Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 149: Nguy hiểm bỗng ập đến

Gương mặt của Hạ Lăng và Hạ Bảo trông thật ngây thơ vô tội, những đứa trẻ non nớt và dễ mến như vậy, ai có thể nghĩ rằng là chúng nó đã chơi khăm Hồ Như Quỳnh cơ chứ?

Dù sao thì cũng không ai nhìn thấy hết.

Mặt khác, Hồ Như Quỳnh cay nghiệt mắng nhiếc hai đứa nhỏ là loại con hoang, hành động vô văn hóa như vậy, mọi người đều đã nghe thấy rồi.

Hạ Bảo ấm ức bĩu môi: ‘Bà Trần ơi, dì Hồ có vẻ không thích cháu và anh trai của cháu”

Bộ dạng ấm ức của bé Bảo đã khơi dậy tình mẫu tử của đa số những người phụ nữ đang có mặt ở đây, trong lòng họ đều vô cùng thương xót.

Mọi người hận không thể ôm lấy Hạ Bảo vào lòng mà dỗ dành, Hồ Như Quỳnh không thích nhưng mà họ thích.

Hạ Lăng lộ vẻ khó xử: “Bà Trần ơi, dì Hồ muốn uống nước, em trai có lòng tốt muốn rót nước trái cây cho dì ấy, không ngờ dì Hồ lại tức giận”

Hạ Lăng nói bằng giọng điệu đúng là Hồ Như Quỳnh thật sự là một người không hiểu chuyện, đã trưởng thành rồi mà còn tính toán so đo với đám con nít như chúng.

“Các cháu đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn, không sao cả” Trần Hương Thủy mỗi tay dắt một đứa: “Đừng quan tâm đến cô ta”

Từ tận sâu thẳm đáy lòng Trần Hương Thủy không thích Hồ Như Quỳnh một chút nào.

“Bà Trần ơi” Hạ Bảo rất biết cách làm nũng, đáng yêu ôm lấy Trần Hương Thủ: “Không việc gì phải sợ, cô ta sẽ không thể ở nhà họ Lục lâu được đâu: Chỉ một câu nói của Trần Hương Thủy đã khiến các vị khách ở đây hiểu ra nhiều điều.

Nhà họ Lục không công nhận Hồ Như Quỳnh.

Lan Huyên và An Nhã Hân đi từ bên ngoài bước vào, cô vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, đợi đến khi bọn họ tới, mọi người đều tụ tập bàn tán hoặc nói chuyện phiếm rồi.

Lan Huyên tìm thấy Trần Hương Thủy: “Cô à, sao ông cụ Lục còn chưa tới ạ?”

Ông cụ Lục là nhân vật chính của ngày hôm nay đấy.

“Ông ấy đang nghỉ ngơi ở phía sau” Trần Hương Thủy nói: “Chắc sẽ sớm xuất hiện thôi”

Lan Huyên gật đầu nói: “Vậy cháu dẫn Hạ Lăng và bé Bảo đi ăn chút gì đây ạ”“

Hôm nay có quá nhiều khách khứa có mặt tại đây, Lan Huyên lo lắng lát nữa Hồ Như Quỳnh sẽ gây chuyện, khiến Hạ Lăng và Bé Bảo bị tổn thương, nên muốn tạm thời đưa chúng rời khỏi đây.

“Được, vậy cô giao cho cháu đấy, cô đi xem xem Hồ Như Quỳnh sao rồi” Giọng điệu của Trần Hương Thủy vô cùng bất mãn nói: “Bữa tiệc sinh nhật của ông cụ, cô ta cứ phải làm trò hề mới chịu”

Trần Hương Thủy vừa đi, Lan Huyên liền dắt hai đứa nhỏ đi ra khỏi đại sảnh: “Hạ Lăng, bé Bảo, lát nữa dì sẽ nhờ dì Nhã Hân đưa hai con trở về trước nhé.”

“Dì Tô, tại sao lại đưa chúng cháu đi chứ?” Hạ Bảo không hiểu kể công với Lan Huyên: “Vừa rồi cháu và anh trai đã dạy dỗ cho dì Hồ kia một bài học khiến cô ta trân mông bỏ đi ra ngoài đấy ạ”

“Hả?” Lan Huyên khó Hạ Lăng nói: “Chúng cháu đã tìm thấy keo dán đa năng và trét nó trên ghế. Khi cô ta đứng dậy và bước đi thì chiếc váy đã bị rách rồi”“

“Cháu còn cho thêm nhiều thứ vào nước trái cây của cô ta, bỏ rất nhiều muối, còn nhổ nước bọt vào nữa cơ” Hạ Bảo hừ lạnh nói: “Ai bảo cô ta bắt nạt dì Tô rồi mắng nhiếc bọn cháu là đồ con hoang”

Lan Huyên nghe thấy vậy, dở khóc dở cười đồng thời cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

Chính cô là người đã làm liên lụy khiến hai đứa trẻ bị mắng là đồ con hoang.

Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hạ Lăng, bé Bảo, dì thành thật xin lỗi” Lan Huyên ôm lấy hai đứa nhỏ: “Hai đứa hãy đi về cùng với dì Nhã Hân trước, món nợ mà Hồ Như Quỳnh đã mắng chửi hai đứa, dì nhất định sẽ tìm cô ta tính sổ.”

Hạ Lăng rất thông minh nên đã nhận ra có gì đó không đúng: “Dì Tô, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không ạ?”

Nếu không, thì sao phải vội vội vàng vàng đưa bọn chúng đi như vậy chứ.

“Sau này dì sẽ giải thích với hai cháu sau nhé Trong lòng Lan Huyên nghĩ rằng bây giờ đã đến lúc nhận hai đứa nhỏ rồi, không phải đợi kết quả giám định làm gì, kết quả giám định của Hồ Như Quỳnh đã chứng minh tất cả rồi.

Lục Đồng Quân từng nói rằng hôm nay Lục Minh Húc sẽ ép ông cụ Lục nhượng lại số cổ phần, bữa tiệc sinh nhật hôm nay tưởng như bình yên vui vẻ, nhưng thực chất lại ẩn chứa sóng gió.

Hồ Như Quỳnh lại muốn làm con thiêu thân, vậy thì chỉ có thể đưa Hạ Lăng và Hạ Bảo đi, như vậy cô mới yên tâm được.

Hai đứa nhóc Hạ Lăng và Hạ Bảo rất hiểu chuyện.

“Được rồi, chúng cháu sẽ đi với dì Nhã Hân”

Lan Huyên vui mừng mỉm cười: “Đi”

An Nhã Hân đứng đợi ở trước cửa khách sạn, khi cô ấy nhìn thấy Lan Huyên dẫn hai đứa nhỏ đi ra, liền vội vàng vẫy tay: “Dì ở đây, Hạ Lăng Bé Bảo ơi.”

“Lên xe nhanh đi” Lan Huyên bế hai đứa lên xe, lại quay qua dặn dò An Nhã Hân: “Về đến nhà hãy nhắn tin cho tớ nhé”

“Không thành vấn đề” An Nhã Hân đưa tay ra hiệu OK: “Cậu cứ yên tâm giao chúng cho tớ Lan Huyên đưa mắt nhìn chiếc xe rời đi, lúc này trong lòng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp quay đầu nhìn lại, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói rùng rợn.

“Cô Tô vội vội vàng vàng đưa người đi như vậy. Chẳng lẽ hai đứa nhỏ này có chuyện gì đáng xấu hổ hay sao.”

Đó là Lục Minh Húc.

Lan Huyên nhanh chóng ổn định lại tinh thần, lạnh lùng nhìn Lục Minh Húc một cái: “Cậu hai Lục thật là đúng nhàn nhã, đứng ở đây chờ tôi, bữa tiệc sinh nhật sắp bắt đầu rồi, anh còn không mau đi tới đại sảnh thể hiện chút gì đi”

“Vội vàng làm gì chứ, anh cả còn chưa tới.” Lục Minh Húc nở nụ cười đầy ẩn ý nói: “Đã gần mười hai giờ rồi, cô nói xem sao bây giờ anh cả vẫn chưa đến, không lẽ là không đến được nữa chứ”

“Một ngày trọng đại như đại thọ lần thứ bảy mươi của ông cụ, làm sao anh ấy có thể vẳng mặt được” Lan Huyên lạnh lùng đáp lại: “Cậu hai, đừng vui mừng quá sớm”

Từ đầu đến cuối trên gương mặt của Lục Minh Húc luôn nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, Lan Huyên nhìn gương mặt hồ ly giả dối này, trong lòng rất khó chịu, chỉ muốn xé bỏ lớp ngụy trang này xuống thôi.

Thật là quá kinh tởm.

Cô thực sự đồng cảm với Lục Đồng Quân, vì đã có một người anh em đáng ghê tởm như vậy.

Lục Minh Húc mỉm cười tiến lại gần Lan Huyên: “Xem ra chuyện trước đây tôi bảo cô Tô cân nhắc suy nghĩ, cô vẫn chưa suy nghĩ xong nhỉ, vị trí bà chủ của nhà họ Lục là điều mà ngay cả trong mơ những người phụ nữ ở thủ đô đều mong ước đấy”

“Nếu anh là người nắm trong tay quyền điều khiển trong nhà họ Lục, vậy thì tôi thà đi làm ni cô cũng không làm bà chủ nhà họ Lục gì đó đâu”

Lan Huyên cô không ham của hiếm.

Lục Minh Húc không hề tức giận, anh ta thích sự gai góc trên người của Lan Huyên.

“Cô và Nhã Viên đúng là vẫn có nhiều điểm khác biệt” Giọng điệu của Lục Minh Húc vô cùng chắc chắn: “Sớm muộn gì cô cũng sẽ là người phụ nữ của tôi mà thôi”

“Ha ha!” Lan Huyên cười giễu cợt: “Vậy thì cậu hai Lục vẫn nên về nhà ngủ một giấc đi”

“Ý cô là gì?”

“Nằm mơ giữa ban ngày” Lan Huyên vứt lại câu này rồi xoay người đi vào đại sảnh.

Lục Minh Húc hứng thú nhìn Lan Huyên: “Thật là thú vị.”

Lan Huyên đi đến một nơi ít người, gọi điện thoại cho Lục Đồng Quân nhưng đầu dây bên kia không liên lạc được.

Vừa rồi Lục Minh Húc tự tin mạnh miệng như vậy, Lan Huyên đúng là vẫn hơi lo lắng.

“Cô Tô, cô đang lo lắng cho lão đại à?” Vạn Hoài Bắc lắc ly rượu đỏ trong tay, bước tới gần.

“Tôi vừa mới tình cờ gặp Lục Minh Húc, trong lòng hơi lo lắng một chút” Lan Huyên nhíu mày: “Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?”

“Lão đại đang trên đường tới đây.”

Lan Huyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô nhìn thấy Hồ Như Quỳnh thay một bộ đồ khác rồi quay trở lại, cảm thấy vô cùng đau đầu.

“Anh Vạn, nếu lát nữa anh thấy Hồ Như Quỳnh có dấu hiệu gì đó bất thường, thì có thể tùy cơ hội mà hành động, đưa cô ta đi cho tôi”

Xem ra chỉ khi đưa được Hồ Như Quỳnh đi chỗ khác thì bữa tiệc sinh nhật hôm nay mới có thể diễn ra suôn sẻ được.

Vạn Hoài Bắc hăng hái vung tay: “Xem ra cô Hồ này đã chọc giận tới cô Tô rồi, nhưng nói thật, bây giờ tôi chỉ muốn ném cô ta ra ngoài.”

Thứ không biết tốt xấu gì mà dám mắng chửi Hạ Lăng và Hạ Bảo là con hoang.

Lan Huyên liếc nhìn Vạn Hoài Bắc một cái, hai người đều có ý định này, nhưng ở đây có nhiều người như vậy nên cũng không tiện ra tay.

Hồ Như Quỳnh toàn chọn những chỗ đông người, nên Lan Huyên cũng phải nể phục cô ta, vừa rồi xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu như vậy mà bây giờ vẫn dám đi ra.

Nhưng mà điều này cũng chứng tỏ quyết tâm làm mọi chuyện trở nên hỗn loạn của Hồ Như Quỳnh, hôm nay cô ta nhất quyết phải tìm cô để gây khó dễ cho bằng được.

Trước giờ Lan Huyên không phải là người bị động, thay vì chờ đợi quả bom hẹn giờ sẽ nổ bất cứ lúc nào này, chỉ băng tự mình đi tháo gỡ quả bom.

Lan Huyên đang phân tâm, bởi vì có một bóng người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa đang đi vào trong đại sảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK