Trên người Nặc Nặc còn có chỗ bị lửa đốt cháy chưa được dập tắt, bén lên theo quần áo vải vóc, dán sát lên hỷ phục của Dụ Dao. Ánh lửa hòa lẫn với màu đỏ thẫm, tạo thành một chùm sao băng chói lọi, từ tầng ba rơi xuống.
Bên tai Dụ Dao đều là tiếng gió mãnh liệt. Cơ thể cô bị lực rơi xé toạc, trong lúc mơ mơ hồ hồ cô nhìn thấy đôi mắt Nặc Nặc. Anh vậy mà vẫn toàn tâm toàn ý nhìn cô, trong mắt chứa ý cười dịu dàng và mãn nguyện.
Trái tim Du Dao điên cuồng nhảy loạn lên tới mức đau nhức.
Sao anh vẫn còn cười được cơ chứ…
Rốt cuộc anh có biết gáy và cột sống của con người yếu ớt đến mức nào không! Anh làm như vậy chính là nộp mạng đấy!
Hai tay Dụ Dao vẫn bị Nặc Nặc dùng sức bắt chéo ở sau lưng, cho dù sống chết đang gần trong gang tấc, anh cũng không hề thả lỏng. Lần đầu tiên cô tự mình cảm nhận được sự giam cầm khó có thể lay chuyển được của Nặc Nặc. Ý nghĩ muốn ôm anh, muốn bảo vệ anh, bây giờ lại trở thành chuyện không thể nào làm được.
Anh sợ cô giãy giụa lộn xộn, sợ cô chỉ cần không cẩn thận một chút thôi cũng sẽ làm bị thương bản thân.
Cún con từ trước đến nay vẫn luôn nghe lời cô, lúc này lại trở nên cứng rắn đến mức không có cách nào thay đổi.
Chòi nghỉ mát có diện tích không nhỏ, độ cao chạm đến mép dưới của tầng hai. Với trọng lượng hai ngươi rơi xuống, trong chớp mắt đã chạm tới lớp ngói cũ kỹ trên đình. Tiếng máu thịt tươi sống va chạm một cách nặng nề, tiếng gạch ngói vỡ loảng choảng, đều khiến cho Dụ Dao sụp đổ.
Nhưng Nặc Nặc cũng chỉ nhăn mày, tuyệt nhiên không kêu lên một tiếng. Ánh sáng trong mắt lại không tự chủ mà dần dần mờ đi.
Thời gian dừng chưa tới một giây. Mái ngói do nhiều năm không tu sửa nứt ra thành một lỗ lớn. Nặc Nặc ôm lấy Dụ Dao lại rơi xuống một lần nữa, đâm vào nền gạch đá rắn chắc.
Ở bên ngoài, rất nhiều thành viên của đoàn phim tụ tập. Lúc cả hai sắp nhảy ra khỏi cửa sổ, họ đã nhận ra ngay. Họ tranh thủ từng phút từng giây để tìm tất cả những đồ vật dày và mềm bên cạnh có thể sử dụng lót dưới chòi nghỉ mát. Nhưng vì thời gian quá ngắn, bọn họ lại phán đoán sai vị trí.
Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, vẫn còn một khoảng trống không được chú ý đến kịp thời. Nặc Nặc rơi vào đó, vai trái và một bên đầu bị thương.
Nặc Nặc cụp mắt, ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự. Anh không thể tháo được dây trói bị thắt nút trên eo, chỉ có thể khó khăn nâng tay lên che đôi mắt đỏ bừng của Dụ Dao, nhỏ giọng cầu xin cô: “Dao Dao, đừng nhìn.”
Cún con yếu ớt, đổ máu… Rất xấu.
11 giờ rưỡi đêm, ngoài phòng bệnh, mái tóc dài của Dụ Dao đều là tro bụi, được cô tùy tiện vén sau tai, khuôn mặt vô cùng tái nhợt.
Cô khàn giọng ép hỏi: “Nếu không nghiêm trọng, tại sao anh ấy còn chưa tỉnh?! Rốt cuộc các người có thể xác định tình trạng thương tích của anh ấy không? Nếu không thể xử lý được, tôi sẽ lập tức đưa anh ấy chuyển viện!”
Bác sĩ lật lại bệnh án một lần nữa, kiên nhẫn an ủi: “Cũng may là mái ngói không rắn chắc đã vỡ, giúp cậu ấy giảm xóc rất nhiều. Tuy rằng lưng bị cắt qua không ít nhưng may mà góc độ tiếp đất tốt, xương cốt và các cơ quan nội tạng đều không bị ảnh hưởng gì. Vấn đề hiện tại chủ yếu là mấy chỗ bị bầm tím trầy da, xuất huyết một bên đầu và não chấn động nhẹ. Không có vấn đề gì lớn.”
Ông ta nói một câu làm cho lửa giận trong ngực Du Dao nháy mắt bùng cháy.
Như thế gọi là không thành vấn đề?!
Bác sĩ hiểu ý của cô, vội vàng bổ sung: “Tình huống này chúng tôi có kinh nghiệm, bình thường đều không có chuyện gì. Tốt nhất nên theo dõi trước, chờ cậu ấy tỉnh rồi xác nhận không có di chứng là được. Nếu như nửa đêm thế này lại chuyển đến thành phố, sẽ tạo gánh nặng lớn hơn đến cơ thể của cậu ấy.”
Kiều Nhiễm đi theo bên cạnh thấy thế cũng khuyên Dụ Dao: “Chị đừng quá lo lắng, chúng ta nghe lời bác sĩ.”
Bác sĩ như nhớ ra điều gì đó, lại nói: “Ngoài ra, vấn đề của người bệnh không chỉ nằm ở lần rơi lầu này. Cậu ấy còn nghỉ ngơi không đầy đủ và thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, cũng là nguyên nhân dẫn đến việc vẫn hôn mê chưa tỉnh. Người nhà bình thường cũng nên quan tâm nhiều đến vấn đề này, đừng coi nó không quan trọng.”
Dụ Dao nhắm mắt lại, chậm rãi đỡ trán, một lát sau mời thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi hiểu rồi.”
Buổi tối trước khi đến đoàn phim, Nặc Nặc bởi vì sợ bị cô ghẻ lạnh mà ngủ không ngon.
Đến đây một ngày, anh hối hả chạy trước chạy sau vì cô, lại gặp phải một tai nạn lớn như vậy.
Anh có ngủ qua một lát, ăn cái gì hay không, cô đều không để ý tới.
Cún con cơ bản sẽ không oán hận gì cả, yên lặng chịu đựng mãi thành thói quen. Cô tùy tiện cho anh một chút ấm áp, anh đã vui mừng như thể chưa từng chịu đựng tủi thân hay khó chịu.
Dụ Dao xoay người tiến vào phòng bệnh, Kiều Nhiễm vốn muốn đi theo, bị cô cản lại: “Cậu trở về đi, chị tự mình chờ anh ấy tỉnh.”
Kiều Nhiễm gãi đầu, cái mũi không nhịn được mà cảm thấy chua, hổ thẹn nói: “Chị, thực xin lỗi, lúc ấy em… Không có dũng khí xông vào tìm chị, lửa quá dữ dội, em…”
Cậu ta không nói nổi nữa. Khi đó Nặc Nặc như con thiêu thân lao đầu vào lửa, lướt qua trước mặt cậu ta.
Nhưng dù có nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần thì cậu ta cũng khiếp sợ, chắc chắn bản thân không thể làm được.
Cậu ta yêu thích ngưỡng mộ Dụ Dao, vì cô mà chạy đến đoàn phim rách nát này. Chạy theo cô, tích cực nhiệt huyết làm mọi thứ cho cô, chia sẻ những lo lắng của cô. Nhưng đến lúc phải đánh cược cả tính mạng, thì cậu thực sự không dám.
Dụ Dao lắc đầu: “Không cần phải nói những thứ này. Hôm nay tất cả mọi người trên phim trường, gặp phải ngọn lửa thì nên tránh đi. Cậu không cần phải so sánh bản thân với Nặc Nặc, anh ấy khác với mọi người.”
Anh không giống với bất cứ người nào.
Con người sẽ sợ chết, sợ bị tổn thương, sẽ cân nhắc lợi hại, tính toán được mất, trong lòng không lúc nào là không đo lường giá trị của đối phương để quyết định cái giá mình phải trả.
Cô chính là người vừa máu lạnh vừa nhút nhát như vậy, được ông trời thiên vị, mới có được cún con chỉ thuộc về cô… Có một không hai ở trên đời, có thể vì cô mà không sợ sinh tử.
Bệnh viện ở trấn nhỏ điều kiện có hạn, giường bệnh rất nhỏ, mép giường đã gỉ sét. Nặc Nặc vì vết thương mà không thể nằm thẳng. Dụ Dao để anh nằm ở tư thế ngủ nghiêng, anh cứ yên tĩnh giữ như thế. Dù cô đã đi ra ngoài lâu như vậy, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn, ngay cả khi còn hôn mê anh cũng không cử động.
Phòng bệnh đã tắt đèn, chỉ có đèn khẩn cấp ở mép giường là sáng lên một chút. Màu vàng mờ ảo rơi trên mặt Nặc Nặc, nối dài thêm hàng mi dài và rậm của anh.
Hai má anh vẫn còn bụi, mái tóc cũng rối bù.
Dụ Dao ngồi trên mép giường, động tác nhẹ nhàng lau mặt cho anh, sau đó cô nâng tay đặt lên trên đầu anh.
“Nặc Nặc mệt muốn chết rồi.”
Cô cất giọng cực thấp, kiên nhẫn nghẹn ngào: “Chủ nhân sờ sờ đầu.”
Từ trước đến nay, những thứ Nặc Nặc muốn đều rất ít.
Muốn trở thành một con vật cưng nhỏ cuộn tròn ở bên cạnh cô. Một chú chó thành tinh, biết nói chuyện, có thể cùng cô lang thang khắp nơi. Anh chờ đợi từ sáng đến tối, cũng chỉ muốn mỗi khi anh làm tốt có thể được cô quan tâm và âu yếm.
Nhưng cô lại keo kiệt như vậy, luôn luôn băn khoăn lo lắng rất nhiều chuyện. Mà anh vĩnh viễn cố chấp, dù cho có là núi đao biển lửa, vẫn có thể điên cuồng chạy về phía cô.
Dụ Dao khom lưng chậm rãi vuốt tóc Nặc Nặc, đầu ngón tay cọ lên thái dương mát lạnh của anh.
Làm sao cô có thể không cảm động với tình cảm của anh đây.
Cô cũng chỉ có hai bàn tay trắng. Thứ mà cô có nhiều hơn Nặc Nặc, cũng chỉ là một con Xoài và một căn nhà thuê rộng 100 mét vuông mà thôi.
Từ nay về sau, cô và Nặc Nặc sẽ sống nương tựa vào nhau. Nếu anh muốn làm một con chó cưng, thì cô sẽ làm người chủ cưng chiều và yêu thương anh.
Cho dù là về sau có phải xa cách nhau, cô cũng sẽ không hối hận vì đã mở lòng mình với anh.
Cô sẽ là chủ nhân, người giám hộ và người nhà của anh. Nhưng… Không liên quan đến tình yêu.
Đêm ấy Dụ Dao giữ chặt ngón tay, tự nói với mình rất nhiều lần.
Dụ Dao biết rõ đoàn phim bây giờ đã loạn thành một nồi cháo, dù sao căn nhà cũng là được cho thuê, nó cháy nghiêm trọng đến mức suýt nữa chết người. Hỏa hoạn tất nhiên sẽ tạo nên ầm ĩ, kinh động đến chính quyền địa phương. Toàn bộ đoàn phim đều bận sứt đầu mẻ trán. Nhưng trước khi Nặc Nặc tỉnh lại, cô không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Bác sĩ nói Nặc Nặc có thể tỉnh lại vào sáng hôm sau. Vì vậy khi trời vừa mới rạng sáng, Dụ Dao đã tranh thủ thời gian rời khỏi phòng bệnh. Trở lại nhà vơ vét số tiền ít ỏi còn lại, mua túi lớn túi nhỏ đồ ăn, vật dụng và một cái điện thoại mới có chức năng đơn giản.
Nặc Nặc nhà cô tốt xấu gì cũng thành tinh rồi, cũng nên chuẩn bị mấy đồ thiết bị thông tin cần thiết.
Dụ Dao trở lại trước giường bệnh, đang chuẩn bị để đồ vật xuống, liền thấy Nặc Nặc cuộn ở mép giường, tay vô thức nắm chặt tấm ván ngăn. Lông mày anh nhíu lại, trán ướt đẫm mồ hôi, giữa đôi môi khô khốc đang mơ hồ lẩm bẩm gì đó, cô không nghe rõ.
Cô vội vàng đi tìm bác sĩ. Khi một đám người chạy chậm vào phòng bệnh, đúng lúc Nặc Nặc mở mắt ra.
Trong một chớp mắt ngắn ngủi, dù khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt, nhưng ánh mắt anh lại sắc lạnh như một lưỡi dao nhuốm máu.
Chỉ là khoảnh khắc ấy cực kì ngắn ngủi, ngay cả chính anh cũng không để ý tới, rất nhanh lại mềm nhũn, vẻ ngoan ngoãn và hồn nhiên lộ ra, mài đi mấy tia ác độc còn sót lại.
Chờ đến khi anh nhìn về phía Dụ Dao, đã trở thành một con cún con ngây thơ đáng thương nhất thế giới.
Bác sĩ phụ trách kiểm tra toàn diện cho Nặc Nặc một lần, xác định không có vấn đề gì lớn. Nhưng anh vẫn cần tiếp tục dưỡng thương, tạm thời chưa thể xuất viện.
Nặc Nặc vừa mới được bác sĩ xem vết thương ở sau lưng, không thể không nằm sấp trên giường. Ngón tay anh nắm lấy mép gối, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi người Dụ Dao, đảm bảo rằng cô thực sự còn nguyên vẹn không tổn hại gì.
Sau khi mọi người rời đi, trái tim Dụ Dao mới buông xuống. Cô chạm nhẹ chóp mũi anh, hỏi: “Có ổn không?”
“Không ổn…” Nặc Nặc khàn khàn nói: “Ngủ lâu như vậy, nhớ Dao Dao.”
Anh vẫn còn nửa câu sau muốn nói, cái đuôi lông tơ vô hình xoắn xuýt vẫy, ngượng ngùng không dám nói.
Dụ Dao nhịn cười.
Muốn sờ đầu đúng không?
Dụ Dao ngồi ở bên người anh, cố ý nói: “Tối qua tôi đã sờ rồi, ai bảo anh không dậy, hôm nay không có nữa.”
Nặc Nặc khiếp sợ trợn to mắt, hoang mang giơ tay sờ đỉnh đầu mình, muốn tìm xúc cảm của cô.
Một lát sau anh mới nhận ra Dao Dao đang cố ý bắt nạt mình, vì thế anh liền ngoan ngoãn, quay lại chăn bông, vùi mặt sâu vào gối, lỗ tai nổi lên một màu hồng phấn.
Dao Dao bắt nạt anh, anh tự hào.
Dụ Dao không nỡ làm anh mất mát, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở hộp ra nhét vào bên gối anh: “Cho anh, lưu số của tôi lại, bất cứ lúc nào cũng không được để mất liên lạc, đừng để cho tôi không tìm thấy anh.”
Nặc Nặc nâng sản phẩm công nghệ cao mà con người mới có thể sử dụng bằng cả hay tay, thụ sủng nhược kinh* hỏi: “Chó thành tinh mà cũng có thể dùng sao?”
(*Đột nhiên được cưng mà sinh ra lo sợ)
“… Ừ, chủ nhân đặc biệt cho phép thì có thể.”
Nặc Nặc thành kính ấn nó sáng lên.
Anh đã thấy rất nhiều người sử dụng ở trong đoàn phim, biết nó có một chức năng rất lợi hại.
Nặc Nặc loay hoay một chút đã tìm thấy camera, anh hướng nó về phía Dụ Dao rồi nhấn chụp. Bức ảnh được tạo tự động trên màn hình, xác định là hình ảnh kia sẽ không biến mất.
Anh ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào ảnh chụp Dụ Dao, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên, kéo chăn giấu đi bản thân, không nhịn được xúc động tràn đầy trong lòng. Anh thật rụt rè mà để lộ ra một chút đầu lưỡi nho nhỏ chạm xuống mặt cô.
Dụ Dao lén nhìn thấy, nhịp tim vừa rồi còn được coi là vững vàng chợt dao động.
Cô đoạt lấy điện thoại, lấy ra một cái khăn ướt khử trùng, mạnh mẽ lau màn hình: “Bẩn.”
Nặc Nặc rung mi nhận lại di động đã được lau sạch.
Anh trịnh trọng nhìn Dụ Dao, lại dựa theo vị trí ban đầu, hết sức kiềm chế tao nhã mà nhẹ nhàng tiếp tục liếm màn hình.
Không bẩn, có thể hôn.
Ý của Dao Dao là thế này, phải không?
Dụ Dao quả thật là tức đến mức máu dồn lên não, nắm lấy cằm của Nặc Nặc: “Anh làm gì vậy?”
Nặc Nặc nghiêm túc nói: “Hôn Dao Dao.”
Nếu người không cho hôn. anh hôn ảnh chụp vậy.
Dụ Dao nghiến răng nói từng chữ: “Con người không hôn như thế…”
Nặc Nặc không phản kháng, dán mặt vào lòng bàn tay cô, ngoan ngoãn cọ mấy cái, ngước đôi mắt có chút ướt át lên năn nỉ cô: “Vậy Dao Dao dạy em hôn như con người đi.”