Văn Nhiên rời đi đã được ba ngày, không biết vì sao Mạnh Miên Đông luôn nhớ tới câu nói kia của Văn Nhiên: “Anh muốn lần sau tưới đầy mật ong lên thân thể em, sau đó liếm sạch.”
Một câu nói vô cùng xấu hổ lại rất đỗi ngọt ngào.
Ba ngày nay, Văn Nhiên đều bớt thời giờ gọi điện thoại, gửi Wechat cho cậu, nhưng mỗi lần không phải đang nói chuyện thì ngủ thiếp đi thì chính là vội vã kết thúc.
Cậu biết Văn Nhiên vô cùng bận rộn, nhưng cậu lại không khỏi cảm thấy trống trải.
Trong khoảng thời gian ba năm đóng cửa không ra ngoài, cậu rất ít khi cảm thấy trống trải, Văn Nhiên chỉ đi có ba ngày, cậu đã chịu không nổi.
Văn Nhiên hoàn toàn xâm nhập vào cuộc sống của cậu, đến cả ngủ cậu cũng vô thức nhường nửa giường cho anh.
Ngày thứ tư, bên ngoài bắt đầu rơi xuống những giọt mưa lách tách, đêm đến, cậu nhốt mình trong phòng sách sáng tác lời bài hát.
Văn Nhiên để cậu tự do phát huy, dưới ánh đèn bàn, cậu cẩn thận hồi tưởng sinh hoạt những năm này của mình, sinh hoạt trong cô nhi viện, sinh hoạt sau khi xuất đạo, sinh hoạt sau khi bị điếc đột ngột và nghiện rượu cùng với sinh hoạt sau khi gặp được Văn Nhiên.
Bọn chúng hòa lẫn vào nhau, tạo thành cậu của hiện tại, mặc dù cậu hiện tại thất bại hơn cậu của trước kia, nhưng sau khi được Văn Nhiên dịu dàng chữa trị, cậu đã học được cách bình tĩnh tiếp nhận mình của hiện tại.
Được Văn Nhiên yêu, dù thất bại thì sao chứ?
Cậu vắt hết óc viết vài bản, có điều cái nào cũng không hài lòng, cậu vo tròn, ném vào thùng rác.
Cậu lấy di động ra, lên mạng tìm kiếm tin tức Văn Nhiên.
Trên mạng không có tin tức gì mới của Văn Nhiên, chỉ có các fans đang bày tỏ với Văn Nhiên.
Cậu bỏ quả mấy cmt hoa si, ngón tay mân mê ảnh chụp Văn Nhiên, sau đó, ma xui quỷ khiến lưu hết ảnh chụp của fans đăng lên về máy mình.
Cậu thấy mình cực kỳ u mê Văn Nhiên, thật ra từ lúc Văn Nhiên xuất đạo, cậu đã thích Văn Nhiên, thích kỹ năng diễn xuất, tướng mạo, khí chất của Văn Nhiên, chỉ đơn thuần thích thôi, không liên quan đến tình dục, tuy ba năm nay cậu không ra khỏi cửa, nhưng bộ phim nào của Văn Nhiên cậu cũng đến rạp xem, hơn nữa cậu còn sưu tầm tất cả đĩa phim của anh.
Cậu vốn dự định nói cho Văn Nhiên nghe, lời vừa ra khỏi miệng cậu lại cảm thấy giống như từ đầu cậu đã lạt mềm buộc chặt Văn Nhiên vậy, thế là không nói gì.
Cậu vào Weibo, nhập từ khóa “Văn Nhiên”, cùng fans hâm mộ u mê Văn Nhiên một hồi lâu, sau đó cậu run rẩy đăng nhập acc chính thức của mình, là acc ca sĩ Mạnh Miên Đông có chứng thực.
Khi tai cậu xảy ra vấn đề, cậu từng đăng nhập vào đây một lần, hai mắt đều là công kích, châm chọc, mỉa mai của anti…
Sau khi bác sĩ nói chứng bệnh điếc đột ngột không thể trị dứt, cậu càng không chịu nổi những tin tức xấu, đương nhiên sẽ không muốn đăng nhập vào đây.
Nào ngờ, cậu vừa vào, phía dưới thông báo biểu hiện mấy trăm ngàn tin chưa đọc, cậu nín hơi một chút nhấn vào, có bình luận, có @, có tin nhắn riêng, bình luận mới nhất, @, tin nhắn riêng ngoài trừ anti còn có fans của cậu:
-Tiểu Miên Đông, khi nào anh phát hành album thế? Ví tiền của em đã sẵn sàng!
-Lúc em nghe anh hát là lúc em đang luyện thi, bây giờ em lên đại học năm hai rồi, em còn đang chờ anh, anh đang ở đâu?
-Thích ca khúc của anh, em luôn chờ cậu trở về.
…
Cho tới bây giờ cậu vẫn không ngờ còn có người chờ cậu quay lại, cậu tưởng rằng mình đã bị bỏ rơi từ lâu rồi.
Cậu nhịn không được mà run rẩy phát một cái Weibo: Xin mọi người chờ tôi.
— Tuy làm thế này chỉ là xung động trong nhất thời, nhưng đây cũng là cậu tự chặt đứt đường lui của mình.
Cậu bảo mọi người chờ mình chính là cậu muốn vượt qua mọi chướng ngại, một lần nữa đứng trên sân khấu.
Qua khoảng chừng một phút, bình luận đầu tiên xuất hiện: Tiểu Miên Đông cuối cùng cũng phát Weibo sau ba năm rồi, khóc. jpg.
Ngay sau đó, cmt thứ hai xuất hiện:Tiểu Miên Đông, anh có khỏe hơn chút nào không? Bọn em không gấp, anh cứ từ từ khỏe lên là được.
Cậu cảm thấy viền mắt nong nóng, lập tức gọi điện thoại cho Văn Nhiên, nhưng không gọi được.
Mới hơn chín giờ tối, Văn Nhiên chắc còn ở trường quay.
Cậu đặt di động xuống, tiếp tục xoát bình luận, đến khi mười hai giờ mới gọi điện thoại cho Văn Nhiên, điện thoại được kết nối, cậu nghe thấy Văn Nhiên ở đầu kia mệt mỏi hỏi: “Miên Đông, em có chăm sóc tốt cho bản thân không?”
“Em chăm sóc mình tốt lắm, ngủ ngon, anh nhanh ngủ đi!” Cậu muốn chia sẻ tâm tình đang kích động của mình cho Văn Nhiên, có điều hình như không đúng lúc.
Sau khi ngắt cuộc gọi, cậu lại không khỏi cảm thấy cô đơn, nếu Văn Nhiên đang ở bên cạnh cậu thì tốt biết mấy?
Cậu thở dài, mất hứng thú xem bình luận mới.
Cậu đi tắm, rồi mặc áo ngủ nằm trên giường, cậu phát hiện mình lại vô thức chừa nửa bên giường cho Văn Nhiên, nhưng nửa bên giường trống rỗng, căn bản không có Văn Nhiên.
Cậu dứt khoát ngủ nửa bên giường của Văn Nhiên, gối đầu lên gối của Văn Nhiên, đắp bên chăn của Văn Nhiên, chỉ một thoáng, cả người cậu đều là hơi thở của Văn Nhiên, cậu cảm thấy thân thể mình đột nhiên khô nóng khó nhịn.
“Ưm…” Cậu lật người lại, vùi mặt vào gối của Văn Nhiên, tự an ủi một lần, rồi đi rửa tay, sau đó lên giường ngủ.
Ngày thứ năm, cửa nhà cậu bị gõ một cái, vừa mở cửa ra, cậu nhìn thấy một thiếu niên, thiếu niên nhìn cậu nói: “Xin chào, tôi là trợ lý Văn tiên sinh, Văn tiên sinh kêu tôi tới dẫn cậu đi tái khám.”
Hình như cậu đã nghe qua giọng này ở đâu rồi.
Ở đâu nhỉ?
Cậu trầm tư suy nghĩ một hồi, hỏi: “Cậu là người theo Văn Nhiên đến Paris?”
Vừa nhắc tới Paris, thiếu niên nghĩ mà hãi: “Máy bay đến Paris bị trục trặc, nghiêng ngả rất lâu, tôi còn tưởng rằng mình sẽ chết, trong đầu đều là tử trạng của mình, bị dọa đến khóc, lúc máy bay hạ cánh, chân của tôi mềm nhũn, nếu Văn tiên sinh không đỡ tôi, e rằng tôi không ra khỏi sân bay nổi rồi.”
Giống như lời Văn Nhiên nói, thiếu niên sợ quá bật khóc nên giọng mới khàn khàn, chứ không phải vừa làm xong chuyện kịch liệt như trong suy nghĩ của cậu.
Biểu tình thiếu niên không giống như đang nói dối, quả thật cậu đã hiểu lầm Văn Nhiên.
Lúc đó cậu quá tự ti, một mực chắc chắn rằng mình không đáng được Văn Nhiên thích, thế nên chỉ cần một âm thanh khàn khàn xuất hiện, cậu đã dễ dàng hiểu lầm Văn Nhiên.
Cậu mang giày vào, đóng cửa lại, đột nhiên thầm nghĩ: Có phải trên Weibo cũng giống thế này không? Mình cho là mình bị chán ghét, bị vứt bỏ nên mới đặt lực chú ý lên bình luận không tốt, không để ý đến những người ủng hộ mình?
Cậu nghĩ thông suốt, nhất thời cảm thấy bản thân tư ti của mình lúc đó vừa đáng thương vừa buồn cười.
Bây giờ không giống thế nữa, tuy vẫn không thể thuận lợi viết ra một ca khúc, cậu tin chỉ cần cậu nỗ lực, cậu nhất định có thể thành công.
Cái này cũng phải cảm ơn Văn Nhiên, mà Văn Nhiên không ở đây.
Văn Nhiên…
Thiếu niên dẫn cậu đến bệnh viện, đầu tiên là tái khám, sau đó đi lấy thuốc.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, tình huống thân thể của không thay đổi mấy, nhưng tinh thần cậu khá hơn nhiều, thậm chí cậu còn hỏi bác sĩ về lợi và hại của máy trợ thính nữa.
Cậu đã có thể tiếp thu sự thật thính lực của mình khả năng không thể hoàn toàn khôi phục, vì có thể quay trở lại sân khấu, máy trợ thính có lẽ là một lựa chọn tốt.
Chỉ là cuối cùng cậu không đưa ra quyết định, cậu muốn đợi Văn Nhiên về thương lượng rồi quyết định sau.
Ngày thứ sáu, bởi vì bị kẹt lời, cậu bắt đầu thử soạn nhạc.
Cậu lấy một cây đàn guitar từ căn hộ mà cậu mua sau khi xuất đạo, vì đã lâu không sử dụng, cậu không quen tay lắm, âm thanh mà cậu gảy ra truyền vào tai trái quỷ dị không tả, may mà tai phải nói với cậu còn có thể, chí ít không tính là hỗn loạn.
Cậu gảy đàn, kìm lòng không được nghĩ đến Văn Nhiên, nếu Văn Nhiên biết cậu đang gảy đàn, nhất định sẽ rất vui vẻ nhỉ?
Cậu muốn gọi cho Văn Nhiên ngay lập tức, lại sợ quấy rầy Văn Nhiên, liền để điện thoại di dộng xuống.
Cậu lại gảy guitar, không bao lâu, cơn nghiện rượu dưới sự chèn ép của disulfiram, acamprosate và naltrexone vọt lên.
Trong nhà không có rượu, cậu cũng không nghĩ đến chuyện ra ngoài mua rượu, chỉ tiếp tục gảy guitar.
Nhưng mà, ngón tay của cậu dưới sự bức ép của cơn nghiện rượu khẽ run rẩy, va vào dây đàn, không ngừng tạo ra những âm thanh cổ quái.
Cậu không thể không buông đàn guitar ra, cậu bật game lên để phân tán lực chú ý.
Cậu ép mình tập trung chơi game, song cái game ngày thường cậu thích chơi nhất cũng không thể làm cậu quên đi cơn nghiện, thỉnh thoảng cậu vẫn bị cơn nghiện khống chế tâm trí.
Thật muốn uống rượu.
Không được, không được uống rượu, không thể để cho Văn Nhiên thất vọng!
Cậu khó chịu đến nỗi cả người đổ mồ hôi, cuối cùng cậu lấy hết can đảm gọi cho Văn Nhiên.
Chẳng ai nghe máy.
Văn Nhiên hẳn là ở quay phim, cậu không thể quấy nhiễu Văn Nhiên.
Phải vượt qua, nhất định phải vượt qua, cậu bắt chước Văn Nhiên, xóc tóc của mình nói: “Miên Đông ngoan, cậu nhất định có thể vượt đi qua.”
Vượt qua rồi cậu liền có thêm tự tin đứng bên cạnh Văn Nhiên.
Đương nhiên mọi chuyện không dễ dàng như vậy, cơn nghiện rượu như virus gặm nhắm từ tấc da tấc thịt của cậu.
Văn Nhiên…
Em rất khó chịu, em muốn anh ôm em…
Văn Nhiên… Anh mau trở lại đi…Vì sao anh vẫn chưa về?
Văn Nhiên không ở bên cạnh cậu, cậu chỉ có thể không ngừng nghĩ đến Văn Nhiên để kháng cự cơn nghiện – Văn Nhiên đồng ý một triệu một lần, Văn Nhiên lộ ra đau lòng khi bị cậu mỉa mai, Văn Nhiên từ chối cậu, Văn Nhiên tỏ tình với cậu, Văn Nhiên hôn cậu, Văn Nhiên lưu manh với cậu, Văn Nhiên dịu dàng tiến vào cơ thể cậu, Văn Nhiên nói Miên Đông của anh chỗ nào cũng ngọt…