• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Dụ Dao mê man nghe những lời này của Dung Dã, cô rất muốn chống đỡ sức lực cố gắng nói với anh mấy câu, nhưng trêи người thực sự như sắp tan ra thành từng mảnh, tác dụng của hương liệu an thần cũng thực sự rất mạnh.

Cô không nâng tầm mắt lên được, cố gắng động đậy môi, chỉ phát ra âm tiết nhỏ bé yếu ớt, giống như là không tỉnh táo mà nói mớ.

Bàn tay cực nóng của Dung Dã vỗ nhè nhẹ trêи người cô, muốn dỗ cô chìm vào giấc ngủ, anh khàn giọng, đứt quãng mà ngâm nga một bài hát khi còn bé cho cô.

Dụ Dao mơ hồ nhớ tới, lúc cô đi vào trong nơi kín cổng cao tường kia thăm dò ma đồng nhỏ, cô rảnh rỗi đến mức nhàm chán hát lên, lúc ấy chỉ đổi lại được ánh mắt lạnh như băng của anh.

Hóa ra ma đồng nhỏ đều nhớ kỹ mỗi một âm tiết, qua đi lâu như vậy, A Dã trưởng thành lại có thể hát cho cô nghe.

Trong lòng Dụ Dao là sự chua xót và ngọt ngào hòa lẫn, đuôi mắt chảy ra một chút nước mắt, cô không ngăn cản được cơn buồn ngủ, ngủ thϊế͙p͙ đi, trong lòng nhắc nhở bản thân mình đừng ngủ quá say, nhanh tỉnh dậy, cô còn phải nói rõ với Dung Dã về những chuyện vớ vẩn kia của Thẩm Diệc.

Nhưng đợi đến khi Dụ Dao mở mắt ra, cô đã xuất hiện trong phòng khách nhà mình, quần áo trêи người cô được mặc hoàn hảo, cô đang nằm trêи ghế sô pha, Tống Lam ở trong phòng bếp nấu nước nóng cho cô.

“Em về rồi?!” Dụ Dao nhanh chóng tỉnh táo, ngồi bật dậy: “Anh ấy…”

Người đại diện lớn Tống Lam nhận được sự theo đuổi tâng bốc trong giới điện ảnh truyền hình đang ở chỗ này của Dụ Dao, thật sự trở thành trợ lý sinh hoạt, cái gì cũng phải quản, còn phải phụ trách an toàn của nữ diễn viên, đưa nữ diễn viên về nhà sau khi vui vẻ,

Nhớ tới lúc ấy đi đón Dụ Dao, nhìn thoáng qua đôi mắt đen như mực của Dung nhị thiếu, đến bây giờ cô ấy còn sợ hãi, tê cả da đầu.

Tống Lam đều có chút kinh nể Dụ Dao, khó có thể tưởng tượng được yêu đương với người đàn ông như vậy thì phải có trái tim mạnh mẽ cỡ nào, hơn nữa còn mệt đến mê man gì đó, cô ấy đã suy đoán tưởng tượng mấy trăm trang văn 18+, dẫn đến việc hiện tại đối mặt với Dụ Dao liền muốn chảy máu mũi.

Cô ấy rót nước cho Dụ Dao: “Dung Dã đi rồi, chị đưa em về trước nửa tiếng, yên tâm, không có người khác biết.”

Dụ Dao che trán, ngã lên tay vịn ghế giống như bị say rượu, trái tim hơi co lại, tên điên rốt cuộc không thể đợi cô nói chuyện của Thẩm Diệc, không biết anh lại sẽ yên lặng tự ngược mình bao lâu.

Nghĩ như vậy, trái tim cô càng khó chịu hơn, giống như có thứ gì đó đang đè ép.

Dụ Dao nhịn không được mà sờ lên trước ngực, lúc này cô sững sờ, mẹ nó, thật đúng là có!

Tống Lam mang vẻ mặt không nỡ nhìn, Dụ Dao không để ý tới cô ấy, nhanh chóng quay lưng lại, đưa bàn tay vào trong tìm kiếm, run rẩy lấy ra một mảng vải màu trắng được xếp lại từ trong nội y viền ren mềm mại.

Là góc áo sơ mi của Dung Dã bị xé ra…

Trêи đó không chỉ có nhiệt độ của cô, hơi thở trong trẻo lành lạnh của Dung Dã mà còn hòa với độ ấm cuồng nhiệt xao động ở hàng ghế sau của xe.

Dụ Dao gần như là đỏ mặt trong nháy mắt, sự nóng bỏng lan tràn thẳng đến vành tai.

… Chó háo sắc! Đều thương tâm thành như vậy rồi mà còn có thể làm ra chuyện hoang dại như thế!

Coi như trêи người cô không có túi đi, coi như để ở chỗ khác cũng không an toàn đi, nhưng anh cũng quá ---

Dụ Dao có chút thô bạo mà mở mảnh vải này ra, phía trêи là nét bút càng có dáng vẻ hào sảng hơn của Dung Dã so với chữ trêи lá thư, chữ rất ít nhưng lại đâm vào lòng cô.

“Anh xin lỗi.”

“Chờ anh theo đuổi em.”

… Đây là thái độ xin lỗi sao! Cái này đều sắp hoang dã đến tận trời rồi!

Dụ Dao ngứa ngáy trong lòng lại có chút muốn khóc, cô rũ mắt xuống, che đi sóng ánh sáng phun trào bên trong đó, xếp mảnh vải lại rồi nắm chặt trong lòng bàn tay.

Tống Lam nhìn ra cảm xúc của cô bất ổn, cô ấy rất chu đáo đợi một chút rồi mới nói: “Chuyện Thẩm Diệc cầu hôn ở trung tâm thương mại bị không ít người chụp được, ban đêm liền lộ lên trêи mạng rồi, mấy tiếng đồng hồ này rất huyên náo, chúng ta bên này vẫn chưa có lời đáp lại.”

Dụ Dao nhấn mạnh: “Không phải là cầu hôn.”

“Chị biết là không phải.” Tống Lam bất đắc dĩ: “Nhưng dân mạng và quần chúng hóng chuyện đều không nghĩ như vậy, Thẩm Diệc vừa mang quà vừa đưa nhẫn, chỉ nhìn ảnh chụp, lại không có lời thoại, cho dù là ai nhìn vào cũng thấy là cầu hôn.”

Dụ Dao phiền muộn nhíu mày, cô mở khóa điện thoại muốn nhanh chóng lên soạn một bài đăng Weibo làm sáng tỏ, nhưng gõ được hai chữ thì dừng lại.

Bất kể tất cả chuyện trong đó đều là ý muốn của Thẩm Diệc hay là có sự nhúng tay của Dung Thiệu Lương, cô đều không thích hợp để ra mặt vào thời điểm này.

Cô hiểu rõ, Dung Dã đã đến giây phút sắp kết thúc công việc, cô bên này không thể phạm sai lầm.

Thẩm Diệc làm như vậy, nếu như cô lập tức công khai phủ nhận hoặc từ chối thì có phải sẽ khiến Dung Thiệu Lương nghi ngờ hay không.

Dụ Dao yên lặng hồi lâu, cho rằng cô vẫn nên để Dung Thiệu Lương không đoán ra được tình trang hiện nay mới là lựa chọn tốt nhất, không thừa nhận cũng không phủ nhận, không, chấp nhận cũng không từ chối, coi như là không xảy ra.

Nhưng trong âm thầm, Dụ Dao né tránh tất cả cơ hội có thể chạm mặt Thẩm Diệc, nghe thấy tin tức của anh ta liền chạy, đối với cuộc gọi của anh ta cũng là có thể không nhận thì không nhận, nhưng không nghĩ tới cô có thể trốn được Thẩm tổng nhưng lại không tránh được người phụ nữ một lòng muốn gả cho Thẩm tổng.

Mấy ngày sau, đêm trước khi phim chiến tranh tình báo hoàn thành, Tống Lam nhận một vị trí khách mời tạm thời của một chương trình thực tế, thời gian ngắn tiết tấu nhanh, không có xung đột với việc quay phim bình thường.

Tổ chương trình sắp xếp cho Dụ Dao một nữ diễn viên bình thường có diễn xuất tốt làm đối thủ trong đoạn phim.

Tống Lam vừa nhìn danh sách liền có chút không hài lòng, cô ấy nhắc nhở Dụ Dao: “Cô gái này có gia thế không đơn giản, ra ngoài quay phim chơi, muốn gả cho Thẩm Diệc đến phát điên, trước đó cho rằng Thẩm Diệc chơi đùa với em nên đoán chừng không xem em là kẻ địch, lúc này cầu hôn thì không bình thường nữa, chị thấy chắc chắn cô ta sẽ kiếm chuyện với em, có muốn đổi người cộng tác không?”

Dụ Dao cười lạnh: “Không cần, em coi thường nhất là người xem đóng phim là trò chơi, không đến mức sợ cô ta.”

Cô chán ghét nhưng cũng sẽ không chủ động gây sự, vốn định nếu đối phương nói chuyện đàng hoàng thì cô sẽ hợp tác một cách chuyên nghiệp, đã gặp nhau rồi thì cũng có lúc chia tay.

Kết quả là trước khi chạm mặt, vị tiểu thư này đã giành trước mà chọn kịch bản phim đấu đá không não, vừa lên đối diễn liền trực tiếp cầm ly nước hắt lên người Dụ Dao, Dụ Dao bị loạt thao tác này của cô ta làm kinh hãi, mặc dù tránh né kịp thời nhưng cũng bị dính đến tóc.

Hiện trường hỗn loạn, vị tiểu thư này còn cười nhẹ nhàng nhướng mày hỏi cô: “Đóng phim mà thôi, Dụ Dao từng lấy giải ảnh hậu, không phải là không tiếp nổi phim của tôi chứ?”

Dụ Dao cười cười, từ chối khăn mặt và máy sấy được đưa lên, cô thuận tay lấy một cây bút chì quấn tóc lên, bưng một ly rượu đậm màu trêи quầy bar, chậm rãi đi đến trước mặt cô ta, hoàn toàn phù hợp với thiết lập nhân vật, cô ung dung thản nhiên dội ào từ trêи đầu cô ta xuống.

Người phụ nữ kêu to.

Dụ Dao nghiêng đầu, ném ly rượu không xuống đất, bên môi giương lên: “Nào, chị đây cho cô ly rượu, tên là Thời Gian Tỉnh Mộng.”

Sự việc này hôm đó trực tiếp náo loạn lên top tìm kiếm, vị đại tiểu thư kia nào có từng chịu uất ức, cô ta lăn lộn đến mức cuồng loạn.

Dụ Dao không quan tâm, đổi người cộng tác quay xong phần của mình, trước khi đi lại bị người phụ nữ kia cản lại, cô ta vênh vang đắc ý nói: “Dụ Dao, suy nghĩ cẩn thận chuyện xấu trong nhà cô đi, đừng tưởng rằng giấu kỹ thì không có ai biết, thật sự muốn trèo lên người Thẩm Diệc, với xuất thân của cô thì còn chưa có tư cách đó.”

“Nếu cô đã không sợ hãi như thế, vậy thì thử một chút, xem xem có phải cô có sức lực như vậy không.”

… Chuyện xấu?

Dụ Dao nhíu mày, chỉ có thể phán đoán là cô ta đang ra vẻ, muốn đòi lại chút mặt mũi, nói lời hù dọa mà thôi.

Nếu nói là “trong nhà”, vậy thì không phải chỉ chuyện của Dung Dã, nhưng việc làm ăn của nhà họ Trình quang minh chính đại, bố mẹ của cô thì càng không thể chỉ trích, bản thân và gia đình cô sạch sẽ, có gì mà sợ người ta biết?

Chờ quay hình xong, trêи xe đi về nhà, Dụ Dao dựa vào cửa xe, ngủ rất không yên ổn, mặc dù cảm thấy người phụ nữ kia có lẽ là có chút tật xấu nhưng cũng bị hai câu nói của cô ta quấy phá đến mức không thoải mái, giống như là có một loại linh cảm nào đó.

Chuyện liên quan đến gia đình, nếu cố gắng đếm kỹ thì chỉ có bản án của Dụ Thanh Đàn, nhưng coi như là như vậy thì ông cũng lỗi lạc sạch sẽ, không có gì khác…

Lúc Dụ Dao có chút không tập trung, Tống Lam ở hàng ghế trước đột nhiên lên tiếng, âm điệu lên cao mấy độ: “Chuyện gì vậy! Dụ Dao! Em nhanh xem xem! Chuyện của bố em có phải thật không!”

Dụ Dao bị tỉnh táo hoàn toàn, trái tim nhảy ầm ầm, mặt mũi Tống Lam tràn đầy sự nghiêm túc, cô ấy đẩy điện thoại đến trước mặt cô.

Nội dung trêи đó khiến người ta thấy mà giật mình.

Hai tay Dụ Dao nắm chặt, sơ lược vài lòng, rất nhiều chữ đều đang mơ hồ, duy chỉ có mấy câu cực kỳ chướng mắt đâm sâu vào thần kinh của cô.

“Bố của Dụ Dao.”

“Kiểm Sát Trưởng trước kia của Viện Kiểm Sát thành phố, Dụ Thanh Đàn, nghi ngờ có liên quan riêng tư với tội phạm đang thẩm vấn.”

“Bí mật nhận hối lộ, sợ tội tự sát.”

“Người vợ Trình Mộng của ông ta đổi trắng thay đen, cố gắng rửa sạch tội danh của Dụ Thanh Đàn, cuối cùng cũng chết do tự sát.”

Toàn thân Dụ Dao rét run, cô cướp lấy điện thoại, trang đầu đều bị chia sẻ đi, loại tin tức có lưu lượng của ngành giải trí, lại liên quan đến công chức và tội phạm, trong vài phút đã trở thành tiêu điểm lớn nhất, tiếng nghị luận đã trở nên khó coi.

“Mẹ nó, tôi nhớ rồi! Ban đầu trước khi bị phong sát, không phải Dụ Dao bởi vì chuyện xảy ra trong nhà mà ở ẩn một khoảng thời gian sao, hình như tôi nghe nói là bố mẹ qua đời, chân tướng phía sau đó thì ra là như vậy à?! Vi phạm pháp luận?!”

“Thật là ghê tởm! Hận nhất là loại quan chức cặn bã kiếm tiền bẩn!”

“Chết chưa hết tội được không! Nên đẩy ra ngoài lấy roi quất xác! Như vậy mà Dụ Dao còn muốn xoay người?! Tất cả những tư liệu xuất trước kia của cô ta đều là thật sao! Có thể để cô ta rời khỏi ngành giải trí không!”

“Chắc chắn là có nội tình đen tối không thể để ai biết! Nếu không thì sao lại tự sát?!”

Mấy giây ngắn ngủi, hốc mắt Dụ Dao liền tích tụ một tầng màu máu, cô cực lực trấn định nói với Tống Lam: “Đương nhiên là giả rồi! Bố em liêm chính cả đời, tự sát là bởi vì uất ức nặng, mẹ em chạy ngược chạy xuôi, làm sáng tỏ tiếng xấu cho ông ấy rồi mới theo ông ấy mà rời đi!”

Tống Lam lập tức nói: “Vậy thì đừng hốt hoảng, lập tức liên hệ với người liên quan lấy chứng cứ năm đó, càng ngay thẳng càng tốt, chúng ta liền làm sáng tỏ.”

Cuối cùng Dụ Dao cũng biết, chuyện xấu mà người phụ nữ kia nói cuối cùng là có ý gì.

Lúc trước cái chết của Dụ Thanh Đàn và Trình Mộng quá thương tâm, được xử lý vô cùng khiêm tốn, chưa bao giờ công khai ra bên ngoài, cô cho rằng cả đời này cũng sẽ không bị lật ra nữa, hóa ra chuyện này vẫn luôn là một thanh đao nhọn treo trêи đỉnh đầu cô.

Cô không nhìn thấy thanh đao này nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.

Người nhằm vào cô sớm muộn gì cũng sẽ đào ra chuyện nhà cô, có thể vu khống một cách dễ dàng, lấy cái chết trong sạch của bố mẹ cô để viết bài!

Tin tức như vậy là không có đạo đức nhất, hoàn toàn không nói đến thật giả, một khi cướp được tiên cơ của dư luận thì sẽ chiếm được quyền chủ đạo, cô nhất định phải lấy ra được bằng chứng mới có thể thay đổi.

Dụ Dao không ngừng lại một khắc nào, ngay trong đêm liên lạc với nhân viên lúc trước liên quan đến vụ án, sau khi trải qua sự giày vò, cô mới không thể tin được mà phát hiện ra, người từng phụ trách không phải đã ra nước ngoài thì chính là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hồ sơ tư liệu hoàn toàn không còn, bằng chứng có thể chứng minh Dụ Thanh Đàn trong sạch lại giống như chưa từng tồn tại mà biến mất toàn bộ.

Cho đến giờ phút này cô mới ý thức được, chuyện của bố mẹ cô chưa từng kết thúc, sớm đã có một đôi tay vô hình cầm đi toàn bộ bằng chứng của bọn họ vào lúc cô cho rằng mọi thứ đều kết thúc.

Trong vòng một đêm, thân cô như rơi vào ngục tù.

“Không tìm thấy?” Tống Lam có chút luống cuống: “Ổn định trước đã, chúng ta đăng một bài Weibo làm sáng tỏ! Bày tỏ thái độ đã rồi nói!”

Giao diện Weibo đã được mở ra, chữ đều được nhập vào, Dụ Dao đột nhiên nâng đôi mắt đỏ bừng lên, đè cổ tay Tống Lam lại, chậm rãi quay đầu nhìn cô ấy, ánh mắt tỉnh táo rõ ràng: “Chờ một chút.”

Chờ một chút…

Nếu như không đoán sai, sự việc nhất định là do người phụ nữ kia tung ra, mà cô ta là thế giao, người theo đuổi Thẩm Diệc.

Thẩm Diệc, lại thân cận với Dung Thiệu Lương như vậy, vẫn luôn bị nghi là một trong những công cụ của ông ta.

Lần trước ở hội sở, cô còn nghe thấy rõ ràng Dung Thiệu Lương nói cái chết của Dụ Thanh Đàn có liên quan đến nhà họ Dung, nhiều chứng cứ nên có không cánh mà bay như vậy, là chuyện mà người bình thường có thể làm được sao?!

Giữa những chuyện này có thể không có liên hệ sao?

Một người phụ nữ với gia thế ưu việt, bởi vì ghen ghét mà đi điều tra quân địch giả, làm sao lại bỏ qua nhiều tư liệu xấu của cô như vậy, đúng lúc có nước bẩn có thể đưa cô vào chỗ chết được đưa lên, cô ta chỉ cần phụ trách hắt là được rồi.

Không xa lạ gì, rất giống với cách đối đãi với Lục Ngạn Thời trước đó.

Lục Ngạn Thời muốn điều tra Nặc Nặc, tận lực mà tìm không được, nhưng đúng lúc lại có tư liệu được đưa cho anh ta.

Quả thật là giống nhau như đúc.

Dụ Dao thở sâu, dùng sức bấm vào lòng bàn tay, làm ra một mảng dấu đỏ rối loạn.

Là A Dã bên kia xảy ra chuyện rồi, đúng không.

Bây giờ Dung Thiệu Lương không có cách khác với anh nên mới có thể chuyển hướng mũi dùi về phía người vốn đã bị vứt bỏ là cô, được ăn cả ngã về không sao.

Lấy chuyện của bố mẹ cô để đả kϊƈɦ cô, là muốn cô mất khống chế, tốt nhất là biểu hiện vô cùng thê thảm trước ống kính, dùng cái đó để kϊƈɦ thích và kiềm chế Dung Dã?

Dung Dã và Dung Thiệu Lương đã xé rách lớp ngụy trang, thu lưới rồi đúng không!

Dụ Dao nhắm mắt, quả quyết nói với Tống Lam: “Để em đăng Weibo, giọng điệu càng không sao cả càng tốt, đừng xem là chuyện gì to tát, mặt khác tốt nhất là tìm mấy đơn vị truyền thông quen thuộc, làm giả hiện trường đến ép hỏi em, nhớ là quay lại rồi đăng lên mạng, em cũng trả lời như vậy.”

Tống Lam không hiểu rõ ý đồ của Dụ Dao, nhưng thấy cô bình tĩnh lại, đâu vào đấy mà dặn dò những thứ này, cô ấy cũng theo đó mà trở nên ổn định, không nói nhảm nhiều, lập tức đi làm.

Sự việc bị làm ầm ĩ lớn như vậy, vô số người tag các kênh truyền thông khác nhau, thậm chí có người gọi điện thoại báo cáo, yêu cầu điều tra kỹ quá khứ của Dụ Thanh Đàn, tiện thể chơi chết Dụ Dao.

Nhưng Dụ Dao biết, cô ở bên này không tìm thấy đồ vật liên quan, vậy thì người khác cũng không tìm được, chuyện này chỉ có thể là một bản án chưa giải quyết tùy tiện bị xuyên tạc bôi đen, không đưa ra được kết quả.

Trêи Weibo, trước ống kính, Dụ Dao từ đầu đến cuối đều mang vẻ mặt bình tĩnh, ngay cả giọng điệu cũng không có gợn sóng chập trùng: “Bố mẹ tôi trong sạch.”

Chỉ một câu nói đó, không có nhiều hơn, công chúng bị đả kϊƈɦ lớn như trong dự đoán, sự tiều tụy chật vật vốn không tồn tại trêи mặt cô, giống như toàn bộ sự việc không hề liên quan đến cô.

Chỉ có bản thân Dụ Dao hiểu rõ, quay về nơi không có ai, cô kiềm chế như thế nào mới có thể duy trì được trạng thái.

A Dã, đừng bị ảnh hưởng, đừng lo lắng cho em.

Những chuyện này em đều có thể đứng vững, tuyệt đối không thể vì em mà làm rối loạn tiết tấu ban đầu của anh.

Trong hai ba ngày, sự việc liền lên men đến mức khí thế hừng hực, Dụ Dao hoàn toàn không bị ảnh hưởng, ra vào phim trường như thường lệ, chuyện nên làm thì không ít một chuyện nào, nhưng trong lòng cô chứa dầu sôi, đã mấy chục tiếng chưa ngủ đàng hoàng, mãi đến khi Tống Lam lặng lẽ đưa cho cô một trang giấy.

Dụ Dao cảm nhận được cái gì đó, mang theo nhịp tim như trống mà mở ra.

Trêи đó chỉ có mấy chữ ngắn gọn, được viết rất vội vàng nhưng lại tràn đầy sắc bén: “Đừng sợ, cún con ở đây.”

Tay Dụ Dao run lên, như bị người ta hung hăng nắm chặt, đè ép ra vệt nước trăm mối ngổn ngang, mãnh liệt mà dâng lên hốc mắt.

Yếu ớt, khổ sở, uất ức, vào giờ khắc này bỗng nhiên đều không đủ để nói.

Cô đã nghe câu nói này vô số lần, hoặc cường thế hoặc dịu dàng, anh đều đưa tới bên tai cô vào lúc cô bất lực nhất.

Dụ Dao đã từng tưởng tượng các loại phát triển sau đó, nhưng bất kể như thế nào cô cũng không dự đoán được mức độ lật đổ.

Buổi tối hôm cô nhận được tờ giấy, lúc nước bẩn liên quan tới bố mẹ cô bị truyền đi mạnh mẽ nhất thì một tin tức mới nhất nhảy ra giống như sấm sét, làm cho cả sự kiện hoàn toàn đảo ngược đến tình trạng không thể tưởng tượng được.

Dụ Dao nhìn chằm chằm chữ và rất nhiều hình ảnh trêи màn hình, trong thời gian rất lâu cô không hề động đậy một cái.

Tống Lam ở ngay bên cạnh cô, đã bị biến cố đột nhiên xuất hiện làm oanh tạc đến mức sững sờ, cô ấy khϊế͙p͙ sợ nhìn về phía Dụ Dao, nói không nên lời.

Nhà họ Dung với trình độ y tế y dược toàn cầu và có giá trị dẫn đầu, mỗi tập đoàn dưới trướng, công chúng đều nghe nhiều nên quen, Dung nhị thiếu Dung Dã trước đây không lâu đã trở thành người thừa kế, trải qua điều tra, là người làm chủ phía sau vụ án tự sát của Dụ Thanh Đàn.

Ngoại trừ chuyện này thì còn dính líu đến việc Dung Dã giấu giếm gia tộc, sau lưng cất giấu một đoàn đội ngầm không thể lộ ra ngoài, buôn lậu phạm pháp, chế tạo sản xuất dược phẩm vi phạm lệnh cấm, kiếm chác phi pháp vân vân mây mây, một đống tội danh làm người nghe kinh hãi.

Dụ Thanh Đàn cũng không phải vì sợ tội, cũng không phải bởi vì bệnh mà là một thân trong sạch, chỉ vì làm thẩm tra chính trong một bản án về một xưởng chế tạo thuốc nào đó dưới tay Dung Dã, bị mua chuộc không thành nên dùng cách thay thuốc, dẫn đến bệnh trầm cảm nhanh chóng phát tác trong thời gian ngắn, cuối cùng mới dẫn đến bi kịch.

Dung nhị thiếu đã từng được cả internet gào thét, vẫn là những tấm hình đó nhưng lại sáng ngời khoác lên một lớp âm u tà ma ác nghiệt khiến cho người ta không rét mà run.

Chẳng trách Dung Dã có tiếng xấu hỗn loạn.

Chẳng trách Dung Dã muốn phong sát Dụ Dao, hóa ra hoàn toàn là có thù hận của đời trước, muốn đuổi tận giết tuyệt cô.

Dụ Dao là người bị hại.

Hai kẻ thù truyền kiếp, một đen một trắng, một trong sạch một hung ác.

Quan trọng nhất chính là chuyện liên quan tới Dung Dã cũng không phải là không có lửa mà có khói, mà là tài khoản chính chủ của tập đoàn lớn nhất dưới trướng nhà họ Dung hình ảnh văn bản chứng cứ vô cùng xác thực, phát thông báo ban bố, cũng tuyên bố đã báo cáo với cảnh sát, chờ đợi xử lý.

Cả internet bùng nổ.

Loại tin tức với trình độ này tuyệt đối không phải là thứ chỉ ngành giải trí là có thể tiêu hóa được.

Dụ Dao vẫn ngồi trêи ghế ở phim trường, sắc mặt Tống Lam đã trắng bệch, cô ấy khó khăn nuốt những sự thật kinh khủng này, run giọng hỏi Dụ Dao: “Cho nên, anh ta tốt với em, thật ra là đang chuộc tội sao?”

Dụ Dao chớp chớp đôi mắt chua xót, vừa định nói một câu thì điện thoại bị gọi nổ tung.

Người quan hệ xa hoặc gần, cũng có người mấy ngày trước tránh cô không kịp, đều đến vội vã bày tỏ sự quan tâm.

Tất cả mũi dùi bén nhọn đều chỉ thẳng vào Dung Dã, anh là ma quỷ, anh không phải là người, kẻ cầm đầu tạo nên mọi thứ, kẻ thù không chết không thôi của cô.

Người hiểu rõ quan hệ của Dung Dã và cô thì đang kϊƈɦ động nhắc nhở: “Bây giờ em nhìn thấu rồi chứ?! Vì sao anh ta có nhiều bí mật không nói cho em biết như vậy! Cũng bởi vì tất cả bi kịch của em đều do một tay anh ta tạo thành! Anh ta mới cố ý giấu giếm em!”

Thái độ của đám người đều nhịp như một, Dung Dã chính là lòng dạ đáng chém, chết rồi không có gì đáng tiếc.

Dụ Dao dứt khoát tắt điện thoại, chậm rãi dựa vào thành ghế, nhìn qua Tống Lam trước mặt.

Đúng vậy.

Cô đã gặp mặt Dung Dã nhiều lần nhưng anh không chủ động nói, cô cũng chưa từng truy hỏi xem những chuyện anh giấu giếm rốt cuộc là gì, cô cũng chưa từng nhắc đến chân tướng liên quan đến Dụ Thanh Đàn.

Luôn nghĩ rằng tương lai có rất nhiều cơ hội có thể nói, cô không muốn để cho cuộc gặp mặt ngủi không dễ gì mới có được lại bị hai ba lời giải thích chuyện không rõ lấp đầy.

Liên quan tới câu nói “Cái chết của Dụ Thanh Đàn có liên quan đến cháu” của Dung Thiệu Lương, anh không giải thích, cô cũng một mực không hỏi.

Hiện tại…

Mọi thứ đột nhiên không kịp chuẩn bị mà sụp đổ.

Sự ẩn nhẫn, tâm sự, lo được lo mất của anh, đều có thể dùng “chuộc tội” để giải thích.

Những mặt tối xấu xa, ác nghiệt kia cũng coi như là phù hợp với tính cách của Dung Dã.

Cả thế giới đều đang nói cho cô biết, Dung Dã là kẻ thù không đội trời chung của cô, tất cả moi việc làm với cô đều có mục đích.

Dụ Dao thở phào một hơi, ngược lại là nở nụ cười.

Cô ngẩng đầu, nhẹ giọng nói với Tống Lam: “Dung Dã tốt với em, cũng chỉ bởi vì anh ấy yêu em.”

Giọng điệu của Dụ Dao rất bình tĩnh, thậm chí là mềm mại nhưng lại như chém đinh chặt sắt: “Anh ấy sẽ không làm những chuyện đó, anh ấy bất chấp nguy hiểm quay về nhà họ Dung là vì hung thủ chân chính ở đó, anh ấy muốn đi báo thù cho em, trái tim của anh ấy… cuối cùng em đã hoàn toàn hiểu rồi.”

Ma đồng từ nhỏ đến lớn khắc cô vào trong lòng, làm sao có thể làm tổn thương đến bố mẹ cô, khiến cô sống đầu đường xó chợ.

Vị thần nhiều lần dùng sinh mệnh, mang đến niềm vui cho cô, làm sao có thể làm ra chuyện không có cách nào đối mặt với cô.

Bỏ đi tất cả sự trói buộc, bản tâm và bản tính chân chính của anh là Nặc Nặc, đáy lòng sạch sẽ, sáng long lanh, so với bất cứ kẻ nào đều trong sạch thanh khiết hơn hết, làm sao có thể là ác quỷ tay nhiễm máu tươi.

Cả một đời A Dã chẳng qua là đang thoát khỏi lồng giam, muốn đứng trong ánh sáng, thản nhiên đi đến trước mặt cô, chính miệng nói với cô một tiếng.

Em có biết không.

Anh yêu em rất lâu rồi.

Lâu đến mức một năm đó, anh ở trong vũng bùn, em ở nơi chân trời, em vẫn là cô bé ngây thơ buộc tóc đuôi sam nhỏ, không hiểu gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK