"Thật xin lỗi, hỏi đến chuyện không vui của anh rồi." Tôi ngượng ngùng.
"Không sao đâu." Nụ cười của anh ta vẫn thân thiện như bình thường, chỉ là trong mắt có chút ưu thương.
Sau đó, chúng tôi nói sang chuyện khác, không khí sinh động hẳn lên.
Lúc trước tôi chưa bao giờ uống rượu, bây giờ uống hai ly, nhưng lại không có say, mà là càng tỉnh táo.
Đến lúc đứng lên, tôi mới cảm thấy choáng váng, thiếu chút nữa là bị ngã, may là Tô Quân vừa kịp lúc đỡ lấy thắt lưng của tôi.
"Em không sao chứ?"
Tôi lắc đầu: "Em không sao, chỉ là.... giày cao quá, hơi khó đi."
"Em say rồi."
"Không có! Em còn rất tỉnh táo......"
Tôi thật sự rất tỉnh, chỉ là cảm thấy đầu óc hơi choáng thôi.
"Anh đưa em về." Anh ta đỡ tôi đi về hướng bãi đỗ xe.
Đột nhiên di động vang lên, tôi vừa nhìn vào dãy số liền nhận ra, số của Lục Minh Hiên!
Tôi không có lưu số điện thoại của anh ta, nhưng đã thuộc lòng dãy số này, không lưu lại là vì sợ có người sẽ nhìn thấy ba chữ "Lục Minh Hiên" trong điện thoại của tôi.
Tôi cảm thấy quan hệ mờ ám giữa tôi và anh ta không thích hợp để nhiều người biết, nhất là ở làng giải trí!
Tôi đứng vững, đi sang một bên tiếp điện thoại của anh ta.
"Tại sao lâu như vậy mới nhận điện thoại?" Giọng nói trầm thấp của anh ta có chút không vui.
"Tôi đang ăn cơm cùng bạn." Tôi thấp giọng trả lời, sợ bị Tô Quân nghe được.
"Em ở đâu, tôi tới đón em."
"Không cần, tôi đón xe tới là được." Không cho anh ta có cơ hội nói chuyện, tôi vội vàng nói: "20 phút sau sẽ về đến nhà." Nói xong tôi nhanh chóng cúp máy.
"Ở nhà có việc sao?" Tô Quân nhìn thấy vẻ mặt bất an của tôi, lo lắng hỏi.
"Ừ. Em phải về ngay, bắt xe đi là được rồi, không cần phiền anh, hôm nay rất cám ơn anh, tạm biệt." Tôi vội vàng chào tạm biệt anh ta, gọi taxi rồi rời đi.
Trở lại biệt thự của Lục Minh Hiên, anh ta còn chưa có về nhà.
Tôi thở dài một hơi, vô lực ngã vào trên ghế sofa, đầu óc choáng váng nặng nề, nhắm mắt lại rất nhanh liền ngủ mất.
Đang lờ mờ ngủ, đột nhiên cảm thấy trên môi thật mềm, có cái gì chui vào miệng tôi, triền miên quấn quít......
Tôi nhíu mày, ý thức càng ngày càng rõ ràng, mở mắt ra vẫn thấy trước mắt một mảnh đen kịt, không thấy rõ, nhưng có thể cảm nhận được có một bàn tay ấm áp cách một lớp quần áo đang xoa nắn trên người tôi.