Quyển thứ ba đã kết thúc.
Một năm mới, khởi đầu mới.
Quyển thứ tư tên 《 Tranh giành Trung Nguyên 》.
Một quyển này bối cảnh tương đối to lớn, rất nhiều người giai đoạn trước sẽ một lần nữa ra sân, rất nhiều thế lực, nhân vật đè ép rất lâu, cũng sẽ hoá trang lên sân khấu.
Đồng thời ở quyển thứ tư, tôi sẽ thu hồi rất nhiều phục bút trước kia, sẽ mang một bộ phận hố lấp lại.
Trở về đề tài chính, nhìn lại một lần chỉnh thể quyển thứ ba 《 Thiếu niên sống nơi đất khách quê người 》đi, tốt xấu, đều nói một câu, chương lẻ là cơ hội trao đổi khó được của độc giả cùng tác giả.
Tôi sẽ thẳng thắn thành khẩn tán gẫu với mọi người một chút quấy nhiễu cùng vấn đề khó gặp được trong sáng tác, để mọi người có thể bước đầu hiểu biết một lần trạng thái tâm lý, chuyển biến trong lòng tác giả vân vân.
Tôi thời điểm ban đầu chuẩn bị kết cấu một quyển này, là chuẩn bị lấy hình thức du ký để viết, trên đường lại chậm rãi trải đường, chậm rãi triển khai nhân vật.
Sau khi viết mười mấy chương, ý thức được hình thức đổi bản đồ cũng không được mọi người yêu thích, thiết lập phong ấn của Hứa bạch phiêu độc giả cũng không thích. Nhưng nhạc dạo chính đã định ra, không thể “thay đổi xoành xoạch”, đoạn thời gian đó tôi đặc biệt mê mang, trạng thái sáng tác cũng trở nên sứt đầu mẻ trán.
Tôi vội vàng sửa chữa đại cương quyển thứ ba, điều chỉnh dàn giáo kết cấu, thậm chí còn từng gửi chương lẻ, tìm kiếm ý kiến của mọi người.
Vừa bảo trì ra chương mới, vừa sửa chữa đại cương, sau khi trải qua một đoạn thời gian rất dài trầm thấp, dì trẻ rốt cuộc đến.
Số liệu tăng vọt...
Từ song tu đến về kinh, lại đến rời kinh cả đoạn kịch tình này, đuổi đỉnh cao thậm chí sánh vai một chương Cha con ngả bài kia của quyển thứ hai.
Nửa đầu một quyển này vấn đề ra ở nơi nào, trước kia tôi từng làm tổng kết, vẫn là nhân vật cùng bản đồ không có cảm giác thay vào.
Bất cứ đổi bản đồ nào đều sẽ gặp loại vấn đề này, nhưng tôi đã nghiên cứu ra biện pháp phá giải, tương lai có cơ hội sẽ thử một chút.
Kế tiếp nói một câu vấn đề tiết tấu, tôi từng cẩn thận nghiên cứu theo dõi biến hóa, bất cứ chương và tiết nào trải đường từ từ, theo dõi đều sẽ sụt giảm hẳn, sau đó độc giả mắng là kéo dài câu chữ.
Tác giả nóng vội, vội vàng đẩy nhanh tiết tấu, sau đó độc giả mắng tiết tấu quá nhanh, viết không tốt.
Như thế hình thành tuần hoàn ác tính.
Đối với điều này, tôi phải ra hai kết luận, thứ nhất, có thể là tôi quá trẻ tuổi, không đủ trầm ổn, dễ bị số liệu ảnh hưởng. Thứ hai, đại khái là hiệu ứng danh nhân không đủ.
Nếu là một tác giả bạch kim thành danh đã lâu, độc giả có lẽ sẽ có kiên nhẫn hơn, có thể nhịn mười mấy chương mấy chục chương làm nền.
Nhưng đối với một nhóc qua đường (ví dụ như tôi), thì không có kiên nhẫn như vậy.
Trừ vấn đề bên trên tổng kết, tôi tương đối để ý gần đây độc giả nhắc tới một cái vấn đề “Không đủ sướng”.
Nếu bạn cũng là bạn bè đang sáng tác, có thể tự hỏi một phen cẩn thận lời tôi kế tiếp nói.
Có đôi khi, chúng ta phải làm ra lấy hay bỏ ở giữa logic cùng sướng, truyện quá chú ý logic, thường thường không sướng nổi, cho nên tiểu thuyết mạng phải làm được “không não” nhất định.
Nhưng quá mức không não, lại sẽ tỏ ra quá bạch, tiểu bạch văn không não trong miệng độc giả, thường thường chỉ loại sách này.
Mượn đoạn kịch tình Võ Lâm minh này cuối quyển nêu ví dụ, tôi thật ra có phương pháp sáng tác sướng hơn, viết rất sướng rất sướng cái loại đó.
Nhưng như vậy kết quả chính là thiết lập nhân vật Hứa Bình Phong tan vỡ.
Một quyển sách viết đến trung hậu kỳ, khác với giai đoạn trước, không thể chỉ phục vụ vì sướng. Tôi bây giờ sáng tác điều kiện tiên quyết số một, là duy trì nhạc dạo chính cả quyển sách, nó bao gồm thiết lập nhân vật, kịch tình, thế cục Cửu Châu vân vân.
Sau đó, lại cân nhắc sướng chút.
Hứa Bình Phong làm một trong các nhân vật quan trọng, thiết lập nhân vật của hắn bày ở đó, cho dù chết đến nơi rồi, hắn cũng sẽ thong dong bình tĩnh, thản nhiên đối mặt.
Đối với Hứa Thất An đánh mặt, hắn tâm tình khó chịu đã là cực hạn, muốn cho hắn hổn hển là không có khả năng.
Nhưng như vậy độc giả liền không sướng nữa.
Cho nên ta vừa rồi nói, logic cùng sướng, có đôi khi không thể đồng thời có được.
Muốn cho hắn tay không mà về, trộm gà không được còn mất nắm thóc, các ngươi lại sẽ cảm thấy, đại nhân vật phản diện chỉ thế này?
Cái chất của nhân vật đâu?
Nơi này nhắc tới một kĩ xảo nhỏ, duy trì chất của nhân vật, so với sướng chút càng quan trọng hơn. Cho dù bỏ qua bộ phận sướng chút, cũng phải duy trì chất của nhân vật.
Hai quyển sách thành tích xấp xỉ, có thể một quyển bị cho rằng là truyện không não, một quyển bị thổi không não.
Vì sao?
Bởi vì người trước chỉ lo sướng, mà quyển sau sẽ bảo trì chất của nhân vật trong truyện.
Các bạn sẽ bởi vì một đoạn ngắn kịch tình không đủ sướng, mắng tôi, nhưng sẽ không bỏ truyện. Nhưng nếu thiết lập nhân vật bị vỡ, người bỏ sách mới là cả đống.
Tôi nói đúng không?
Mang đề tài kéo trở về, ra chương mới vẫn luôn là vấn đề tôi lo âu đau đầu.
Tôi thường thường bởi vì một đoạn cuộc sống hằng ngày không đủ thú vị, ở trước máy tính ngồi im thật lâu thật lâu, thường thường bởi vì một vụ án chưa hoàn toàn nghĩ thông, hơn nửa ngày cũng không thể viết.
Nhưng lại bởi vì thời gian ra chương mới sắp đến rồi, không thể nộp bản thảo mà lo âu.
Thường xuyên tạo thành ra chương chậm.
Tốc độ cùng chất lượng thật là không thể đồng thời có, có đôi khi trạng thái không đúng, đầu óc đần độn, cũng sẽ tạo thành chất lượng ra chương mới trượt xuống.
Không thể tránh né.
Sau đó, tôi mỗi lần nhìn thấy độc giả ở đánh giá thảo luận: Mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, đừng ra chương mới nữa.
Tôi coi là thật.
Ngày hôm sau tỉnh lại xem, phát hiện bình luận chương truyện là như vậy: Con mẹ nó, con hàng này bành trướng rồi à, xé vé tháng.
Ha ha ha ha, đệch!
Một quyển này viết gập ghềnh, sứt đầu mẻ trán, mọi người cũng đều hùng hùng hổ hổ, nhưng số liệu cũng không kém.
Đăng ký bình quân đạt chín vạn rồi.
Tăng đặc biệt nhanh, đây là điều duy nhất tôi vui mừng.
Nói rõ tôi viết tuy có chút tỳ vết, nhưng chỉnh thể tương đối ổn định. Tuyến nên chôn thì chôn rồi, nhân vật nên khắc họa thì khắc họa rồi.
Kỳ tiếp theo vượt mười vạn, hẳn là vấn đề sẽ không quá lớn, ừm, hy vọng tôi không treo cờ.
Quyển thứ bốn bắt đầu, cao trào lớn nhất cùng hố lớn nhất của quyển sách sẽ mở màn.
Tôi sẽ thử chậm rãi làm nền, không đi xem số lượng ấn theo dõi, chậm rãi khắc họa một ít vai phụ.
Với tôi mà nói, lại là một sự khiêu chiến hoàn toàn mới.
Sức quyến rũ lớn nhất của viết truyện là ở đây, không ngừng tìm kiếm đột phá, cho dù phương hướng sai lầm, số lượng theo dõi giảm, ít nhất tôi làm thử, sẽ học tập được một ít thứ mới.
Tôi luôn hy vọng, truyện này mang tới cho mọi người là sung sướng, là vui vẻ, ít nhất đại bộ phận thời điểm là như thế.
Đây mới là động lực lớn nhất tôi viết sách, là cảm giác thành tựu lớn nhất của tôi.
Xin nghỉ một ngày, soạn một chút bộ khung!