Trần Thải Tú đứng đờ người ra.
Trần Tiểu Kính đứng đờ người ra.
Trên đài chủ tịch, Tôn Chương cùng Hùng Sở cũng ngẩn ngơ.
Hết thảy sư sinh đang chăm chú xem Hoàng Tiểu Long đánh với Lâm Hàn toàn bộ đứng đờ người ra.
Chịu đựng một quyền Nguyệt Hoa Thái Âm Quyền của cường giả Thập giai sơ kỳ Lâm Hàn này, dĩ nhiên không có chuyện gì?
Xa xa, sắc mặt Chu Đằng vốn đang tươi cười giờ âm trầm lại.
Hoàng Tiểu Long nhìn Lâm Hàn đang đờ ra, dùng tay phải vỗ vỗ chỗ ngực bị Nguyệt Hoa Thái Âm Quyền đánh trúng, tựa hồ như phủi sạch tro bụi chẳng may dính trên đó vậy.
"Nguyệt Hoa Thái Âm Quyền? Uy lực của nó chỉ có thế thôi à?" Hoàng Tiểu Long lạnh nhạt nói với Lâm Hàn: "Hãy trổ toàn bộ tài lực từ lúc bú sữa của ngươi ra đi, vừa nãy quả thực chính là gãi ngứa cho ta mà thôi."
Gãi ngứa?
"Đùng!"
Nhất thời, hết thảy sư sinh bốn phía kinh ngạc đến ngây người, mọi người ai ấy đều chấn động ồ lên.
Hoàng Tiểu Long mới vừa nói cái gì?
Lâm Hàn, Thập giai cấp thấp Lâm Hàn, một quyền Nguyệt Hoa Thái Âm Quyền vừa nãy chỉ là gãi ngứa cho Hoàng Tiểu Long?
Đây cũng quá, quá biến thái rồi!
Mà đám nữ sinh lúc nãy vốn dĩ còn ôm chút thất vọng đối với Hoàng Tiểu Long thì bây giờ lại điên cuồng hét rầm lên.
"Hoàng Tiểu Long, ngươi rất đẹp trai!"
"Hoàng Tiểu Long, ta yêu ngươi chết mất!"
"Hoàng Tiểu Long, ngươi quá nam nhân, cuộc đời này nếu không phải ngươi ta sẽ không lấy chồng!" Một số nữ sinh điên cuồng hét lên từng đợt lại từng đợt những âm thanh hâm mộ ấy.
Trên đài chủ tịch, hai người Tôn Chương cùng Hùng Sở cười khổ không thôi.
"Tiểu tử này, không nghĩ tới sớm đã đột phá Thập giai rồi, giấu cho chúng ta thật là khổ!"
Tôn Chương nhìn bóng người Hoàng Tiểu Long, cười nói.
Hùng Sở cũng cười cười lên tiếng: "Đúng vậy a, hơn nữa phòng ngự cũng quá biến thái đi, nhưng có điều ngươi xem xem hắn đã xuất thực lực chân chính chưa?"
Tôn Chương lắc đầu: "Không thấy được."
Tuy rằng Tôn Chương đúng là Tiên thiên, thế nhưng hiện tại vẫn không thể nhìn ra thực lực chân chính của Hoàng Tiểu Long. Còn Lâm Hàn ở trên đài, sau khi nghe Hoàng Tiểu Long nói, lại tiếp tục nghe thấy bốn phía chúng nữ sinh điên cuồng thét lên, sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn vừa giận vừa sợ mà nhìn về phía Hoàng Tiểu Long.
Vừa nãy Hoàng Tiểu Long dĩ nhiên nói mình là gãi ngứa cho hắn?
Đây quả thực là sỉ nhục!
Trần trụi mà sỉ nhục!
"Hoàng Tiểu Long, ngươi phòng ngự mạnh, nhưng ta cũng không tin ngươi công kích mạnh như thế!" Lâm Hàn phẫn nộ hống một tiếng, trên người ánh sáng lóe lên phía sau trôi nổi ra một toà bia đá màu đen!
Toà bia đá màu đen này, toàn thân màu đen, cao mấy mét, tản ra khí tức lạnh lẽo, âm hàn.
Đây chính là Vũ hồn của Lâm Hàn.
Hoàng Tiểu Long nhìn Vũ hồn của Lâm Hàn, không khỏi lắc đầu nở nụ cười.
Vũ hồn Lâm Hàn là tấm bia đá màu đen đúng là một loại khí Vũ hồn, thế nhưng nó lại khiến Hoàng Tiểu Long nghĩ tới tấm đá bia mộ.
Lâm Hàn thấy mình sau khi mình gọi Vũ hồn ra, Hoàng Tiểu Long lại lắc đầu cười khẽ, trong lòng càng giận dữ, nhất thời Hồn hóa, cả người ánh sáng màu đen phun trào ra, toàn thân bao trùm một tầng kim loại màu đen.
Lâm Hàn bỗng nhiên bay người lên trong nháy mắt liền vọt tới trên đỉnh đầu của Hoàng Tiểu Long, cả người xoay tròn, như một toà bia đá xoay tròn bình thường trong nháy mắt hướng về phía Hoàng Tiểu Long ép xuống.
"Trấn Ngục Thiên Cân Trụy!"
Đây cũng là Vũ hồn bản mệnh hồn kỹ của Lâm Hàn.
Một khi rơi dưới, sẽ như một ngọn núi, có thể ép tất cả đồ vật phía dưới thành bụi phấn!
Ở dưới sức ép này của hắn, coi như là một số cường giả Thập giai trung kỳ có thực lực cao hơn hắn một chút cũng muốn tránh né.
Hắn cũng không tin, Hoàng Tiểu Long vẫn cứ dám đứng ở nơi đó, chịu đựng sức ép này của hắn.
Hoàng Tiểu Long nhìn Lâm Hàn từ trên không khung đang ép xuống, sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, đột nhiên tay phải giơ lên, một quyền tiến lên nghênh tiếp.
Chỉ là đơn giản một quyền, cùng Lâm Hàn bỗng nhiên chạm kích.
Giữa không trung ầm ầm vang vọng, bốn phía khí lưu rung động.
Khi mọi người kinh ngạc nhìn kỹ, hóa ra Lâm Hàn kia kêu thảm một tiếng, cả người bay ngược mà lên, sau đó mạnh mẽ đập xuống, võ đài ầm ầm chấn động, trên đài tro bụi cũng bị chấn động đến mức tung tóe bay.
Tất cả mọi người kinh trệ, nhìn Lâm Hàn bị đập xuống võ đài, nằm sõng soài trên võ đài không có động tĩnh.
Cứ như vậy đã xong?
Lâm Hàn đã gọi Vũ hồn ra, đã Hồn hóa, đã triển khai bản mệnh hồn kỹ, tiếp theo lại bị một quyền, liền bị đánh bay, bị thua?
Bốn phía yên tĩnh trọn vẹn phải mười mấy hơi thở, sau mười mấy hơi thở, nhất thời, toàn bộ Thánh điện mới bắt đầu bùng nổ.
"Lâm Hàn thất bại!"
"Một quyền bị thua!"
"Hoàng Tiểu Long này rốt cuộc là thực lực ra sao? Điều này cũng quá kinh khủng chứ?"
Tất cả mọi người lại chìm trong nghị luận điên cuồng, một số nữ sinh tự nhiên lại điên cuồng thét lên.
Tất cả mọi người đều đang phỏng đoán thực lực chân chính của Hoàng Tiểu Long.
Đứng ở dưới lôi đài, Trần Tiểu Kính nhìn Lâm Hàn đang nằm nhoài trên võ đài, lắc đầu cười khổ, nhớ lại những lời mà vừa nãy hắn khuyên bảo Hoàng Tiểu Long... tự dưng mặt đỏ lên.
Một số nam sinh lúc trước có oán niệm đối với Hoàng Tiểu Long, còn lớn tiếng trào phúng Hoàng Tiểu Long chó má giờ đã triệt để im miệng rồi.
Trên đài chủ tịch, hai người Tôn Chương cùng Hùng Sở sau khi nhìn thấy kết quả này liền giật mình, nở nụ cười.
Hoàng Tiểu Long, rốt cục trưởng thành rồi!
Trong sự khiếp sợ và ấm ĩ nghị luận của mọi người, người chủ trì tuyên bố Hoàng Tiểu Long thắng cuộc tỷ thí này.
Năm nay, Hoàng Tiểu Long lần thứ hai đoạt được đệ nhất lớp!
Bất bại thần thoại, tiếp tục được kéo dài!
Hoàng Tiểu Long từ dưới lôi đài đi ra, bốn phía vẫn cứ bạo động thật lâu, nghị luận không ngớt.
Xa xa, Chu Đằng nhìn Hoàng Tiểu Long, hai mắt lấp loé không ngừng.
Thiếu niên mặt trắng phía sau Chu Đằng lạnh lùng nói: "Không ngờ thực lực tên tiểu cẩu Hoàng Tiểu Long kia dĩ nhiên đạt đến mức độ này! Với thực lực của hắn bây giờ, chỉ sợ năm nay không chỉ có đoạt đệ nhất lớp đơn giản như vậy!"
Một người dáng dấp hơi mập khác cười lạnh nói: "Lẽ nào hắn còn dám cùng Chu đại ca tranh cướp đệ nhất tổng thể thi đấu của học viện năm nay?"
Thiếu niên mặt trắng còn định muốn nói nữa, Chu Đằng nhấc lên tay, ngăn cản nói: "Được rồi, không cần nói nữa."
Nói đến đây, trên người khí thế dâng lên: "Năm nay mặc kệ ai ngăn cản ta tranh cướp ngôi vị đệ nhất tổng thể thi đấu học viện, đều phải chết!"
Chết!
Chu Đằng nói đến đây lúc, hai mắt đằng đằng sát khí.
Thiếu niên mặt trắng cùng các đệ tử nội viện khác đang đứng phía sau Chu Đằng trong lòng đều cảm thấy run rẩy.
Chúng đệ tử nội viện ai nấy đều biết, Chu Đằng nói được là làm được, nếu hắn nói ai ngăn cản hắn tranh cướp ngôi vị tổng thể thi đấu học viện, đều phải chết như vậy, thì kẻ đó nhất định phải chết!
Chu Đằng xưa nay đều là nói được là làm được!
Không đến bao lâu, kết quả đệ nhất năm thứ ba lớp ba đã có.
Hoàng Tiểu Long đúng là đệ nhất năm thứ ba lớp ba. Đệ nhất năm thứ ba lớp hai là một người tên là Vinh Quang Bàn Tử, mà đệ nhất năm thứ ba lớp một là Lưu Mỹ Quân.
Tinh Không học viện có tam đại mỹ nữ, Lý Du, Trần Thải Tú, mà một ngườ khác đó là Lưu Mỹ Quân!
Lý Du đáng yêu, ôn nhu, Trần Thải Tú xinh đẹp nhưng bên trong cô luôn tản ra một luồng anh khí bức người, còn Lưu Mỹ Quân lại gây cho tất cả mọi người cảm giác đầu tiên chính là lãnh diễm. Rất lạnh, rất diễm lệ, dường như uy lực ở băng sơn đỉnh Tuyết Liên.
Cuộc tỷ thí tranh giành ngôi vị đệ nhất năm thứ ba khác với năm thứ nhất, năm thứ hai. Ở năm thứ nhất, năm thứ hai, các đệ nhất lớp sẽ tiến hành rút thăm luân phiên tỷ thí, còn năm thứ ba là ba người cùng lên đài, đồng thời giao thủ, người cuối cùng còn đứng ở trên võ đài, người đó là đệ nhất năm thứ ba!
Đệ nhất năm thứ ba, đến lúc nếu như muốn tranh đoạt đệ nhất tổng thể thi đấu học viện, có thể khiêu chiến với đệ nhất nội viện.
Ba người Hoàng Tiểu Long, Vinh Quang, Lưu Mỹ Quân đứng ở trên võ đài, mỗi người chiếm một góc, hình thành tư thế tam giác.
Cuộc thi đấu tuy rằng vẫn chưa chính thức bắt đầu, thế nhưng trên võ đài, từng luồng từng luồng khí lưu không ngừng va chạm, cứ như thế nổ vang không ngớt.
Tất cả mọi ánh mắt của mọi người trong Thánh điện đều tập trung vào thân thể của ba người bọn họ.