"Muốn nhìn một chút không?" Hạ Lan Tuyết vén áo bào lên, để cho nàng ta xem cho rõ ràng, "Nhìn thấy chưa? Này là xiêm y của hắn, ngươi phải nhận ra mới đúng."
"Này?" Nam Cung Nguyệt tròng mắt đều muốn lọt ra rồi, đưa tay ra kéo, "Y phục của Hoa Âm ca ca sao lại trên người ngươi? Mau cởi ra."
"Đương nhiên là hắn tự mình khoác lên trên người ta nha, nếu không, ngươi nghĩ rằng ta một tiểu nữ tử tay trói gà không chặt có thể đoạt đồ trên tay hắn sao?" Khiêu khích hướng về nàng ta nhướng nhướng mày, Hạ Lan Tuyết lại cầm vạt áo bọc kín mình lại, sau đó hướng về phía Cơ Hoa Âm đuổi theo.
Nam Cung Nguyệt tức đến giậm chân, "Ngươi đứng lại cho bổn công chúa, hôm nay không nói chuyện rõ ràng, Bổn công chúa không để yên cho ngươi."
Hạ Lan Tuyết mới mặc kệ nàng có la hét hay không, tóm lại, đuổi theo Cơ Hoa Âm là đúng đắn.
Đằng trước, Nam Cung Triệt theo sát bên người Cơ Hoa Âm, vẻ mặt bát quái bộ dáng, "Tử Sơ, ngươi cũng thật không tốt, khi nào thì nhảy ra một tiểu tức phụ như thế, sao một chút tin tức ta đều không biết nhỉ?"
"Gia có cần phải báo cáo mọi chuyện cho ngươi không?" Cơ Hoa Âm lành lạnh nhìn hắn.
Nam Cung Triệt nhất nghẹn, chợt lại chẳng hề để ý nở nụ cười, hưng trí bừng bừng hỏi, "Nha đầu kia nhà ai ? Trước kia như thế nào cho tới bây giờ chưa thấy qua, cập kê chưa? Sao ta thấy còn nhỏ hơn Nguyệt Nhi? Ngươi xác định, ngươi thật sự là thích thứ này?"
Cơ Hoa Âm dừng lại, ánh mắt trầm trầm nhìn qua hắn, vừa muốn mở miệng, phía sau Hạ Lan Tuyết đã chạy tới, theo thói quen níu lấy tay áo của hắn, vẻ mặt hiếu kỳ cục cưng nhìn qua hắn, hỏi, "Đang nói chuyện gì nha?"
Xì, Nam Cung Triệt thấy nét mặt Cơ Hoa Âm xanh mét, nhìn có chút hả hê cười thành tiếng.
Hạ Lan Tuyết vẻ mặt không hiểu.
"Đi theo ta." Cơ Hoa Âm hất tay của nàng ra, trở tay bắt lấy cổ áo của nàng, trực tiếp nhấc nàng kéo đi, sải bước đi về phía Trường Nhạc cung.
Bị người kéo đi, rất khó chịu .
Hạ Lan Tuyết mũi chân chạm đất, cố gắng lắm cũng không theo kịp bước chân hắn, bị kéo đi như một hình nhân.
"Này, buông ra, khó chịu." Cổ áo siết chặt lấy cổ, người này lại nổi điên gì rồi.
Cơ Hoa Âm không để ý nàng, chỉ kéo theo nàng đi về phía trước.
Hạ Lan Tuyết không có phản kháng, dứt khoát tỏ ra tiếp tục vô lại, hai tay đột nhiên ôm lấy eo của hắn, dựa hẳn nửa người vào hắn, để cho hắn kéo đi.
Như thế, người không thoải mái trở thành hắn.
"Buông ra." Lần này lên tiếng là Cơ Hoa Âm.
"Không buông." Hạ Lan Tuyết ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hướng hắn chớp mắt to vô tội.
Nam Cung Triệt theo tới, nhìn bộ dáng hai nười, gấp rút lấy tay che mắt, nói, "Bản vương thật là chưa nhìn thấy cái gì, các ngươi tiếp tục."
Cơ Hoa Âm mắt lộ ra màu sắc trang nhã, giơ chưởng định bổ vào gáy nàng.
Hạ Lan Tuyết co rụt cổ lại, gấp rút đáng thương gọi, "Chân ta bị rút gân mà."
"Buông ra." Cơ Hoa Âm lãnh tiếng khiển trách, ánh mắt lạnh như băng bên trong tựa hồ như giấu vô số cây kim.
Hạ Lan Tuyết cảm giác mình giống như bị châm thành tổ ong, vội vàng buông tay, đặt mông ngồi dưới đất, ủy khuất méo miệng, "Chân ta thực sự bị rút gân nha."
"Đệ muội." Nam Cung Triệt đột nhiên hướng về nàng đưa tay, giọng nói ôn hòa mà thân mật, "Dưới đất lạnh, mau đứng lên đi."
Đệ muội? Hạ Lan Tuyết bởi vì từ này, trong nháy mắt liên tưởng đến nàng có quan hệ với Cơ Hoa Âm, gấp rút đáp, "Cám ơn."
Quả nhiên, trai đẹp này có nhãn lực, một cái có thể nhìn ra quan hệ giữa bọn họ.
Nàng phối hợp vươn tay, muốn để Nam Cung Triệt đỡ mình dậy, để bày tỏ hữu hảo, nhưng đầu ngón tay còn chưa đụng vào trai đẹp, Cơ Hoa Âm vất ánh mắt như đao đòi mạng đến, phất tay áo rời đi.