Đại ma đầu phải giải thích mãi là không muốn ăn nhóm trứng cục cưng, cũng không muốn nuốt trọn gà thịt đáng yêu, mới đón được phu nhân nhỏ về lại núi.
Nhóm trứng cục cưng vẫn chạy nhảy chơi đùa muốn đòi mạng như cũ, Đại ma đầu suốt ngày phải dạy dỗ, tâm tính muốn sụp đổ đến nơi rồi.
“Không được phép làm ồn đến cha nhỏ của mấy đứa! Còn nghịch nữa…” Đại ma đầu bị phu nhân nhỏ đang bưng bát cháo lườm cho một cái, nuốt mấy lời ác độc xuống, sửa lại, “Ta gõ vỏ trứng trên đầu mấy đứa đấy!”
Đúng vậy, nhóm tiểu ma đầu tháng trước đã đạp vỏ hết rồi, hai con rắn nhỏ màu vàng, một con gà thịt con lông tơ.
Nghịch ngợm càn quấy, còn thích đội vỏ trứng vỡ lên đầu làm mũ, ai nói cũng không nghe.
Hừ, đứa này so với đứa kia còn thích làm loạn hơn.
“Chíp chíp!!”
“Xì! Xì xì!”
Thật đấy, đứa này so với đứa kia còn phiền hơn.
Đại ma đầu đen mặt, muốn đánh mấy đứa nhỏ nhà mình phải làm thế nào đây?
“Cục cưng, lại đây.” Gà ngốc nói chuyện nhỏ nhẹ, khuấy kê vàng trong bát, “Ăn cháo kê nào chíp.”
Đừng thấy tính tình A Sơ yếu đuối nhu nhược, khá có uy tín đấy, cậu vừa mở miệng, ba cục cưng vội vàng chạy tới, đứa chui vào ngực đứa quấn lấy cổ tay, dù sao trông cũng rất đáng ghét.
“Ngoan ngoãn ăn cơ thể mới cao lớn khỏe mạnh được.” A Sơ hôn lên từng cái mặt nhỏ, “Không được nghịch ngợm thế…”
Đại ma đầu uy nghiêm quét sân, chỉ có thể cười ngây ngô trông nom cho vợ con, chẳng còn chút tà mị nào nữa.
“Xa Vạn Sơn!”
“Đây!” Đại ma đầu bị điểm danh đứng thẳng dậy, “Sao thế?”
A Sơ nhét cái bát không vào ngực Đại ma đầu, hồn nhiên sai khiến: “Đi rửa bát đi.”
“Ta…” Đại ma đầu nghẽn cơ tim, cả đời thanh danh của hắn, giờ lưu lạc thành thợ rửa bát, “Phu nhân…”
“Đi nhanh đi!” A Sơ phẩy tay, nhìn Đại ma đầu đến gần, rất tự nhiên bẹp một cái lên mặt Đại ma đầu, “Thuận đường nhớ mang ngô luộc qua đây giúp ta nhé phu quân.”
“Biết rồi biết rồi, tiểu nhân đi ngay.”
Thôi thôi, thế này là tốt lắm rồi.
Dẫu sao đây chính là thâu tim chíp, phải có mị lực hơn một chút.
“Tuân lệnh, phu nhân nhỏ của ta.”
END