Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 150: Nhảy xuống khỏi xe

Người đang bước vào từ đại sảnh không phải ai khác, mà chính là Tô Lan Ninh.

Không ngờ cô ta vẫn còn dám xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật này, Lan Huyên thực sự cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Vạn Hoài Bắc cũng rất kinh ngạc: “Đúng là không sợ chết mà, ai gửi thiệp mời cho cô ta vậy chứ?”

Theo lý mà nói, nhà họ Lục sẽ không gửi thiệp mời cho Tô Lan Ninh.

Lan Huyên nói: “Hôm nay có rất nhiều khách khứa đến chúc mừng sinh nhật, không phải tất cả mọi người đều có thiệp mời. Ông cụ đức cao vọng trọng, cộng với việc có rất nhiều nhân vật tiếng tăm lẫy lừng của các giới tụ tập ở đây, đương nhiên sẽ có những kẻ mượn danh nghĩa tới chúc mừng sinh nhật để trà trộn vào, tìm cách mở rộng mối quan hệ của họ. “

“Tôi sẽ đi sai người đuổi cô ta ra ngoài” Vạn Hoài Bắc nói dứt lời liền đứng dậy đi ngay.

“Anh Vạn” Lan Huyên lên tiếng ngăn cản: “Hôm nay là đại thọ của ông cụ, người tới dự đều là khách cả, không có lý gì lại đi đuổi khách khứa ra ngoài, chuyện này mà bị truyền ra ngoài sẽ chỉ làm mất danh tiếng của nhà họ Lục mà thôi. “

Vạn Hoài Bắc cau mày: “Hôm nay đúng thật là không được bình yên, một mình Tô Lan Ninh chắc cũng chẳng gây ra được sóng gió gì đâu…”

Còn chưa kịp nói hết câu, Vạn Hoài Bắc đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh ta vô thức buột miệng thốt lên: “Tân Kiều Lam? Sao cô ta lại có mặt ở đây?”

Vạn Hoài Bắc biết về việc Lục Đồng Quân yêu cầu Tân Kiều Lam rời khỏi thủ đô.

Vạn Hoài Bắc và Lan Huyên liếc nhìn nhau một cái.

Về thân phận chính xác của Tân Kiều Lam, Lan Huyên cũng không được rõ cho lắm, nhưng chỉ biết là cô ta có liên quan đến Lục Đồng Quân.

Tân Nhã Viên, Tân Kiều Lam…

“Anh Vạn, người này có quan hệ gì với bạn gái cũ Tân Nhã Viên của Lục Đồng Quân vậy?”

“Cô Tô biết Tân Nhã Viên sao?” Vạn Hoài Bắc cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Đáng ngạc nhiên vậy ư?” Lan Huyên nói: “Ai mà chẳng có người yêu cũ chứ”

“Cô Tô thật là rộng rãi” Vạn Hoài Bắc cười nói: “Hai người bọn họ là chị em ruột.”

Lan Huyên cũng đã đoán được ra từ cái tên rồi, hỏi lại một chút cũng chỉ là để xác nhận mà thôi.

“Cô Tô, cô làm việc của cô đi, tôi đến chào hỏi Tân Kiều Lam” Vạn Hoài Bắc cảm thấy hơi đau đầu, lão đại mãi vẫn chưa tới, lại xuất hiện thêm một Tân Kiều Lam nữa, anh ta đang lo lắng Tân Kiều Lam sẽ nói những điều không nên nói.

“Kiều Lam” Vạn Hoài Bắc mỉm cười đi về phía Tân Kiều Lam, mở rộng vòng tay, vừa lịch thiệp vừa nhiệt tình, nửa đùa nửa thật hỏi: “Kiều Lam không phải đang ở nước ngoài sao? Có phải là lại giấu lão đại chưa từng rời khỏi đây không? Em đúng thật là nghịch ngợm. “

“Anh Vạn Hoài Bắc vẫn giống hệt như trước đây, không thay đổi chút nào” Tân Kiều Lam cầm món quà chúc mừng trong tay, mỉm cười tươi tắn: “Ông nội Lục tố chức đại thọ, em vội vàng trở về mừng đại thọ của ông nội”

“Em có lòng quá đi” Vạn Hoài Bắc trên miệng nói như vậy thôi, chứ từ tận đáy lòng anh ta cũng không tin lời của Tân Kiêu Lam nói: “Bữa tiệc sinh nhật còn chưa bắt đầu, đi thôi, chúng ta đi qua bên kia ngồi xuống hàn huyên lại chuyện xưa. Cô gái mười tám là thay đổi nhiều nhất, em càng ngày càng đẹp hơn rồi đấy”

“Được thôi” Bộ dạng Tân Kiều Lam trông vô cùng ngoan ngoãn, đưa món quà lại cho người phụ trách nhận quà ở cửa: “Nếu như lát nữa anh Đồng Quân phát hiện ra em lén quay trở lại mà nổi giận, anh Vạn Hoài Bắc nhất định phải giúp em đấy”

“Đó là điều chắc chắn rồi, dựa vào mối quan hệ của hai chúng ta, anh nhất định sẽ bao che cho em”

Vạn Hoài Bắc cố ý nói chuyện mờ ám không rõ ràng, trên mặt của Tân Kiều Lam tuy đang nở nụ cười, nhưng trong lòng hơi khó hiểu.

Quan hệ của cô ta và Vạn Hoài Bắc trước đây không được tốt cho lắm, hôm nay sao anh ta lại trở nên nhiệt tình như vậy?

Tô Lan Ninh liếc nhìn về phía Tân Kiều Lam, mặc dù hai người họ người trước kẻ sau đi vào đây, nhưng lại không đến cùng nhau, mà Tô Lan Ninh thậm chí còn không nhận ra Tân Kiều Lam chính là cô Tân ngày trước đã giúp đỡ mình.

Tô Lan Ninh nhìn thấy Lan Huyên, nhưng không có đi về phía cô, thay vào đó cô ta đi về hướng ngược lại, tìm một vị trí khuất tâm nhìn không có gì nổi bật và ngồi xuống.

Lan Huyên cảm thấy khó hiểu.

Tô Lan Ninh đang làm cái trò gì vậy?

“Cô Tô, đúng là thủ đoạn cao tay”

Hồ Như Quỳnh đã đi tới bên cạnh Lan Huyên: “Có phải là cô đã xúi giục hai đứa nhỏ kia phải không?”

“Tôi nói này, cô Hồ, cô đúng là tinh lực đồi dào thật đấy. Hai đứa nhỏ làm vậy hoàn toàn là bởi vì nhân phẩm của cô quá tệ mà thôi. Nếu không tại sao chúng không đi chơi khăm người khác mà cứ phải chơi khăm cô?”

Lan Huyên chán ghét nói: “Cô làm người quá thất bại rồi. Ngay cả trẻ con nhìn cô cũng thấy không thuận mắt, tôi khuyên cô Hồ trở về nên giũa lại cái tư tưởng đạo đức của mình cho tốt đi, đạo đức tồi tệ thì cũng thôi kệ đi, còn đi ra ngoài để làm người ta ghét thì là do lỗi của cô rồi”

Gương mặt của Hồ Như Quỳnh méo mó vì tức giận, sắc mặt xanh mét, thần sắc kém đi: “Lan Huyên, tôi cho cô nói lại lần nữa”

“Đúng là sống lâu mới gặp được người như cô, chưa từng thấy ai cầu xin người khác chửi bới mình” Lan Huyên mở miệng bật lại Hồ Như Quỳnh khiến cô ta tức giận suýt nữa thì ói ra máu.

Cô ta dám mắng nhiếc con trai của cô, cô sẽ bật lại cô ta đến cùng.

Lan Huyên không khách sáo với Hồ Như Quỳnh một chút nào, lá mặt lá trái.

Hồ Như Quỳnh tức giận đến nỗi nhất thời câm nín không nói nên lời, mặt đỏ bừng bừng.

“Làm ơn tránh ra một chút.”

Lan Huyên lướt qua người Hồ Như Quỳnh tiến lên phía sân khấu, Lý Kính Hòa đang đứng ở phía đối diện vẫy tay với cô, chắc là tìm cô có chuyện.

Lan Huyên dự định đi qua sân khấu.

Ngay khi chân cô vừa bước lên bậc thang, Hồ Như Quỳnh cũng bước lên, nắm lấy tay Lan Huyên kéo mạnh về phía mình, theo góc độ của người ngoài nhìn vào thì chính là Lan Huyên đã đẩy cô ta.

“Ap”

Hồ Như Quỳnh hét lên một tiếng và ngã xuống mặt đất, Hồ Như Quỳnh hét to hết mức có thể, cô ta muốn mọi người vây quanh mình.

Sau khi ngã sầm xuống đất, bàn tay của Hồ Như Quỳnh nhanh chóng chọc vỡ túi máu dưới thân mình, ngay lập tức một vũng máu tuôn ra.

Trên khuôn mặt của Hồ Như Quỳnh lộ ra vẻ kinh hoàng sợ hãi, khóc.

lóc kêu lên: “Đứa con của tôi, Lan Huyên, tại sao cô lại đẩy tôi, tại sao lại muốn hại chết con của tôi”

Những vị khách sợ hãi và la hét lên, một số người choáng váng trước cảnh tượng đẫm máu này.

Lại là vở kịch kiểu này.

Vẻ mặt của Lan Huyên ngao ngán không nói nên lời đứng ở trên sân khấu, thật muốn hỏi Hồ Như Quỳnh một câu, không nghĩ ra được những chiêu trò nào khác nữa hay sao?

Cùng lúc đó.

Trên con đường cao tốc Bàn Sơn.

Xe của Lục Đồng Quân phóng nhanh trên đường, phía sau có mười mấy chiếc xe đang rượt đuổi sát nút, vô số viên đạn bắn về phía xe của Lục Đồng Quân.

Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là giết chết Lục Đồng Quân.

Lớp cửa kính trên chiếc xe này là lớp chống đạn, đạn bắn tới không thể xuyên qua được, nên những người đó bắt đầu nhắm chuẩn vào bánh xe.

Đoàng một tiếng.

Một chiếc lốp đã bị thủng.

Hạ Đình đang lái xe muốn thốt ra câu chửi thề: “Lão đại, hai cha con Lục Minh Húc lần này tiêu tốn không ít tiền của, nhất định phải lấy được mạng của anh”

Hạ Vân vừa bắn súng vừa nói: “Tôi sẽ lập tức thông báo cho người của tổ chức Bóng Đêm tới chỉ viện cho chúng ta”

Lần này, Lục Minh Húc đã bỏ tiền ra để tìm vài tổ chức trên đường, mấy nhóm người lần lượt xuất trận.

Vài chiếc xe ô tô đột ngột xuất hiện phía trước, chặn đường bọn họ.

Lục Đồng Quân nghiêm nghị ra lệnh: “Vượt qua đó, tông vào.”

Hạ Đình đạp chân ga hết cỡ, nhưng không hề né tránh mà lao thẳng tới phía trước.

Lúc này là đọ xem ai không sợ chết hơn.

Lục Đồng Quân mỗi tay cầm một khẩu súng bắn liên tiếp, vẻ mặt lạnh lùng như băng, không hề chớp mắt.

Đối phương nhìn thấy chiếc xe cứ lao thẳng về phía mình, không hề có ý định né tránh hay dừng lại, sợ hãi lập tức nhanh chóng đánh vô lăng.

Uỳnh!

Âm thanh vang vọng khắp thung lũng.

Xe của Lục Đồng Quân tông vào đầu xe của đối phương, bay thẳng qua thân xe, đạp xuống mặt đất cách đó tâm mấy chục mét.

Vô cùng nguy hiểm.

Sắc mặt của cả ba người đều không hề thay đổi.

“Lão đại, còn có một chiếc xe từ dưới núi đi lên”

Hạ Đình liếc nhìn bên ngoài xe.

Đây là một con đường núi có mười tám khúc quanh co, chỉ cần một chút bất cẩn thôi thì xe bị lật nhào và rơi xuống ngay.

Phía sau có ô tô chạy tới, phía dưới chân núi còn có rất nhiều chiếc.

ô tô không ngừng lao lên trên, chơi kiểu này thì ngọc nát đã tan hết rồi.

Cho dù lực lượng cứu hộ của tổ chức Bóng Đêm có đến được thì cũng đã quá muộn rồi.

Lục Minh Húc lần này đúng thật là tàn nhẫn.

“Cậu lái xe cho đàng hoàng đi” Lục Đồng Quân lấy từ trong xe ra một khẩu súng bản tỉa, bá khí bắn ra khắp tứ phía: “Tới một tên tôi giết một tên, tới hai tên thì giết cả đôi.”

Trên con đường quốc lộ Bàn Sơn, tiếng súng vang lên không ngớt.

Hạ Đình và Hạ Vân đã hạ quyết tâm răng hôm nay cho dù họ có phải chết, cũng phải bảo vệ cho lão đại bình an trở về.

Đạn của đối phương bắn ra dày đặc, khi nhìn thấy đối phương thay một khẩu súng trường cỡ lớn, trong lòng Lục Đồng Quân căng thẳng: “Hạ Đình, đánh vô lăng.”

Súng trường cỡ lớn uy lực khủng khiếp, loại xe chống đạn này không cao cấp nên trúng một viên đạn là có thể bị xuyên thủng ngay.

vang vọng khắp bầu trời, chiếc xe của họ đã bị va quẹt, lăn lộn vài vòng trên không trung, và đáp xuống mặt đất với một tiếng động cực lớn khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK