"Tiểu Thiến, Tiểu Thiến muội mau tỉnh, mau tỉnh đi" Hoa Hồn vội chạy tới vỗ mặt cô muốn cô nhanh tỉnh lại.
"... ?" Tô Tiểu Thiến kinh ngạc một chút, vội mở hai mắt ra, mà trên đầu cô bây giờ đổ rất nhiều mồ hôi.
Hoa Hồn lấy từ trên giá một cái khăn mặt đưa cho cô, yêu thương hỏi: "Muội gặp ác mộng à?"
Tô Tiểu Thiến cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi, khôi phục lại sự vui vẻ thường ngày: "Không có việc gì" dứt lời cô trầm mặc không nói chuyện ,ác mộng vừa rồi thật là đáng sợ, khắp nơi đều là máu, ánh mắt vô tình hung hăng của Lê Ngạo cứ hướng về phía lòng của cô…
Hắn nói, ta muốn cô sống không bằng chết.
Hắn nói, ta một chút cũng không yêu cô.
Hắn nói, cô không xứng để ta thích.
Từng câu từng chữ giống như con dao nhọn đang xâu xé trái tim cô.
"Muội yên tâm, mộng đều phản sự thật " Hoa Hồn tiếp nhận khăn mặt đỡ cô thong thả đi xuống, hiện tại bụng của cô so với hôm qua lớn lên nhiều, động tác của cô hiển nhiên có chút chậm chạp."Hoa Hồn bồi ta ra ngoài một chút được không?" Tô Tiểu Thiến có chút sợ hãi, không hiểu tâm trạng cũng bắt đầu bực bội lên, đứa nhỏ này sắp sinh, thế nhưng lại gặp ác mộng, đây chẳng phải điềm xấu sao, cô có thể thế nào an tâm?
Hoa Hồn gật đầu, phủ thêm một bộ y phục cho cô rồi cùng đi ra ngoài .
Sáng sớm Minh giới vẫn có chút râm mát, Tô Tiểu Thiến đứng cạnh hồ nước trong lòng cảm thấy khó chịu, không được, cô muốn đi tìm hắn, tìm hắn hỏi rõ, cô không thể cứ như vậy khó hiểu bị hắn gạt ở một bên.
"Hoa Hồn, bồi ta đi đại điện tìm hắn" Tô Tiểu Thiến xoay người nói, Hoa Hồn ôn nhu cười liền theo cô cùng nhau đi ra phía ngoài, nhưng mới vừa đi tới bên ngoài lại đụng phải Ma Hân Nhã đang tản bộ sáng sớm.
Ma Hân Nhã đang ở trong vườn hoa tản bộ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng vang vội liền xoay người nhìn lại, nàng ta nhìn thấy bụng to của cô, trong lòng của nàng ta rất ghen tị, nhưng mà, loại xúc cảm không vui này ở trên mặt xuất hiện vài giây liền biến mất.
"Đây không phải là người Minh vương mang về sao?" Nàng ta cười tươi như hoa.
Tô Tiểu Thiến không muốn cùng nàng ta tính toán cứ đi về phía trước.
"Ngươi muốn đi tìm Minh vương sao?" Ma Hân Nhã thấy cô đi vội thì la lên.
Tô Tiểu Thiến nghe vậy ngây ra một lúc, vài giây sau xoay người ngoái đầu nhìn nàng ta một cái.
"Ha ha, ngươi đi đại điện làm cái gì? Ngươi cho rằng hắn ở đại điện sao?" Nàng ta cười càng thêm cuồng vọng hơn, dường như đang cười sự vô tri của cô.
"... ?" Nàng ta là có ý gì?
"Ha ha, ngươi muốn đi tìm hắn thì hãy đến chỗ Cầm phi đó, chẳng lẽ... Ngươi không biết hắn tối hôm qua qua đêm cùng nàng ta sao?" Nàng ta tỏ vẻ không hiểu nghi hoặc hỏi, nhưng trên thực tế trong lòng rất là sung sướng.
Tô Tiểu Thiến nghe nói lời của nàng ta không tin trừng lớn hai mắt, cô không tin, hắn đã từng nói, có cô rồi, hắn sẽ không ở cùng với những người phụ nữ khác.
"Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta nói thế nhưng sự thực, ngươi không tin, chính ngươi đi tìm hắn sẽ rõ" dứt lời, nàng ta nhìn cô tỏ ý muốn xem kịch vui, hừ, nhìn cô thì đã sao? Lớn lên xinh đẹp hơn người thì như thế nào? Không phải hai ba ngày mới mẻ rồi xong sao!
Nhìn nàng ta mang ý trào phúng, Tô Tiểu Thiến lạnh lùng cười, "Ngươi hài lòng như vậy làm gì? Hắn là tìm Cầm phi cũng không phải tìm ngươi, ngươi luôn mồm gọi người khác là tỷ tỷ, kết quả thì sao? Chính ngươi cái gì cũng không có không phải sao?" Nghĩ đến hắn cùng phụ nữ khác cùng một chỗ, cô trong lúc bất chợt tức giận lên não, mà nàng ta vừa lúc thành người chịu tội thay.
"Ngươi..." Ma Hân Nhã trừng lớn hai mắt, nàng ta hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ nói như vậy.
"Mặc dù ta sẽ không lừa gạt ngươi, lục đục với nhau, thế nhưng ngươi so với ta còn ngu xuẩn hơn, ta khuyên ngươi một câu, đừng chờ người khác mang ngươi bán, ngươi còn thay nàng ta kiếm tiền" dứt lời, cô hừ lạnh một tiếng trước sự phẫn nộ của nàng ta mà bước đi.
Cô muốn đi tìm hắn, tìm hắn để hỏi rõ ràng.
"Chào Tô cô nương " Thu nhi nhìn thấy cô qua đây vội vàng hành lễ, nàng biết Minh vương đối với cô rất đặc biệt, đồng thời, cô còn mang thai con của hắn, Minh vương trước đó còn dặn qua, nhìn thấy cô thì phải hành lễ.
"Minh vương ở bên trong sao?" Cô nhìn chằm chằm Thu nhi hỏi.
Thu nhi vội vàng gật đầu, trả lời: "Còn chưa rời giường đâu "
Tô Tiểu Thiến nghe nói thế lập tức liền mất hứng, ngọn lửa tức giận dung dung bùng cháy rồi vọt vào phòng.
"Ai, Tô cô nương không thể vào, Minh vương còn đang đi ngủ" Thu nhi thấy thế bước lên phía trước ngăn cản.
Tô Tiểu Thiến trừng nàng một cái, "Ngươi dám ngăn ta?"
"Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là tuân tuân thủ cung quy" Thu nhi vội một mực cung kính nói, sáng sớm ba người thấy Minh vương còn chưa rời giường, liền dưới sự hướng dẫn của Xuân nhi đi xử lý sự tình ở hậu cung, mà nàng liền bị Xuân nhi ở lại chỗ này chờ đợi sai phái.
"Ôi đau quá..." Thu nhi đột nhiên phát ra kinh hô, mà lúc này cánh tay mảnh khảnh của nàng đang bị Hoa Hồn cầm lấy, "Nàng ấy mà ngươi dám ngăn cản sao?" Khẩu khí băng lãnh tất cả đều là chỉ trích.
Thu nhi kinh ngạc một chút, nàng không nghĩ tới mình võ công cao cường như vậy, lại không phát hiện Hoa Hồn xuất thủ, người này đạo hạnh quả thực so với mình cao hơn.
Tô Tiểu Thiến không thèm nhìn nàng, mà trực tiếp tiến lên đẩy cửa phòng ra.
Lê Ngạo sớm đã nhận ra cô đến, thế là trong lúc cô vừa mở cửa ra, hắn ôm Cầm phi vui cười nói chuyện yêu đương.
"Lê Ngạo..." Nhìn thấy này tình cảnh,cô rốt cuộc tin Ma Hân Nhã nói , hắn lại có thể như thế?
"Ai bảo ngươi tùy ý xông vào ? Chẳng lẽ do bản vương quá mức sủng ngươi?" Lê Ngạo không vui từ trên giường đứng dậy đi tới trước mặt cô, Cầm phi thấy thế vội đem y phục trên giường ném trên bả vai của hắn, mà hắn vung tay lên đem Cầm phi ôm vào trong lòng.
"Chàng coi đây là cái gì?" Tô Tiểu Thiến trừng hai mắt không hiểu hỏi.
"Thế nào? Bản vương muốn sủng nữ nhân cũng do ngươi có thể hỏi đến sao?" Lê Ngạo hoàn toàn không biết mình làm như vậy có bao nhiêu ấu trĩ, lại có bao nhiêu đả thương người, hắn chỉ biết là, hắn muốn cho cô biết, hắn cũng không phải ngoại trừ cô ra thì hắn không yêu được các cô gái khác .
"Ngươi rất quá đáng" Hoa Hồn nhịn không được tiến lên liền muốn cho hắn một quyền, lại bị Tô Tiểu Thiến kéo lại.
"A, nàng ta là gì của ngươi, ngươi không quen nhìn cảnh này sao? Ngươi có hay không đem Minh vương để vào mắt, nàng ta chỉ là một công cụ sinh dục sinh đẻ(=.=) mà thôi" Cầm phi thấy Minh vương đối với cô như vậy, mà ả cũng bắt đầu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng , lấy can đảm trào phúng đứng lên.
"Ái phi nói rất đúng, nữ nhân đối với bản vương mà nói, thật không đáng một đồng, bản vương lựa chọn nàng bất quá cũng do nàng lớn lên thật xinh đẹp, sinh con ra hẳn sẽ là một bảo bảo đáng yêu" hắn ôm lấy Cầm phi vui cười nhìn Tô Tiểu Thiến.
"Đồ lưu manh" Hoa Hồn nghe vậy tức giận huy một quyền, lại bị Lê Ngạo bắt được.
"Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Ngươi cũng không nhìn lại mình bao nhiêu cân lượng?" Lê Ngạo hừ lạnh một tiếng, sau đó bỏ tay hắn ra.
"Ba" Tô Tiểu Thiến cũng nhịn không được nữa cho hắn một cái tát, cái tát này kêu lên rất thanh thúy, khiếp sợ mọi người ở đây.
Tô Tiểu Thiến tức giận thu tay, hai mắt trong khoảnh khắc này nổi lên sương mù dày đặc, một lúc sau, cô lạnh như băng nói: "Ngươi đừng hối hận" dứt lời, kéo Hoa Hồn cũng không quay đầu lại đi mất .
Nhìn cô trông rất đau lòng, Lê Ngạo trong lòng cũng không vui vẻ gì, hắn có phải hay không làm quá phận rồi?
"Vương, cái loại nữ nhân này không đáng nhắc tới" Cầm phi tiếp tục vừa cười vừa nói, thật tốt, thì ra Minh vương vẫn yêu mình nhất .
"Nàng cũng là người mà ngươi có thể nói như thế sao? Ngươi tốt nhất hãy rõ thân phận của mình" Lê Ngạo quay đầu nhìn về phía ả, trong giọng nói tràn đầy sương lạnh, sau đó hắn vung tay áo một cái rồi đi khỏi đây.
Cầm phi bị hắn rống như vậy, lặng thinh tại chỗ không biết nói gì, đêm qua hắn qua đây rồi ngủ,ả cho rằng hắn sẽ sủng ái mình, ai ngờ hắn căn bản chưa cùng ả nói một câu, liền liếc nhìn ả một cái, nhưng hắn vừa nhìn mình âu yếm, mà bây giờ lại quát lớn mình như vậy? Lí do là gì?
"Tiểu Thiến..." Hoa Hồn đi theo phía sau của cô, nhìn cô bộ dáng uể oải khó chịu, trong lòng cũng rất khó chịu.
Tô Tiểu Thiến lần thứ hai đi tới b ãi cỏ gần hồ nước hậu hoa viên, hai mắt mơ màng nhìn về phía mặt hồ, trong lòng suy nghĩ sự việc, cảm giác thật đau buồn.
"Hoa Hồn, huynh nói yêu một người có thay đổi theo thời gian không?"Cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hoa Hồn bên cạnh.
Hoa Hồn nghe vậy ngồi bên cạnh cô giọng điệu kiên định trả lời: "Sẽ không, nếu đã yêu một người, sẽ không theo thời gian mà biến mất, sẽ không vì chết mà biến mất, nó sẽ vĩnh cửu trường tồn " đúng vậy, sẽ không, mặc kệ thời gian qua bao lâu, mặc kệ hắn sống hay chết, hắn (HH) và hắn(Vũ) đều sẽ không quên cô, không rời khỏi cô, lại càng không vứt bỏ cô.
"Phải không? Vậy sao chàng ấy đối xử với muội như thế?" Tô Tiểu Thiến hai tay xoa bụng không hiểu hỏi, Minh Diễm trong bụng giống như cảm thấy cô khó chịu, không tự chủ nhẹ nhàng chuyển động, như đang an ủi cô.
"Ta nghĩ trong chuyện này nhất định có hiểu lầm" Hoa Hồn suy nghĩ đột nhiên nói.
Tô Tiểu Thiến nghe vậy, cười khổ một tiếng, "Hiểu lầm? Nhưng cho dù có hiểu lầm thì như thế nào, chàng không hiểu có thể tới hỏi muội a, chàng từng nói tin tưởng muội mà "
Hoa Hồn nghe nói trong lòng rất đau đớn, một lúc sau, hắn đem cô mang về tẩm cung, hắn quyết định muốn đi tìm Lê Ngạo, hắn nhất định phải nói cho hắn ta biết cô rất yêu hắn , mà hắn ta không thể tàn nhẫn thương tổn cô như vậy.
Bên ngoài đại điện
"Thực sự xin lỗi, Minh vương không ở đây" Tiểu Bạch vừa vặn từ bên trong ta ngoài thì nhìn thấy Hoa Hồn.
"Hắn đi nơi nào ?"
Tiểu Bạch đau đầu nói: "Không biết, gần đây Minh giới bề bộn nhiều việc, Minh vương cũng rất bận rộn,đến Minh Huyền trưởng lão cũng không có thời gian nghỉ ngơi đâu, ngươi muốn tìm Vương, buổi tối hãy đến đi" dứt lời, y vội đi ra phía ngoài, y hôm nay còn có rất nhiều việc phải sắp xếp.
Hoa Hồn nhìn y vội vội vàng vàng, than nhẹ một tiếng, Lê Ngạo ta nhất định sẽ tới tìm ngươi!
Hôm nay trên sông Vong xuyên có thuyền nhiều hơn bình thường, đây thật là một việc lạ từ trước giờ, Lê Ngạo cảm thấy trong chuyện này không thích hợp, trong chuyện này có thể hay không có người đục nước béo cò* chuồn êm mà vào? Thế là, hắn cùng Minh Huyền trưởng lão đứng ở chỗ cao nhìn xuống.
đục nước béo cò: giống nghĩa câu thừa nước đục thả câu ^^
Chỉ là...
"Minh vương... Minh vương..."
Đúng vậy, hắn lại làm quân nhân đào ngũ .
Minh Huyền trưởng lão đột nhiên kêu lên, hắn rốt cuộc lấy lại tinh thần hỏi: "Khác thường sao?"
"Đúng vậy, khác thường "
"Ở đâu?" Lê Ngạo hướng phía dưới nhìn lại.
Minh Huyền trưởng lão than nhẹ một tiếng, "Xa tận chân trời "
"... ?" Ngây ra một lúc, con ngươi Lê Ngạo nhìn ông một cái nói: "Ta?" Hắn khác thường sao?
"Minh vương, lão phu hỏi người, người có phải đang không thoải mái hay không, vì sao không yên lòng? Ta xem hôm nay dị thường lớn nhất đó là người" nhìn thấu hắn không yên lòng,ông không khỏi trêu chọc nói.
Trầm mặc một lúc lâu, Lê Ngạo rốt cuộc mở miệng hỏi: "Lão cáo già, ngươi nói yêu một người là sẽ mãi tin tưởng nhau sao?"
"... ?" Minh Huyền trưởng lão đột nhiên bị hắn hỏi, khiến ngây ra một lúc.
"Đương nhiên, nếu như người yêu nàng liền phải tin tưởng nàng, nếu như người không tin nàng, sẽ khiến nàng thống khổ cùng thương cảm " ông kịp phản ứng vội trả lời, đứa nhỏ này có thể hỏi vấn đề này , ông không cần đoán nhất định là về Tiểu Thiến , chỉ là bọn hắn trong lúc đó rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?
"Phải không?" Hắn lần thứ hai nhìn về phía huyết sắc của sông Vong xuyên, trong lòng một mực nghe Minh Huyền trưởng lão nói.
"Đứa nhỏ này, nếu có cái gì không hiểu, nên hỏi rõ ràng, bằng không, người có thể hối hận cả đời a" ông nhiều lần vuốt chòm râu tiếp tục nói.
Hỏi cô? Hai chữ này trong đầu hắn không ngừng bồi hồi, đúng vậy, hỏi nàng, hắn muốn hỏi rõ ràng.
"Lão cáo già, ngươi thật tốt " hắn đột nhiên cười ha ha, trong lòng thoáng cái liền thoải mái , không sai, buổi tối hắn nhất định phải đi hỏi rõ ràng, bất kể như thế nào, hắn phải biết rằng cô thật long khồng.
Xà Giới
Ngôi sao ở ngoài cửa đi tới đi lui, chân mày quấn quýt, mấy ngày nay? Xà vương từ Minh giới về, mọi người đều không gặp, tự giam mình ở trong phòng, đây rốt cuộc làm sao vậy?
'Bá' Đốc Uyên đột nhiên từ trên ghế đứng lên, đây là số mệnh của hắn không phải sao? Nếu tránh không khỏi, vậy phải đối mặt, có thể còn có thể có cơ hội, mấy ngày đóng cửa không gặp người, rốt cuộc làm cho Đốc Uyên thấy rõ ý nghĩ của mình, nghĩ tới đây, hắn đột nhiên cười lên, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
"Vương, người muốn đi đâu?" Ngôi sao thấy hắn mở cửa liền đi ra ngoài.
"Đi tìm tình yêu của ta " hắn cũng không quay đầu lại trả lời.
"Tình yêu?" Ngôi sao nhớ kỹ hai chữ này lại không hiểu, mà Đốc Uyên lại như gió liền biến mất.
Lần thứ hai đi tới Minh giới, tâm tình của hắn thật sung sướng , nghĩ thông suốt, tâm tình dĩ nhiên là thoải mái, không tốn nhiều thời gian, hắn dựa vào khứu giác tìm được vị trí của cô.
Đốc Uyên xoay vòng một vòng liền biến thành hình người, hắn cười cười, liền đi vào.
"Ngươi muốn đi đâu?" Hắn đi chưa được mấy bước, trên đỉnh đầu liền phát ra giọng đàn ông.
Đốc Uyên không cần nghĩ cũng biết là ai, hắn tiêu sái xoay người đi về phía này ,nhìn người đàn ông đứng sau lung mình khẽ mỉm cười, "Hoa Hồn phải không? Đã lâu không gặp "
"Ngươi tới làm cái gì?" Hoa Hồn hiển nhiên đối với vị khách không mời mà đến cũng không vui mừng chút nào.
"Tìm Xà nhi của ta nga" hắn trả lời.
"Nàng chỉ thuộc về Minh vương" hắn ta nhắc nhở.
Đốc Uyên nghe nói không khỏi tươi cười, "Minh vương? Chẳng lẽ ngươi không thích nàng? Ta thấy ngươi đối với nàng, so với Lê Ngạo đối với nàng còn tốt hơn, ngươi thế mà lại đem nàng giao cho hắn? Thực sự ta không hiểu ngươi "
"Chỉ cần nàng hạnh phúc, ta sẽ hạnh phúc" Hoa Hồn trào phúng, hắn trả lời rất kiên định.
"... ?" Chỉ cần cô hạnh phúc, hắn sẽ hạnh phúc? Phải không? Như vậy cũng sẽ hạnh phúc sao?
"Huynh nói đúng, đối phương hạnh phúc thì mình có thể hạnh phúc " Tô Tiểu Thiến đột nhiên nói, hai người đàn ông vội xoay người nhìn lại, Tô Tiểu Thiến nhìn bọn họ cười ngọt ngào, cô thế nào đều ngủ không được liền nghĩ ra ngoài tìm Hoa Hồn nói chuyện phiếm, không nghĩ tới mới vừa ra đến liền nghe được hai người đối thoại, Hoa Hồn nói không sai, đối phương hạnh phúc chính mình sẽ hạnh phúc.
Nếu như ---
Hắn thật sự cảm thấy hạnh phúc , cô cũng vui vẻ không phải sao?
Chỉ là ---
Nếu nói thế, như vậy cô sinh cục cưng ra sẽ không ở bên Minh vương , cô muốn tình yêu, dù cách xa những vẫn hướng về đối phương! Hắn làm không được, cô hà tất miễn cưỡng đâu? Huống chi sứ mệnh của cô không phải nói chuyện yêu đương, mà là nên vì sai lầm trước đây đi bù đắp, đi cứu vớt.
Đốc Uyên rất nhanh bị bụng của cô hấp dẫn, do đó sắc mặt xuất hiện biểu tình kinh khủng, này… Mới mấy ngày không gặp? Biến hóa này có phải hay không quá nhanh?
"Làm sao vậy? Thấy ta có bộ dáng này nên không nhận ra à?" Tô Tiểu Thiến trêu ghẹo nhìn hắn ta.
Đốc Uyên xấu hổ cười, "Nàng..." Mặc dù lần trước cô nói chín ngày sau sẽ sinh ra đứa nhỏ, lúc đó hắn chỉ cười nhạo, nhưng không nghĩ tới mấy ngày không gặp, bụng của cô cư nhiên lớn như vậy?
"Muội sao không biết giữ ấm vậy” Hoa Hồn tiến lên nhẹ nhíu mày lấy áo khoác của mình khoác cho cô, đắp kín cả người.
"Không có việc gì, không lạnh" đối với sự quan tâm của hắn, cô rất là trân quý, cũng rất l quý trọng.
"Nè, các người xem ta là trong suốt sao?" Đốc Uyên thấy thế không khỏi có chút tức giận, hai người kia xem hắn không tồn tại sao? Chít chít ò o (Chả hiểu là gì O.o)!
"Xin lỗi, ha ha, ách, anh tới làm cái gì?" Tô Tiểu Thiến lúc này mới nhớ tới hỏi người đằng kia.
Đốc Uyên vung tay áo, cà lơ phất phơ nói: "Đây là đạo đãi khách của nàng sao? Nàng đã có nói ta là bằng hữu của ngươi nga "
"Ha ha, không có ý tứ, mời vào phòng đi" Tô Tiểu Thiến cười nói.
"Không thể" Hoa Hồn lên tiếng ngăn trở ý nghĩ của cô..
"Nè, tiểu tử ngươi có ý gì, nàng ấy nói thế rồi, ngươi vì sao nói không thể?" Đốc Uyên hừ hừ nói.
"Tiểu Thiến, huynh đã khoác thêm áo cho muội, chúng ta cứ ở hoa viên nói chuyện đi, tẩm cung là nơi của muội cùng Minh vương , chúng ta không tiện vào trong" Hoa Hồn cẩn thận thay cô nói, hắn chỉ sợ tai vách mạch rừng, cô hiện tại rất không ổn định, nếu như bị người ta truyền ra buổi tối có hai người đàn ông cùng cô vào phòng ngủ, đối với cô rất không lợi, mà hắn phải bảo vệ cô, tất nhiên sẽ không để cho cô rơi vào khốn cảnh này.
Tô Tiểu Thiến nghe vậy cảm động gật đầu, mình thật không suy nghĩ chu toàn chút nào!
Một lát sau
Trong lương đình ngoài hoa viên, ba người trước mặt bày một ít đồ ăn vặt, một ấm trà, bắt đầu nói chuyện trời đất, Đốc Uyên thấy hắn đối với cô vô tư như thế thật tốt, hắn ta thực sự không có ý tứ cùng mình đánh đồng, đặc biệt câu kia, chỉ muốn đối phương hạnh phúc hắn sẽ hạnh phúc.
"Ngươi nói ta cùng Minh vương cạnh tranh ta có bao nhiêu cơ hội?" Hắn đột nhiên hỏi.
Tô Tiểu Thiến cười, "Anh đừng nói giỡn như thế "
Đốc Uyên nghe thế cũng không cho là phải, hắn biết cô sẽ dịu dàng cự tuyệt lời hắn, đúng vậy, ngoại trừ Minh vương, bên cạnh cô còn có một người đàn ông chăm sóc cô như thế, mà bây giờ cô có thể xem mình là bạn bè cũng đã rất tốt , chính mình còn suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?
"Ta lấy trà thay rượu để kính, vì tình hữu nghị giữa ba chúng ta mới bắt đầu "
"Tốt" Tô Tiểu Thiến nghe nói nâng chung trà lên, Hoa Hồn thấy thế cũng đứng dậy.
"Sau này có phúc cùng hưởng, mọi người có khó khan gì liền tới tìm ta, chỉ cần ta có thể làm được, Đốc Uyên ta tất nhiên sẽ dốc hết lòng" hắn vui vẻ nói.
Tô Tiểu Thiến nghe vậy vội vàng gật đầu cười cám ơn.
"Còn ngươi nữa tiểu tử, chiếu cố nàng ấy thật tốt, nếu như Minh vương đối với nàng không tốt, ngươi hãy nói cho ta biết, ta đến đem nàng mang về Xà giới làm xà hậu, ta chắc chắn sẽ cực kỳ sủng nàng" hắn vừa cười vừa nói.
Tô Tiểu Thiến liếc mắt nhìn hắn: "Ăn nói không đàng hoàng "
Hoa Hồn nghe nói thế chỉ nhàn nhạt cười, giờ khắc này, hắn đối với Đốc Uyên cũng không còn khúc mắc.
"Bây giờ chúng ta đã kết làm bạn tốt, vậy ta sẽ hát trợ hứng nhé" Tô Tiểu Thiến phấn khởi nói.
"Được" Hai người đàn ông trăm miệng một lời nói.
"Bạn bè sẽ cùng đi bên nhau một đời, không phải chỉ một ngày, một câu nói hết cả đời, cả đời tình một ly rượu, có bạn bè sẽ không cô đơn, một tiếng bạn bè thì bạn sẽ hiểu, còn có thương còn có đau, còn muốn đi còn có tôi..(Trình độ kém nên không hiểu đoạn hát này ý gì =.=)." Giọng hát du dương của Tô Tiểu Thiến ở hậu cung truyền đi thật xa, mà cô hát thật hang say, không biết phía sau đang có một hồi tai nạn chờ cô..
Trên sông V ong xuyên hai bóng dáng kia đã không thấu đâu.
Cung điện
"Thì ra cìn có một nơi mà 'Dị nhân' thừa dịp xông loạn vào đây" Minh Huyền trưởng lão lo lắng nói.
Lê Ngạo cau mày nói: "Ta sớm biết rằng có điểm nghi vấn, mấy đồ ngu dưới kia chỉ để trang trí sao?" Nghĩ đến Minh giới thường xuyên có những người đó ra vào, hắn liền tức giận.
"Minh vương bớt giận" Minh Huyền trưởng lão vội an ủi nói.
"Phương đông quỷ" Lê Ngạo rống một tiếng, vài giây sau, phương đông quỷ liền quỳ gối trước mặt của hắn.
"Thuộc hạ tham kiến Minh vương" Phương đông quỷ hành lễ nói.
"Đem những quan lại làm việc tại song Vong Xuyên này toàn bộ đánh hết xuống xong cho ta để họ mãi mãi không được siêu sinh" Lê Ngạo lãnh khốc nói.
"Minh vương bớt giận a, này... Không tốt lắm đâu" Minh Huyền trưởng lão vội vàng nói, đây cũng không phải là việc nhỏ.
Lê Ngạo cũng không nhìn ông tiếp tục nói: "Bọn họ sống cũng đủ lâu, nếu vô năng giữ lại làm cái gì? Minh giới há có thể nuôi những người rảnh rỗi thế?" Phải biết rằng những người này giống nhữ làm việc quản lí tiền tài, việc họ làm chẳng khác gì bọn tham quan ở nhân gian chứ?
Minh Huyền trưởng lão nghe vậy không biết nói gì, ông cũng biết người nào đồn ra, nhưng dù sao làm lâu như vậy, nếu như bóc lột của cải, nếu là người bình thường còn chưa tính, nhưng rút đi linh lực của sông Vong xuyên, có phải hay không có chút không đúng?
"Có nghe hay không?" Lê Ngạo lần thứ hai hỏi.
"Thuộc hạ đã biết" Phương Đông Quỷ vội vàng nói, y vừa nghe được chuyện này cũng ngây ra một lúc, nhưng thấy Minh Huyền trưởng lão nói đều không có tác dụng, như vậy y đành phải làm theo.
"Nhớ đem chuyện này truyền ra ngoài, đã nói, làm việc bất lợi, chức vị không lo, chính xác phải nhận kết quả, phải cho các vị quan đều hiểu rõ trách nhiệm của mình" Lê Ngạo dặn dò.
"Thuộc hạ hiểu rõ "
"Đi xuống đi" hắn phất tay một cái, Phương Đông Quỷ xoay người liền không thấy.
"Ông cũng mệt mỏi một ngày rồi, về sớm một chút đi" dứt lời, hắn không đợi trưởng lão mở miệng liền không thể chờ đợi được hướng hậu cung đi đến, hắn muốn gặp cô, rất muốn.
Minh Huyền trưởng lão nhìn bóng lưng của hắn liền cười, sau đó xoay người biến mất.