Lúc này trong lòng vui lên, hừ lạnh nói, “Tướng quân, hỗn tiểu tử kia mới ở chỗ ta nói một đống lời hỗn láo vô sỉ, ta giận giữ mới nói lại hắn hai câu, hắn đã nói muốn đi tìm ngươi, còn nói muốn ta lập tức cút đi.”
Dừng một chút, xem sắc mặt hắn càng phát ra âm trầm, Tịch Vụ lại nói, “Tướng quân, theo lý thuyết hắn là người của ngươi, ta không thể nói thêm cái gì. Nhưng là, hắn cũng không nên như vậy, vô luận như thế nào, cũng không nên ỷ vào sự yêu thương bảo vệ của ngài, mà ra ngoài gây chuyện, làm tổn hại thanh danh của tướng quân.”
“Hắn nói gì với ngươi?” Cơ Hoa Âm chăm chú nhìn nàng ta, ánh mắt tối tăm không rõ vui buồn.
Tịch Vụ hoảng hốt, cảm giác sợ hãi lại tràn ngập cả người.
Đúng vậy, vô luận hắn nhìn nàng với ánh mắt như thế nào cũng làm cho nàng ta hoảng sợ, nhưng nàng ta lại luôn thích như vậy.
“Hắn nói...” Tầm mắt nàng ta nhìn vào mấy người phía sau hắn, nói gì thì nói lời tiểu tử kia nói ra cũng quá là không biết xấu hổ.
Cơ Hoa Âm nhíu mày.
Tịch Vụ gấp rút bật thốt ra, “Hắn mở cổ áo, cho ta xem dấu vết trên cổ hắn, nói, là do tướng quân làm, tướng quân thập phần sủng ái hắn, không rời xa hắn...”
“Im miệng!” Lời này là Lâm An lên tiếng cắt đứt.
Tịch Vụ vội ngậm miệng, nàng ta cũng biết những lời này đối với danh tiếng của tướng quân sẽ không tốt nhưng đều là tên tiểu tử kia nói, có liên quan đến nàng ta đâu.
“Tướng quân, đều là tên tiểu tử vô sỉ kia nói, hắn còn nói, chỉ cần hắn muốn, đừng nói là đuổi ta cút đi, coi như là làm cho ngươi diệt toàn bộ Tây Di, ngươi cũng là nguyện ý.”
Tịch Vụ không sợ chết nói, đám người Lâm An hoàn toàn phẫn nộ rồi, lời này há có thể tùy tiện nói, Tịch cô nương này cũng là không có đầu óc, người khác có thể nói, ngươi có thể truyền sao?
“Người đâu.” Cơ Hoa Âm trầm giọng phân phó.
Tịch Vụ giật mình, chỉ cho là Cơ Hoa Âm đây là muốn phái người đi bắt Hạ Lan Tuyết, không nghĩ, hắn lại nhìn nàng ta một cái rồi nói, “Tống nàng đi.”
“Hả?” Lâm An bày tỏ nghe không hiểu, những người khác cũng kinh ngạc sững sờ.
“Tướng quân?” Tịch Vụ không phản ứng kịp, chỉ nói, “Ta ở đây rất tốt, tướng quân không cần lo lắng cho ta.”
Cô nương này cho rằng tướng quân chuyển nàng ta đến nơi tốt hơn đi, nhưng bởi vì biết đây là doanh trướng của hắn, cho nên, không muốn đi thôi.
Cơ Hoa Âm nghiêm túc nói, “Nàng không thích ngươi ở đây.”
“...” Tịch Vụ kinh ngạc, khó có thể tin.
“Làm cho nàng cút đi!” Cơ Hoa Âm nhớ tới Hạ Lan Tuyết lời nói, liền cũng tức giận.
Lâm An đám người gấp rút đáp một tiếng, liền phân phó người cầm cáng.
“Ngay cả giường cũng khiêng đi.” Cơ Hoa Âm phân phó, nữ nhân khác dính qua gì đó, Tuyết nhi tất nhiên sẽ không thích hắn chạm vào, mà hắn cũng càng sẽ không chạm vào.
“Dạ.” Lâm An mang theo vài người thị vệ, mỗi người một tay, mang cả giường đi.
Tịch Vụ kinh ngạc cực kỳ, cả người run rẩy, “Tướng quân, ngươi đây là muốn đuổi ta đi sao?”
“Không.” Tựa hồ đột nhiên mới ý thức tới tầng này ý tứ, Tịch Vụ vừa thẹn vừa tức, hai tay nắm chặt thành quyền, đập trên giường bang bang rung động, “Tướng quân, ngươi không thể đối với ta như vậy. Ta là bởi vì ngươi mới bị thương a? Bây giờ vết thương của ta chưa khỏi sao ngươi có thể mang ta đi chứ?”
Hai bà vú già cũng liền gấp rút quỳ xuống cầu tình.
Cơ Hoa Âm giương mắt lạnh lẽo nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Tịch Vụ, “Những lời nàng nói với ngươi đều là thật.”
“...” Tịch Vụ sửng sốt, vừa nghe nói đám người Lâm An lập tức bê cả người lẫn giường đi ra ngoài.
Bên ngoài nhiệt độ quá mức thấp, gió lạnh thổi đến, Tịch Vụ nhịn không được rùng mình một cái, răng môi giao chiến, nhưng vẫn là không cam lòng hô, “Tướng quân, ngươi có thể nào như vậy? Ngươi không nên bị tiểu tặc vô sỉ đó mê hoặc? Hắn là muốn hại ngươi bị người trong thiên hạ nhạo báng a... Tướng quân.”
Lâm An đám người mặc kệ nàng khóc gọi hồ nháo, vứt nàng ta ra bãi đất trống ngoài quân doanh, liền cũng lười quản, chỉ trở về phục mệnh.
Bên này, hai bà vú già khóc ở bên giường, không biết như thế nào cho phải.
Tịch Vụ ngửa mặt lên trời thét dài, như một con sói cái bị thương, nhìn lên bầu trời đêm lạnh lẽo, gọi khàn cả giọng.
Nàng đến tột cùng đã làm sai điều gì? Thiên hạ này thật sự có chuyện vô liêm sỉ như thế này sao.
Nàng ta cứu hắn một mạng cũng không thể bằng được tên tiểu tử thối kia sao?
Thậm chí không tiếc vì hắn ta mà giữa đêm ném nàng ta ra ngoài quân doanh mà trên người nàng ta còn có vết thương nữa chứ.
Ô ô, nhưng đáng giận nhất cũng không phải là những thứ này.
Mà là Cơ Hoa Âm, nam nhân nàng ta sùng bái nhất, lại làm chuyện xấu với tên tiểu tử kia và còn sủng ái hắn nữa.
“Ngươi, nhanh chóng về tìm cha ta, bảo cha ta phái người tới đón ta.” Nàng ta chỉ một bà vú già phân phó.
Bà vú già kia gật đầu, mặc dù giữa lúc bốn phía tối đen như mực nhưng cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể xông vào màn đêm đi tìm viện binh.
“Hừ.” Tịch Vụ hút vào ngụm khí lạnh, dần bình tĩnh trở lại.
Cơ Hoa Âm, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận.
Dù cho ngươi có cường hãn hơn nữa, cũng có thể chống lại cả Tây Di sao? Nàng Tây Di Thánh nữ, ở trong doanh trướng mấy ngày, trong sạch cũng không còn nữa, dù hắn không chủ động cưới nàng, các trưởng lão của Tây Di cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hừ! Huống chi, cha từng nói với nàng, Đại Chu cố ý hòa thân, mà lần này để nàng ta ở lại doanh trướng dưỡng thương không phải là cố ý bồi dưỡng tình cảm với Cơ Hoa Âm hay sao.
Ai ngờ người này không biết phải trái, thiệt thòi cho nàng vì hắn ta mà tổ tông cũng bán đứng.
Nếu đã, mềm không được thì nàng đành cứng rắn, hừ, đến lúc đó, chẳng những muốn cho Cơ Hoa Âm quỳ gối ở dưới người nàng, còn bầm thây vạn đoạn tên tiểu tử thối kia mới được.
Bên này, Tịch Vụ ngửa mặt nhìn trời đêm, hung dữ nghĩ tới chuyện sau này.
Mà trong quân doanh, Cơ Hoa Âm tỉnh táo bố trí hết thảy.
Chia ra ba đường.
Thứ nhất, do Lâm An dẫn đầu, mang người về phía mười tám bộ lạc Tây Di bắt hết tù trưởng của các bộ lạc này lại.
Thứ hai, lý rất chịu trách nhiệm dẫn người đi gần nhất nha môn, đem mấy ngày liên tiếp đoạt được chứng cứ phạm tội nhất nhất trình lên.
Thứ ba, Lãnh Dịch Hiên chịu trách nhiệm trông coi chỗ ở, hắn là tự mình dẫn đầu nhân mã, toàn thành phong tỏa vòng vây.
Chuyện đã làm ra ngày càng lớn.
Mà lúc này đã đêm hôm khuya khoắt, xe ngựa vẫn yên lặng đi trên đường, trong xe, Hạ Lan Tuyết trời sinh không có tim không có phổi, một khi gặp được không thể vi tình huống, cũng có thể vui với thiên mệnh, cho nên, cho dù tiền đồ chưa biết, mệt nhọc, nàng như cũ có thể ngủ ngon giấc, huống chi, còn bị điểm huyệt, không ngủ được có thể làm chi?
U ám, Thiếu Khâm nhưng là mở to một đôi mắt, mắt nhìn chằm chằm vào nha đầu đang say sưa ngủ còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, đáy mắt có vô tận bất đắc dĩ.
Cùng với hắn, thế nhưng còn có thể ngủ say như thế? Nàng đây là chắc chắc hắn sẽ không đối với nàng như thế nào a.
Hắn có một chút ảo não, nhưng sự thật cũng là như thế.
Nếu thật muốn đối với nàng như thế nào, hắn sớm liền làm.
Trên người hắn mất tâm cổ độc, chỉ có nàng máu xử nữ có thể giải.
Nhưng hắn nhịn những năm này, đến cùng cũng không có chạm vào nàng.
“A Tuyết, giống như trước đây không phải tốt hơn sao? Tại sao lại biến thành như vậy?” Thiếu Khâm đột nhiên nghiêng người, ngón tay thon dài chậm rãi gạt sợi tóc trên thái dương nàng ra, vuốt ve ở trên mặt nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lạnh vô cùng.
Hắn cảm thấy cả kinh, không khỏi lại cầm tay nhỏ bé của nàng, cũng là lạnh như khối băng.
Đúng rồi, trời lạnh như vậy mà nàng cứ thế nằm ngủ, sẽ không cảm lạnh mới là lạ?
“A Tuyết.” Hắn giải huyệt đạo cho nàng, nằm ở bên tai nàng, nhẹ nhàng gọi nàng.
“Hửm, lạnh.” Hạ Lan Tuyết buồn ngủ mông lung, chỉ là, tay chân rét run, bản năng liền theo trên người hắn ấm áp nhích lại gần.
Kỳ thật, hắn cũng không lạnh? Bởi vì cổ độc nên thân nhiệt của hắn thấp hơn người thường hắn cũng sợ lạnh hơn người khác.
Chẳng những mặc nhiều quần áo mà bình thường cũng có các loại lò sưởi ấm.
Nhưng chuyện hôm nay, quá mức vội vàng, hắn cái gì cũng không chuẩn bị, thấy nàng hướng về chính mình lại gần đến, hắn bản năng dùng tay ôm lấy nàng.
Nhưng ngực của hắn cũng không đủ ấm áp.
Hạ Lan Tuyết nhướng mày lên, dứt khoát ôm mặt co rúc thành một đống.
Điều này làm cho Thiếu Khâm bị thương, hai ngón tay tức giận bấm một cái trên mặt nàng, “Vật nhỏ, chính mình lại gần đến, lại không để cho người ôm?”
“Ai?” Vừa lạnh vừa đói lại mệt, Hạ Lan Tuyết cảm giác cực kỳ khó chịu, ngay cả mí mắt cũng không giơ lên, chỉ mơ hồ hỏi.
“Ôi.” Vĩnh viễn như vậy mơ hồ tính tình, liền tính giờ phút này cũng bị người bán, nàng cũng như thế.
Thiếu Khâm giễu cợt, một mặt cởi bỏ chính mình áo choàng, tính cả áo khoác cùng nhau thoát rồi, sau đó, cũng thoát áo ngoài của nàng.
Ôm nàng vào lòng, lại đem hai người áo khoác áo choàng làm chăn mền giống nhau đắp ở trên người.
Bởi vì y phục mặc thiếu, hai bên ôm nhau ở một chỗ, rất nhanh liền có thể cảm nhận được hai bên nhiệt độ cơ thể, trên người cũng dần dần ấm áp lên.
Bất giác, Hạ Lan Tuyết cái đầu nhỏ lại ổ tại lồng ngực của hắn, trầm trầm ngủ đi.
Lại nghe tiếng ngáy nhỏ vang lên, Thiếu Khâm không nói gì, cũng rất hâm mộ nàng, như vậy ác liệt hoàn cảnh cũng có thể ngủ tiếp tục.
Không giống hắn, mặc dù mệt mỏi, lại vô luận như thế nào cũng không ngủ được.
Xe ngựa một đường lắc lư, lúc rạng sáng đã đến ra khỏi thành cửa khẩu, nhưng mà, toàn bộ cửa thành bị phong tỏa, có binh lính tra xét cẩn thận mới được rời khỏi.
“Đại nhân.” Như Phong quay đầu lại hướng về trong buồng xe kêu một tiếng, “Tra rất nghiêm.”
“Đi biệt viện.” Thiếu Khâm một đêm chưa ngủ, con mắt có chút hồng, giờ phút này, nhìn chằm chằm nữ nhân đang say ngủ trong lòng mình như heo nhỏ một cái, thở dài bất đắc dĩ.
Nàng thật là biết hưởng thụ, nằm trong lòng hắn là được rồi, đôi tay nhỏ còn luồn vào quần áo hắn, dán lên ngực hắn để sưởi ấm nữa...
May mắn, ủ ấm một đêm, tay nàng đã ấm lên rồi, không còn lạnh lẽo giống như rắn lúc mới để vào nữa, làm cho hắn chỉ muốn gảy móng vuốt kia ra.
Ngồi một đêm không đổi tư thế, thân thể Thiếu Khâm có chút tê dại đang định xê dịch người một chút, lại thấy nàng bất mãn hừ nhẹ, “Chớ lộn xộn, nếu không ta không hầu hạ ngươi.”
Nói mớ?
Hắn cúi đầu nhìn nàng, lúc nàng nói chuyện, khóe mắt hơi run rẩy tựa hồ như muốn tỉnh dậy.
“Muốn hầu hạ ai?” Thiếu Khâm tò mò áp vào bên tai nàng hỏi.
Hạ Lan Tuyết cảm thấy bên tai ngứa, cười duyên hướng trong ngực hắn cọ, “Đừng làm rộn, ta không làm.”
Thanh âm nàng mềm mại, mang theo một mùi vị khó nói thành lời, lúc nói chuyện, bàn tay nhỏ bé của nàng vân vê ở bộ ngực của hắn, như đang chơi đùa vật nào đó.
Kinh nghiệm gió trăng, Thiếu Khâm như thế nào không hiểu, vật nhỏ này tám phần là mộng xuân rồi, hơn nữa, đối tượng khẳng định không phải là hắn.
Lông mày Thiếu Khâm nhíu lại, kéo tóc của nàng lên.
“A!” Da đầu đau nhói, Hạ Lan Tuyết mạnh mẽ mở mắt ra, chạm mặt bắt gặp ánh mắt âm u của Thiếu Khâm, “A!” Lại kinh hô một tiếng.
“Tại sao là ngươi? Hoa Âm đâu?”
Nàng vẫn còn ở trong mộng chưa phục hồi lại tinh thần.
Thiếu Khâm nhưng là âm trầm nở nụ cười, quả nhiên, trong mộng nàng đều là Cơ Hoa Âm a.
“Hắn đã chết.” Hắn cúi đầu trả lời một câu.
Hạ Lan Tuyết thiếu chút nữa không có hướng hắn nhổ nước miếng, “Ta hừ, ngươi chết thì đúng hơn.”
Chỉ là, một đêm không có ăn cái gì cũng không có uống miếng nước, nàng hiện tại miệng đắng lưỡi khô, nhưng là ngay cả nhổ nước miếng cũng không.
“Ngươi chưa từng nghe qua lời này sao?”
“Nói cái gì?”
“Người tốt sống không lâu, ác nhân sống vạn năm.” Thiếu Khâm hừ cười.
Hạ Lan Tuyết liếc xéo hắn, “Ngươi cũng tự biết rõ nhỉ. Nhưng là nên nhớ kỹ một câu nói, tà không áp chế chính. Cho nên, đừng xem ngươi hiện tại đắc chí càn rỡ, chờ Hoa Âm tìm đến, ngươi nên khóc gọi mẹ rồi.”
“Miệng lưỡi bén nhọn.” Thiếu Khâm một tay lấy nàng từ trong lồng ngực đẩy ra, móc khăn tay ra, cởi bỏ áo sơ mi, lau nơi bị nàng xoa qua.
Hạ Lan Tuyết khẽ sửng sốt, nghĩ đến tư thế hai người vừa rồi ngồi, đúng là ôm cùng một chỗ?
“Ngươi vô sỉ, thế nhưng thừa dịp ta... A...”
Lời còn chưa dứt, liền lại bị Thiếu Khâm điểm huyệt đạo, trong miệng còn bị hắn lấy khăn vừa lau qua trên người bịt lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết tức giận đỏ bừng, ý muốn giết người cũng nảy sinh.
Không biết làm thế nào, nhúc nhích cũng chẳng được.
Thiếu Khâm nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một cái, thong thả ung dung ở trước mặt nàng, mặc vào xiêm y, cuối cùng, còn dư lại một cái, tỏ vẻ rất ghét bỏ, gắp lên ném cho nàng.
Chết tử tế không xong, quay đầu đem nàng phủ ở.
Lần này, trước mặt nàng đều tối đen, dù có muốn trừng mắt với hắn cũng không trừng được.
Thế giới cuối cùng thanh tĩnh.
Thiếu Khâm hai tay vây quanh, dựa vào ở trên đệm dựa, nheo lại con mắt.
Đột nhiên, phía trước lại vang thanh âm của Như Phong, “Đại nhân, có người đến kiểm tra”
“À.” Thiếu Khâm nhẹ nhàng lên tiếng, “Để cho bọn họ tra đi.”
“Dạ.” Như Phong đáp lại.
Bên này, Hạ Lan Tuyết mặc dù không thể động không thể nói, nhưng đều nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, có người kiểm tra, là người của Cơ Hoa Âm sao?
Nhất định là không thấy nàng, Hoa Âm đi tìm.
Nàng kích động vạn phần, hận không thể lập tức chọc thủng huyệt đạo, đi tìm Cơ Hoa Âm.
Này quýnh lên, làm cho mồ hôi đầy đầu.
Trong miệng ô ô kêu, mau tới tra a, ta ở chỗ này, mau đem bọn cướp thái giám này về quy án đi.
Quả thật, nghĩ cái gì thì cái đó đến, một trận tiếng bước chân truyền đến, chỉ nghe thấy bên ngoài có người hỏi, “Bên trong là ai.”
“Bẩm quan gia là thiếu gia và thiếu phu nhân nhà nô tài.”
“Từ đâu đến?”
“Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân lại mặt, ở trấn trên ngoài thành.”
Hạ Lan Tuyết nghe kinh ngạc, sao thanh âm nói chuyện của Như Phong lại thay đổi? Chẳng lẽ có lừa gạt?
Ngu ngốc, mau vén mành tra bên trong a.
“Rèm mở ra, để cho chúng ta nhìn một chút.”
Quả nhiên như nàng tâm ý a, mau đánh mau đánh.
Hạ Lan Tuyết vội muốn chết, lại nghe thanh âm già nua của Như Phong nói, “Thiếu phu nhân da mặt mỏng, sợ...”
“Ít nói nhảm, mau mở ra chúng ta xem một chút.” Quan binh kia nhất quyết không nghe đang định lấy bội dao vạch rèm ra.
Hạ Lan Tuyết tâm đều nhanh muốn nhảy ra ngoài, vừa kích động lại lo lắng.
Nàng được tìm thấy tất nhiên là tốt, nhưng Thiếu Khâm và Như Phong công phu cũng lợi hại, mong là quan binh không phải đám phế vật nếu không lại bỏ mạng vô ích.
Lúc mành xe bị đẩy ra, Hạ Lan Tuyết đột nhiên cảm thấy trên người nặng xuống, cả người bị đặt ở góc, một đôi lạnh buốt tay còn ở trên mặt mình sờ soạng một cái.
Đáng chết, loại này thời điểm vẫn không quên ăn đậu hũ của nàng?
Thật muốn đạp chết tên khốn khiếp này.
“Quan gia.” Rèm xe vén lên, quan binh kia nhìn vào trong.
Thiếu Khâm hí mắt cười với hắn.
Quan binh sửng sốt tuy nói người này tướng mạo bình thản không có gì lạ, nhưng lại sinh một đôi hảo con mắt, đặc biệt là cười đến, yêu dã sinh hoa bình thường.
“Vị này là?” Quan binh chỉ chỉ Hạ Lan Tuyết đang bị xiêm y phủ.
“Tiện nội.” Thiếu Khâm lấy xiêm y xuống, rút khăn trong miệng nàng ra, ngón tay bóp cằm của nàng dí mặt nàng về phía quan gia kia.
Tiện nội? Bỉ ổi ngươi là tên hỗn đản khốn kiếp, tim Hạ Lan Tuyết thiêu đốt một ngọn lửa hừng hực.
Nhưng mà, nhìn mặt quan gia này lạnh nhạt lại có chút ghét bỏ, nàng thập phần ngạc nhiên, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ kiểm tra không phải mình sao?
Nàng nghĩ gọi, nhưng là, giương cái miệng nhỏ nhắn, lại một chút thanh âm đều không phát ra được.
Vô liêm sỉ tên khốn kiếp, lại không cho nàng nói chuyện?
“Nàng xảy ra chuyện gì? Ngươi vừa rồi cầm khăn nhét trong miệng nàng làm cái gì?” Quan gia này tò mò hỏi.
Hạ Lan Tuyết thở một hơi dài nhẹ nhõm, hoàn hảo, người này còn có mấy phần nhạy cảm, như vậy, có thể nhìn ra nàng bị người bức hiếp, còn bị điểm huyệt đạo a.
Nào biết, Thiếu Khâm nghe nói, nhưng là xấu hổ cười nhẹ, “Thật là sợ quan gia chê cười. Người phụ nữ nhỏ này mới thành thân với tiểu nhân không lâu. Mấy ngày hôm trước về nhà mẹ đẻ nàng, ngài cũng biết, nơi đây có một phong tục, vợ chồng mới cưới ở nhà mẹ đẻ là không thể cùng giường. Đáng thương tiểu nhân cái này mấy ngày dày vò thực tại đáng thương. Nên, trên đường liền có chút ít cầm giữ không được. Người phụ nữ nhỏ này của tiểu nhân lại rất thích huyên náo, nhẹ nhàng vừa đụng, gọi mấy dặm cũng có thể nghe thấy, tiểu không phải sợ người chê cười sao? Lại nói người phụ nữ nhỏ này cũng muốn tiểu nhân làm như vậy với nàng, nói là trò chơi vui vẻ chốn khuê phòng.”