10
Đại ma đầu biết có kẻ cắt xén hạt kê của gà thịt nhà hắn thì nổi cơn tam bành, thiếu chút nữa đốt luôn cả sân.
Từng hàng yêu quái nơm nớp lo sợ quỳ trong sân.
Đại ma đầu chau mày, lạnh lùng mở miệng: “Là con rùa khốn kiếp nào làm?”
“Không ai đứng ra?” Đại ma đầu cười một tiếng, “Không ai đứng ra thì giết hết, có câu gì nhỉ… À, đúng rồi. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
“Các ngươi nói — có đúng không?”
Còn chưa dứt lời, một tên yêu quái chân run lẩy lẩy bị đá đi ra.
“Ồ, ra là ngươi à.” Đại ma đầu bước ra, dùng mũi chân nâng mặt gã kia lên, “Nói đi, muốn chết như thế nào.”
Tiểu yêu quái nước mắt giàn giụa: “Tiểu nhân, tiểu nhân oan quá ạ… Tiểu nhân chẳng qua, chẳng qua là…”
“Chẳng qua cho rằng A Sơ thất sủng, tính tình vừa tốt vừa nhát gan vừa yếu đuối, cả ngày ngây ngốc nên phải bị lũ các ngươi giày vò trêu đùa, đúng không?”
“Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám!”
“Không dám?” Đại ma đầu cười một cái, hất tên yêu quái kia đi đến hộc cả máu, “Ta trông ngươi dám lắm đấy!!”
“A Sơ tới đây!”
A Sơ bé nhỏ sợ tới giật mình: “A?!”
‘Khụ.” Đại ma đầu ho khan một cái, chậm rãi mở miệng, “Tới bên cạnh ta.”
Gà nhỏ A Sơ mổ thóc: “Ò.”
“Ngươi nói đi, ngươi muốn ta xử lý tên này thế nào, bản tôn sẽ làm thế ấy.”
A Sơ không thể tin được ngẩng đầu lên: “Thật… thật không?”
“Đương nhiên, bản tôn làm chỗ dựa cho ngươi, ai dám nói chữ không!”
Mắt A Sơ sáng rực lên, đi tới ngồi xuống nhìn yêu quái xấu xí mặt mũi sưng phù kia.
Cùng lúc ấy, cả đám yêu trong sân nín thở tĩnh thần nhìn, trong lòng run sợ, sợ con gà tinh này nảy ra phương pháp trừng trị đáng sợ nào đó.
“Ngươi chính là kẻ xấu đó?”
A Sơ thở hổn hển: “Đồ xấu xa! Ngươi là đồ xấu xa! Dám không cho ta đồ ăn!”
“Tiểu nhân sai rồi! Tiểu nhân biết sai rồi!”
“Kê và ngô của ta đâu?”
“Đều ở chỗ tiểu nhân! Đều ở chỗ tiểu nhân! Chưa đụng đến chút xíu nào luôn!”
“Vậy ta phạt ngươi…”
Đám yêu quái dài cổ hóng.
“Phạt ngươi! Ăn hết chỗ đó cho ta!!”
Đại ma đầu thiếu chút nữa sặc: “Chỉ vậy thôi?”
A Sơ vô tội lắm luôn: “Chỉ vậy thôi.”
Ăn no căng bụng, đáng sợ lắm đấy.
Lẩm bà lẩm bẩm.
11
Sau chuyện Đại ma đầu xử lý đống ngổn ngang một cách mạnh mẽ vang dội kia, không có ai dám coi thường địa vị của chíp chíp chíp A Sơ nữa, mọi người đã biết vị trí phu nhân ma đầu bị một con gà tinh ngu ngốc ngồi chễm chệ trên đó rồi.
Thoại bản dưới núi cũng không biết đã viết bao nhiêu rồi.
《Ma đầu bá đạo đoạt lòng tiểu yêu》
《Này! Đồ ma đầu thúi》
《Hôn hôn gà tinh nhỏ của ta》
《Gà tinh nhỏ, trái tim của ta》
《Thâu tâm chíp chíp thâu chíp chíp》
Không biết đã nuôi được bao người đâu.
Buổi tối, Đại ma đầu chui trong chăn với A Sơ, A Sơ mặt mày ủ ê, Đại ma đầu thì cười như điên.
“Há há há há há, nhóc con damdang nhà ngươi, sao lại mê hoặc được bản tôn, … há há há há há.”
“Ngươi đừng đọc nữa đi.” A Sơ chán chả buồn chết bịt tai lại, buổi tối mắt cậu không nhìn rõ, vậy là tên thần kinh này tối nào cũng đọc thoại bản cho cậu, đầu óc có vấn đề rồi.
“Không thích truyện này?” Đại ma đầu vẫn cười không ngừng, “Vậy chúng ta đổi quyển khác.”
“Chíp! Chíp! Chíp chíp!” Đồ ngốc! Trong ngoài bất đồng! Nửa đêm còn bôi son!
Đại ma đầu cười tà mị một tiếng giống như trong thoại bản, bắt đầu xoa nắn mặt gà thịt.
A Sơ không biết chút gì về nguy hiểm đang ở ngay trước mặt, vẫn không ngừng cố gắng.
“Chíp… Chíp chíp!”
Mùa hè… mà còn mặc đồ nhung tăm*!
*gốc 灯草绒 đăng thảo nhung
灯草绒 đăng thảo nhung
“Hừ, nhóc con đần độn nhà ngươi.” Đại ma đầu không nhịn được nữa cau mày, khom người hung hăng cắn một phát lên cái miệng nhỏ của A Sơ của chúng ta, gặm cho hồng cả lên.
“Chíp! Ngươi làm gì đấy!! Ngươi không được ăn ta!!”
Đại ma đầu hừ lạnh: “Không phải muốn bôi son sao, để ta cắn đỏ cho ngươi.”
A Sơ bé nhỏ mặt trắng bệch, sợ đến không thốt ra lời.