Ứng Anh thấy bà bà gần gũi như vậy, cũng có chút được cưng chiều mà vừa vui vừa sợ, sau khi ngồi xuống, nàng ta phát hiện bà bà đối xử với nàng ấy ôn hòa hơn rất nhiều.
Thực ra Ứng Anh biết, bà bà đối xử với nàng ấy cũng không tệ, bà bà không phải loại người lạnh mặt hành hạ nhi tức, nhưng vì gia thế, bản thân nàng ấy lại có chút tự ti, tất nhiên bà bà chướng mắt nàng ấy, thái độ liền có vẻ kiêu ngạo.
Ứng Anh không hề ngu dốt, hôm nay tiểu cô về phủ một chuyến, bà bà liền thay đổi thái độ, cố gắng tiếp nhận nàng ấy, có lẽ là tiểu cô che chở nàng ấy, trong lòng Ứng Anh ấm áp, cũng không nhịn được nghĩ, nàng ấy cũng sẽ cố gắng thay đổi, tranh thủ làm bà bà vui lòng, có thể xứng làm tức phụ nhà họ Ứng của phu quân.
Sau đó, Thôi thị thường xuyên tìm Ứng Anh qua cùng dùng cơm trưa, cũng quan sát món nhi tức thích ăn, thường xuyên dặn phòng bếp làm nhiều theo khẩu vị Ứng Anh thích.
Dần dần, bà cũng bắt đầu nói chuyện với Ứng Anh về các mối quan hệ trâm anh thế phiệt, dẫn theo Ứng Anh ra ngoài xã giao, quan hệ mẹ chồng nàng dâu hòa hợp lên không ít.
……
Rất nhanh liền đến thời gian Xu Xu và Thục vương chuyển vào cung.
Đã nhiều ngày, Xu Xu mở tiệc chiêu đãi ba người Phương Châu Châu, Khang Bình, còn có Ngỗi Cao Lan đến vương phủ làm khách.
Đến lúc chuyển vào cung rồi, số lần gặp các nàng ấy sẽ ít đi nhiều, Xu Xu đặc biệt quý trọng tình bạn này.
Đến mùng một tháng ba, vừa đến giờ Tỵ , Vua Thuận Hòa liền cử thái giám tổng quản Trần Vượng Đức đến vương phủ, cuối cùng Thục vương và Thục vương phi cũng chuyển vào hoàng cung.
Xu Xu thu dọn vài thứ đơn giản, theo Thục vương điện hạ ngồi xe ngựa vào cung.
Trần Vượng Đức cúi người đi theo bên cạnh hai người, nhỏ giọng nói: “Đại điện hạ, Vương phi nương nương, nô tài đưa các vị đến Chiêu Dương cung.”
Chiêu Dương cung là tẩm cung lúc Phó Liễm Chi chưa phong vương vào ở, hiện tại Vua Thuận Hòa vẫn chưa lập thái tử, tất nhiên không thể chuyển vào Đông cung.
Trần Vượng Đức biết suy nghĩ của Vua Thuận Hòa, nhưng hiện tại cũng không dám nói trắng ra, để cho Thục vương điện hạ chờ đợi, qua vài ngày nữa có thể chuyển vào Đông cung, nếu nói ra lời này thì có thể sẽ phải rơi đầu.
Hai người qua Chiêu Dương cung, bên trong đã có cung tỳ dọn dẹp tẩm cung sạch sẽ, Triệu quý phi cũng qua Chiêu Dương cung, nhìn thấy Xu Xu thân thiết nói: “Sau này Xu Xu cũng ở trong cung rồi, bản cung cũng tiện giúp đỡ, bản cung đã sai người dọn dẹp sạch sẽ Chiêu Dương cung rồi, các nha hoàn của con tiến cung cần vài ngày để học phép tắc, cho nên tạm thời cứ để những cung tỳ này hầu hạ Xu Xu, Xu Xu thấy có được không?”
“Đa tạ Quý Phi nương nương.” Tất nhiên Xu Xu gật đầu đồng ý.
Đám nha hoàn Trân Châu Linh Lung không hiểu phép tắc trong cung, tất nhiên cũng phải được ma ma trong cung dạy bảo trước một phen.
Triệu quý phi nói: “Quần áo của con và điện hạ để nhóm tú nương trong cung chuẩn bị cho tốt, Xu Xu và điện hạ làm quen với Chiêu Dương cung trước đi đã, lát nữa hoàng thượng bãi triều, qua đó bái kiến hoàng thượng là được!”
Trong trong ngoài ngoài Triệu quý phi đều đã dặn dò xong xuôi, lúc này bà ấy mới rời khỏi.
Xu Xu đi vào trong tẩm cung, mọi thứ bên trong đều mới tinh, có lẽ đã cho người chuẩn bị từ trước.
“Phu quân, trước kia chàng ở đây sao?” Xu Xu nắm tay Phó Liễm Chi, hai người đi vào trong Chiêu Dương cung.
Phó Liễm Chi nói: “Ở đến năm mười tuổi, được phong vương ta liền chuyển ra ngoài.” Hắn cũng không có tình cảm gì với Chiêu Dương cung, với hắn mà nói, cũng chỉ là nơi để ngủ.
Hai người dạo quanh khắp nơi, Phó Liễm Chi đưa Xu Xu vào trong phòng nghỉ, nói: “Buổi sáng nàng dậy quá sớm, nếu như mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát đi, việc phối thuốc tạm thời gác lại đã, trong Chiêu Dương cung vẫn chưa chuẩn bị phòng thuốc, phụ hoàng nói với ta sẽ nhanh chóng lập Thái tử, nên chúng ta còn phải chuyển một lần nữa, chờ chuyển đến Đông cung rồi sẽ chuẩn bị phòng thuốc cho nàng.”
“Được, đều nghe lời phu quân.”
Hiện tại nếu như làm phòng thuốc thì đến lúc chuyển đi cũng rất phiền phức.
Vua Thuận Hòa nhanh chóng bãi triều, Phó Liễm Chi và Xu Xu qua quỳ lạy Vua Thuận Hòa, cùng Vua Thuận Hòa dùng bữa trưa, Triệu quý phi cũng ở đây, chỉ có mấy người họ, như người một nhà quây quần ăn bữa cơm, Vua Thuận Hòa còn nói: “Các con chuyển về cung rồi trẫm cũng yên tâm hơn nhiều, Khâm Thiên Giám đã tính toán ngày lành, mùng một tháng tư là ngày tốt, đến lúc đó sắc lập thái tử, con và Xu Xu chuyển vào Đông cung, các con cũng nên sinh con nối dõi rồi.”
Xu Xu không dám nhiều lời, nàng và điện hạ cũng định như vậy.
Sắc mặt Triệu quý phi hài hòa, đương nhiên đã sớm biết tính toán của hoàng thượng, bản thân bà ấy lại là mẫu phi của Tam hoàng tử, ban đầu vẫn có chút ý kiến, nhưng Tam hoàng tử cũng không có suy nghĩ này nên Triệu quý phi cũng ngừng nghĩ cách, thật lòng thật dạ đối xử tốt với Đại điện hạ và Xu Xu, tình cảm với Vua Thuận Hòa càng ngày càng tốt hơn, đây cũng coi như là một chuyện vui ngoài ý muốn rồi.
Phó Liễm Chi nói: “Nhi thần biết rồi.”
……
Chưa đầy hai ngày, cả kinh thành đều biết Thục vương và Thục vương phi chuyển vào trong cung, điều này có nghĩa là gì, quả thực không cần nói cũng biết.
Nhưng không ai dám bàn luận gì ở bên ngoài.
Chỉ có Chiêu Ninh cung, là tẩm cung của Nhị hoàng tử và Nhị hoàng tử phi ở, lúc hai người biết được tin này, sắc mặt đều nặng nề đáng sợ, thậm chí Tề Tư Nguyệt còn hoảng hốt nói: “Điện hạ, sao Thục vương và Thục vương phi lại chuyển vào cung ngay lúc này?” Hai ngày nay, mụn trên mặt nàng ta khá nghiêm trọng nên căn bản không dám ra khỏi tẩm cung, ngay cả trắc phi đến thỉnh an, nàng ta cũng không gặp người, căn bản không biết động tĩnh xảy ra trong cung hai ngày trước.
“Nàng câm miệng cho ta!” Sắc mặt Phó Lệ Nguyên nặng nề đáng sợ, gần như có chút nhăn nhó, sau đó hắn ta đứng bật dậy nhấc chân, đạp đổ bàn ăn trước mặt.
Lúc Thục vương và Thục vương phi chuyển vào Chiêu Dương cung hắn cũng biết, bây giờ nữ nhân này còn dám nhắc đến trước mặt hắn, cục tức trong lòng không thể nào che giấu được.
“Điện hạ!” Tề Tư Nguyệt hoảng sợ, có vài mảnh vụn đồ sứ văng trúng mặt nàng ta.
Phó Lệ Nguyên phất tay áo rời khỏi, còn lại Tề Tư Nguyệt đứng một mình trong cung điện bừa bãi, trên mặt không che hết sự căm hận.
Bên phía Xu Xu, cuộc sống của nàng vẫn vậy, chỉ là không có phòng thuốc để cho nàng phối thuốc, mỗi ngày đều có hơi nhàm chán, nàng liền đến Thái Y viện mượn không ít sách thuốc về xem.
Viện Sử và Phó Viện Sử Thái Y viện khá quen thuộc với Xu Xu, tất nhiên đồng ý cho nàng mượn sách thuốc, còn nói sau này có ca bệnh gì đó, có thể cùng bàn bạc với Thục vương phi.
Tắt nhiên Xu Xu rất thoải mái đồng ý.
Đến trung tuần ( từ ngày 11 đến ngày 20) tháng ba, cuối cùng đám Trân Châu Linh Lung cũng từ trong tay ma ma dạy dỗ về lại bên cạnh Xu Xu, lúc nhìn thấy Xu Xu quả thực nước mắt vui mừng, nhưng trải qua sự dạy dỗ huấn luyện của ma ma cũng rất hiệu quả, dù kích động nhưng nhóm tiểu nha hoàn các nàng vẫn không biến sắc thỉnh an Xu Xu, tư thế cũng vô cùng tiêu chuẩn.
Còn có nhóm tiểu nha hoàn vốn hay nói nhiều, cũng không dám líu ríu lúc nhàn rỗi nữa, càng không dám tùy tiện nói xấu, đều vô cùng quy củ.
Có nha hoàn quen thuộc hầu hạ, Xu Xu cũng thoải mái đi không ít.
Triệu quý phi cũng qua đây, nhanh chóng đổi những cung tỳ bên cạnh Xu Xu thành đám nha hoàn ban đầu của Xu Xu, Trân Châu cùng Linh Lung lại thăng chức thành cô cô quản sự bên người Xu Xu.
Trân Châu vừa đến, Xu Xu đã giao cho nàng ấy và Linh Lung không ít chuyện, Trân Châu hỏi nhóm cung tỳ giặt quần áo cho Xu Xu ban đầu, do dự một lúc mới qua tìm Xu Xu, hỏi: “Nương nương, kinh nguyệt của người vẫn chưa đến sao?”
“Hình như vậy.” Xu Xu cũng ngẩn ra.
Một tháng trước nàng và điện hạ đã bắt đầu không tránh thai nữa, hơn nữa kinh nguyệt của nàng cũng rất chuẩn, chu kỳ đúng ba mươi ngày, không sớm, cũng không muộn.
Điều này có nghĩ là gì, trong lòng Xu Xu rất rõ ràng.
Chỉ là lúc này mới vừa qua kinh nguyệt, hiện tại bắt mạch cũng không chính xác, Xu Xu muốn chờ thêm xem sao.
Xu Xu nói: “Ta biết rồi, Trân Châu ngươi cũng đừng nói ra, chờ ổn định chút, ta sẽ tìm thái y bắt mạch.”
“Nương nương yên tâm, nô tỳ đã biết.” Trong đầu Trân Châu có chút kích động, xem ra, nương nương mang thai rồi.
Đợi Thục vương hạ triều về tẩm cung, chỉ thấy Xu Xu ngẩn ngơ ngồi trên giường, khóe môi mang theo nụ cười, dáng vẻ nhìn ngốc nghếch.
Hắn đi qua hỏi: “Xu Xu có chuyện gì vui vẻ sao?”
“Không nói cho phu quân biết.” Xu Xu cười tít mắt, chuyện này vẫn chưa chắc chắn, ngay cả bản thân nàng cũng chưa dám chắc, ít nhất phải chờ vài ngày nữa bắt mạch rồi mới nói cho điện hạ.
Mắt thấy điện hạ còn muốn hỏi, Xu Xu ngẩng đầu hôn lên môi hắn một cái, rồi nói: “Phu quân, chàng có mệt không? Hay là sai nhóm cung tỳ chuẩn bị nước ấm, chàng đi rửa mặt chải đầu trước, rồi lát nữa dùng bữa trưa xong chúng ta nghỉ một lát.”
Phó Liễm Chi thấy nàng không nói, trong lòng cũng mơ hồ có suy đoán, nhưng không hỏi nhiều, chỉ nhìn về phía bụng Xu Xu.
Rất nhanh đã đến mùng một tháng tư, Xu Xu nhớ Vua Thuận Hòa đã nói, hôm nay sẽ phong thái tử, có lẽ là vào lúc lâm triều, buổi lâm triều hôm nay chỉ sợ sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
Xu Xu không biết nghĩ gì, đưa tay vuốt ve bụng, kinh nguyệt đã muộn nửa tháng, gần đây nàng cũng rất dễ bị mệt mỏi, thực ra trong lòng Xu Xu đã biết tám chín phần mười là mang thai, nghĩ đến lát nữa điện hạ sắp sửa đối mặt với không ít nghi ngờ của triều thần, Xu Xu vòng vo một lúc mới nói với Trân Châu: “Trân Châu, ngươi đến Thái Y viện tìm một thái y giỏi phụ khoa đến đây.”
Trân Châu lập tức nói: “Nô tỳ lập tức đi ngay.”
Rất nhanh liền có một vị thái y họ Trương qua, ông ta là một người giỏi về phụ khoa nổi tiếng trong Thái Y Viện.
Trân Châu nói: “Phiền Trương thái y bắt mạch giúp nương nương của chúng ta một chút, kinh nguyệt của nương nương chúng ta đã chậm nửa tháng, gần đây còn có vẻ thích ngủ.”
Trong đầu Trương thái y có một số ghi nhớ, Trân Châu mang lụa mỏng đến che trên cổ tay Xu Xu, lúc này Trương thái y mới nhẹ nhàng đặt ba ngón tay lên cổ tay Xu Xu, sau một lúc lâu, Trương thái y đứng dậy lui về phía sau, khom người nói: “Chúc mừng Thục vương phi, Thục vương phi mang thai rồi, nhưng tháng vẫn còn ít, chờ giữa tháng vẫn cần phải bắt mạch một lần nữa.”
Trân Châu vui mừng nói: “Trương thái y đã xem rõ ràng rồi chứ? Nương nương nhà chúng ta thực sự mang thai sao?”
“Vô cùng chắc chắn.” Trương thái y nói: “Mặc dù mới một tháng rưỡi thôi, nhưng vi thần vẫn có thể chắc chắn.”
Trân Châu cũng phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt Xu Xu, nói: “Chúc mừng Vương phi nương nương, chúc mừng Vương phi nương nương.”
Toàn bộ cung tỳ trong phòng đều đồng loạt quỳ xuống, tất cả đều là tiếng chúc mừng.
Trong lòng Xu Xu đầy những suy nghĩ nhu hòa, nàng vỗ về bụng cười nói: “Tất cả đều có thưởng.”
……
Bầu không khí vui mừng tràn khắp Chiêu Dương cung.
Nhưng trong triều đình lại là một trận kinh hồn động phách, vừa rồi Vua Thuận Hòa sắc phong Thục vương làm thái tử, chiếu thư đều đã viết xong, tuyên đọc trước mặt bá quan văn võ.
Có một số triều thần đứng ra phản đối, lý do phản đối của họ là: “Hoàng thượng, Thục vương điện hạ chiến công hiển hách, là nhân vật anh hùng văn võ song toàn, tất nhiên chúng thần không dám ngăn cản hoàng thượng lập Thục vương làm thái tử, nhưng vẫn xin hoàng thượng suy nghĩ thật kĩ, Thục vương điện hạ đã hai mươi ba, vẫn chưa có con nối dõi, lúc này lập làm thái tử, có phần không ổn, xin hoàng thượng chờ thêm mấy tháng nữa đã.”