, Văn Nhiên đưa đũa cho cậu, nói: "Miên Đông, ăn đi."

"Ừm." Mạnh Miên Đông gắp một miếng cá luộc, Văn Nhiên không làm quá cay, vừa ăn, một miếng cá luộc xuống bụng, cậu mới cảm dạ dày mình sống lại.

Đúng, cậu đói, rất đói, rất đói.

Cậu không biết mình đã không đói khát bao nhiêu ngày rồi, cũng không biết từ khi thất nghiệp đã trôi qua bao lâu.

Thời gian dường như ngưng đọng, không có Chung Gia Ngọc, chỉ có cậu và Văn Nhiên.

Văn Nhiên...

Cậu trộm nhìn Văn Nhiên, lát sau, hỏi thẳng: "Vì sao anh lại yêu tôi?"

Văn Nhiên vặn hỏi: "Yêu một người không phải giải một bài toán, cần gì có điều kiện."

Mạnh Miên Đông không tỏ ý kiến, lại hỏi: "Anh là gay?"

Văn Nhiên ôn nhu nói: "Anh chưa từng yêu những người khác, bởi vì em là nam, nên anh là gay."

"Ồ, tôi biết rồi." Mạnh Miên Đông ăn một con tôm luộc.

Tôm luộc rất tươi, chưa nuốt xuống, đã nghe Văn Nhiên hỏi: "Muốn anh lột giúp không?"

Nếu những gì Văn Nhiên biểu hiện là chân thật thì Văn Nhiên quá cưng chiều cậu.

Cậu lắc đầu nói: "Tôi tự lột."

"Xin lỗi, là anh nhiều chuyện." Văn Nhiên không nhìn Mạnh Miên Đông nữa, cúi đầu xuống, im lặng ăn cơm.

Anh có thể ngồi đối diện Mạnh Miên Đông, có thể nhìn Mạnh Miên Đông ăn đồ ăn anh làm, anh nên cảm thấy thỏa mãn mới phải, không nên quá tham lam.

Bởi vì Văn Nhiên cúi đầu, Mạnh Miên Đông thấy không rõ vẻ mặt Văn Nhiên, không hiểu vì sao cậu biết Văn Nhiên đang đau lòng.

Vì cậu không cho Văn Nhiên lột tôm giúp cậu?

Cậu đẩy dĩa tôm tới trước mặt Văn Nhiên, nói: "Phiền anh."

Văn Nhiên giật mình, buông đũa, đi rửa tay mới bắt đầu lột tôm.

Anh lột một cách cẩn thẩn, phần thịt ở đuôi tôm cũng được giữ nguyên.

Lột xong, anh bưng dĩa tôm luộc đến trước mặt Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông lại nói: "Cùng nhau ăn đi."

"Ừm, cùng nhau ăn." Cơm nước xong, Văn Nhiên thu dọn bàn ăn, sau đó tạm biệt Mạnh Miên Đông rồi về nhà.

Kể từ đó, mỗi ngày anh đều làm ba bữa cho Mạnh Miên Đông, mỗi ngày đều ngủ cùng Mạnh Miên Đông.

Anh không muốn phá hư bầu không khí tương đối hòa bình của mình và Mạnh Miên Đông, không nhắc lại chuyện Chung Gia Ngọc, cũng không nhắc lại Fregoli.

Ba ngày trôi qua, lúc ăn tối xong, anh nhận được một cú điện thoại, người gọi là bạn cùng phòng của Chung Gia Ngọc và Mạnh Miên Đông.

Phòng ngủ của Chung Gia Ngọc và Mạnh Miên Đông có bốn người, quan hệ của bốn người khi đó khá tốt.

Chung Gia Ngọc đã tự sát đã qua đời, hai bạn cùng phòng khác, một người nhập ngũ, anh không tìm được, một người làm việc ở nước ngoài, trùng hợp trở về thăm người thân.

Chỉ cần Mạnh Miên Đông không xem bạn cùng phòng thành Chung Gia Ngọc, lời của người đó sẽ đáng tin hơn anh, có lẽ Mạnh Miên Đông sẽ tin rằng Chung Gia Ngọc đã qua đời.

Có điều làm vậy, sẽ đánh thức tự trách, áy náy của Mạnh Miên Đông một lần nữa, đối với Mạnh Miên Đông đây là chuyện tốt ư?

Ba ngày này, Mạnh Miên Đông thoạt nhìn không khác người bình thường, có lẽ có thể tiếp tục thế này.

Chẳng qua, cứ như thế, Mạnh Miên Đông sẽ không thể ra cửa, không thể đi làm, ý nghĩ sinh tồn ở đâu?

Cuối cùng anh kết luận: Phải cho Mạnh Miên Đông nhớ lại Chung Gia Ngọc đã chết.

Vì thế anh nói với người bên đầu kia: "Xin hỏi cậu ở lại trong nước mấy ngày? Có thể bớt một chút thời giờ tới gặp Miên Đông không?"

Người kia vui vẻ đồng ý: "Tôi ở trong nước nửa tháng, năm ngày sau, tôi đều rảnh."

Văn Nhiên cảm ơn: "Để tôi đi hỏi Miên Đông xác định thời gian, rồi liên lạc với cậu, cảm ơn."

Mạnh Miên Đông đang tắm rửa, tắm xong, ra khỏi phòng tắm, liền thấy Văn Nhiên đứng ngoài cửa.

Cậu cong môi: "Anh không cần chờ ở bên ngoài, anh muốn vào thì vào đi."

Văn Nhiên cười khổ: "Anh sẽ không cưỡng bức em, em đừng đề phòng anh như thế."

Mạnh Miên Đông dùng khăn lau tóc, hỏi: "Anh có chuyện gì muốn nói với tôi hả?"

Văn Nhiên cầm khăn, giúp Mạnh Miên Đông lau tóc, Mạnh Miên Đông híp mắt, sắc mặt thả lỏng.

Anh hít một hơi thật sâu, nói: "Anh muốn em gặp một người, người đó tên Trâu Tinh Hà."

Trâu Tinh Hà, đương nhiên Mạnh Miên Đông nhớ Trâu Tinh Hà là ai, chỉ là tại sao Văn Nhiên biết Trâu Tinh Hà? Ngoại trừ điều tra Chung Gia Ngọc, Văn Nhiên còn điều tra cậu?

Mắt thấy Mạnh Miên Đông cứng người, Văn Nhiên lo sợ nói: "Miên Đông, em đừng giận."

Lo sợ, Mạnh Miên Đông từ đọc được hai chữ lo sợ từ trên người Văn Nhiên.

Vì sao?

Mình giận thì sao?

Sự lo sợ của Văn Nhiên làm cậu không thể mở miệng từ chối: "Trước tiên anh nói cho tôi biết mục đích của anh là gì đi?"

"Miên Đông..." Văn Nhiên bỏ khăn xuống, ôm chặt Mạnh Miên Đông, "Chung Gia Ngọc đã chết, em không muốn đến nhà Chung Gia Ngọc cũng không sao, Trâu Tinh Hà có thể chứng minh Chung Gia Ngọc thật sự đã chết."

Chung Gia Ngọc...

Chung Gia Ngọc chưa chết, bên ngoài có rất nhiều rất nhiều Chung Gia Ngọc...

Mạnh Miên Đông không khỏi run rẩy, cậu muốn đẩy Văn Nhiên ra lại không thể đẩy được, thậm chí tay đấm chân đá cũng không suy suyễn.

Cậu há mồm cắn lên bả vai Văn Nhiên, mùi máu tươi thoang thoảng, cậu nói: "Anh buông tôi ra, buông ra!"

Văn Nhiên không có dư lực cảm thấy đau đớn, anh không ngừng hôn lên đỉnh đầu Mạnh Miên Đông: "Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em, nếu Chung Gia Ngọc thật sự chưa chết, anh giúp em giết Chung Gia Ngọc, gặp Trâu Tinh Hà được chứ?"

Giúp cậu giết Chung Gia Ngọc? Ngay cả cậu cũng không xuống tay được, Văn Nhiên lại nói muốn giúp cậu giết Chung Gia Ngọc.

Văn Nhiên thật sự yêu cậu chăng?

Cậu cố gắng bình tĩnh, một lát sau, cậu nhìn Văn Nhiên nói: "Được, tôi đồng ý đi gặp Trâu Tinh Hà."

Văn Nhiên không thể tin được Mạnh Miên Đông lại dễ dàng đồng ý như thế, xác nhận lần nữa: "Thật sao?"

Mạnh Miên Đông nói: "Thật, tôi lừa anh làm gì."

Văn Nhiên lập tức buông Mạnh Miên Đông ra, nói: "Xin lỗi."

Văn Nhiên dùng sức quá mạnh, lúc bị Văn Nhiên ôm lấy, Mạnh Miên Đông tưởng chừng xương cốt mình gãy tới nơi, mà khi buông ra, cảm giác trống rỗng kì lạ chợt truyền tới từ trái tim.

Cậu lấy lại bình tĩnh, duỗi tay xốc áo Văn Nhiên lên.

Văn Nhiên không kịp phòng ngừa, bị Mạnh Miên Đông xốc áo lên vai.

Anh muốn đẩy tay Mạnh Miên Đông ra, bị Mạnh Miên Đông gạt đi.

Mạnh Miên Đông nhìn anh nói: "Giơ tay lên."

Mạnh Miên Đông muốn cởi áo anh?

Anh không làm theo mà hỏi: "Vì sao?"

Hai mắt Mạnh Miên Đông hơi đỏ: "Tôi muốn nhìn vết thương của anh một chút."

Đúng vậy, vừa rồi anh bị Mạnh Miên Đông cắn một cái, nhìn kỹ, trên vai áo đã nhiễm đỏ, nếu Mạnh Miên Đông không nhắc nhở, anh không hề nhớ đến nó.

Cả trái tim anh đều là Mạnh Miên Đông, không chứa nổi những việc linh tinh khác.

Hết chương 145

Còn hai chương nữa sẽ hết ngược, nhưng hai chương sau ngược lắm nên mọi người muốn đọc một lần hay từ từ, đọc một lần thì mình hơi lười:))))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK