"Phụ nữ của Lục tổng giám đốc thật là nhiều quá đi, tùy tiện đi trên đường cũng có thể đụng phải." Tôi nhịn không được châm chọc anh ta.
"Như thế nào? Em lại ghen sao?"
"Không cần nói những lời vô nghĩa như vậy có được không? Nếu như tôi vì anh mà ghen, chắc đã sớm ghen chết!" Tôi liếc anh ta.
Anh ta cũng không tức giận, mà nhìn quảng trường đối diện rồi nói: "Chúng ta qua bên kia đợi một chút đi, lập tức sẽ có người đến đón chúng ta."
Lại là cái quảng trường này, chính là bên cạnh....đài phun nước này, tôi đã nói những lời khiến Diệp Phong bị tổn thương.
Diệp Phong, tôi lại nhớ tới anh ấy. Tôi nghĩ không biết đã bao lâu rồi mình không nhớ tới anh ấy!
Xem ra, thời gian thực sự có thể xóa mờ mọi thứ, khoảng thời gian lúc mới chia tay, dường như mỗi một khắc, một giây tôi đều nhớ anh ấy, vì để mình không phải đắm chìm trong nỗi nhớ nhung, tôi vùi đầu vào công việc để quên đi chuyện tình cảm. Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi đã dần dần bỏ quên anh ấy.
Hiện giờ anh đang ở đâu? Đã về nhà chưa? Chuyện nhờ Lục Minh Hiên điều tra, tôi không có hỏi, cũng không dám thúc giục anh ta, mà Cố Nhược Hi cũng không có tìm đến tôi.
Có lẽ, anh ấy đã về rồi.
Bên cạnh đài phun nước có một đám thanh niên đang nhảy hip hop náo loạn, trong đó có một người bạn nhỏ đang cầm trong tay một que kẹo bông gòn, ăn thật ngon, một cô gái bên cạnh nhìn thấy, chu môi làm nũng với bạn trai: "Anh, em cũng muốn ăn kẹo bông gòn....."
"Đi, anh dẫn em đi mua...." Chàng trai nắm tay cô gái, mua một que kẹo bông gòn, ngồi trên thành hồ nước, anh một ngụm em một ngụm cắn, nhìn nhau cười.
Nụ cười kia, thật là vui vẻ, hồn nhiên!
Cảnh này làm tôi nhớ tới thật lâu trước kia, tôi cũng từng làm nũng với Diệp Phong đòi ăn kẹo bông gòn, lần nào anh ấy cũng có cách kiếm được tiền, sau đó dẫn tôi đi mua kẹo bông gòn.
Mùi vị kẹo bông gòn thế nào tôi cũng đã quên rồi, bây giờ lại đột nhiên rất muốn ăn.
Nếu như lúc này, có ai đó mua kẹo bông gòn cho tôi thì thật là tốt biết bao! Tôi thầm nghĩ trong lòng, trước mắt bỗng nhiên bị một mảng trắng xóa làm cản trở tầm nhìn.
Một hồi lâu tôi mới nhìn rõ, quả nhiên là một que kẹo bông gòn? Mà đằng sau que kẹo, là khuôn mặt trong trẻo đẹp trai nhưng lạnh lùng của Lục Minh Hiên, nhưng hình như có một tia nhu hòa trên khuôn mặt ấy.
"Cho em." Anh ta lạnh lùng nói, trực tiếp đem que kẹo nhét vào trong tay tôi.
"Anh lấy tiền ở đâu ra?" Có tám xu tiền, làm sao đủ mua kẹo bông gòn? Một que kẹo ít nhất cũng phải mất ba đến năm đồng cơ mà.
"Tự tôi có cách, em cứ ăn là được."