Mục lục
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Mã Tộc

Ma Tâm Ái vội ngẩng đầu, trong mắt đầy sự kinh ngạc, chuyện… chuyện này làm sao có thể, bọn họ rõ ràng đều không có trí nhớ, sao bà lại có thể nhận lỗi được?

“Bọn họ đều có trí nhớ, phương pháp mà thây ma đưa cho cô chỉ có thể biến thành trùng đen chứ không thể xoá đi trí nhớ của bọn họ, cho nên mỗi một lời cô nói với bà ngoại cô, bà ấy đều nghe được hết.” Lê Ngạo mặt không biểu tình nói.

“Làm sao có thể được?” Ma Tâm Ái giật mình.

“Tâm Ái bà ngoại đã sai rồi…” Lão bà bà đột nhiên quỳ xuống trước mặt nàng ta, bà không nên đổ oan cho nàng, bà sao lại hồ đồ như vậy?

“Bà ngoại bà đứng lên, bà đứng lên đi” Ma Tâm Ái cũng quỳ xuống đất, nước mắt nàng ta sớm đã ướt đẫm mặt, gặp lại người thân xa cách bấy lâu khiến cho nàng ta quên hết những đau khổ trước đây, bây giờ nàng ta chỉ muốn ôm thật chặt lấy bà ngoại.

Chính vào lúc này, trong đám người có một cô gái đẹp như tiên tử, đôi mắt trống rỗng đi đến trước mặt nàng ta, “Ma Tâm Ái, tại sao, tại sao ta lại thua bởi ngươi? Tại sao?” Nàng lớn tiếng gào lên.

“Tâm Thiện đã đến lúc này ngươi vẫn còn chưa hiểu ra sao? Chúng ta không cùng một dạng người.” Ma Tâm Ái đứng lên nói một cách lạnh lùng với ả ta.

“Không cùng một dạng người? Ngươi tên Ma Tâm Ái, ta tên Ma Tâm Thiện, chúng ta chỉ khác có một từ, tại sao lại bắt ta thua bởi ngươi? Phải chăng bởi vì mẫu thân của ngươi có được huyết thống cao quý, còn mẫu thân của ta vĩnh viễn chỉ là một tì nữ?” Nàng ta run run nói.

Ma Tâm Ái không hiểu trừng to đôi mắt, “Ngươi… ngươi là có ý gì?”

Ma Tâm Thiện nghe vậy ha ha cười lớn, “Ý gì? Ngươi nên hỏi phụ vương của ngươi, ờ, ta quên nói cho ngươi biết, phụ vương của ngươi cũng chính là phụ vương của ta… ha ha, ngươi chính là muội muội cùng cha khác mẹ của ta, ta chính là tỷ tỷ của ngươi.” Nàng ta cười một cách ngông cuồng.

“Tâm Thiện đủ rồi.” Bà lão đột nhiên quát lên.

“Bà ngoại…” Nghe thấy lời quát mắng của bà, Ma Tâm Ái nhìn về phía bà, có phải bà biết được cái gì? Tại sao, tại sao chỉ có nàng là không biết?

Mọi ngươi kinh ngạc nhìn một màn kịch tính này, chuyện… chuyện này là thế nào?

Bà lão mặt đầy nước mắt, bà oán hận nói: “Ta không nên, không nên đem ngươi trở lại, ta không ngờ ngươi sinh ra chính là một tai hoạ, tại sao ngươi lại có thể hại nó, ngươi lại không phải không biết, nếu như không phải mẫu thân của Tâm Ái tha cho mẫu thân ngươi một mạng, ngươi cho rằng ngươi có thể ra đời được hay sao? Ngươi lại không phải không biết, ngươi có thể vào được Hoàng cung cũng là nhờ di ngôn trước lúc lâm chung của mẫu thân Tâm Ái.”

Ma Tâm Thiện cười khẩy, “Bà cho rằng ta sẽ cảm kích bà ta sao? Bà ta kêu bà đem ta vào Hoàng cung chính là muốn để cho ta mất mặt, cùng chung phụ vương, mà đãi ngộ của ta ra sao chứ?”

“Tâm Ái đối xử tệ với ngươi sao? Mọi thứ nó có, ngươi cũng có mà” Bà lão nói một cách phẫn hận.

“Rắm thúi, những thứ vật chất đó đối với ta căn bản chẳng là gì hết, ta chỉ muốn cái bảo toạ (= ngai vàng, chỗ ngồi của vua) Nữ vương chí cao vô thượng (= nơi cao nhất, cao đến đỉnh điểm).” Ma Tâm Thiện nói một cách lạnh lùng.

“Bà ngoại… chuyện… chuyện này rốt cuộc là làm sao vậy? Ả… ả sao có thể là tỷ tỷ của con được?” Ma Tâm Ái không tài nào tin được sự thật này.

Bà lão hít sâu một cái chậm rãi nói: “Mẫu thân của con là chủ của một nước, nó yêu phải một thường dân, cũng chính là phụ vương của con, mẫu thân của con bởi vì yêu y sâu đậm, cho nên chưa từng nạp bất kỳ một nam sủng nào, có một lần quốc gia mất mùa, là một nữ vương nó không ngại khó khăn gian khổ chạy ra ngoài đi cứu tế, cũng trong khoảng thời gian này, phụ vương của con tư thông với thị nữ của mình, ả ta chính là mẫu thân của Tâm Thiện.”

“Cái gì?” Ma Tâm Ái chấn động không thốt nên lời, sao lại có thể như vậy?

“Sau đó mẫu thân con biết được, nó hoàn toàn không hề gây khó dễ mẫu thân của Tâm Thiện, mà còn cho ả ta một số tiền để ả ta rời khỏi, sau đó thì có con, song đất nước mất mùa càng nghiêm trọng, có nơi thiếu nước nghiêm trọng, có nơi một năm bốn mùa đều không thấy ánh mặt trời, vì chuyện này mẫu thân con vô cùng lo lắng, sau cùng, nó đọc được lời tiên tri cổ xưa trên bức tường, chỉ cần nữ vương bằng lòng đem mọi thứ của bản thân dâng tặng cho thây ma ăn, vậy thì, con cái của nàng sẽ có được cảm xúc có thể khống chế được thời tiết.”

“Cho nên… cho nên mẫu thân con vì vậy mà chết?” Ma Tâm Ái run run hỏi.

“Mẫu thân của con hy vọng con có thể trị lý quốc gia cho thật tốt, nó hy vọng con dân mình có thể sống những tháng ngày tốt đẹp hơn, cũng chính nhờ sự hy sinh của mẫu thân con, đã đổi lấy sự bất tử mãi mãi của đất nước, đã đổi lấy sự thanh xuân mãi mãi cho con, đã đổi lấy sự khống chế cân bằng thời tiết.” Bà lão nói đến đây ngữ khí cũng bắt đầu run run đau đớn.

“Chả trách, chả trách ả không chết được? Chả trách bọn thây ma không chịu ăn ả? Thì ra đều là công lao của mẫu thân ả hết?” Ma Tâm Thiện cười một cách lạnh lẽo.

“Tâm Thiện, ngươi có lỗi với cái tên của ngươi, mẫu thân của ngươi đặt cho ngươi cái tên này chính là muốn ngươi ghi nhớ trong lòng phải có sự thiện lương, muốn ngươi phải có lòng biết ơn báo đáp lại, sao ngươi lại muốn hại chết Tâm Ái chứ hả?”

“Ta nói cho bà biết, đó là cách nghĩ của bà, có ta không có ả, có ả không có ta, cái đạo lý một núi không thể có hai hổ lẽ nào bà lại không hiểu sao?” Dứt lời, ả ta giơ tay muốn bóp chết nàng, đúng vào lúc này, Lê Ngạo nhanh chóng lướt lên phía trước ném ả ta rơi xuống đất.

Ma Tâm Thiện bị ném rơi xuống đất tức giận nhìn về phía Lê Ngạo, “Ngươi…”

“Cái loại nữ nhân như ngươi căn bản không xứng để gọi Tâm Thiện” Y liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Ma Tâm Thiện nói.

“Tâm Thiện…” Ma Tâm Ái đi về phía ả ta đưa tay ra.

Ma Tâm Thiện trừng nàng một cách lạnh lẽo, “Lấy cái tay ngươi ra, ta không cần sự thương hại của ngươi, ngươi có biết là ngươi giống y chang mẫu thân ngươi thích ra vẻ làm người tốt, ta khinh.” Ả ta nói một cách khinh thường.

“Tỷ… tỷ nói ta ra sao cũng được, nhưng… nhưng không được nói đến mẫu thân ta…” Ma Tâm Ái loạng choạng xém chút nữa té ngã.

“Cái loại ngươi này không đáng để cô tiếc thương.” Lê Ngạo đỡ lấy nàng ta nói ra một câu thay nàng.

“Phải, ta không đáng, ta không có huyết thống của nữ vương, ta không thể có được tuổi thanh xuân vĩnh viễn, cảm xúc của ta không thể ảnh hưởng đến kẻ khác, ta… ta hận các ngươi.” Ma Tâm Thiện đứng lên hét lên một tiếng về phía bọn họ sau đó chạy đi.

“Tâm Thiện…” Ma Tâm Ái cũng không thèm nghĩ ngợi bèn chạy đuổi theo, nàng ta chưa hề nghĩ tới nàng sẽ có tỷ tỷ.

“Các ngươi ở chỗ này chớ đi đâu, ta đi bảo vệ nàng.” Lê Ngạo dặn dò xong liền xông ra.

“Tâm Thiện, tỷ muốn làm gì?” Ma Tâm Ái nhìn ả ta chạy đến bên cạnh Thi Ma Uyên không nhịn được lo lắng hỏi.

“Ma Tâm Ái, ta không đạt được mọi thứ ta muốn, ta đã không còn sức lực để đi tranh với ngươi nữa rồi.”

“Tâm Thiện, ta không muốn tranh giành với tỷ, nếu tỷ muốn làm nữ vương, ta để cho tỷ làm được không? Chúng ta là tỷ muội, cho dù không phải là cùng một mẫu thân sinh ra, nhưng trên người chúng ta đều chảy chung một dòng màu, tỷ đừng làm chuyện khờ dại, mọi thứ ta đều đưa cho tỷ có được không?” Ma Tâm Ái lúc này thế nào cũng không thể hận được vị tỷ tỷ này.

Ma Tâm Thiện nghe xong ha ha cười lớn, “Ngươi thật ngốc, ngươi từ nhỏ cho đến lớn đều thật ngốc, cái ta dạy cho ngươi ngươi vẫn không nhớ sao? Làm người cần phải ích kỷ, người không vì mình trời tru đất diệt, ngươi vẫn không hiểu sao?”

“Muội không muốn hiểu, muội chỉ biết tỷ là tỷ tỷ của muội, vậy thì muội chính là muội muội của tỷ, chúng ta hà tất phải tranh giành, muội cũng đã nói, tỷ muốn cái gì, muội đều đưa cho tỷ hết, muội hy vọng nổ lực hết sức mình có thể hoá giải sự thù hận trong lòng tỷ.” Ma Tâm Ái lớn tiếng nói.

“Nỗi oán hận của ta ngươi vĩnh viễn cũng không thể hoá giải được.” Ma Tâm Thiện gào lên, sau đó không hề do dự nhảy xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK