Trước đó Kinh Sở nghe bác sĩ nói qua lần này lâu như vậy cô vẫn chưa tỉnh là do có liên quan tới lần chấn động não trước đó, đây cũng không phải như đặc biệt ngoài ý muốn, nhìn Dương Miên Miên khóc, lòng anh đau quặn, ôm cô vào ngực nhẹ nhàng dỗ: "Không khóc......"
Lời nói ra rồi mới nhớ tới cô đã không nghe được, anh vội vàng sửa lại, hôn khắp gương mặt cô, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dùng ngôn ngữ cơ thể an ủi.
Mãi sau khi cô khóc xong và có vẻ bình tĩnh lại, anh mới lau nước mắt cho cô, âm thanh nức nở của cô vẫn chưa tan: "Em không nghe được."
"Anh biết", anh chăm chú nhìn vào mắt cô, "Không cần sợ, chúng ta gọi bác sĩ, anh sẽ luôn bên cạnh em!"
Dương Miên Miên nỗ lực phân biệt khẩu hình miệng của anh, hiểu tương đối những gì anh nói, cô gật đầu.
Kết quả chẩn bênhk của bác sĩ ghi rằng tai cô hoàn toàn không có vấn đề gì, hẳn là do bị điện giật và những chấn thương trước đó gây nên, kiến nghị chụp CT trước.
Kinh Sở lập tức đi làm thủ tục, mong bác sĩ nhanh chóng khám cho Miên Miên nhưng mấy cái thủ tục nhỏ nhỏ gom lại cũng rất tốn thời gian. Lúc này, anh thấy Miên Miên ngơ ngác ngồi trên giường bệnh lại đau lòng, anh quyết định nhờ Liễu Ngọc đem Hải Tặc từ chỗ bệnh viện thú cưng lại đây.
Nó lần này lập công lớn, nhưng cũng bị thương không ít, lông đều phải cạo đi, để lộ một mảng da non, Kinh Sở lau sạch bốn chân nó rồi ôm nó đến bên cạnh Dương Miên Miên.
Hải Tặc không thể hiểu Dương Miên Miên đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó có thể cảm giác được những bất an và sợ hãi cô đang chịu đựng, nó cho rằng cô vẫn còn sợ hãi chuyện Ngô Nhạc hôm đó nên vội tới gần, dùng cái chân nhỏ đặt lên cổ tay cô, lắc lắc đuôi, ý nói: "Chị còn có em mà!"
Dương Miên Miên ôm chặt lấy nó, cọ cọ: "Hải Tặc à, chị không nghe được."
Hải Tặc dùng móng vuốt vỗ vỗ cánh tay cô: Không sao cả, em bảo vệ chị!
Có Hải Tặc bên cạnh, cảm xúc của Dương Miên Miên cũng dần ổn định, trong đại não có Dương Tiểu Dương cùng cô nói chuyện, không khiến cô chìm hoàn toàn vào tĩnh lặng, bên ngoài còn có Hải Tặc bầu bạn, có Kinh Sở túc trực 24/24 bên cô, những người quan trọng nhất cuộc đời cô đều đang cố gắng an ủi lo sợ cô đau lòng.
Cô thậm chí còn hỏi đến vụ án.
Kinh Sở dùng WeChat nói chuyênn với cô, về những sự việc sau đó. Nhạc Văn đã bị bắt, Ngô Nhạc dùng tên giả lẩn trốn, Chu Đại Chí có để lại cho cô một phong thư, phong thư này hắn giao cho một tên tù mới để khi nào vụ án hồng y chìm trong hồ được phá mới gửi ra.
Dương Miên Miên mở ra xem.
"Thời điểm cô đọc được bức thư này, tôi đã chết, tôi đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của họ. Tôi thấy phấn khích, đặc biệt phấn khích, có một số việc nếu tôi không nó ra có lẽ nó sẽ mãi chôn vùi cùng tôi trong quan tài. Thi Học Binh không phải do tôi giết, khi tôi gặp hắn, hắn đã sắp lìa đời rồi, lúc ấy trên đường đều là Yakuza, có tên côn đồ đánh hắn một trận, hắn muốn vào bệnh viện nhưng lại bị người ta đuổi ra. Lúc ấy tôi đang xin cơm trên phố tranh cướp miếng ăn với hắn, hắn nằm cạnh thùng rác, hỏi tôi có thể cho hắn xin miếng nước không, sau đó hắn lại kể cho tôi mấy câu chuyện cũ, hắn nó hắn không muốn về nhà, hắn nói hắn nhớ bà ngoại.
Nói thẳng ra, tôi thật sự hâm mộ hắn, hắn có được một thân phận quang minh chính đại, còn tôi, hộ khẩu không, gia đình không, cái gì cũng không có. Hắn nói dù sao hắn cũng sắp chết rồi nên đem cái thân phận Thi Học Binh này nhường cho tôi. Sau khi hắn chết, tôi đem thi thể hắn tới nhà xưởng bởi không có ai nhận nên đành hỏa táng. Rồi táng ở nhà tang lễ Nam Thành, mỗ năm vào lúc Thanh minh tôi sẽ tới đó.
Tuy tôi chỉ biết hắn vỏn vẹn một ngày, nhưng tôi rất cảm kích hắn vì hắn đã cho tôi cơ hội làm một người bình thường, nếu có thể, tôi rất muốn cả đời là Thi Học Binh.
Thời điểm bắt gặp Nhạc Văn, tôi biết tôi phải nhanh chóng rời đi, lúc còn ở biệt thự, tôi đã rất sợ anh ta, ngoài miệng gọi tôi là em trai nhưng tôi biết anh ta rất muốn đuổi tôi đi cho khuất mắt, các anh chị em khác đều bị anh ta dùng thủ đoạn tiễn đi. Anh ta là loại người biết mình muốn gì, cho nên tận lực nịnh hót người đàn bà kia, muốn bà ta cho tài sản sau đó trở thành người có thế lực. Nhưng thật đáng tiếc, tôi không thể để mình bị đuổi được, bởi nếu bị đuổi chỉ còn cách trở về cô nhi viện trước kia, ăn không no, áo không ấm, còn bị đòn hiểm liên tục, tôi biết Nhạc Hồng là cơ hội cùa tôi, tôi nhất định phải ở lại dù phải trả bất kỳ giá nào.
Biết Nhạc Văn giết Nhạc Hồng tôi cũng chẳng lạ, tôi biết anh ta rồi cũng sẽ giết tôi thôi, tôi để lại một cái tâm nhãn, mang đi hung khí mà anh ta dùng để giết chết Nhạc Hồng, cho nên chưa từng nghĩ tới việc chạm mặt trực tiếp tôi lại bắt đầu cuộc trốn chạy lần hai.
Chu Đại Chí là cơ hội thứ hai của tôi, tôi vốn không phải thứ người tốt gì, Chu Đại Chí không phải tôi giết, chỉ là trong lúc hắn muốn tộ kéo cô gái ấy cùng đi, tôi bẻ tay hắn, càng kỳ quái tôi cũng không cảm thấy áy náy hay tội lỗi, tôi cũng không tự tìm cho mình cái cớ để hai người kia đều không thể sống, trong khoảnh khắc ấy tôi ý thức được, hắn ta chính là cơ hội.
Tôi muốn sống sót, cho nên hắn nhất định phải chết. Tôi thật đáng ghê tởm đúng không, có lẽ đúng vậy, bởi vì bản tính con người vốn ích kỷ, đến lượt cô có lẽ cô cũng sẽ lựa chọn như tôi thôi.
Điều duy nhất mà chúng ta không thể ngờ tới, cả tộ và Nhạc Văn đều không ngờ, đã lâu như vậy chúng tôi đều không có cách nào thoát khỏi bóng ma của người đàn bà kia.
Những việc tiếp sau đó cô đều đã biết rồi. Ngay từ lần đầu tiên ra tay giết người, tôi liền có dự cảm sẽ phải chạm mặt với anh ta, vốn dĩ còn muốn chuẩn bị đôi chút, ai ngờ cô lại đi phá hủy kế hoạch của tôi.
Nếu là do cô phá hủy hết thảy, tôi đây chỉ có thể đem kết cục giao cho cô hết vậy, đây là số mệnh."
Dương Miên Miên sau khi xem xong, tâm tình trở nên phức tạp: "Ngô Nhạc đã chạy trốn sao, em thật không nghĩ tới hắn ta sẽ là con trai của Nhạc Văn."