Trên mặt người Ti Thiên Giám lộ ra nụ cười, mục đích đạt tới, người đòi về rồi, bọn họ vô cùng chờ mong hội đàm kế tiếp.
Lý Mộ Bạch và Trương Thận hai vị đại nho cũng không muốn tiếp tục đợi lâu, bởi vì nghênh đón bọn họ chính là một hồi tranh đoạt chiến kịch liệt.
“Phù!”
Thấy Hứa Thất An theo mọi người rời khỏi, Chu công tử như trút được gánh nặng, trong lòng sinh ra kiêng kị không muốn thừa nhận cùng nghĩ mà sợ.
“Chờ chút!” Hứa Thất An bỗng dừng bước.
Ti Thiên Giám cùng hai vị đại nho nhìn hắn.
“Ta còn có việc cần xử lý.” Hứa Thất An chắp tay, xoay người đi về phía Chu công tử, khi đi qua bên cạnh ngục tốt, đưa tay đoạt lấy gông xiềng dạng tấm ván gỗ.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Chu công tử kinh hãi liên tục lui về.
“Hứa Thất An, cha ta là thị lang Hộ bộ, ngươi dám động vào ta? Ngươi dám động thủ ở Hình bộ? Tôn đại nhân, Tôn thượng thư, mau bắt tặc nhân này... Trần thúc, cứu ta...”
Phành!
Hứa Thất An vung lên gông xiềng, hung hăng nện ở trên đầu Chu Lập, gỗ vụn bay tứ tung.
Chu công tử hai mắt trắng dã, thẳng đơ ngã về phía sau, máu tươi đỏ sẫm từ trong tóc chảy ra.
Hứa Thất An mặt không biểu cảm nhìn lão già gầy gò: “Vỗ chết ta.”
Toàn trường yên tĩnh!
“Trước mặt các sư huynh ta cùng các vị đại nhân Hình bộ, trước mặt hai vị đại nho, vỗ chết ta con kiến này, nhanh lên.”
Lửa giận dâng lên trên mặt rút lui như thủy triều, lão già gầy gò cứng ngắc ở nơi đó, không dám nhúc nhích.
...
Đi một chuyến trong quỷ môn quan... Quả nhiên chỉ có con cháu quan lại mới có thể đối phó con cháu quan lại, luật pháp công bình công chính giới hạn ở giữa nhân vật nhỏ... Hứa Thất An đắm chìm trong ánh mặt trời đầu mùa đông, cảm giác mình đạt được cuộc đời mới.
Vừa rời khỏi nha môn Hình bộ, Hứa Thất An thấy cuối phố dài, hai con ngựa lao nhanh tới, là Hứa Nhị lang cùng Hứa Nhị thúc.
Hai cha con cũng thấy Hứa Thất An được áo trắng Ti Thiên Giám vây quanh, khuôn mặt cang thẳng của Hứa Nhị thúc rõ ràng thả lỏng.
Người Ti Thiên Giám sao lại ở chỗ này... Trong mắt Hứa Nhị thúc hiện lên nghi hoặc. Bản thân hắn là cao thủ Luyện Khí cảnh đỉnh phong, từng tham gia chiến dịch Sơn Hải quan, sẽ không tôn thờ đối với thuật sĩ Ti Thiên Giám giống người thường.
Hứa Tân Niên ghì cương ngựa, không lộ dấu vết đánh giá anh họ, khẽ thở phào, chắp tay vái thật sâu: “Đa tạ lão sư, đa tạ Mộ Bạch tiên sinh.”
Hứa Thất An chỉ đành trước hướng đám người Ti Thiên Giám chắp tay, sau đó cùng đường đệ, lại hướng hai vị đại nho chắp tay.
Lý Mộ Bạch tiếc hận nói: “Tài thơ như thế, sao lại làm nha dịch. Ninh Yến à, có hứng thú đến thư viện Vân Lộc, tu Nho đạo hay không.”
Quen biết không đến hai khắc đồng hồ, Ninh Yến cũng gọi rồi... Trương Thận bổ sung nói: “Vừa vặn có thể bái ở môn hạ lão phu.”
Hứa Thất An: “? ? ?”
Hắn nhìn đường đệ, người sau mặt không biểu cảm.
“Hai vị tiền bối ưu ái, Ninh Yến hoảng hốt, chỉ là ta tu là võ đạo, lúc còn trẻ tuy đọc sách, mà nay học nghiệp lại là hoang phế.” Hứa Thất An sờ không rõ tình trạng, không dám đáp ứng.
“Không sao, đọc sách nghiên cứu học vấn là chuyện cả đời, như thế nào cũng không muộn.” Lý Mộ Bạch cười ha ha vuốt bộ râu dê.
Thế mà đối với ta ưu ái như vậy... Hứa Thất An chấn kinh.
Hắn nghĩ nghĩ, nảy sáng kiến, lại liếc đường đệ, cười nói: “Cũng đúng, biển học không bờ bến, vãn bối đọc sách quả thật có thiên phú, được hai vị tiên sinh nhìn trúng. Ta nếu đi thư viện, nhất định kẻ tới sau lại đi trước, vượt qua Từ Cựu.”
Hứa Từ Cựu vừa nghe, “A” một tiếng, giọng điệu kiêu ngạo: “Lão sư và Mộ Bạch tiên sinh nhìn trúng thơ từ của huynh, ví dụ như 《 đình Miên Dương tiễn Dương Cung chi Thanh Châu 》.”
Nói xong, sắc mặt Nhị lang cứng đờ, không dám nhìn lão sư cùng Lý Mộ Bạch, khẽ cúi đầu.
Đình Miên Dương tiễn Dương Cung chi Thanh Châu... Dương Cung... Thì ra là như thế... Hứa Thất An gài một phen thuộc tính cao ngạo + lời nói ác độc của Hứa Nhị lang, nghe thấy lời này, trong lòng liền có tính toán.
Lại trầm ngâm chút, liền hiểu tâm ý hai vị đại nho.
Đây quả thật là đường tắt ghi danh sử xanh, tham khảo một chút bạn học Uông Luân là biết, vị nhân huynh này chính là mang Lý Bạch đu bám thoải mái, dễ dàng nhẹ nhàng vang danh thiên cổ, truyền lưu đến nay.
Bởi vậy có thể thấy được, đu bám cũng là một kỹ thuật sống.
Cổ đại đu bám, bám đến mức vang danh thiên cổ.
Hiện đại đu bám, bám nữ thần đến mức mất hết.
Tôn sùng cổ đại hạ thấp hiện đại, không oan uổng.
Đường quan trường của thư viện Vân Lộc gian nan vô cùng, không làm được quan lớn, tự nhiên không viết vào sách sử. Lúc này liền càng nổi bật lên tác dụng thơ từ của Hứa Thất An.
Lão già quá xấu xa... Khóe miệng Hứa Thất An giật giật, có chút không phục, bởi vì người ta thu đồ đệ không phải nhìn trúng hắn tuấn tú lịch sự cùng nhân phẩm kiên định.
Mà là tham thơ của hắn.
Hai vị đại nho da dày thịt béo, nụ cười không thay đổi.
Hứa Thất An trầm ngâm một chút: “Đa tạ hai vị tiên sinh nâng đỡ, Ninh Yến một lòng hướng học, từ chối thì bất kính. Gần đây đột phát linh cảm, ấp ủ mấy bài thơ hay, đợi qua chuyện trước mắt này, lại đi thư viện Vân Lộc bái phỏng hai vị lão sư.”
Hai vị lão sư... Đường ca của Hứa Từ Cựu, trái lại so với bản thân hắn tâm tư linh lung hơn rất nhiều... Lý Mộ Bạch khẽ thở phào, trên mặt đã có thêm nụ cười.
Nếu cứng rắn tranh đệ tử với Trương Thận, đối phương có Hứa Từ Cựu tầng quan hệ này, phần thắng của mình thật ra không lớn.
Lời này của Hứa Thất An, nói rất hay.
“Đã như vậy, hai người chúng ta liền ở thư viện Vân Lộc chờ ngươi.” Trương Thận nói xong, nhìn Hứa Tân Niên thật sâu:
“Từ Cựu à, tu thân trước dưỡng tính, ngươi Khai Khiếu một năm rồi, chậm chạp không thể đột phá đến Tu Thân cảnh... Ừm, về nhà mang trích lời thánh nhân chép ba trăm lần, mười ngày sau cho ta.”
Hứa Tân Niên như bị sét đánh.
“Lão phu một bước ba mươi trượng.” Trương Thận xoay người, bước ra một bước, trực tiếp biến mất.
Lý Mộ Bạch cố ý khoe kỹ năng, mũi chân vẽ một vòng tròn ở quanh người, nhìn Hứa Thất An, trầm giọng nói: “Lão phu trong vòng ba tấc, không thuộc về nơi đây, thuộc về cửa thành.”
Dứt lời, bóng người hắn đột ngột biến mất.
Hứa Thất An mở to hai mắt nhìn!
“Từ Cựu, hai vị đại nho này là cảnh giới gì?”
Hứa Tân Niên còn chưa từ trong sự tuyệt vọng trích lời thánh nhân ba trăm lần giãy thoát ra, Hứa Nhị thúc nói: “Nghe Niên Nhi nói, là nho gia ngũ phẩm: Đức Hạnh.”
Hắn mang một màn nhìn thấy ở ngoài thành bừng bừng hứng thú chia sẻ cho đứa cháu.
Chỉ cần ta chém gió đủ to, trên đời liền không có chuyện ta không làm được? Hứa Thất An lại chấn kinh.
Hứa Tân Niên phun ra một ngụm khí đục, có chút hối hận nhìn dính vào bài của Hứa đại lang, hậm hực nói: “Đức Hạnh cảnh có thể quy phạm hành vi cử chỉ người ta, dùng ngôn ngữ thao túng người khác.”