Mục lục
Suối Tiên Của Xu Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối năm ở kinh thành cực kỳ náo nhiệt, trong Vương phủ cũng thế, gần đến cuối năm, Thục vương điện hạ cũng vô cùng bận rộn, bình thường sáng Xu Xu dậy thì hắn đã vào triều, tối lúc Xu Xu ngủ mới quay về, đến khi mơ màng mới phát hiện đã bị hắn ôm vào ngực.

Tuy điện hạ bận rộn nhưng hiển nhiên Xu Xu sẽ nhàn rỗi hơn rất nhiều, từ lúc không đến Đức Thiện Đường ngồi chẩn bệnh, chiều nàng đọc sách phối dược ngay trong phòng thuốc ở Vương phủ, hoặc là nghiên cứu một vài loại thuốc mới, gần tới cuối năm, nàng cũng bớt phối dược một chút, bắt đầu vội vàng chuẩn bị đồ tế và lễ vật mừng năm mới cho tất cả các nhà, những thứ này nàng đều phải đích thân xem qua.

Đến hai bảy hai tám mới xem như hết bận, đồng thời đã phát xong xiêm y đồ tết phần thưởng đặt mua cho người hầu trong phủ.

Cũng sắp đến đêm ba mươi, Thục vương điện hạ mới không bận rộn như vậy nữa, đám triều thấn cũng bắt đầu hưu mộc nửa tháng.

Chẳng mấy chốc là tới giao thừa, trong Vương phủ chỉ có bọn người hầu tự làm lễ mùng năm mới, còn Xu Xu và điện hạ hôm đó phải vào cung dùng cơm tất niên, giờ mẹo đã dậy để trang điểm, ăn vài miếng điểm tâm xong thì theo điện hạ tiến cung, cung yến đều là người nhà hoàng gia, thoải mái hơn, đối thì ăn, tuy rằng ngồi bên cạnh là Tề Tư Nguyệt cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Xu Xu.

Tề Tư Nguyệt không dám tùy tiện đắc tội Xu Xu, việc lúc trước bị hoàng gia ép phải xin lỗi Xu Xu nàng ta vẫn còn nhớ rõ, ít nhất hiện tại trước khi có đủ khả năng nàng ta sẽ không dám trêu chọc Xu Xu nữa, hơn nữa từ khi gả cho Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử vô cùng lãnh đạm với nàng ta, với các phi tử hậu cung cũng là cùng ban mưa móc, từ trước tới nay khi qua đêm với nàng ta đều chỉ làm việc, không nói nhiều một câu, thái độ cực lạnh nhạt.

Trước lúc thành thân Tề Tư Nguyệt đã âm thầm thề, nhất định phải đạt được chân tình của Nhị hoàng tử, vợ chồng hòa hợp với hắn ta, mau chóng sinh hạ hoàng trưởng tôn cho hoàng tộc, củng cố địa vị của Nhị hoàng tử, giúp Nhị hoàng tử giành được vị trí thái tử, nào đâu nghĩ tới sau khi thành thân, mọi chuyện lại không như ý, vì vậy nàng ta cũng không có tâm trạng đi nhắm vào Xu Xu, chuyện của mình còn chưa giải quyết nổi.

Cộng thêm lúc trước uống thuốc của phục thần y, mụn do không hợp khí hậu trên mặt khi trở lại kinh thành cuối cùng cũng khỏi, nhưng sau khi lập gia đình, vì bị Nhị hoàng tử lạnh nhạt nên lòng dạ hậm hực, trên mặt bắt đầu nổi mụn, tuy rằng chỉ có hai ba cái nhưng cung yến hôm nay nàng sợ xấu mặt đã trang điểm dày để giấu, cách biệt một trời một vực với Thục vương phi da thịt như ngọc, không chút tỳ vết nào bên cạnh, thế nên Tề Tư Nguyệt càng cứng ngắc.

Cả Nhị hoàng tử ngồi ở đối diện thấy phi tử của mình và phi tử của Đại hoàng huynh, so sánh thảm thiết như vậy, trên mặt cũng có chút không nhịn được, ánh mắt cực kỳ u ám.

Buổi trưa dùng cung yến xong liền đổi chỗ ngồi bắt đầu nghe kịch, xem vũ kỹ múa, sau đó kết thúc cung yến buổi tối mới giải tán. Vốn Xu Xu còn định đến chợ đêm dạo chơi, nhưng ở trong cung cả ngày cũng có chút mệt nhọc, lúc lên xe ngựa đã dựa vào ngực Thục vương thiếp đi, cuối cùng được Thục vương điện hạ ôm xuống xe ngựa, nghe tiếng giẫm tuyết xoẹt xoet dưới chân, Xu Xu mới mơ màng tỉnh lại, nàng ôm lấy cổ điện hạ, mềm giọng nói: “Phu quân, hôm nay hơi mệt, chúng ta đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai đến chợ đêm xem hội đèn lồng.”

Ngày mốt là mùng hai, nàng còn phải về nhà mẹ đẻ.

Phó Liễm Chi nói: “Nghe theo Xu Xu hết.”

Mặc dù là hồi phủ nghỉ ngơi sớm nhưng đợi đến khi vào phòng rửa mặt xong, Xu Xu có chút không buồn ngủ lắm, kêu Hỏa Diễm A Lỵ và Tiểu Bạch vào nhà chơi một lát, không bao lâu ba con thứ này đã có chút không chịu nổi chậu than trong phòng, quá nóng nên tất cả đều ra ngoài, chỉ còn lại con cổ trùng béo trắng được Xu Xu nuôi trong hộp gấm. Xu Xu duỗi ngón tay chọc chọc nó, nó ngọ nguậy, có lẽ là muốn cọ ngón tay Xu Xu nhưng do béo quá nên trông như cả cơ thể béo mập đều run rẩy.

Xu Xu thấy thế cười rộ lên.

Phó Liễm Chi vừa rửa mặt xong, vào phòng thấy Xu Xu vui cười thoải mái liền bước qua ôm nàng vào ngực hôn một chốc, thấy hộp gấm đặt trên bàn, bên trong còn có con côn trùng béo trắng, hắn cũng đưa ngón trỏ ra chọc theo, không biết có phải ảo giác hay không, Xu Xu cảm thấy cả người cổ trùng đều cứng thành một đống.

Giống như hai đứa A Lỵ và Tiểu Bạch cũng không thân thiết với điện hạ mấy, có vẻ hơi sợ hắn.

Cả con cổ trùng này cũng vậy.

Thấy cổ trùng bất động, Phó Liễm Chi nhướng mày, thò tay gảy nó, nó vẫn cương cứng không nhúc nhích, hiếm khi Phó Liễm Chi nổi ý muốn đùa nó, cúi đầu ngậm cánh môi mềm mại của Xu Xu, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên mơ hồ, “Sao nó lại không động đậy? Có phải đã chết rồi không, nếu đã chết, chẳng bằng ném vào trong lò lửa, tránh cho nàng phải lo lắng về vấn đề ăn uống của nó suốt mùa đông.”

Con cổ trùng này thật sự kén chọn vô cùng, côn trùng cũng không thèm ăn, ngày nào cũng chỉ đòi ăn lá non tươi mới.

Giữa mùa đông lấy đâu ra lá non, từ khi trận tuyết đầu mùa rơi, con cổ trùng này đã không ăn hai ba ngày, toàn chê rau cải già, còn khiến bản thân gầy đi trông thấy.

Chuyện này khiến Xu Xu không còn cách nào khác, đành phải tốn công sức tìm rất nhiều lưu ly thủy tinh, mấy thứ này rất hiếm, xây một cái lều kính trong sân, cái lều rất nhỏ, bên trong trồng một chút cây xanh hoặc rau cải tươi mới, những thứ được Xu Xu trồng phát triển vô cùng tốt, chưa được mấy ngày thì rau cải đã mọc mấy cái lá xanh nhạt, bấy giờ con cổ trùng này mới bắt đầu chịu ăn.

Quả thật chăm sóc nó còn rắc rối hơn ba con thú dữ kia.

Cổ trùng nghe nói thế thì càng nằm cứng đơ trong hộp gấm không động đậy.

Xu Xu nhẹ đẩy điện hạ ra, gắt giọng: “Chàng đừng hù dọa nó, lúc trước nó đói đến gầy đi trông thấy, bây giờ khó khăn lắm mới mập lại được.”

“Gầy một chút cũng tốt.” Phó Liễm Chi lười biếng dựa vào ghế, nhìn con cổ trùng béo trắng co lại không nhúc nhích.

Xu Xu có chút thương hại nhóc con này, đưa tay sờ cơ thể mềm núc ních của nó, thật ra ban đầu Xu Xu cũng có chút sợ nó, nhưng đến khi nuôi được một khoảng thời gian phát hiện cảm giác không tệ, sờ vào cũng không mềm nhũn, ngược lại hơi cứng rắn, cảm giác lạnh lẽo buốt tay.

Thậm chí Xu Xu hoài nghi có phải con cổ trùng này cũng giống bọn Hỏa Diễm hay không, được nàng dùng sương ngọt nuôi nên có thể nghe hiểu vài câu của con người.

“Được rồi, phu quân đừng hù dọa nó, ưm…” Lời nói còn lại của Xu Xu đều bị chặn trong miệng, sau đó được Phó Liễm Chi ôm khỏi sạp quý phi đặt lên giường.

Con cổ trùng kia nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi mới ngọ nguậy cơ thể trắng xóa, giãn cơ thể mũm mĩm thịt ra, trông càng có vẻ mập hơn.

Chẳng bao lâu sau, trên giường truyền đến tiếng kêu mềm mại động lòng người của Xu Xu…

Đêm xuân vô cùng đẹp, theo ánh nến chập chờn, động tĩnh trên giường chưa bao giờ ngừng lại.

Hôm sau lúc Xu Xu thức dậy trên người có chút đau nhức, có lẽ do hôm nay không có chuyện gì phải làm nên hôm qua điện hạ đòi hỏi vô cùng kịch liệt, giày vò đến hơn nửa đêm.

Hôm nay rảnh rỗi, Xu Xu tiếp tục ngủ thêm lát nữa, buổi trưa được điện hạ ôm ngồi dậy, điện hạ còn mặc quần áo giúp nàng, cuối cùng ôm nàng qua phòng bên cạnh dùng chút thức ăn.

Đợi đến khi bữa tối, trong kinh thành vô cùng ầm ĩ, có thể nghe thấy hàng loạt âm thành pháo trúc, đó là tiếng vang do đốt thân trúc phát ra, dùng để trục xuất ôn thần và niên thú, cầu năm mới mưa thuận gió hòa, ngũ cốc được mùa.

Ban đêm cực kỳ náo nhiệt, ăn tối xong, Xu Xu và Thục vương đều thay quần áo nhẹ nhàng ra ngoài dạo chợ đêm, họ không kêu bọn nha hoàn sai vặt đi theo, sau lưng chỉ có vài tên ám vệ.

Khắp chợ đêm đều là đố đèn, Xu Xu đoán hai cái đèn mình thích nhất, mỗi tay cầm một cái, đi phía trước Thục vương, thỉnh thoảng quay đầu lại dùng ánh mắt vui vẻ nhìn điện hạ, còn giục hắn, “Phu quân, nhanh lên, chúng ta còn phải đến bờ sông thả đèn.”

Nàng mặc một cái áo choàng viền lông thỏ, lông nhung xù xù, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều chìm một nửa trong mũ áo choàng, trông rất đáng yêu.

Trong mắt Phó Liễm Chi toàn là nữ tử yêu kiều này, hắn bước nhanh qua, một tay cầm giúp nàng một chiếc hoa đăng, tay còn lại dắt tay nàng.

Ở đây cách bờ sông vẫn hơi xa, hai người ngồi xe ngựa đi cũng phải mất gần gần nửa canh giờ, đến đầu ngõ chợ đêm, hai người lên xe ngựa, một đường chẳng thẳng tới bờ sông.

Sau gần nửa canh giờ thì cũng đến nơi, nơi đây đã đông như kiến.

Xu Xu dắt Thục vương đi mua không ít hà đăng, bởi vì sự cố hỏa hoạn ba năm trước nên trong kinh thành đã cấm đốt đền Khổng minh, đèn Khổng Minh chỉ có thể thả ở ngoài thành trống trải không người, bờ sông trong thành chỉ có thể thả đèn hoa sen dọc theo dòng nước.

Xu Xu mua được hai ngọn hà đăng hình hoa sen, mượn giấy bút viết tâm nguyện của mình, sau đó đặt vào trong đèn hoa sen, kết tiếp cũng đưa cho điện hạ viết.

Phó Liễm Chi nhìn nàng một cái, cũng thuận theo nhận giấy bút viết suy nghĩ trong lòng mình.

Xu Xu nhỏ giọng nói: “Phu quân, sau khi viết xong cái này thì đặt nó vào trong đèn hoa sen, sau đó chúng ta cùng thả suống sông là được.”

Nàng nắm tay Thục vương, theo đám người chen chúc đến bờ sông, cùng điện hạ thả đèn hoa sen xuống nước, nhìn hai chiếc đèn hoa sen đặt song song từ từ trôi xa theo dòng nước, cuối cùng tụ tập với đám đèn hoa sen chi chít, không thể phân biệt được.

Bấy giờ hai người mới lùi ra, Phó Liễm Chi nắm tay Xu Xu rời khỏi đám đông, hắn hỏi Xu Xu, “Xu Xu có tâm nguyện gì.”

Xu Xu mềm giọng đáp: “Không thể nói cho phu quân được, nói ra rồi sẽ không linh nữa.”

Phó Liễm Chi cười khẽ, cũng không hỏi lại.

Xu Xu cũng ngại nói với điện hạ rằng nàng hi vọng có thể vui vẻ hòa thuận với điện hạ cả đời, hy vọng có thể dưỡng dục cho điện hạ hai ba đứa trẻ, hy vọng người nhà khỏe mạnh suôn sẻ, hi vọng Đại Ngu mưa thuận gió hòa.

. . .

Qua năm mới, thời tiết lập tức hơi ấm lên, tuyết bắt đầu tan, đâu đâu cũng là âm thanh tuyết tan rơi xuống theo mái hiên tí tách.

Sang năm, công việc của Xu Xu cũng bắt đầu trở nên lu bù, phối chút thuốc mới đưa đến Đức Thiện Đường.

Thế nhưng vì còn phải chuẩn bị cho việc dọn vào đông cung năm sau nên Xu Xu cố ý hỏi mấy nha hoàn bên cạnh và Phạm ma ma, hỏi bọn họ có bằng lòng theo nàng vào cung hay sao, nếu đồng ý, chờ đến khi tròn hai mươi lăm tuổi có thể rời khỏi cung, Xu Xu sẽ tìm người nào đó để gả các nàng, sau khi tròn hai mươi lăm nếu muốn tiếp tục ở lại bên cạnh nàng cũng được.

Vốn Xu Xu tưởng rằng có lẽ sẽ không có mấy người chịu tiến cung với nàng, dù sao quy củ trong cung khác biệt, chưa từng nghĩ rằng những nha hoàn này chăng có ai muốn rời khỏi nàng, đều bằng lòng tiến cung theo nàng, chỉ có Phạm ma ma cùng gả tới do lớn tuổi, hơn nữa trong nhà còn có những người khác, nhi tử cháu trai, sau khi tiến cung rất khó xuất cung một chuyến nên không tiến cung với Xu Xu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK